Người Trông Giữ Giấc Mơ - Truyện ma tác giả: Lạc Tiểu Dương - dịch giả: Diệu Thu - Chương 28. Mũi giày chĩa vào nhà
- Home
- Người Trông Giữ Giấc Mơ - Truyện ma tác giả: Lạc Tiểu Dương - dịch giả: Diệu Thu
- Chương 28. Mũi giày chĩa vào nhà
Tránh xa thợ giày một chút?
Đây là ý gì?
Hiện tại trong thôn có hai thợ giày, một là Trần tiên sinh, một là người gù, người ông nội chỉ, rốt cuộc là ai?
Tôi nhỏ giọng nói Vương Nhị Cẩu:
– ông nội tôi có nói tên của thợ giày đó không?
Vương Nhị Cẩu lắc đầu:
– Ông Đình chỉ nói mỗi câu này, còn lặp đi lặp lại, không nói cái gì khác.
Vương Nhị Cẩu nói xong, lại nhìn thoáng qua xung quanh, xác định không có ai nghe thấy được cuộc đối thoại giữa chúng tôi, mới nhỏ tiếng nói tiếp:
– Tiểu Dương, cậu xem, lần này anh giúp ông nội cậu truyền lời, chuyện lớn như vậy, cậu cũng phải tỏ chút lòng thành đúng không?
Nói xong, Vương Nhị Cẩu làm động tác đếm tiền, ý của hắn là muốn tôi đưa tiền cho hắn.
Vương Nhị Cẩu là hạng người ham ăn lười làm điển hình, đều sắp ba mươi tuổi, nhưng ngay cả người yêu cũng không có, cũng không làm việc, ngày thường có được đồng nào đều mang đi mua rượu uống, không biết đã say khướt bao nhiêu lần, đối với hạng người lười biếng không làm đòi có ăn, tôi không có một chút thiện cảm nào, hơn nữa, chuyện hắn cầm đao chém tôi, tôi đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, còn muốn moi tiền từ tôi? Ông đây còn đấm cho!
Tôi đến ngay cả phản bác cũng lười, trực tiếp đi tới chỗ bác hai, có điều trong lòng lại nghĩ, những lời Vương Nhị Cẩu nói rốt cuộc là thật hay giả.
Không bao lâu, trong lòng tôi đã có kết luận, là giả!
Dù sao cho dù ông nội có muốn báo mộng, cũng phải tìm tôi báo, đích thân nói cho tôi biết, nhưng vì sao lại báo cho một người xa lạ? tiếp theo, Vương Nhị Cẩu còn đòi tiền tôi, thực sự quá khả nghi, rất khó khiến người ta không hoài nghi có phải hắn bịa đặt hay không, mục đích, chính là vì chút tiền mua rượu.
Nhưng nếu ông nội kêu tôi tránh xa thợ giày một chút, vậy vừa vặn hợp lý, bởi vì người gù đúng là sẽ làm hại tôi, hơn nữa còn có ham muốn rất lớn đối với thứ ông nội để lại, người thế này nhất định phải tránh xa, nếu là vậy, thì Vương Nhị Cẩu nói không sai, hắn không bịa đặt, chỉ là nếu Vương Nhị Cẩu không bịa đặt, vậy ông nội vì sao lại báo mộng cho hắn? mà không phải là tôi? Hoặc là vì sao không báo mộng cho người nhà?
Tôi không hiểu, từ sau khi ông nội qua đời, tôi mới càng cảm thấy hành vi của ông nội thật sự có quá nhiều điều thần bí, cứ có cảm giác mỗi một chuyện ông làm, hình như đều có mục đích, nhưng mục đích là gì, tôi không biết, mà hình như cũng chẳng có ai biết ngoài chính ông!
Vương Nhị Cẩu đi tới trước mặt Vương Thanh Tùng, nói nơi này hắn nhất định không ở lại nữa, hắn phải về nhà, kêu Vương Thanh Tùng trả tiền công, lúc trước đã nói rõ, một ngày năm mươi.
Lúc tôi đi ngang qua, thấy Vương Nhị Cẩu đang cò kè mặc cả với Vương Thanh Tùng, hắn nói hai ngày hắn ngất xỉu, cũng phải tính tiền công, dù sao hắn cũng bởi vì chuyện này mới ngất xỉu, hơn nữa đúng là hắn vẫn luôn ở trong nhà thợ xây Trần, chưa đi đâu hết, thậm chí ngay cả WC cũng chưa đi, cho nên tiền công hai ngày này không thể không lĩnh.
