Nhập Thanh Vân - Bạch Lộ Thành Song - Chương 5: Tham tiền là một chuyện rất thẳng thắn
- Home
- Nhập Thanh Vân - Bạch Lộ Thành Song
- Chương 5: Tham tiền là một chuyện rất thẳng thắn
Kỷ công tử vốn là một người trọng thể diện, hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện thô lỗ như cường đoạt giai nhân, điều hắn muốn là nàng cam tâm tình nguyện mà chủ động dán đến bên người hắn, tốt nhất là trong mắt nàng chỉ có mình hắn, lấy thân báo đáp, có như vậy hắn mới có thể buông rèm vui vẻ được.
Vậy nên Kỷ Bá Tể quyết định hào phóng một lần, trước hết đặt mua cho Minh Ý bảy, tám bộ hoa phục.
Minh Ý đứng trong phòng trợn tròn mắt nhìn những thứ đồ kia: “Tất cả đều là cho nô sao?”
“Ngươi thử xem có vừa người không.”
Nàng vui mừng reo lên, lao tới nhanh như một chú chim. Minh Ý cầm lên chiếc váy màu xanh ngọc bích, cẩn thận sờ qua hoa văn thêu trên đó, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Nô chưa từng được mặc bộ y phục nào có chất vải tốt như thế này.”
“Hiện tại ngươi có thể tuỳ ý mặc.” Hắn không để ý nói.
“Đại nhân thật tốt!” Nàng lại chạy như bay về phía hắn, làn váy tung bay, hôn lên một bên sườn mặt hắn.
Kỷ Bá Tể coi như đã hiểu, đồ vật nhỏ này quả thật tham lam, chút y phục này chỉ đủ để nàng hôn lên má hắn một cái mà thôi.
Hắn vòng tay qua eo nàng, dẫn nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó mở hai chiếc tráp nhỏ mới mua ra.
Vòng tay bằng vàng, trâm thoa ngọc bát bảo, bộ diêu tam sí tước vũ… phỉ thuý mã não, vàng ngọc đầy ắp.
Minh Ý chớp mắt, thân thể yêu kiều dựa vào lòng hắn: “Những thứ này đại nhân chỉ tặng cho một mình nô, hay các tỷ muội khác sau này cũng đều có?”
Nàng nhẹ cắn môi, ba phần nũng nịu, năm phần giận dỗi, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
Kỷ Bá Tể mỉm cười vuốt ve sườn mặt nàng: “Tất nhiên chỉ có mình ngươi, lấy đâu ra tỷ muội khác nữa chứ.”
Nàng hài lòng, khoé mắt cong lên, ngã vào người hắn: “Lời này là chính đại nhân nói, ngài không được gạt người ta.”
“Được.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng.
Minh Ý cảm thấy có chút ngứa, nhưng hắn tặng cho nàng nhiều đồ quý giá như vậy nàng cũng không thể cứ trốn tránh hắn mãi, nàng rên khẽ hai tiếng, ngón chân không nhịn được co lại, để lộ ra phần cổ chân trắng như tuyết.
Kỷ Bá Tể không suy nghĩ nhiều liền cắn nhẹ lên vành tai nàng.
Đầu răng chạm vào làn da mịn màng, mềm mại mà ấm áp, hắn không nhịn được dùng sức hơn một chút, liền nghe thấy nàng kinh hô một tiếng, âm thanh vừa lên đến cổ họng lại bị nàng khó khăn đè xuống, nghe giống như tiếng một chú mèo đang gầm gừ.
Hắn mỉm cười, động tác trở nên dịu dàng hơn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve sau tai nàng.
Người trong lòng dần dần thả lỏng, trong lúc thân mật hắn thậm chí còn hơi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai nàng.
Rất tốt, hắn lựa chọn đúng thời điểm nàng đang trầm mê nhất mà dứt khoát buông nàng ra.
Ban đầu Minh Ý còn có chút mờ mịt, ngay sau đó liền nhận ra chính bản thân mình thất thố, nàng xấu hổ cúi thấp đầu, hai tay nắm lấy vạt áo của hắn: “Bên ngoài, bên ngoài cảnh xuân vừa đẹp, đại nhân có muốn đi dạo một chút không?”
Tâm tình của Kỷ Bá Tể cực kỳ tốt, hắn nhìn nàng nửa ngày sau mới đáp lại: “Được.”
