Nhân Cách Hung Dữ - Tiểu Sinh Vô Danh - Chương 12: Thị Trấn Trật Tự (12)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông Trật Tự bị dị vật xâm nhập, Diệp Thần liền nghĩ đến Nhân Cách Phụ cả đêm chưa trở về!
Không phải Tiêu Khi Ức đang theo đuổi ‘Dục Vọng Bảo Khiết’ sao?
[Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì ‘Chuông Trật Tự’ bị xâm lấn bất hợp pháp, các quy tắc của Thị Trấn Trật Tự đã thay đổi và nhiệm vụ chính đã được thay đổi: Hãy sống sót ở Thị Trấn lý tưởng trong ba ngày, hoặc tìm và loại bỏ kẻ xâm nhập bất hợp pháp. Sống sót thành công trong ba ngày, thưởng 150 điểm, tìm và loại bỏ kẻ xâm nhập bất hợp pháp, thưởng 200 điểm.]
Nhiệm vụ chính đã thay đổi và thời gian sống sót bình thường đã thay đổi từ bảy ngày thành ba ngày, nhưng số điểm lại tăng gấp ba lần.
Điều này chỉ có thể chứng minh rằng Thị Trấn lý tưởng tiếp theo sẽ trở nên rất nguy hiểm, và bất kỳ ai có đầu óc sẽ không nghĩ đó là điều tốt.
“Wow… 150 điểm! Chỉ mất 3 ngày, thật tuyệt!”
Nhìn Lữ Kiệt vừa mới bị quất, rõ ràng là rất đau, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ tham lam cùng hưng phấn, Diệp Thần đột nhiên cảm thấy đem anh bên mình, cũng là một loại sai lầm.
“Ahhhhh!!!”
Vừa định đỡ Lữ Kiệt dậy, cậu giật mình vì tiếng hét chói tai của phụ nữ. Quay đầu lại, cậu thấy đó là nữ chủ khách sạn cao 1,8m.
Nữ chủ tóc tai rối mù, cô tay đám chân đá, tức giận xông ra phố, lớn tiếng quát: “Là ai? Là ai? Lão Nương thật muốn đem hắn băm thành thịt ra làm bánh!!”
Tiếng chuông vừa đánh thức mọi người dậy, bà chủ gầm gừ như sư tử Hà Đông, cả đường phố run rẩy.
Chu Thiến và Lý Từ Từ cũng nghe thấy tiếng động, sắc mặt rất khó coi.
“Anh cũng bị đánh?”
Chu Thiến cẩn thận tránh đi vị ‘Sư Tử Cái’ đang tức giận, nhìn Lữ Kiệt đang tái nhợt run rẩy nói: “Du Trạch cũng bị đánh. Tôi đề nghị anh lập tức đi gặp hắn.”
Nghề nghiệp của Du Trạch là ‘bác sĩ’, anh ta mang theo rất nhiều loại thuốc, Lữ Kiệt tuy có tham lam muốn nhân đôi số điểm của mình, nhưng anh ta cũng hiểu rằng bước tiếp theo chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Anh không dám tin tưởng hắn, liền bảo Diệp Thần đợi anh rồi vội vàng trở về khách sạn.
“Cậu nghĩ điều gì đã xâm chiếm ‘Chuông Trật Tự’?”
“Đừng sử dụng năng lực trên tôi.”
Diệp Thần cảnh giác nhìn Chu Thiến, xem kĩ chính mình không bị ảnh hưởng, sau đó nói: “Cô vốn đã đoán được rồi, tại sao lại còn hỏi tôi?”
Chu Thiến mở miệng nhưng không nói.
Vừa rồi cô thật sự rất muốn dùng khả năng ‘Luật Sư Khẩu Cung’, bởi vì cô mơ hồ đoán được Diệp Thần có cảnh giác.
Nhưng dù sao hai người cũng là ‘bạn bè’, bây giờ Diệp Thần đã bị vạch trần, cô lại càng khó sử dụng hơn, chỉ là có ý muốn chỉ ra: “Hehe, có lẽ nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ chính của chúng ta trùng nhau.”
Đây là suy đoán của Chu Thiến, sau khi có được năng lực, người phụ nữ này đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
“Tôi cũng mong là như vậy.”
“Hai người có hứng thú muốn cùng nhau đi Tháp Đồng Hồ không?”
