Người Vợ Mất Trí Nhớ – Chung Lê - Chương 384
Buổi tối quay lại Việt Phủ, sau khi xuống xe, Mạnh Nghênh đi về phía nhà của mình, anh đóng cửa xe lại và từ tốn đi theo.
Mạnh Nghênh bực dọc hỏi: “Đã khuya rồi anh không về nhà sao?”
Hứa Dịch Châu đút tay vào túi: “Nhà em cũng là nhà anh.”
Mạnh Nghênh: “Anh có mà nằm mơ.”
Hứa Dịch Châu đi theo vào thang máy: “Hôm nay anh không còn mặt mũi nào nữa rồi, em lại cứ đứng về phía bạn thân của em, nên cũng cần an ủi anh chứ?”
Mạnh Nghênh suy nghĩ một lúc rồi vỗ vỗ vào vai anh và dịu dàng nói: “Sau này thái độ của anh đối với cục cưng của em phải tốt một chút.”
Hứa Dịch Châu hơi ghen tị: “Cô ấy là cục cưng của em, vậy anh là gì?”
Mạnh Nghênh: “Anh là bắp cải thối.”
Hứa Dịch Châu tức tối cười: “Anh là bắp cải thối sao?”
Mạnh Nghênh: “Đàn ông không biết tự trọng thì là bắp cải thối chứ là gì nữa.”
Hứa Dịch Châu véo vào mặt cô: “Anh không tự trọng khi nào?”
Mạnh Nghênh giận dữ nói: “Anh dám véo em à, muốn tạo phản rồi, anh quên trong nhà này ai là lão đại rồi à?”
“Là em” Hứa Dịch Châu buông tay ra, “Được rồi, anh là bắp cải thối.”
Mạnh Nghênh rất hài lòng với sự biết điều của anh, thang máy vang lên một tiếng ding, cô ngạo nghễ bước ra ngoài.
Sau khi mở cửa nhà, Hứa Dịch Châu cũng bước vào.
Sữa và Bao Chứng nồng nhiệt chạy ra đón tiếp, mỗi người vuốt ve một con, sau khi vuốt ve xong lại đổi sang
con bên kia, nêu không con còn lại sẽ ghen tị.
Chơi với chó một hồi, dùng cơm tối xong, Mạnh Nghênh đứng dậy: “Em đi tắm đây, anh về nhà đi.”
Khi tắm xong cô mặc áo choàng tảm ra khỏi phòng tắm, Hứa Dịch Châu vẫn ngồi đó mà không về nhà, thậm chí đã tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ nam không biết lấy từ đâu, đang ngồi dựa người vào đầu giường của cô.
Mạnh Nghênh:
“Sao anh vẫn chưa về?”
“Anh nằm trên giường em làm gì?”
“Bộ đồ ngủ của anh ở đâu ra vậy?”
“Anh mang qua từ mấy ngày trước.” Hứa Dịch Châu đã bỏ qua hai câu hỏi đầu tiên, “Lần trước anh tắm ở chỗ em không có quần áo để thay, cho nên anh để đây mấy bộ dự phòng.”
Mạnh Nghênh hoàn toàn không biết gì: “…”
“Sao anh không về nhà anh tắm mà lại tắm ở chỗ em?”
Hứa Dịch Châu nhìn cô chằm chằm, miệng hơi mỉm cười: “Bởi vì anh không biết tự trọng.”
Mạnh Nghênh bị bất ngờ trước lý do chính đáng của anh:
Cô vô thức nắm lấy vạt áo, không biết có nên đi qua đó hay không.
Hứa Dịch Châu lại đoán được suy nghĩ của cô, bình thản nói: “Đừng nắm nữa, dù sao lát nữa cũng phải cởi ra.
Mạnh Nghênh vẫn cố tìm lý do: “Anh nên về cho Thập Thất ăn.”
Hứa Dịch Châu: “Nó ăn rồi.” Có lẽ vì nghe thấy có người gọi tên mình nên có tiếng bước chân lạch cạch chạy vào, Thập Thất đã tiến lại gần cô một cách thân thiết.
Mạnh Nghênh:?
“Sao nó lại ở đây?”
Hứa Dịch Châu nói: “Vừa nấy bảo quản gia mang nó qua.”
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Dịch Châu, anh giỏi lắm, vậy là nhất quyết phải ở lại qua đêm với cô.
Cô suy nghĩ vài giây.
Cũng không phải là không được.
Mấy ngày nay khi hôn cũng có lúc cảm thấy ý loạn tình mê, cô cũng không phải là thiếu nữ vị thành niên, thật ra trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Nghĩ tới đây, Mạnh Nghênh ngẩng cao đầu đi qua đó, vén chăn lên nằm xuống.
“Làm đi!”
Hứa Dịch Châu nhướng mày, nhìn cô vài giây rồi bật cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?” Mạnh Nghênh hỏi: “Chẳng phải anh muốn ấy ấy sao?”
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm?
Hứa Dịch Châu bắt chước lời nói của cô: “Là muốn ấy ấy.”
Anh vươn cánh tay ra ôm lấy cô, mái tóc đen mới gội còn sót lại hơi ẩm, đôi mắt cười lấp lánh: “Em yêu, sao em lại đáng yêu như vậy.”
Tin Hứa Dịch Châu và Mạnh Nghênh yêu nhau đã nhanh chóng lan truyên trong nhóm bạn bè, đồng thời chuyện anh quỳ gối cũng được lan truyền rộng rãi.
Hứa đại thiếu gia bị mất mặt, lần lượt bị mọi người trêu chọc, gặp ai cũng bị chọc ghẹo vài câu.
Số lượng đồ dùng nam giới trong nhà Mạnh Nghênh ngày một nhiều, đương nhiên, ở chỗ Hứa Dịch Châu cũng có rất nhiều đồ đạc của cô.
Hứa Dịch Châu dậy sớm mỗi ngày để dắt ba chú chó đi dạo, và cô có thể thoải mái ngủ nướng. Ngày tháng trôi qua, kế hoạch lên núi Phổ Đà của
Mạnh Nghênh dần bị gác lại.
Vị Bồ Tát phổ độ chúng sinh cuối cùng vẫn rất linh nghiệm, phù hộ cho cô và Chung Lê, để cho họ gặp được. mối lương duyên, tu thành chính quả.