Bầu không khí vừa ám muội vừa quyến rũ, lại thêm khuôn mặt tuyệt đẹp kia không khỏi khiến cho người ta lầm tưởng bản thân mình đã gặp được lang quân như ý.
Tuy nhiên, Minh Ý rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
Nàng mỉm cười, khéo léo tránh thoát khỏi vòng tay của hắn quay lại bàn trang điểm, vặn mở loa đại (*), cẩn thận dặm lại lớp trang điểm, nàng thay một thân váy hoa bạch đào dài xếp ly, choàng khăn choàng tuyết vũ, sửa soạn hết nửa canh giờ mới theo sau hắn ra ngoài.
(*) 螺黛/螺子黛 – loa đại hay loa tử đại: chất màu xanh đen người xưa thường dùng để vẽ lông mày (như bây giờ gọi là bút hay gel kẻ lông mày đó mọi người)
Minh Ý thực sự xứng danh một chiếc bình hoa xinh đẹp, tuyệt đối không cho phép bản thân xuất hiện một chút chật vật nào, đến búi tóc của nàng cũng vô cùng gọn gàng, trang sức phức tạp nhưng không hề hỗn loạn, y phục lộng lẫy nhưng không hề diêm dúa. Nàng vừa bước ra khỏi cửa liền khiến cho nha hoàn bà tử gần đó đều không nhịn được mà lén nhìn theo.
Tư thái của Minh Ý rất tốt, vai lưng thẳng tắp, đầu trán hơi cúi, tay cầm một chiếc quạt thêu che nửa mặt, nàng chậm rãi đi theo sau phía sau Kỷ Bá Tể mấy tấc xa, ý vị không vượt rào cũng biểu hiện vừa tới, thực làm người khác hưởng thụ.
Kỷ Bá Tể khẽ cười, đưa tay ôm lấy bả vai nàng.
“Đại nhân.” Nàng kinh hô một tiếng, oán trách mà đẩy nhẹ hắn ra, “Như vậy không được đâu.”
Làm đồ chơi của người khác cũng nên có quy tắc riêng của một món đồ chơi. Khoác vai cùng sánh bước vốn là hành động mà những đôi phu thê danh chính ngôn thuận hay làm.
Ai ngờ người này lại nói: “Ngươi và ta, không cần để ý đến cách nhìn của người khác.”
Minh Ý cười thầm trong lòng. Người này quả đúng là lợi hại, luôn biết lựa chọn nói những lời dễ nghe, mà chỉ cần người nghe đầu óc không thanh tỉnh một chút thôi chắc chắn đều sẽ lầm tưởng sai lệch về vị trí của chính mình.
Dù vậy, nàng vẫn nở một nụ cười ngượng ngùng: “Được đại nhân coi trọng là phúc phần của nô.”
Hai người dựa sát vào nhau bước ra cửa, Kỷ Bá Tể đặc biệt chọn một chiếc xe thú nửa mở, đỡ nàng đi lên ngồi cùng mình.
Minh Ý hiểu rõ tâm tư hắn, e lệ ngượng ngùng mà dựa vào hắn, nàng hạ chiếc quạt thêu trên tay xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, ánh mắt trước sau như một không nhìn ngắm hai bên đường phố, chỉ si ngốc mà nhìn một mình hắn.
Cũng vì thế mà dọc theo đường đi, tiếng huýt sáo hâm mộ hai bên đường liên tục vang lên không dứt.
Kỷ Bá Tể trong lòng hưởng thụ, nhẹ nhàng xoa tay nàng: “Ngươi còn thấy thiếu thứ gì, hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi mua luôn.”
Minh Ý cũng không hề khách khí: “Gần đây nô ngủ không được yên giấc, rất hay bị hoảng sợ, nếu như có vài thỏi vàng để áp giường thì thật sự không còn gì tốt hơn được nữa.”
Kỷ Bá Tể:?
Minh Ý: Mỉm cười.
Những cô nương khác da mặt mỏng, bình thường cũng sẽ chỉ muốn chút đồ trang sức vàng bạc, sau này còn có thể bán đi lấy tiền. Minh Ý thì khác, nàng biết rõ mấy cửa tiệm cầm đồ đó có bao nhiêu góc tối, một món đồ đáng giá trăm lượng bạc qua tay họ cũng chỉ còn lại năm mươi lượng, nàng hà tất để người ngoài kiếm được lợi ích chênh lệch giá cả này chứ.
