Nguyện Một Đời Yêu Em - Bùi Huyền - Chương 9: Tìm Việc Làm Thêm
Đinh Tiểu Vy và Trình Dạng vừa vào lớp liền thấy khung cảnh không thể nào lãng mạn hơn: Tống Nhiên và Mạc Dương đang quay mặt vào nhau ngủ ngon lành.
– Cái gì đấy? – Bị làm phiền nên giọng Mạc Dương có chút cáu kỉnh.
– Mau về chỗ để tớ còn ngồi, mắc gì chỗ mình không ngồi mà lên đây vậy cha?
Mạc Dương nhìn sang phía đối diện, thấy Tống Nhiên hơi nhíu mày.
– Cậu nói nhỏ thôi, không thấy nhiều người đang ngủ à?
– Ừ ừ rồi xin lỗi, giờ cậu tránh ra được chưa?
Mạc Dương không cam tâm đứng lên, ghé mắt sang thấy Trình Dạng định gọi Tống Nhiên dậy nên vội ngăn cậu lại. Tự nhiên Mạc Dương xuất hiện làm Trình Dạng giật mình, khó hiểu nhìn cậu.
– Có chuyện gì sao Mạc Dương?
– Không thấy cậu ấy đang ngủ à? Sang tạm chỗ tôi mà ngồi, để cậu ấy ngủ thêm chút nữa.
Trình Dạng nhớ lại việc Tống Nhiên kể hôm qua cô thức khuya, vậy nên đành bất đắc dĩ theo Mạc Dương xuống bàn cuối ngồi Mạc Dương.
– Nhân tiện ngồi đây tôi hỏi cậu một chuyện được không? – Trình Dạng mở lời.
Mạc Dương không muốn trả lời. Nhưng mắt thấy đây chính là tình địch, mà biết địch biết ta trăm trận trăm thắng nên cậu gật đầu.
– Cậu có vẻ… không thích tôi cho lắm nhỉ?
– Không, tại sao tôi phải ghét cậu?
Nhưng ánh mắt thì rõ ràng là đang muốn nói “biết rồi còn hỏi?”
Trình Dạng: “…”
– Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi. Nếu như không phải thì tốt rồi.
Đinh Tiểu Vy ngồi bên trên thấy đằng sau như có biến, giả vờ chỉnh chỉnh ghế ra đằng sau một chút, ngồi thẳng lưng vểnh tai lên nghe trộm. Mạc Dương biết thừa tính của Đinh Tiểu Vy, liền đạp ghế cô một cái.
– Làm gì đấy?
– Oái, ai làm gì đâu, chỗ ngồi hơi chật nên tớ đang chỉnh thôi mà.
Mạc Dương cũng không muốn vạch trần cô, đạp nhẹ ghế thêm cái nữa cảnh cáo rồi thôi.
– Hình như mình vừa biết được điều gì đó?! – Đinh Tiểu Vy nói nhỏ.
Không ngoa khi nói Đinh Tiểu Vy đúng là trùm mấy vụ như thế này.
[…]
Giờ tan học.
– Nhiên Nhiên, đi ăn vặt đi, lâu không ăn tao thèm lắm rồi!
– Tao đang hết tiền rồi, tao đang tính lén bố mẹ tìm việc làm thêm mà không biết nên làm gì.
– Đi, nay tao bao, vừa đi vừa nghĩ.
– Oke, thế lần sau đến lượt tao bao nhé.
Hai người vừa ra nhà gửi xe, vừa nói chuyện. Lục Minh Từ từ đâu vụt lên khoác vai Đinh Tiểu Vy.
– Ay yo, hai người đang tính đi đâu à? Đi với nào ~
– Người ta đang bàn chuyện con gái, cậu đi theo làm gì!
Đinh Tiểu Vy ghét bỏ hất tay Lục Minh Từ ra, Tống Nhiên quay đầu thấy Mạc Dương đang từ tốn đi phía sau mọi người.
– Bọn tớ định đi ăn vặt, các cậu có muốn đi ăn cùng không?
– Đi, đi chứ, ăn gì bây giờ? Lục Minh Từ hào hứng hỏi.
Tống Nhiên quay đầu hỏi Mạc Dương.
– Thế còn cậu?
– Đi.
