Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết - Chương 265: Hội nghị(1)
Puharen là người em trai cùng cha khác mẹ với Prihi, và còn là con trai của chính thất, tuy là con út trong gia đình hoàng gia, như vì cậu ta là con trai duy nhất của hoàng hậu, nên Puharen đã được định sẵn là thái tử của Plerion. Nhưng cậu ta vốn nhu nhược và yếu đuối, vả lại cậu còn không quan tâm đến ngai vàng. Dù sao thì, cậu ấy cũng còn quá trẻ để trở thành một vị vua.
Và vì vậy, sau cái chết của cựu vương, Prihi đã giam cầm Puharen nhờ có sự giúp đỡ của các anh chị em của mình, những kẻ đang thầm mong bản thân sẽ trở thành nhà vua thay thế cho Puharen.
Dù đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay kết quả của một kế hoạch, điều này vẫn còn là một ẩn số. Nhưng sau ngày hôm đó, các anh chị em của Prihi bắt đầu lần lượt chết trong những tình huống bí ẩn. Người thừa kế thứ ba và thứ tư bị cuốn vào những tai nạn chết người, và người thừa kế thứ hai chết vì ngộ độc thức ăn, để lại Prihi trở thành người duy nhất trong danh sách người kế vị.
“Ác Ma?”
Jin Sahyuk tiến lại gần tôi, quấy rầy dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi gật đầu và trả lời: “Puharen ở ngay đằng kia.”
Biểu cảm của Jin Sahyuk ngay lập tức đóng băng. Cô ta quay lại đối mặt với tôi trong sự kinh ngạc tột độ.
“Pu, cái gì cơ, Puharen?!”
“Ừ.”
“Nhưng anh nói hắn không có ở đây!”
“Đó là những gì tôi nghĩ vào lúc đó.”
“Gì cơ….”
Sững sờ, Jin Sahyuk nhìn sang phía bên kia bức tường. Những người tị nạn đang tiếp cận lâu đài trong khi sương mù của Puharen, được tạo ra từ quỷ năng, đang trải khắp cảnh quan xung quanh.
“…Mẹ kiếp.”
Jin Sahyuk lẩm bẩm. Đối với cô, Puharen gần như đã thành biểu tượng của nỗi sợ hãi.
Phản ứng của cô ta cũng là dễ hiểu, vì ác ma đã chiếm xác của Puharen, ‘Morax’, thậm chí còn mạnh hơn cả Plucas.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Prihi đến sớm. Cô bé nhanh nhẹn trèo lên tường thành và nhìn xuống bên dưới. Dòng người tị nạn không ngớt giờ đây đã trải dài khắp đường chân trời.
“Đám người tị nạn.” Một hiệp sĩ nói.
Tôi đứng yên và nhìn xuống những người tị nạn.
Có ít nhất 10.000 người.
Prihi cau mày.
“…Tị nạn sao?”
“Đúng vậy. Có vẻ như đã có một số vụ xáo trộn trong lãnh thổ của Schupert. Họ đang cố gắng tới trú ẩn ở đây….”
Prihi im lặng.
Trong một lúc, cô bé chỉ quan sát họ đang tiến gần hơn đến cổng cung điện hoàng gia.
“Điện Hạ, xin hãy ra chỉ thị cho chúng thần.”
Sau một thời gian dài chờ đợi, một hiệp sĩ cuối cùng cũng mau chóng thúc giục cô bé.
Prihi quan sát khuôn mặt của những người tị nạn.
Jin Sahyuk và tôi nhìn Prihi.
“….”
Prihi im lặng suy nghĩ. Cô bé không chắc liệu Plerion có đủ khả năng trước sự gia tăng dân số mạnh như vậy hay không. Mặc dù các cây trồng đang được nuôi trồng trong thành phố, nhưng nếu dân số tăng gấp đôi, chắc chắn sẽ thiếu lương thực.
Ngoài ra, cô bé còn đang phải đối mặt với một tình huống khó xử về đạo đức. Những người tị nạn đó là công dân của Schupert. Nói cách khác, họ chính là những kẻ đã phản bội nhà vua mà chọn phục vụ cho Schupert.
“… Những người đó là những kẻ phản bội đã bắt tay với Schupert.”
Prihi cuối cùng cũng mở miệng.
Mọi người đều ảm đạm chuẩn bị tinh thần cho những gì cô bé sắp nói.
