Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Phương Hòa (truyện full) - Chương 6: Chỉ lệnh máu của mèo nhỏ.
- Home
- Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Phương Hòa (truyện full)
- Chương 6: Chỉ lệnh máu của mèo nhỏ.
Hôm nay là ngày nghỉ. Tranh thủ làm 2 chương thôi~.
______
Chuyện đầu tiên khi vừa bước vào nhà, Phương Hoà vội vàng chạy tới phòng bếp, động tác nhanh nhẹn nhảy lên bàn của Lê Chấn, không quan tâm đến hình tượng vẫy vẫy đuôi kêu lên. Do cơm trưa đã nhường cho con mèo mập cùng lồng sắt, Phương Hoà hiện đang vô cùng đói bụng, vì tạo mối quan hệ tốt đẹp với vị chủ nhân này, bán manh gì gì đó Phương Hoà vẫn là chấp nhận được.
Lê Chấn hơi hơi cong môi, cởi bỏ đồng phục, nhìn thoáng qua mèo nhỏ ở phòng bếp, lắc đầu cười. Mặc dù con mèo này thật sự không có để tâm đến sát khí trên người hắn, nhưng Lê Chấn vẫn đi vào phòng tắm trước, chà rửa sạch sẽ, mới đi vào phòng bếp trong ánh mắt chờ đợi của Phương Hoà.
Có điều, chờ tới lúc Phương Hoà thấy Lê Chấn lấy thứ gì đó từ đống đồ mua ở cửa hàng thú cưng ra, lập tức phàn nàn, lúc Lê Chấn xé bao bánh quy dành cho mèo rồi đổ vào khay đồ ăn, móng vuốt của cậu liền muốn duỗi ra. Cậu muốn ăn ruốc cá làm từ cá khô!! Nhưng Lê Chấn vẫn đang cau mày nhìn mấy tờ giấy hướng dẫn, một chút cũng không thấy đôi mắt nhỏ đầy oán niệm của Phương Hoà.
Phương Hoà chậm rì rì đi qua đi lại bên cái khay đồ ăn cho mèo, cậu không kỳ thị bất cứ thứ gì, chỉ là muốn ăn ruốc cá nhỏ nhiều hơn một chút, Phương Hoà cam chịu mở miệng ăn thức ăn cho mèo, đôi mắt giống như ngọc bích lập tức sáng lên, mặc dù có chút không thể giải thích, có điều bánh quy mèo mà Lê Chấn mua thật ra cũng không tệ lắm.
Ăn ngấu nghiến một trận, Phương Hoà dùng móng vuốt lau lau miệng, quay đầu há hốc mồm nhìn Lê Chấn đem cá khô bỏ vào máy xoay làm thành ruốc cá. Dựa theo ý của chủ tiệm, mèo nhỏ có thể ăn một chút thức ăn từ cá để bổ sung canxi, mèo con của hắn cơ thể còn đang phát triển, vẫn có thể ăn một ít cá khô.
Đợi đến khi ruốc cá thơm ngon đưa đến trước mặt Phương Hoà, cậu ngẩng đầu nhìn nhìn Lê Chấn, lại cúi xuống nhìn nhìn đĩa ruốc cá, đây đúng mà cám dỗ mà.
Có điều Phương Hoà dù sao cũng chỉ là một con mèo con, sức ăn không lớn, Lê Chấn lúc nãy cũng bỏ không ít bánh quy mèo vào khay thức ăn, nên hiện tại cậu đã rất no rồi.
Nhưng mà nhìn vào đĩa ruốc cá, tuy rằng số lượng chỉ có hai con cá khô nhỏ, nhưng sau khi xoay thành ruốc cá thì có hơi nhiều.
Phương Hoà theo thói quen tốt đẹp không lãng phí đồ ăn ở tận thế, lần thứ hai cúi đầu, thời điểm ăn ruốc cá, bụng của mèo nhỏ theo bản năng phát ra tiếng ồ ồ, so sánh với ruốc cá, Phương Hoà cảm thấy bánh quy cho mèo quả thật không có mùi vị gì cả.
Lê Chấn nhìn mèo con đang xì xụp ăn, đưa tay sờ sờ sau lưng nó, mèo con theo bàn tay hắn ngoan ngoãn hạ thấp người, khó có dịp nghe lời, lông mèo mượt mà thoải mái, lúc sờ đến cái đuôi, đuôi nhỏ sẽ hơi giơ lên, cọ cọ vào tay hắn.
