Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám - Đàm Thanh Hưng - Chương 3: Hẹn đi ăn
( Trước khi vào truyện thì mình xin phép gọi Ngọc Minh bằng từ dành cho nam như “anh”, “anh ta”,… luôn nha. Chắc sẽ có MỘT SỐ bạn khó chịu và nghĩ là mình ảo ngôn hay đang viết chuyện tình nữ x nữ mà trá hình ngôn. Nhưng mà thành thật mà nói thì hình tượng nhân vật mình tạo ra là một trans guy chứ không phải lesbian. Thể loại này có thể còn hơi lạ với một số bạn nhưng mình mong các bạn không hiểu sai về nó. Một lần nữa mình xin khẳng định nhân vật Ngọc Minh là TRANS GUY nên nó không thể xem như girl love được, bởi vậy nên mình cũng không gắn hastag bách hợp. Cảm ơn ạ.)
…—————-…
Sau khi tạm biệt nhau, Cẩm Tú dường như cũng quên bén mất lí do mình ra ngoài mà một mạch trở về nhà.
Về tới nhà, cô lao thẳng lên giường, duỗi hai chân, liên tục lắc lư. Khoé mắt cũng cong lên, lòng cũng có chút rộn ràng. Cô lấy điện thoại ra, không nhịn được mà vào soi trộm trang cá nhân của Ngọc Minh. Trên mạng xã hội đúng là cũng chẳng có mấy thông tin, cô chỉ thấy vài bức ảnh cùng vài dòng trạng thái, ngoài ra cũng không có gì thêm.
– Vậy là không qua lại với ai ha…
Quả thật, với tính cách ba phần nuông chiều, bảy phần chiếm hữu của Ngọc Minh thì không lí nào lại không công khai nếu đang hẹn hò với ai.
Trong lòng Cẩm Tú cũng có chút yên tâm. Cô có lẽ cũng đang nuôi dưỡng ý định nối lại tình xưa, vì vốn khi ấy tình cảm cô dành cho Ngọc Minh là không thể đong đếm nổi. Chỉ là lúc đó cô không cách nào tìm ra đối phương, Ngọc Minh bốc hơi như thể chưa từng tồn tại, cô từng khóc rất nhiều nhưng có lẽ cô cũng chẳng quan tâm. Sâu trong thâm tâm, cô vốn không thể quên được sự dịu dàng, ân cần mà mình đã từng được nhận.
Cẩm Tú đưa tay, ấn vào mục chat. Cô soạn tin nhắn, nhưng rồi lại xoá đi, tận năm, sáu lần như thế. Cuối cùng cô lại thấy “hay là thôi đi”.
Cô trở mình, ngước lên trần nhà, ánh nhìn cũng theo đó mà tựa. Được một lúc thì cô cũng thiếp đi.
Ở một nơi khác, Ngọc Minh đang lái xe về nhà. Có vẻ hơi mất tập trung, sâu trong tầm mắt anh trông rất nặng nề như thể đang chất chứa cả khối muộn phiền. Anh đưa tay, bật nhạc trên điện thoại lên. Thứ thanh âm du dương phần nào xoa dịu tâm hồn của kẻ trĩu nặng ưu phiền.
Bầu không khí dịu êm này lại làm anh nhớ đến thuở trước. Khi mới cắt đứt với Cẩm Tú, anh đã phải trải qua một khoảng thời gian khá khó khăn. Hồi ấy cũng chẳng phải vì hết yêu mà anh né tránh cô tới vậy. Cũng có vài lần anh định bụng thăm hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời khỏi cô hẳn.
Bản nhạc dài kéo theo cả dòng suy nghĩ, hai con người cứ vậy, yêu nhau đậm sâu nhưng lại chưa từng cho nhau cơ hội. Người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, nhưng với người trong cuộc thì mới hiểu được nỗi khốn cùng ấy.
Hai tuần sau kể từ khi cả hai gặp lại nhau, cuối cùng Cẩm Tú cũng quyết định nhắn tin cho Ngọc Minh. Cô cũng phải suy nghĩ rất lâu mới soạn được dòng tin ngắn ngủi ấy.