Hắn im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng: “Ngươi bị doạ sợ đến vậy sao? Chỉ cần mười thỏi vàng là sẽ áp chế được?”
Minh Ý hai mắt sáng ngời: “Tất nhiên là áp chế được.”
“Được thôi.” Hắn vô cùng hào phóng, lập tức đưa nàng đến tiền trang.
Minh Ý nhịn không được thổn thức, đúng là kẻ có tiền, một câu liền là mười lượng hoàng kim, vung tay một cái chính là một trăm lượng hoàng kim! Số tiền này đủ để một người bình thường sống sung túc nửa đời rồi.
Rất nhiều kẻ cũng làm quan nhưng chưa chắc có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy, hắn chỉ vừa mới được phong chức đã có gia sản không nhỏ, chẳng trách các cô nương ở Mộ Tinh thành đều vây quanh hắn không thôi.
Đi tạp một chút miệng, Minh Ý phe phẩy cái đuôi cùng hắn đi lấy thỏi vàng, quá trầm ôm bất động, hắn khiến cho người đem toàn bộ cái rương cùng nhau phóng thượng bên ngoài thú xe.
Minh Ý chép miệng, vẫy đuôi theo hắn đi lấy vàng, thấy đống vàng quá nặng nàng ôm không nổi, hắn liền sai người khuôn hết các rương vàng ra xe thú.
Minh Ý mỉm cười gật đầu với hắn: “Đa tạ đại nhân!”
Nhìn nàng như vậy, Kỷ Bá Tể liền biết cái giá này đối với nàng mà nói chính là đã đủ rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những cô nương khác chỉ cần nhìn dung mạo của hắn thôi đã đủ để thần phục hắn ngay lập tức, nhưng nàng lại không như vậy, hiện tại hắn giống như chỉ là đồ tặng kèm theo mấy thỏi vàng kia mà thôi.
Nói như vậy hắn lại không vui nổi nữa.
Hắn tặc lưỡi, vừa định nói điều gì liền nghe thấy tiếng vật gì xé gió bay tới từ phía sau.
Kỷ Bá Tể theo bản năng nghiêng người, một tay ôm lấy Minh Ý bảo vệ nàng tránh sang một bên. Hắn nhíu mày quay đầu nhìn lại liền thấy một người lạnh mặt đi tới thu hồi cây trâm gỗ đang đóng đinh trên tường: “Xin lỗi, trượt tay.”
Minh Ý sửng sốt, khóe miệng không khỏi giật giật.
Người này phải trượt tay đến mức nào mới có thể phóng ra cây trâm gỗ kia với lực đạo giống như muốn lấy mạng người khác như thế?
Nàng giương mắt nhìn về phía người đang đi tới. Người nọ mặc một thân đồ tang màu trắng, gương mặt thanh tuấn, nhìn như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sự tức giận hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Kỷ Bá Tể buông nàng ra rồi mỉm cười: “Yến công tử tới đây là để phân chia tài sản sao?”
Yến An hơi siết chặt nắm tay, đem cây trâm gỗ kia từ từ cài lại vào búi tóc của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Đa tạ Kỷ đại nhân quan tâm, gia phụ cả đời thanh liêm, không có được mấy lượng bạc để phân chia.”
Vậy chính là tới tìm ta rồi.
Kỷ Bá Tể vốn muốn để Minh Ý tránh đi chỗ khác một lúc, nào ngờ vừa nhấc tay lên liền thấy người kia đã xách váy chạy ra phía sau tấm bình phong gần đó.
Chân tay cũng rất nhanh nhẹn.
Hắn buồn cười liếc nhìn nàng một cái, sau đó thuận tay rót cho Yến An một ly trà: “Gần đây ta rất bận nên chưa có thời gian đi thắp nén hương cho lệnh đường, hiếm khi gặp được ngươi ở đây, chi bằng đưa đồ phúng viếng cho ngươi luôn, như vậy cũng đỡ cho ta phải đi lại một chuyến.”
Yến An trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, nắm tay siết chặt đến trắng bệch, nghiến răng gằn ra từng chữ: “Hung thủ giết người mà cũng xứng đến phúng viếng sao?”