“Tuy nhiên,”
Prihi nói tiếp.
Cô bé siết chặt nắm đấm. Bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy quyết tâm mạnh mẽ.
“…Họ chỉ là những dân thường đang cố gắng để tồn tại”.
Jin Sahyuk sững sờ nhìn Prihi nói.
Tôi hy vọng rằng Jin Sahyuk sẽ học được một hoặc hai điều từ Prihi, người đã khác hoàn toàn so với con người hiện tại của cô ta.
“Do đó, ta cũng là người có lỗi khi khiến họ trở thành kẻ phản bội.”
Những người tị nạn cuối cùng đã đến lâu đài. Họ cầu xin chúng tôi mở cổng.
Prihi nhìn xuống họ và thông báo, “Hãy… mở cổng.”
“Nhà vua đã ra lệnh cho chúng ta mở cổng—!”
Các hiệp sĩ đồng thanh gầm lên.
“Mở cổng! Mở cổng!” Với những tiếng vang lớn, cánh cổng từ từ mở ra. Những người tị nạn đổ xô vào bên trong lâu đài với tiếng reo hò và vui mừng. Cùng lúc đó, các hiệp sĩ khác nhảy khỏi tường thành và bắt đầu bảo vệ những người tị nạn.
“Kết giới này sẽ bảo vệ cho họ.”
Aileen cũng kích hoạt Linh Ngôn của mình.
Guoooo— Một kết giới ma lực ngay lập tức mở rộng ra và bao phủ toàn bộ bầu trời. Kết giới khổng lồ này sẽ bảo vệ hàng dài những người tị nạn. Kích thước của kết giới có thể nói đơn giản là choáng ngợp, đúng như mong đợi từ ‘người lùn sống’… Ý tôi… là, ‘long nhân’.
Chwaaa….
Hàng trăm mũi tên bắn xuyên qua kết giới. Chúng là những mũi tên ma thuật của Jin Seyeon. Mỗi mũi tên đều nhắm chính xác vào những con quái vật đang cố gắng tiến tới chỗ những người tị nạn.
Vô số các hiệp sĩ, bao gồm cả Shin Jonghak, Yi Yongha và Seo Youngji đều bước ra để giúp bảo vệ những người tị nạn.
“…Sao không thấy cô làm vậy?”
Tôi huých vào Jin Sahyuk còn đang đứng yên, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Prihi.
Cô ta nao núng và quay sang tôi.
“…Haa.”
Jin Sahyuk thở dài.
“Tôi đã nói từ trước rồi…” Jin Sahyuk nói, với nắm đấm siết chặt, “…Tôi là người thật. Anh đừng quên điều đó đấy. Tôi mới chính người thật và duy nhất.”
Jin Sahyuk nhảy khỏi thành lũy và lao xuống chiến trường bên dưới.
**
[Hàn Quốc, Tháp Anh Hùng]
Sau khi Kim Suho hoàn thành Tháp Uớc Mơ, lớp vỏ bên ngoài của Tháp vỡ vụn thành hư vô. Lúc đầu, mọi người cho rằng Tháp đã bị phá hủy. Sự hoảng loạn quét khắp toàn cầu và giá cổ phiếu giảm mạnh. Nhưng mau chóng có thông báo rằng Tháp vẫn còn nguyên vẹn và nó chỉ thay đổi một chút. Mọi người vẫn có thể vào Tháp, và Người Chơi bên trong Tháp vẫn có thể tiếp tục cuộc phiêu lưu của họ.
“… Khi nào thì cậu ấy mới ra chứ? Cậu ấy làm gì mà lâu quá”.
Trong một quán cà phê trên tầng 3 của [Tháp Anh Hùng], Chae Nayun hỏi.
Yoo Yeonha trả lời câu hỏi của cô.
“Hiệp hội có lẽ đã có rất nhiều điều để hỏi cậu ấy. Chủ yếu là về phần thưởng mà cậu ấy nhận được sau khi hoàn thành Tháp. Và họ cũng có thể còn tò mò liệu cậu ấy có vui lòng chia sẻ phần thưởng với họ không, và nếu không thì cậu ấy sẽ phải trả một số tiền thuế không thể tin nổi…”
Cuộc họp của Kim Suho với các giám đốc điều hành của Hiệp Hội đã diễn ra trong ba giờ liên tiếp. Những người đến ăn mừng thành công của cậu đều đang chờ đợi cậu quay lại.