– Cẩm Tú: [ Hẹn anh đi ăn có được không? ]
– Ngọc Minh: [ Ừm, khi nào? ]
Cô không ngờ anh lúc cho phương thức liên lạc trông khá miễn cưỡng nhưng giờ lại dễ dàng đồng ý vậy. Có chút bất ngờ.
– Cẩm Tú: [ Ngày mai anh có thời gian không? ]
– Ngọc Minh: [ Có ]
Khoé môi cô cong lên, biểu cảm đầy mãn nguyện, vui vẻ rep lại tin nhắn.
– Cẩm Tú: [ Vậy mai hẹn anh 18h20 nha ]
Đầu dây bên kia chỉ xem chứ không trả lời nữa, cô cũng không quản, có lẽ do vui quá.
Suốt đêm vì nôn nóng quá mà cô không tài nào yên giấc, cứ nghĩ về việc ngày mai được gặp nhau cô liền sung sướng khó tả.
Tới lúc sáng hai vầng mắt cũng hơi thâm lên vì thiếu ngủ, thoạt đầu cô có hơi hoảng nhưng rồi cũng định thần lại. Cô bắt xe một mạch tới salon để chăm chuốt lại bản thân, vì rất lâu không cùng đi ăn nên hôm nay, cô muốn trông mình thật xinh đẹp trong mắt anh.
Cô ở salon tận 4 tiếng đồng hồ, buổi trưa cũng quên ăn. Lúc vừa về tới nhà liền lao đến tủ quần áo, lại dành cả khối thời gian để chọn nên diện bộ nào.
Đã hơn 5 giờ chiều, cô còn đang loay hoay chỗ bàn trang điểm thì nhận được dòng tin nhắn.
– Ngọc Minh: [ Gửi địa chỉ, sang đón em. ]
Cẩm Tú thoạt nghĩ liệu vậy có phải phiền anh quá rồi không, hay là nên khách sáo một tí. Đang phân vân thì tin nhắn lại gửi đến.
– Ngọc Minh: [ Không thích thì không cần gửi ]
Cô lúng túng, sợ anh nghĩ lung tung nên không đắn đo nữa, trực tiếp gửi định vị qua.
Từ nhà anh đi tới chỗ cô cũng không quá xa, chỉ mất 15 phút đi xe. Tới nơi anh nhắn gọi cô ra.
Cẩm Tú vừa bước ra đã thành công trong việc hớp hồn anh. Cô nàng diện cho mình một cái váy trắng xúng xính, trên có đính một bông hoa. Cô còn đeo sợi dây chuyền với lắc tay nhận được từ anh hồi trước. Mái tóc uốn xoăn, dài tận ngang hông rũ xuống, kì thực, mái tóc làm người phụ nữ trở nên vô cùng thướt tha, quyến rũ.
Đực ra một hồi, Ngọc Minh cũng hoàn hồn trở lại, nhưng ánh nhìn vẫn vướng lại trên người mỹ nhân. Anh bước ra, lịch thiệp mở cửa xe cho cô, song cũng nhắc nhở cô thắt dây an toàn rồi mới bước lên xe.
Suốt dọc đường, cả hai cũng không nói gì nhiều với nhau làm bầu không khí có phần ảm đạm. Bước được xuống xe, tâm trạng cũng phần nào bớt nao núng.
Cả hai tùy ý chọn một bàn rồi ngồi vào, nhân viên cũng nhanh chân đến oder. Người phục vụ cuối đầu chào, nở nụ cười kinh doanh, lịch sự hỏi:
– Dạ thưa, anh chị dùng gì ạ?
Trước kia, khi quen nhau, mỗi lần cả hai đi ăn Ngọc Minh đều là người chọn món vì Cẩm Tú không giỏi đưa ra lựa chọn cho lắm. Lúc này, anh vậy mà lại thuận theo thói quen, đảo mắt qua menu rồi trực tiếp chọn món mà không hỏi cô thích gì.
– Lẩu song ngư, nước dùng kim chi, tomyum. Một phần rau thêm, không lấy bắp chuối. Một trà đào, một trà thơm. Hết rồi.
Anh đặt menu xuống, nhân viên xem xét rồi xác nhận lại những món được gọi xong mới rời đi.
Cẩm Tú cũng không hé môi bất mãn vì hết thảy những món anh chọn đều đúng sở thích cô, trong lòng chỉ có chút xao xuyến khi anh không hề quên sở thích ăn uống của mình.