Sau khi Phương Hoà ăn xong, Lê Chấn cũng đứng dậy, dọn dẹp các loại khay mèo cát mèo cùng cái loại đồ chơi đã mua ở cửa hàng thú cưng, Phương Hoà khinh bỉ liếc mắt một cái, từ ở trên bàn nhảy xuống, chạy vào trong phòng tắm.
Có điều, nắp bồn cầu đã đóng lại, Phương Hoà đang mắc tiểu ngồi xổm ở đó đầu đầy mây đen, cậu có linh cảm nó không thể nào mở bằng móng vuốt được.
Đi theo sau Phương Hoà vào phòng tắm – Lê Chấn, nhìn mèo nhỏ đang ngồi xổm trước bồn cầu bật cười, đem cát mèo trong tay đặt xuống bên cạnh bồn cầu.
Phương Hoà liếc mắt khinh thường nhìn cát mèo, lập tức dùng lực nhảy lên nắp bồn cầu, meo ô meo ô kêu với Lê Chấn, ý tứ thật rõ ràng, cát mèo tôi không dùng, anh thức thời thì mau mở nắp bồn cầu ra.
Lê Chấn ma xui quỷ khiến mở miệng, “Tránh ra đi, để tao mở cho mày.”
Phương Hoà lúc này mới dưới con mắt kinh dị của Lê Chấn nhảy xuống nắp bồn cầu, sau khi Lê Chấn mở nắp bồn cầu ra, cậu liền nhảy lên bên cạnh bồn cầu.
Phương Hoà không muốn đi tiểu trước mặt người khác, dù gì cậu cũng là người trưởng thành, bị người khác nhìn ở thời điểm này nọ rất không thoải mái. Cho nên Phương Hoà dùng mắt mèo trợn trừng nhìn Lê Chấn, bày tỏ suy nghĩ của mình.
Lê Chấn nhíu mày, biểu tình của mèo nhỏ nhà hắn thế này lẽ nào là bị táo bón? Trừng nửa ngày cũng không thấy Lê Trấn quay đi, Phương Hoà phát hoả, meo ô một tiếng, âm thanh nôn nóng vào tai Lê Chấn lại thành ý nghĩa khác.
Lê Chấn lập tức xoay người ra ngoài, tìm quyển nhật ký nuôi mèo của chủ tiệm, muốn xem có nội dung nào khi mèo con bị táo bón không.
Tên mặt Diêm Vương rốt cuộc cũng đi, Phương Hoà mới thông thả ung dung giải quyết nổi buồn của bản thân, lúc nãy bị gương mặt lạnh lùng kia nhìn, cậu thiếu chút nữa liền nhịn không được.
Bên ngoài Lê Chấn còn đang tìm xem có nội dung nào về phương diện này không, bên trong đã truyền tới tiếng xả nước bồn cầu. Lê Chấn cầm quyển nhật ký nuôi mèo vừa đi vừa đọc, khi nhìn thấy Phương Hoà đang đứng trên bồn nước, sửng sốt một hồi, chỉ số IQ của mèo con này hình như không bình thường.
Phương Hoà ngạo kiều vẫy vẫy cái đuôi, từ trên bồn nước nhảy xuống, ra ngoài liền nhảy lên sô pha, cuộn thành một đoàn, dùng đôi mắt mèo liếc nhìn Lê Chấn, nghĩ xem làm cách nào giao lưu với tên chủ nhân này.
Lê Chấn mỉm cười nhìn bộ dáng của Phương Hoà, tìm thấy một con chuột xám trong đống đồ chơi cho mèo ném lên sô pha, lúc này cơm hộp hắn đặt cũng đã giao tới, Lê Chấn trả tiền cho người giao hàng, cầm hộp cơm trở lại bàn, rót một ly nước để sẵn, bắt đầu ăn.
Phương Hoà ghét bỏ nhìn qua con chuột đồ chơi, dùng móng vuốt ném nó sang một bên, ngồi xổm xuống xem Lê Chấn ăn gì.
Đồ ăn Lê Chấn đặt là ở một nhà hàng gần đây, mỗi ngày đều giao đến, hắn luôn chú ý tới việc ăn uống, ăn đều là hàng nhập khẩu nhẹ nhàng lành mạnh.