“Chậc.”
Đây là lý do Yoo Yeonha không thích Hiệp Hội. Ai lại có suy nghĩ ngu ngốc tổ chức một cuộc họp với một người vừa trở về từ Tháp mà không cho anh ta một giây để nghỉ ngơi vậy? Cô tặc lưỡi bất mãn.
“Tớ đã chán ngấy những người ở Hiệp Hội này rồi.”
Chae Nayun cũng lẩm bẩm một câu trả lời tương tự.
“Ồ, có phải là mấy đứa không, Nayun và Yeonha?”
“…?”
Trước tiếng vang đột ngột của một giọng nói mềm mại nhưng quen thuộc, cả hai đều quay đầu lại.
Yun Seung-Ah, thủ lĩnh của Thánh Ân Tạo Hóa, đang ở đó.
“Oh wow, đã lâu rồi, Unnie.”
“…Xin chào.”
Chae Nayun rõ ràng rất vui khi nhìn thấy cô ấy, nhưng Yoo Yeonha thì đang cố gắng che giấu sự khó chịu của mình.
“Rất vui được gặp cả hai người~”
Với một nụ cười, Yun Seung-Ah ngồi vào bàn của họ.
“Chị thấy em đã búi tóc lên, Nayun. Dễ thương lắm đó.”
Chae Nayun đang để tóc đuôi ngựa. Cô lấy tay chải tóc, vui sướng nhưng cũng hơi xấu hổ trước lời khen của Yun Seung-Ah.
“Ha ha…. Chỉ là, tóc dài cản trở em rất nhiều, nên em đã quyết định buộc nó lại. Tuy nhiên, em sẽ sớm cắt ngắn nó đi.”
“Ấy đừng. Bây giờ nó đang rất là đẹp đó.”
Yun Seung-Ah vỗ nhẹ vào đầu Chae Nayun và chuyển ánh mắt sang Yoo Yeonha.
“Ừm, và, Yeonha-ssi?”
“…Vâng.”
Yoo Yeonha cảm thấy không thoải mái khi ở bên Yun Seung-Ah, và Yun Seung-Ah có lẽ cũng cảm thấy như vậy. Tất cả là do mối quan hệ giữa Thánh Ân Tạo Hóa và Nan Chi Bản Chất. Mặc dù Nan Chi Bản Chất là guild số một hiện tại và gần như bất khả chiến bại, nhưng ngay từ đầu thì hai guild vốn đã cực kỳ cạnh tranh với nhau.
Yun Seung-Ah tấn công trước.
“Tôi gần như bắt đầu cảm thấy tiếc cho em, nhưng tôi rất vui vì cuối cùng mọi thứ đã được giải quyết. Tôi nghe nói Nan Chi Bản Chất đã đầu tư rất nhiều tiền vào Tháp Điều Ước…. May là nó đã không sụp đổ.”
Cô ấy đã chỉ ra thực tế rằng, mặc dù Nan Chi Bản Chất đã đầu tư vào Tháp số tiền khổng lồ, nhưng Thánh Ân Tạo Hóa cuối cùng lại là kẻ giành chiến thắng trong cuộc đua.
“…Vâng. Có vẻ như mọi người vẫn có thể vào Tháp một cách tự do, miễn là họ có vé vào. Dường như không có gì thay đổi ở bên trong, vì vậy nó thực sự không phải là một vấn đề lớn. Thay vào đó, tôi tin rằng bản thân tòa tháp sẽ là nơi tiềm năng cho một thị trường thậm chí còn lớn hơn.”
Yoo Yeonha trả lời một cách đơn giản, với đôi mắt đục ngầu nhìn Yun Seung-Ah.
“Nhưng thật là xấu hổ khi mà mặc dù Suho đã thắng, nhưng hầu hết các doanh nghiệp có lợi nhuận bên trong Tháp lại đều được quản lý bởi các guild khác. Thật xin lỗi.”
Thương hại và cảm thông là vũ khí của Yoo Yeonha.
Lông mày của Yun Seung-Ah hơi giật giật.
“… Ah~ Làm ơn, đừng. Rốt cuộc, bọn tôi đã có cho mình phần thưởng đàng hoàng thuộc sở hữu của mình, mặc dù chúng tôi chưa chắc nó là gì.”
