Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi! - Phạm Tuyết Trinh - Chương 17
Phúc Hạo đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp lại cô: “Đó không phải lời thật lòng của Nhan tổng đâu, thưa phu nhân. Ngài ấy đã rất lo lắng cho phu nhấn đấy ạ, nên cô đừng có buồn nhé.”
Dáng vẻ Thật thà của cậu khiến cô ngờ vực những gì mà cậu đang nói. Lý Y Nhiên lại hỏi thêm một lần nữa: “Cậu chắc chứ?”
Lần này Phúc Hạo không chần chừ mà đáp thẳng luôn: “Đúng mà, nếu không lo cho cô thì cái hôm cô bị mẹ kế đánh anh ấy đã không đến.”
Thực ra hôm đó là do Hàn Y Tuyết tự ý vào phòng của Nhan tổng, làm vương lại hương nước hoa mà anh ấy ghét nhất, thì còn lâu anh ấy mới rời khỏi nhà. Mặc dù bị ép buộc rời nhà, nhưng không hiểu sao Nhan tổng lại muốn gặp Lý Y Nhiên đầu tiên. Phải chăng là do giác quan thứ sáu khi đăng kí kết hôn chăng? Cơ mà chuyện này cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là khiến phu nhân tin tưởng những gì cậu đang nói kìa.
Lý Y Nhiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy Phúc Hạo nói vô cùng hợp tình hợp lí, thế là cô tin luôn, “Vậy…hôm nay anh ấy có đến thăm tôi không?”
Phúc Hạo miệng nhanh hơn não mà trả lời luôn: “À có chứ, chắc tối giám dốc sẽ đến thăm phu nhân đó.”
Nói xong câu này, Phúc Hạo mới chết lặng. Cậu đã nói mà không suy nghĩ cẩn thận gì cả. Rõ ràng tối nay sếp cậu có cuộc họp vô cùng quan trọng với các cổ đông lớn mà. Đúng là miệng hại cái thân rồi. Cậu định đính chính lại lời nói vừa nãy của mình, nhưng lời vừa mới ra cửa miệng cậu lại phải nuốt lại vào lòng. Khuân mặt của Lý Y Nhiên lúc này rạng rỡ hơn bao giờ hết, có vẻ cô ấy rất mong đợi được gặp giám đốc. Phúc Hạo không nỡ làm phu nhân phải đau lòng, đành nhanh chóng sắp xếp mọi việc rồi rời đi nhanh chóng. Cậu quyết tâm sẽ không làm cho phu nhân thất vọng, nhưng mà có thành công được hay không là nhờ vào trời độ thôi.
[…]
Trước một cửa tiệm cà phê sang trọng, bên ngoài dược trang trí đầy đủ những day đèn nhấp nháy bảy sắc cầu vòng. Cửa tiệm này có tên là cà phê mèo, bên trong quán là những chú mèo đáng yêu không thể cưỡng nổi được. Bọn chúng chơi đùa, chạy nhảy khắp nơi trong quán nhưng rất ngoan ngoãn chào khách mỗi khi có người đến vuốt ve chúng. Mọi hôm cửa tiệm rất đông khách, đến nỗi không còn chỗ cho họ ngồi. Hôm nay trong quán chỉ có duy nhất một người ngồi, đó là Võ Nhị Nam.
Cậu ta đến uống cà phê đồng thời bày tỏ tâm sự với một chú mèo: “Tao phải làm sao đây? Người ta tao thích nhất, yêu nhất lại sắp kết hôn với người khác mà không phải tao. Mày có cao kiến gì không?”
Chú mèo có bộ lông trắng tính, đôi mắt hai màu trông vô cùng hiếm có. Chú ta nghiêng đầu nhìn cậu, đuôi cứ đưa qua đưa lại, “Meo, meo.”
Võ Nhị Nam cảm thấy mình thật ngu ngốc khi lại đi nói chuyện với một con mèo vô tri. Cậu lặng lẽ thở dài, “Ầy, ngươi thì hiểu được cái gì cơ chứ, hay tao mua mày lại rồi đem đi làm lẩu mèo nhể? Chắc sẽ ngon lắm.”
Một bàn tay nhỏ đánh mạnh vào đầu cậu nghe cái “bốp” một cái. Trông khá là đau, đến cả chú mèo cũng phải chạy trốn. Võ Nhị Nam tức giận, ngó nghiêng ngó dọc xem thử rốt cuộc là kẻ nào dám ra tay với cậu.
“Kẻ nào? Là kẻ nào dám đánh cái đầu nhỏ bé của tôi?”
Một giọng nói trong trẻo cất lên: “Là tớ nè, làm gì có tên ngáo nào như cậu lại đi tâm sự với một con mèo cơ chứ. Đã thế còn hăm dọa sẽ ăn thịt nó cơ chứ.”
Hoá ra người cả gan đánh cậu lại chính là chủ quán của cửa tiệm. Cô ấy có mái tóc màu vàng óng ánh, đôi máu xanh lá của cây cỏ trông vô cùng đẹp. Cô tên là Diệu Nhi, bạn thân của Võ Nhị Nam và Lý Y Nhiên. Khi rảnh rỗi cô sẽ đến quán để phụ mẹ canh quán, ai dè hôm nay lại gặp được cái tên dở hơi Võ Nhị Nam đang đòi thịt mèo của cô.
Võ Nhị Nam im bặt luôn, cậu không dám chỉ trích Diệu Nhi một lời nào, chỉ biết xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình. Bởi cậu biết, dù muốn trả đũa cũng chẳng đấu lại cô. Diệu Nhi tuy thân hình mỏng manh dễ vỡ thế thôi, chứ khoẻ hơn cậu gấp trăm lần. Đã nhiều lần đọ sức nhưng lần nào cậu cũng thua thảm hại dưới tay cô.
Diệu Nhi thấy cậu có vẻ khác với thường ngày bèn hỏi thăm vài câu: “Sao trông mặt cậu như sắp chết tới nơi vậy? Thất tình hay gì?”
Bị chọc trúng nỗi đau, Võ Nhị Nam ủ rũ hơn, cùi gằm mặt xuống bàn thở dài: “Haizz, đúng rồi dó, cậu biết rồi mà còn hỏi à?”