Vương Thanh Tùng lười đấu võ mồm với hắn, liền đồng ý, nhưng trên người lại không mang nhiều tiền, kêu Vương Nhị Cẩu đợi đến sáng mai tới tìm ông ấy nhận tiền, Vương Nhị Cẩu nghĩ ngợi, cũng đồng ý, nói nơi quái quỷ này hắn chắc chắn không ở lại nữa, hắn phải về nhà.
Tôi dù sao cũng không có thiện cảm với Vương Nhị Cẩu, cho nên hắn muốn đi, tôi cũng sẽ không giữ lại, nhưng Trần tiên sinh lại gọi Vương Nhị Cẩu, hỏi hắn:
– Cậu còn nhớ ngày hôm kia là ai đeo giày cho cậu không?
Vương Nhị Cẩu nói:
– Đúng rồi, đôi giày của tôi đâu? Nói, có phải các người nhân lúc tôi ngất xỉu, giấu giày của tôi đi rồi không? tôi nói cho các người biết, đôi giày đó tôi mua hết một trăm tệ, hiện tại không thấy đâu, các người phải đền cho tôi, thấy mọi người đều là đồng hương, tôi cũng không cần nhiều, giảm giá 50%, năm mươi tệ!
Trần tiên sinh đưa tay phẩy phẩy hai cái trên đầu vai Vương Nhị Cẩu, động tác giống như đang phủi bụi cho hắn, nhưng đứng từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy rõ, Trần tiên sinh căn bản không chạm vào bả vai hắn. ( sau này mới biết, là Trần tiên sinh đang quạt giúp ngọn minh hỏa trên người hắn sáng hơn một chút.) Trần tiên sinh quạt xong, lại hỏi:
– Cậu còn nhớ hôm kia là ai đưa cho cậu đôi giày đó không?
Lần này, Vương Nhị Cẩu không còn nhắc chuyện tiền nong, mà sảng khoái nói:
– Đôi giày đó tôi nhặt được ở cửa nhà mình.
Trần tiên sinh lại hỏi, còn nhớ rõ tình hình lúc ấy không? kể chi tiết một chút.
Vương Nhị Cẩu hình như rất sợ Trần tiên sinh, không quanh co lòng vòng, mà trả lời ngay:
– Sáng hôm đó tôi vừa ngủ dậy, vốn định đi tới chỗ thợ xây Trần hỗ trợ, nhưng tìm mãi không thấy giày đâu, lúc đầu tôi còn nghĩ do mình uống say, làm rơi giày ở đâu rồi, nên cũng không để ý, dù sao đi chân trần cũng không lạnh, lúc mở cửa, lập tức nhìn thấy đôi giày đặt trước cửa nhà, chắc chắn không phải là của người khác, tôi mới đeo.
Trần tiên sinh vội vàng hỏi:
– Đôi giày đó là mũi giày chĩa vào nhà cậu, hay là gót giày chĩa vào?
Vương Nhị Cẩu cẩn thận suy nghĩ, đáp:
– Mũi giày chĩa vào nhà tôi, sao thế?
Trần tiên sinh nói, không có gì, cậu về đi.
Lúc nói, ông ấy lại phẩy phẩy tay lên một bên vai khác của Vương Nhị Cẩu.
Đợi tới khi Vương Nhị Cẩu ra khỏi cửa, Trần tiên sinh mới xoay người lại nói với chúng tôi:
– Mũi giày chĩa vào nhà, dẫn quỷ vào nhà, hai ngọn lửa trên vai hắn sắp tắt, hơn nữa khóe mắt còn nhếch lên, khà ~ tôi đoán, trong nhà Vương Nhị Cẩu, sợ là có thứ không sạch sẽ.
Vương Thanh Tùng nghe xong lập tức sốt ruột , nói với Trần tiên sinh:
– Ông nhất định phải giúp, thợ xây Trần còn chưa xuống đất, nhất định không được xảy ra chuyện gì nữa!
Trần tiên sinh nhìn thoáng qua Vương Thanh Tùng, hỏi:
– Vậy ông một mình trông chừng ở đây, có sợ không?
Vương Thanh Tùng nói:
– Không phải đã có anh Khải Nam trông cùng tôi rồi sao? ( Khải Nam là tên của bác hai tôi.)