“Xin thứ lỗi? Nhưng tôi nghĩ rằng phần thưởng đó là thuộc về Suho.”
Yoo Yeonha giả vờ nở một nụ cười thông cảm. Yun Seung-Ah cảm thấy giọng nói của đối thủ cực kỳ cáu kỉnh, trong khi các tĩnh mạch gần thái dương của cô đang bắt đầu nhô ra.
“…Kim Suho là người của Thánh Ân Tạo Hóa. Cậu ấy sẽ sớm được thăng chức lên Phó thủ lĩnh~”
“Thật sao? Tôi nghe nói rằng mức lương cho phó thủ lĩnh của Thánh Ân Tạo hóa về cơ bản là chỉ tương đương với chức Đội trưởng của các guild khác….”
Yoo Yeonha đang cố gắng dùng tiền để làm xấu hổ Yun Seung-Ah, người ngay sau đó lập tức phản bác lại, “Nhưng không phải là vẫn tốt hơn việc để một Trưởng Phòng đơn thuần lại đi quản lý mọi thứ trong guild sao?” (trans: cho ai thấy cấn thì mn cứ ngầm hiểu trong bộ này đội trường team leader và trưởng phòng chief officer là để chỉ cùng một chức vụ. Hiện tại theo hiểu biết của tui thì trong bộ này, guild gồm hai phần: thứ nhất là cấp trung ương bao gồm những người quản lý toàn bộ guild như thủ lĩnh, phó thủ lĩnh và các chức như ceo, coo hoặc cso(yoo yeonha đã từng tại vị khi mà sự kiện tháp điều ước bắt đầu c203) và thứ hai là cấp đội thì bao gồm các đội và đội thì có đội trưởng, đội phó, đội viên. Ở trên yun ám chỉ suho có năng lực của một phó thủ lĩnh thì tất nhiên khi quản lý cả một guild thì tất nhiên một phó hội sẽ làm tốt hơn một đội trưởng rồi. Đội trưởng của Nan Chi Bản Chất dù lương bằng phó hội của Thánh Ân Tạo Hóa thì cx chỉ là đội trưởng một đội thôi)
“…Hahaha~”
“Hahahaha.”
Và trong suốt thời gian đó, cả hai đều mỉm cười với nhau. Những lưỡi dao ẩn nấp trong nụ cười của họ rất sắc bén, và Chae Nayun chọn cách tránh xa hoàn toàn khỏi cuộc trò chuyện này.
“Gần đây có rất nhiều người nói về việc em như là thế lực bí ẩn-“
“À, đúng rồi!”
Yoo Yeonha ngắt lời Yun Seung-Ah.
Cô cười toe toét và vỗ tay.
“Tôi nghe nói sinh nhật của chị vừa tới cách đây không lâu. Chúc mừng nhé. Vậy bây giờ chị bao nhiêu tuổi rồi? 32? Hay 33?”
“….”
Câu hỏi đó như một con dao chết người.
Yun Seung-Ah không thể nói gì. Vẻ mặt cô đông cứng lại. Cô muốn nói ra rằng câu hỏi này thật hoàn toàn không công bằng, nhưng cô không thể, bởi vì làm như vậy sẽ chỉ tiết lộ sự bất an của cô về tuổi tác.
Thay vào đó, cô cười nhạt.
“Ồ, em không cần phải chúc mừng cho tôi. Dù sao thì, sớm muộn gì em cũng sẽ bằng tuổi tôi mà~”
“Ngay cả khi đó thì tôi vẫn sẽ trẻ hơn chị rất nhiều ~”
“….”
Yun Seung-Ah cảm thấy như thể cô đã bị đấm bởi những lời của Yoo Yeonha. Đó là một cú đấm móc chí mạng vào cằm cô. Nước mắt cô trào ra. Cô đã lãng phí tất cả những năm tháng đó để cống hiến cho guild của mình. Cô ấy cũng từng trẻ….
“Chết tiệt. Sao cô cứ còn ở đây?”
Cuối cùng, Yun Seung-Ah quyết định gạt bỏ mặt nạ.
Yoo Yeonha trả lời với một nụ cười chiến thắng.
“Tôi ở đây để chúc mừng Suho. Ngoài ra, cậu ấy muốn hỏi tôi về Orden nữa.”
“…Đúng như tôi nghĩ. Nghiêm túc mà nói, cậu ấy thật quá siêng năng.”
Yun Seung-Ah thở dài.