Có trời mới biết hai giờ nữa sẽ sinh ra quy luật gì, Chu Thiến nói: “Ở đây càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta nhất định phải chủ động.”
“Được thôi.”
Diệp Thần suy nghĩ một chút, sau đó nhắc nhở: “Tôi và cô đều thuộc diện ‘hợp pháp’. Còn cậu tốt nhất là nên đến đồn cảnh sát đăng ký trước. Chờ đến lúc gặp phiền toái, bị bắt đi sẽ rất tệ.”
“Đó cũng là điều tôi nghĩ.”
Vẻ mặt của Chu Thiến đột nhiên trở nên nghiêm nghị, “Cậu cũng nên chú ý một chút về khả năng bị ràng buộc với giá trị SAN, hai bên ta truy ngươi đuổi. Đây là một vòng tuần hoàn ác ý.”
“…”
Anh cũng không phát hiện.
Vì nó được sử dụng ít hơn? Hay một số lý do khác?
Này, Chu Thiến cũng thật sắc bén, chẳng lẽ tối qua cô đã ‘ khảo vấn’ Lý Từ Từ cả đêm?
So với tối hôm qua, Lý Từ Từ hôm nay yên lặng đến bất ngờ, cô ấy dường như rất sợ Diệp Thần, cứ trốn sau lưng Chu Thiến.
Nhưng không hiểu sao Diệp Thần lại cảm thấy có điều gì đó không ổn với cô.
Hai người đang nói chuyện bằng công phu thì Nữ chủ cùng Đại thúc bên cạnh đã bước lên. Lúc này, trong ngõ hẹp phía xa, một người đàn ông hai tay đầy máu lao ra!
Trong tay hắn không bết là thứ gì, nhưng lại nâng niu giống như bảo bối, lại rất sợ rớt.
Khi hắn chạy về phía khách sạn, hắn than vãn: “A Trân A Trân, nghe nói trấn trên có bác sĩ mới? Người nọ ở đâu? Ở đâu? Mau nói cho tôi biết!”
“Đồ kinh tởm, tránh xa tôi ra!”
Nam nhân tô son trát phấn, rõ ràng lớn lên cũng không tệ lắm. Với tính khí của nữ chủ thích ăn đậu hũ ‘trai đẹp’, thế nhưng bây giờ như chuột thấy mèo, ‘ tạch ‘ một cái trốn đến phía sau cửa, thực sự rất kỳ quái.
Khi người đàn ông bước vào, Diệp Thần và những người khác ngạc nhiên phát hiện thứ mà hắn đang cầm trong tay hóa ra lại là… cậu nhỏ của chính mình!
Diệp Trần chỉ cảm thấy lạnh cả người, bất giác lui về phía sau mấy bước, Lý Từ Từ che mặt chạy về khách sạn gào thét.
Đáng ngạc nhiên, Chu Thiến, mặc dù cô ấy cũng tỏ ra ghê tởm, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ‘thứ đó’, không hề sợ hãi hay xấu hổ.
” Có muốn Quỳ Hoa Bảo Điển* không?”
(Là một loại võ công tự cung tự cấp. Đây chính là bí kíp võ thuật thượng thừa do một cặp vợ chồng viết ra với tên người chồng có chữ “Quỳ”, người vợ có chữ “Hoa” sáng tạo nên.)
“Gì?”
Người đàn ông dừng lại khi nghe thấy câu nói đùa. Thấy người nói là một phụ nữ có dung mạo và dáng người không tầm thường, sắc mặt càng thêm rạng rỡ.
“Tôi rất mạnh mẽ, tôi không cần luyện cái đó! Nếu cô không tin tôi, chờ… ừm, buổi tối thử xem.”
‘Thứ’ trong tay người đàn ông đã bị chặt đứt rất gọn gàng, giữa người hắn vẫn còn vết máu, thế nhưng hắn vẫn có thể tán tỉnh Chu Thiến, Diệp Thần trong lòng giơ ngón tay cái không khỏi tán thưởng: Người đàn ông đích thực, người đàn ông thuần khiết!
“Mẹ kiếp, tối hôm qua lại ăn vụng Độc Quả Phụ sao? Phi, đúng là chó không thể ngừng ăn phân.” Nữ chủ chửi bới sau tấm cửa.
“Gầm……”
Nghe thấy từ ‘Cẩu’, Cẩu huynh vẫn luôn tim lặng gầm gừ. Diệp Thần lườm y rồi ra hiệu cho Chu Thiến đi tiếp, chuẩn bị rời khỏi chỗ thị phi này.