Bốn người đến phố ăn vặt ở ngay phía sau trường. Giờ tan học hầu như ngày nào con phố này cũng đông nghịt người qua lại, mùi đồ ăn bay khắp từ đầu ngõ đến cuối ngõ hòa cùng với tiếng chào hàng liên tục của mọi người.
– Hai cậu muốn ăn gì, cho chọn đấy.
– Mày muốn ăn gì hả Nhiên Nhiên?
– Trời nóng thế này hay đi ăn kem đi? Lâu rồi tao không ăn, mọi người như nào?
– Oke vậy đi ăn kem đi, tôi cũng đang thèm – Mạc Dương trả lời cô.
Bốn người vào bừa một quán kem đông khách nhất khu phố.
– Mọi người chọn vị đi, tớ socola – Đinh Tiểu Vy cầm menu lên chọn trước.
– Tao chọn vị matcha.
– Matcha.
Mạc Dương và Tống Nhiên đồng thanh nói cùng nhau. Ăn giống nhau là bình thường nên Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ cũng không để ý lắm, nhưng hai người tự thấy giật mình liền theo phản xạ nhìn nhau.
– Tớ vị vani.
Đoạn nhạc nhỏ này qua đi nhanh chóng, mọi người nói chuyện được một lúc thì phục vụ mang kem ra. Tống Nhiên nhanh chóng xúc một thìa to cho vào miệng, cái hương vị này lâu lắm rồi cô mới được ăn lại
– Ưm, ngon! Chẳng trách quán đông khách như vậy.
– Ngon thật nha, may quá vớ bừa một quán mà ổn ghê.
Tống Nhiên và Đinh Tiểu Vy nói chuyện rôm rả với nhau, trong khi hai người kia chỉ tập trung ăn kem.
– Mày muốn tìm việc kiểu gì?
– Hử? Việc gì cơ? – Lục Minh Từ thắc mắc.
Mạc Dương nghe vậy cũng ngẩng lên nhìn Tống Nhiên.
– Tớ tính kiếm việc làm thêm.
– Làm thêm á? Nhưng giờ đang cuối cấp mà, cậu sắp xếp thời gian kiểu gì?
– Đó chính là vấn đề đấy…
Tống Nhiên với tay lấy cốc kem ăn một miếng, tự nhiên thấy cả ba người nhìn cô chằm chằm.
– Sao đấy?
– Nhiên Nhiên, mày đang ăn kem của Mạc Dương đấy…
– Hả?!
Tống Nhiên nhìn xuống bàn, thấy cốc kem của mình vẫn ở trước mặt, còn bên Mạc Dương thì trống trơn. Cô ngượng ngùng đặt cốc kem về chỗ cũ.
– Xin lỗi cậu, hay để tớ mua cho cậu cốc khác nhé?
– Không cần, cậu cứ ăn đi.
– Wow, Dương ca! Tốt bụng như vậy từ bao giờ thế – Lục Minh Từ trêu chọc cậu.
Tống Nhiên xấu hổ muốn chết, ai đào cho cô một cái hố để cô chui đầu vào đấy đi!!!
– Sao cậu lại muốn tìm việc làm thêm sớm vậy?
Mạc Dương lên tiếng xua đi bầu không khí ngại ngùng này.
– Tớ định đến thành phố khác học đại học, chi phí có thể sẽ rất tốn kém. Nếu bây giờ tớ bắt đầu tiết kiệm, thì có thể đỡ được một khoản cho gia đình.
– Mày lo xa quá đi mất, thi xong tìm vẫn kịp mà.
– Ừ, nhưng lúc rảnh rỗi tao chẳng biết làm gì, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cũng tốt.
– Thế vẽ thuê thì sao? Mày vẽ đẹp lắm mà, bây giờ có cái dịch vụ vẽ tranh hộ đấy, giá cả tự thương lượng với khách nên cũng ổn đó.
– Đúng rồi, mà cái này còn linh hoạt thời gian nữa, không ảnh hưởng đến việc học – Lục Minh Từ bổ sung.
Tống Nhiên suy nghĩ, đúng là cô không nghĩ đến việc tận dụng tài năng vẽ để kiếm tiền. Bất chợt nhìn sang Mạc Dương, thấy cậu cũng có vẻ đồng tình với gợi ý này.
– Ừm được đấy, để tối tớ tìm hiểu luôn. Cảm ơn nha, tớ đang định xin làm cửa hàng tiện lợi cơ.