Có vẻ như cậu ta đang lên kế hoạch đối phó với Orden ngay sau sự việc Tháp Ước Mơ, mặc dù cô ấy đã thúc giục cậu nghỉ ngơi.
“Sau đó… Nayun, em cũng đến đây vì Orden à?”
“Huh? Vâng.”
“…Tại sao?”
Chae Nayun nở một nụ cười cay đắng. Cô ấy không thực sự trong trạng thái ổn định lúc này. Rất nhiều thứ vẫn còn đọng lại trong đầu cô, bao gồm cả Biến cố Kwang-Oh, cha cô, ông nội cô, Kim Hajin và Chae Jinyoon….
Đã đến lúc làm rõ những nghi ngờ của cô.
“Bởi vì Kim Hajin đang ở đó.”
**
[Pandemonium, tại tầng hầm tối nằm bên dưới quảng trường]
Sếp đã chuẩn bị sẵn sàng cho [Đội ám sát Orden]. Ngày mai, các Djinn sẽ đến, và họ đã lên kế hoạch sẽ bắt đầu nhiệm vụ vào ngày hôm sau.
“…Wicked?”
Sếp nghiêng đầu sang một bên, bị hấp dẫn bởi tin đồn mà cô vừa nghe được ngay trước khi bắt đầu nhiệm vụ.
“Yup~ Rõ ràng Wicked đã tự đưa mình vào một thế thực sự rata tệ~ Có chuyện gì đó về việc tất cả các tay sai của cô ta bị bắt~”
“Thật sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ờm, sự thật là….”
Jain giải thích chi tiết về tin đồn.
Sau cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa và Wicked, mọi nhân vật chủ chốt của Wicked, bao gồm cả các lãnh đạo của cô ta, đã bị bắt giữ và nhốt trên tầng 16. Jain không chắc rằng tại sao.
Mất tất cả các giám đốc điều hành là một điều tổn hại, xảy ra ngay cả đối với một bên có thể lực như Wicked.
“Hiện tại thì chúng ta an toàn vì chúng ta với họ còn chung chuyến tuyến~ Nhưng sau khi chúng ta thoát khỏi Orden, Wicked và các Djinn khác có thể sẽ tìm cách giết chúng ta ~”
…Mặc dù Sếp, Jain và thậm chí đến cả Kim Hajin cũng không biết, nhưng hiện các vụ bắt giữ đang được cho là do Kim Hajin. Người ta có thể gọi đó là kết quả do lòng trung thành quá mức. Kim Hajin đã nhốt tất cả các thủ lĩnh của Wicked trong tù, trong khi lại không hề biết về vụ việc.
“Vậy hiện tại Wicked đang làm gì?”
Jain cười tinh nghịch trước câu hỏi của Sếp.
“Có lẽ cô ta đang uống rượu say ~ Ngoài ra còn có một tin đồn nói rằng cô ta khóc khi ngủ mỗi đêm, hehehe.”
“… Hm. Khóc? Người phụ nữ đó á?”
Wicked nổi tiếng là máu lạnh. Tất nhiên, cô ta là người hăng hái và vui vẻ, và cô ta sẽ trao thưởng cho những kẻ vâng lời, nhưng cô ta sẽ không nhân từ đối với những kẻ bất tuân. Số lượng Djinn mà cô ta giết cũng đã vượt quá bốn chữ số.
“Thật đấy~ Nhiều người đã nhìn thấy cô ta với đôi mắt sưng húp~”
Trong một khoảnh khắc, Sếp cố gắng tưởng tượng Wicked với đôi mắt sưng húp.
Nhưng cô cảm thấy hình dung việc một Djinn bình thường đang khóc cũng đã rất khó rồi chứ đừng nói đến Wicked.
“Dù sao thì, Wicked chắc hẳn rất tuyệt vọng khi yêu cầu sự giúp đỡ của chúng ta. Cô ta nghe nói chúng ta đã lên tầng 29, và cô ta đang hỏi liệu chúng ta có thể yêu cầu Hắc Liên giúp thả người của cô ta không.”
“…Đổi lại?”
Sếp mang vẻ mặt uy hiếp. Cô khinh thường những người yêu cầu ân huệ mà không trả lại cho cô bất cứ điều gì.
“Cô ta đề nghị cung cấp cho chúng ta đấu trường chiến đấu ở Pandemonium để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng ta. Còn nhớ lần trước Wicked đã chiếm lấy đấu trường ra sao không?”