Cả ba người vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng ‘ping ping ping ping ping’, tiếng hét giận giữ của Du Trạch và tiếng la hoảng sợ của Lữ Kiệt đồng thời vang lên, nhưng họ nhanh chóng im lặng trở lại.
Khi họ đi ngang qua con hẻm nơi người đàn ông chạy ra, Diệp Thần cùng Chu Thiến đồng thời nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ đang đứng ở lối vào con hẻm với bộ quần áo hở hang – đúng ra là Độc Quả Phụ theo lời của nữ chủ.
Cô ấy nhìn bầu trời với biểu cảm phức tạp, trong tuyệt vọng còn chứa sự mong đợi nhẹ nhõm.
“Tới, lại tới, rốt cuộc cũng tới…”
Diệp Thần trong lòng vừa động, cậu nháy mắt với Chu Thiến, Chu Thiến lập tức hỏi: “Chuyện này… thưa cô, chuyện này có thường xuyên xảy ra trong Thị Trấn không? Sao cô lại hoảng sợ vậy?”
“Đây là lần thứ hai tôi trải nghiệm nó.”
Độc Quả Phụ ngẩn ra, có lẽ cô không quan tâm, thế nên dễ dàng mắc mưu: “Lần trước chồng tôi chết, vù để cứu tôi. Lần này, cuối cùng cũng đến lượt tôi.”
Cô nói xong cũng không nhìn ba người, xoay người đi về phía sâu trong ngõ.
“Năng lực của tôi không thể sử dụng được nữa, ít nhất là không phải hôm nay.”
Chu Thiên sắc mặt vô cùng tái nhợt, cô nhẫn nhịn chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi có thể cảm giác được ‘lòng tham’ đang thức tỉnh. Năng lực dùng càng nhiều, càng sẽ mê luyến, cuối cùng hoàn toàn sa đọa, trở thành nô lệ của nó!”
“Cô rất tỉnh táo.”
Diệp Thần thở dài, nảy ra ý tưởng, đề nghị, “Cô có thể quán Bar Hương Diệp. Nếu may mắn, cô sẽ lấy được Lam Sắc Yêu Cơ. Chà, đồ uống đầu tiên cho người mới đến là miễn phí.”
“Lam Sắc Yêu Cơ?”
Đây là lần thứ hai Chu Thiến nghe thấy từ này, cô dùng ánh mắt hoài nghi hỏi, Diệp Thần giải thích: “Thần Trí Lam, Sa Đọa Hồng, Hắc Thâm Lam, Phấn Dâm Dục……ừm, còn có Dục Vọng Chi Lục, có lẽ còn có Nâu Dụ Hoặc. Trật tự đem chúng nó phân chia gọn gàng ngăn nắp, không chấp nhận được sự trộn lẫn nào.”
Chu Thiến rơi vào trầm tư, Diệp Thần lại hỏi Chó Đầu Người, “Anh biết gì về Chuông Trật Tự?”
“Tôi không biết.”
Chó Đầu Người dường như rất sợ hãi, giọng nói của y cũng bắt đầu run rẩy, “Tôi, tôi nghe nói rằng khi Tiếng chuông Trật Tự vang lên, cả Thị Trấn lý tưởng sẽ bị phá hủy và tái sinh.”
Phá hủy, tái sinh?
Như hệ thống đã cảnh báo, có vẻ như hướng dẫn viên phải đến đó…
Thị Trấn Lý Tưởng không lớn, trong khi họ nói chuyện, ba người họ đã đến khu vực xung quanh của Chuông Trật Tự — cách đó ba trăm mét.
“Phù……”
Diệp Thần hít vào một hơi khí lạnh, không tin nhìn quanh Chuông Trật Tự.
Trong quảng trường nhỏ, những cái xác bị chém thành hai mảnh có thể được nói đơn giản là ‘Thi thể khắp nơi’!
‘Trật Tự có hiệu lực’ xảy ra vào buổi sáng, xung quanh hẳn là không có sinh vật gì mới đúng, không nghĩ tới……
“Đêm tối, thuộc về, điên cuồng.”
Chó Đầu Người đưa ra lời giải thích: Ban ngày lui tới, là kẻ điên đang ở ẩn, mà ban đêm, mới là chân chính, SAN giá trị 30 dưới, rốt cuộc vô pháp khôi phục thần trí kẻ điên.