Thực ra ông ấy có hơi sợ hãi, một mình túc trực bên linh cữu, làm gì có ai không sợ, đặc biệt là lúc trước thợ xây Trần còn gây sự, ai không sợ chứ?
Trần tiên sinh lắc đầu:
– Tôi phải dẫn ông ấy đi tới nhà Vương Nhị Cẩu.
Vương Thanh Tùng chỉ tay vào người tôi:
– Tiểu Dương biết đường đến nhà Vương Nhị Cẩu, kêu thằng bé đi cũng như nhau!
Trần tiên sinh nói:
– Nhất định phải dẫn bạn học tôi đi, ông ấy là người cầm súng, trên người có sát khí, bằng không tôi và thằng bé này không thể đi đến nhà Vương Nhị Cẩu.
Vương Thanh Tùng và bác hai gần như đồng thanh hỏi:
– Vì sao?
Trần tiên sinh phát huy kỹ năng nói chuyện nửa chừng, dù sao cũng không giải thích, chỉ nói phải là bác hai dẫn đường, bằng không buổi tối hôm nay ông ấy và tôi chỉ có thể ở lại đây qua đêm.
Tôi biết, ông ấy đang lo lắng người gù tới bắt tôi.
Vương Thanh Tùng do dự , hỏi một câu:
– Vậy, các ông phải đi bao lâu?
Trần tiên sinh nói:
– Có lẽ đưa tới nhà, Khải Nam sẽ quay lại, cũng có khả năng vẫn còn chuyện khác, cả đêm không quay lại được, hiện tại nói không rõ, phải xem thứ trong nhà Vương Nhị Cẩu là gì, tốt nhất nên là thứ dễ đối phó!
Vương Thanh Tùng hình như hạ quyết tâm thật lớn, cắn răng nói:
– Được, ông đưa bọn họ đi, mau chóng trở về.
Trần tiên sinh vỗ vai Vương Thanh Tùng, dặn dò:
– Thực ra không có gì đâu, hiện tại thợ xây Trần đã bị nhốt trong quan tài, chỉ cần ông không lấy đôi giày đặt trên đầu quan tài kia xuống, thì chú ấy không thể ra ngoài được, ồ, còn một việc nữa, ông đừng nhìn vào di ảnh của thợ xây Trần là được.
Tôi cảm thấy Trần tiên sinh cố tình nói như vậy, nửa đêm nửa hôm, không phải ông có ý dọa người đó chứ?
Quả nhiên, Vương Thanh Tùng giữ chặt tay Trần tiên sinh, hỏi:
– Vì sao không thể nhìn di ảnh của chú ấy, có phải là có…….?
Trần tiên sinh gỡ tay Vương Thanh Tùng xuống, nói:
– Có cái rắm! tôi sợ ông nhìn lâu hoa mắt, vốn không có chuyện gì, ông đột nhiên hoa mắt, lại nhìn thành mắt thợ xây Trần chớp một cái, ông nói đi ông có sợ không? cho nên biện pháp tốt nhất, chính là đừng nhìn, bạn học, dẫn đường!
Sau khi ra ngoài, bác hai nói:
– Ông không nên dọa bí thư thôn, lá gan của ông ấy vốn nhỏ, nếu không phải vì ông ấy là bí thư thôn, cũng sẽ không đến túc trực bên linh cữu.
Trần tiên sinh nói:
– Tôi không dọa ông ấy, tôi nói thật, tuy rằng thợ xây Trần đã bị tôi nhốt vào quan tài, nhưng di ảnh của thợ xây Trần có chút vấn đề, ngày mai lúc hạ táng, nhớ phải đốt cả di ảnh, tránh giữ lại mối tai họa.
Không bao lâu, chúng tôi đã tới nhà của Vương Nhị Cẩu, dọc đường đi rất thuận lợi, nhưng vấn đề là, chúng tôi không tìm thấy Vương Nhị Cẩu ở trong nhà.
Đã muộn thế này, hắn còn đi đâu?
– A!!!!!
Một tiếng thét thê lương vang lên, giống như một quả bom phát nổ trong thôn làng yên tĩnh, vang vọng cả một vùng trời, âm thanh như rách gan rách phổi, giống như cả cổ họng đã muốn đứt toác.
Đó là tiếng thét của Vương Nhị Cẩu, đến từ chính giữa thôn.