“Hmm, đấu trường…. Hãy nói với cô ta rằng chúng ta sẽ suy nghĩ về nó.”
…
Trong khi đó, cùng lúc đó, Wicked đang nằm trên giường. Cô thở dài khi nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng. Cô không chắc làm thế nào mà mình lại bị kéo vào mớ hỗn độn này.
“Chết tiệt….”
Từng giám đốc một của cô đều đã ở trong tù. Cô ta đã tự mình nuôi dạy họ và họ giờ phục vụ trực tiếp cho cô. Tất cả bọn họ ít nhất cũng đều có năng lực của một Anh hùng hạng-cao cấp-4.
Wicked vô cùng tự hào về ‘Đội ngũ điều hành’ vì đó còn chính là động lực lớn nhất đằng sau sự vươn lên dẫn đầu của Wicked.
Tất nhiên, mất đi các giám đốc điều hành không có nghĩa là cô trở nên yếu hơn. Xét cho cùng, bản thân Wicked cũng đã mạnh mẽ như một Anh hùng cấp bậc thầy. Nhưng nếu không có các giám đốc điều hành, Wicked với tư cách là một nhóm sẽ có thể bắt đầu tan rã. Cô không còn có thể đảm bảo họ sẽ giành chiến thắng trước ‘Terror’(kinh hãi, khiếp sợ).
“…Lũ chó đẻ khốn nạn đó.”
Wicked nghiến răng khi nghĩ đến nhà tù trên tầng 16.
Cô đã cố gắng sử dụng các mối quan hệ của mình để kéo các giám đốc điều hành ra ngoài nhưng đều thất bại thảm hại. Nỗ lực phá hủy nhà tù của cô cũng tỏ ra vô ích. Các NPC ở tầng 16 không chỉ mạnh mẽ và có năng lực, mà thứ gọi là [Hệ thống] cũng làm giảm đáng kể tất cả các chỉ số của cô.
—Wicked-nim.
“Cái gì?!”
Wicked rùng mình trước giọng nói qua máy liên lạc. Gần đây, cô đã vượt qua nỗi kinh hoàng của cái chết. Không có giám đốc điều hành của mình, cô thậm chí không muốn nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu mà ‘Terror’ liên minh với ‘Destruction’và rồi đột kích Wicked….
“…Kumm. Yeah, vậy, chuyện gì?”
Tuy nhiên, Wicked vẫn dũng cảm đứng lên. Cô nghĩ rằng bản thân cần phải giả vờ vui vẻ như thường ngày, ít nhất là trước mặt thuộc hạ.
—Chúng ta đã nhận được tin nhắn từ Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa.
“Cái gì? Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa?”
—Vâng. Họ đã để lại một tin nhắn mà tôi nghĩ có liên quan đến vấn đề ở tầng 16. Họ nói rằng họ sẽ “suy nghĩ về điều đó”.
Trái tim của Wicked ngay lập tức chìm xuống, nhưng cô giả vờ thờ ơ và gật đầu.
” Pfft. Không đời nào mà Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa lại có thể thực hiện được việc mà chúng ta còn không thể làm. Thật nực cười.… Nhưng bây giờ hãy nói với chúng rằng chúng ta sẽ đợi, và ngươi hãy quay trở lại việc tập luyện của mình đi!”
—Vâng, đã rõ.
Tk.
Ngay sau khi cuộc gọi bị ngắt kết nối, Wicked thở dài.
“…Chết tiệt.”
Cô không thể tin được rằng hy vọng cuối cùng của mình lại đặt lên một đám ăn trộm.
“Làm sao lại thành ra thế này? Làm thế nào ta, Wicked, có thể bị đày ải bởi một cái nhà tù đơn thuần? Điều này có nghĩa là các giám đốc điều hành mà ta đích thân nuôi dưỡng đã thua trước một đám NPC sao?”
Cho dù cô có suy nghĩ kỹ ra sao, cô cũng không thể thấm nổi toàn bộ tình huống này.
Sự sụp đổ của cô thật đáng hổ thẹn.
Wicked run rẩy trong cơn giận dữ với đôi mắt nhắm nghiền.
**
[Lục địa Akatrina]
Những người tị nạn tiếp tục đổ vào cho đến khi bình minh, và chúng tôi đóng cổng sau khi cho người cuối cùng vào. Trong số những người tị nạn lại có bậc thầy kiếm, Raylen.