Phương Hoà nhìn thoáng qua, khẳng định không có con cá khô thơm ngon nào cả, mắt mèo tiếp tục trợn trừng nhìn chủ nhân mặt Diêm Vương, trong đầu nghĩ kế hoạch, làm thế nào để chủ nhân của cậu sẽ không nghĩ cậu là quái vật đây.
Nhưng mà, lúc này di động của Lê Chấn đột ngột đổ chuông.
“Trần đội? Có việc gì?” Lê Chấn nuốt xong đồ ăn trong miệng mới bắt máy.
Phương Hoà hơi rướn người ra nghe âm thanh bên trong di động, vẫn là giọng nói thô lỗ quen thuộc, Lê Chấn gọi người trong điện thoại là Trần đội.
“Lê Chấn a, nhờ cậu làm một việc có được không?” Trần đội ở bên kia hạ giọng có chút nặng nề.
“Nói?” Lê Chấn đặt đũa trong tay xuống.
“Đến một bữa tiệc tối gặp người bị hại, Lưu pháp y người này cái gì cũng không chịu nói với tôi.”
“Không đi.” Lê Chấn dứt khoác từ chối. Tuy rằng mỗi lần hắn giao cho Trần đội một số phán định, dù những phán định này điều là chính xác, nhưng chúng vẫn không phù hợp với quy định. Điều do tên này cứ năn nỉ ỉ ôi, hắn mới lộ ra một ít tình hình thực tế, để cho Trần Minh Uy đi điều tra.
“Đừng mà, Lưu pháp y không chịu nói, cậu đến đây liếc một cái, liếc xem thử hung thủ là người hay thú đi, cái dấu răng chí mạng kia, nhìn thế nào cũng không giống người.”
Phương Hoà nghe đến đó, mắt mèo hơi hơi híp lại, gần đây cậu đối với mấy loại chuyện này tương đối mẫn cảm, tuy rằng ngày mạt thế bùng nổ là ngày mốt, nhưng có lẽ sự lây lan ban đầu của virus đã được xuất hiện trước đó.
Nghĩ đến đó, Phương Hoà có chút khẩn trương, nhảy lên đùi Lê Chấn, dùng sức cọ cọ vào quần áo của hắn.
Lê Chấn xoa lưng mèo con nhà mình một cái, tiếp tục cự tuyệt, “Chụp cái ảnh gửi qua đây đi.”
“Ảnh chụp sao có thể chụp rõ hiện trường, làm ơn đi mà Lê Chấn, cậu đến liếc một cái thôi, tôi nhìn thấy trên dấu răng có một ít lông.”
Lê Chấn sau này, nhẹ nhàng cầm chân trước của mèo con, “Gửi cái địa chỉ qua đây.”
“Ô kê, có điều vấn đề có hơi nghiêm trọng và… xiu xíu ghê tởm, cậu vẫn nên ăn cơm xong hẳn đến.” Trần đội bên kia nhìn thoáng qua thi thể bị cắn đến nhìn thấy xương trắng, có chút muốn ói.
(Pi: lúc dịch cái này tôi đang ở trên xe và rất choáng nha quý dị =))) xém chút nữa là … Nhịn không được.)
Lê Chấn cúp điện thoại, mèo nhỏ của hắn liền tạc mao, gắt gao dùng muốn vuốt níu chặt quần áo của hắn. Một đôi mắt mèo xanh ngọc trừng mắt nhìn hắn, meo ô meo ô kêu lên.
Mẹ nó, Phương Hoà nhịn không được thô tục, nghề nghiệp của Lê Chấn rất có nguy cơ, bên kia nếu thật sự là thi thể do tang thi cắn, Lê Chấn nếu không cẩn thận nhiễm phải virus, meo ô ô ô, thì phải làm sao đây!
Lê Chấn có chút câm nín nhìn tiểu miêu níu chặt lấy hắn không buông, cứ như vậy trèo ở trên người hắn cùng lấy một ít đồ vật, đến lúc Lê Chấn đi tới cửa, Phương Hoà liền bị chọc giận điên lên, từ quần áo trèo lên đến cằm của Lê Chấn, meo ô meo ô không ngừng kêu, Phương Hoà không thể nói ra ngôn ngữ con người, không biết làm cách nào ngăn cản hắn.