“Đi thôi, không có việc gì phải kiểm tra nữa.”
Diệp Thần đột nhiên trở nên lo lắng, cậu biết chắc Nhân Cách Phụ vẫn chưa chết, nhưng cậu sợ nếu ở đây thêm một lát nữa, Tiêu Khi Ức sẽ làm trò trước mặt Chu Thiến mà chui vào trong người cậu.
Đến lúc đó, giải thích cũng không rõ.
Ân, cũng không nhất định, ngay cả khán giả có ‘Góc nhìn của Thượng Đế’ cũng không thể nhìn thấy hắn…
Nghĩ đến khán giả, Diệp Thần ra hiệu cho Chó Đầu Người tránh ra, trầm giọng hỏi: “Cô đã sử dụng cơ hội giao tiếp của mình chưa?”
“Chưa.”
“Trước chưa dùng, chờ lúc cùng hướng dẫn viên trở về rồi dùng. Ừm, cậu muốn cùng tôi sao?”
Diệp Thần không định để Chu Thiến tham gia, có thể nghĩ đến năng lực của cô ấy, vẫn là không đồng ý
“Không cần.”
Chu Thiến do dự một chút, mới nói: “Tôi có linh cảm năng lực của tôi đối với Lệ tỷ không có quá nhiều tác dụng. Hơn nữa, tôi phải ra tòa càng sớm càng tốt, còn… Quán Hương Diệp.”
“Hơn nữa, thời gian rất eo hẹp. Không cần ba ngày, hai ngày, thậm chí ít hơn, Chuông Trật Tự sẽ đẩy chúng ta vào ngõ cụt.”
Áp lực là rất lớn!
Nhân cách phụ à, hãy nhìn vào mớ rắc rối mà anh gây ra đi…
Trở lại khách sạn, Diệp Thần cùng Lữ Kiệt đến quán bar Hương Diệp.
Kết quả vẫn là không tìm thấy Lệ tỷ.
May mắn thay, người phục vụ nói cho họ biết địa chỉ thực của Lệ tỷ, vì vậy ba người không dám chậm trễ, vội vàng đi về phía Tây thành phố.
Tất nhiên, khi đã đến quán bar, chắc chắn Lữ Kiệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội để ‘thử đồ uống’.
Chỉ là anh ta không lấy được Lam Sắc Yêu Cơ, bartender đã cho anh ta ly màu đen – màu đen tượng trưng cho lòng tham.
Lệ tỷ có vẻ rất giàu có, nơi ở của chị ấy là một biệt thự nhỏ mang phong cách thời Victoria.
Nhưng khi họ bước vào biệt thự, nhìn thấy bản thân Lệ tỷ, cả ba người họ đều sốc không nói nên lời.
Mặc dù hướng dẫn viên du lịch này vẫn còn sống, nhưng, vẫn không nên sống a!
Bạn đã bao giờ nhìn thấy một người sống bị chặt làm đôi, không những không chết mà còn tươi cười chào đón bạn chưa?
“Không tồi, cậu thật sự sống sót.”
Nằm trên ‘bàn giải phẫu’ với cơ thể bị cắt làm đôi, Lệ tỷ thậm chí còn thở dài, cảm thán nói Diệp Thần vẫn còn sống, cảnh tượng kỳ lạ không thể tả.
“Những lời này hẳn là tặng cho cậu.”
Diệp Thần tay trái cầm điện thoại cử động, nếu không phải còn có vị bác sĩ đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, cậu thật sự rất muốn đưa cho cô một bài 《 Calorie 》……
Editor có lời muốn nói: Ngôi nhà mang phong cách giống thời Victoria.
~ Rán shāo wǒ de kǎ lù lǐ! Hãy thiêu đốt calo của tôi đi!
Bài bài tián tián quān zhēn zhū nǎi chá fāng biàn miàn/ Bai Bai bánh ngọt donut, trà sữa trân châu và cả mì ăn liền
Huǒ guō mǐ fàn dà pán jī/ Rồi lẩu cơm gà rán béo ngậy
Ná zǒu ná zǒu bié kè qì/ Mang hết đi không cần khách sao
Bài bài kā fēi yīn jiè diào kě lè jiè yóu nì/ Bai Bai cà phê, nước ngọt rồi chất béo cũng tiễn luôn nha… ~