Chúng tôi dự định thẩm vấn Raylen, nhưng thành thật mà nói, ông ta dường như đã mất trí trong khi liên tục lẩm bẩm với chính mình. Bởi vì ông ta rõ ràng không có khả năng để có thể nói chuyện đàng hoàng, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng đến ‘thôi miên’ của Aileen.
“Huu….”
Cuộc thẩm vấn hiện đang diễn ra trong ngục tối.
Tôi quay trở lại phòng tiếp khách ở tầng một và tựa mình vào ghế.
Suy nghĩ của tôi trôi dạt đến Puharen. Bây giờ cậu ta đã hoàn toàn bị quỷ hóa, toàn bộ nhiệm vụ đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
“…Vậy ra là cậu ở đây.”
Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, cố gắng tìm ra cách để vượt qua mớ hỗn độn này thì Jin Seyeon tiếp cận tôi.
Tôi hỏi Jin Seyeon, “Cô ấy đã thẩm vấn xong chưa?”
“Không. Ông ta không thể diễn đạt câu từ một cách rõ ràng. Nhưng tôi chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thỏa vì tiểu thư Aileen đang cố gắng hết sức.” Jin Seyeon trả lời với một nụ cười nhỏ. “Quan trọng hơn, cậu định làm gì từ đây, Hajin-ssi?”
“…Tôi không biết.”
Bây giờ tình hình đã đi xuống đến mức này, tôi chỉ còn hai lựa chọn.
“Chúng ta có thể giết ác ma, hoặc chúng ta có thể đơn giản là cứ chạy trốn.”
“… Chạy trốn?”
“Đúng vậy. Bây giờ chúng ta có thể thoát khỏi thế giới này vì Raylen đã mang tới hai viên tinh thể còn lại.”
Tất nhiên, tôi không cảm thấy quá hào hứng với ý tưởng chạy trốn. Mặc dù thế giới này chỉ là một hiện thân của quá khứ, nhưng tôi đã trở nên khá thích nó. Ngoài ra tình trạng ‘Đồng bộ hóa’ của tôi cũng là một vấn đề.
“Mm….”
Jin Seyeon dường như cũng đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan tương tự.
Tuy nói vậy nhưng không phải cứ muốn là chúng tôi có thể giết được hắn.
Morax không chỉ là một con ác ma đã được thức tỉnh hoàn toàn, mà hắn ta còn được xếp hạng thứ 21 trong số tất cả các ác ma.
“Ác ma mà chúng ta đang chống lại… còn mạnh hơn ác ma mà Chae Joochul đã từng chiến đấu”.
Cả Kim Suho và Chae Joochul đều không ở thế giới này.
Jin Seyeon im lặng trước nhận xét của tôi.
Sự im lặng tiếp tục cho đến khi mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ.
“Hajin-ssi.”
Jin Seyeon cuối cùng cũng mở miệng. Tôi nhìn Jin Seyeon. Cô ấy nở nụ cười tươi rói trên khuôn mặt tươi sáng đặc trưng của mình.
“Điều này không liên quan gì đến tình hình hiện tại của chúng ta, nhưng,”
Giọng điệu của Jin Seyeon luôn rất chân thật, không có một chút giả vờ hay không chân thành.
Nó rất nhẹ nhàng, đúng như những gì được chỉ ra bởi thiết lập của tôi.
“Cậu có biết gì về biến cố Kwang-Oh không?”
Tuy nhiên, ngay cả tôi cũng không khỏi giật mình trước câu hỏi của cô ấy. Jin Seyeon đã hỏi tôi về ‘Biến cố Kwang-Oh’ trước đây, khi tôi còn là Hắc Liên.
“Tôi đã nghe nói về nó… Nhưng tại sao đột nhiên cô lại hỏi tôi như vậy?”
“….”
Jin Seyeon mỉm cười một cách thần bí nhưng thể đã biết tất cả.
“Sự thật là, tôi đã muốn nói với cậu điều này được một khoảng thời gian rồi.”
Jin Seyeon nói với ánh mắt dán chặt vào tôi, như thể những gì cô ấy sắp nói là điều mà tôi nhất định phải biết.
“Chị vốn đã luôn để ý tới em. Tôi đã mất cha mẹ trong biến cố đó, giống như cậu vậy.”