Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết - Chương 8: Một xác hai mạng (2)
Hoắc Thần suốt từ nãy đến giờ vẫn chằm chằm nhìn vào máy tính theo dõi thông tin, hai tay hai việc nhưng vẫn không bị phân tâm, dường như nó đã trở thành một thói quen đã được luyện tập thành thạo từ trước. Tay trái vẫn đang ghi chú lại những chi tiết thừa thãi xuất hiện ở hiện trường án mạng, một chậu hoa hồng đen còn rất tươi cạnh đèn ngủ, mùi hương của đàn ông,…. Tay phải lại đang nhanh nhảu rê trỏ chuột đến những bức ảnh đã được gói gọn trong phần lưu trữ tệp chung của vụ án, và mường tượng lại lúc nạn nhân bị giết hại: phòng ngủ không là hiện trường đầu tiên, nạn nhân vì đánh đã bị sảy thai đến chết rồi bị kéo lê lên giường ngủ…
– Vào đi!
Tiếng gõ cửa vang lên theo một nhịp cố định, từ tư thế ưỡn dài biếng nhác, đang xoay bút ngẫm nghĩ anh đã khôi phục lại rồi ngồi thẳng dậy dựa hẳn vào ghế. Hướng ánh mắt nhàm chán về người đàn ông người đàn ông cao ngang Ngụy Hoắc Thần, mặc một chiếc áo sơ mi cài caravat đen đơn điệu, đặt kết quả khám nghiệm xuống, sẵn tay ngồi xuống rồi hớp ngụm trà lài đặc nóng hổi
– Cậu vẫn thích vị đó dù rất ghét nó
Trái ngược với vẻ hí hửng của ai đó, anh vẫn uống sạch cốc trà rồi hướng ánh mắt đầy lạnh lùng đến Minh Long
– Kết quả khám nghiệm thế nào rồi?
Minh Long lật lật máy tính bảng lên, xem lướt qua rồi đọc báo cáo đầy máy móc
– Đầu tiên, nạn nhân chết khoảng bảy đến tám tiếng trước, tức là từ khoảng chín đến mười giờ tối hôm qua, có thai tuần mười sáu. Nguyên nhân tử vong chính: băng huyết, thai nhi có lẽ đã bị phi tang, khám nghiệm chỉ còn nhau. Lúc còn sống có dấu hiệu xô xát, xuất hiện nhiều vết bầm hai tay, hay chân, vai phải đã chịu một lực tác động khá lớn nên đã bị lệch khớp. Còn có hai vết đâm do hung khí sắc nhọn nghi do dao gây ra, sâu nhất là ngay cánh tay phải và một cái nông hơn ở vai trái. Kết quả hóa nghiệm kết quả hoàn toàn bình thường
Ngụy Hoắc Thần như đang nghe xong một điều hiển nhiên rồi thở dài. Anh chống cằm, tay gõ ngõ má, đôi mắt phượng rực sáng như trăng tròn hướng về phía anh ta, hai tay chuyển qua đan vào nhau rồi nhếch mép, như một con mãnh thú đã xác định được con mồi của mình. Thần thái tự tin trên mặt hiện lên rõ ràng, tay lắc lắc cốc cà phê đen vẫn còn đang bốc khói nghi ngút rồi nhấp nháp một chút “Cậu biết được tớ học được gì từ đám cảnh khuyển không?” Minh Long lắc đầu khó hiểu, đương nhiên cậu là người sói, có giác quan siêu việt hơn cả cảnh khuyển trong đội. Rốt cuộc tên này đang khen hay chê đây “Phân tích một mùi hương trong hàng triệu đơn vị mùi hương, đánh giá toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ trong một vụ án bằng mọi giác quan và suy nghĩ mọi sát xuất diễn ra trong mọi trường hợp.” – “Vậy ra ngay từ đầu cậu đã có manh mối để kết thúc vụ án trong đầu rồi à?”
Ngụy Hoắc Thần vốn không khẳng định hay phủ nhận câu nói này, ngược lại anh đang cảm thấy nó rất thú vị. Tiếp tục nhấp ngụm cà phê rồi tận hưởng hương vị thơm lừng đăng đắng hậu ngọt ngào này rồi đặt cốc xuống, anh bắt chéo chân rồi gật đầu rồi nói tiếp:
– Thứ nhất khi bắt gặp thi thể Phùng Diệp, tớ đã biết cô ta đang mang thai từ đầu, tuy nhiên như cậu nói chỉ còn đúng nhau thai. Thứ hai các thùng rác khác dọc chung cư mà chúng ta lục soát được trước lúc rời đi lại chẳng có gì khả nghi. Và thứ ba, dựa trên kết quả điều tra phòng ngủ không phải là hiện trường đầu tiên, mà là phòng khách. Thứ tư, hung thủ là nam, trạc tuổi nạn nhân hoặc hơn một chút, với có nghề nghiệp không ổn định nhưng rất sĩ diện và chiếm hữu đối phương trong quan hệ tình cảm.
Anh nhìn vào những tài liệu mà Hạ Vi và Liêu Song vừa gửi đến sáng nay nói tiếp:
– Vậy lúc đó hắn đã đến nhà nạn nhân để ăn vạ đòi tiền, nhưng nạn nhân cự tuyệt nên đã xảy ra xô xát, sau đó lao đến giết không thành cuối cùng là đẩy cô ta xuống sảy thai mất máu đến chết sao?
– Đúng vậy, ban đầu hắn đã hoảng loạn, cuối cùng nghĩ đến số tiền mà Phùng Diệp có. Nhưng hắn nhận ra rằng nếu để cô trong lúc “xử lí” nạn nhân ở phòng khách, vì quá sợ nên vội vã vứt bào thai đó vào thùng rác trong nhà bếp, người bình thường sẽ không biết được bào thai ở đó. Sau đó hắn rửa tay sạch sẽ rồi lôi nạn nhân vào phòng ngủ, sau đó lấy cắp một số đồ dùng quý để giả thành vụ án giết người cướp của, nạn nhân cũng được đóng giả như đang ngủ rồi bị giết. Tóm lại trong khoảng bốn mươi tám tiếng hoặc sớm hơn sẽ phá xong vụ này, trước mắt cứ từ từ thôi
Ngụy Hoắc Thần và Việt Quất ngồi trên ghế sofa, chăm chú nghe hai ông bà Phùng nói, ngồi dựa vào ghế rồi nhàn nhã thưởng tách trà nóng, hai chân bắt chéo lên nhau. Mắt chăm chú săm soi nhìn sắc mặt và cử chỉ trên mặt hai vợ chồng nọ. Đôi tai cực thính đó đang nghe rõ từng nhịp tim đập mạnh liên hồi, tiếng nuốt khan nặng nề của người đàn ông đối diện, móng tay của người ngồi cạnh đang cà cà móng tay vào da, họ đang rất căng thẳng khi đối diện với việc lấy lời khai, ngoài ra vẫn chưa thể nào vượt qua được cú sốc tinh thần nặng nề, cũng may hai người chỉ hỏi vài câu, sau đó một hồi Việt Quất hỏi xong, tới lượt anh “Mà…Chồng sắp cưới của cô Phùng là ai? Cậu ta có biết chuyện mà quay về đây chứ?” – Bà Phùng nén lại đau thương đáp “À, ý cậu hỏi Ung Kiện sao? Cậu ấy quen với con gái tôi nửa năm nay rồi, hai đứa nó yêu nhau lắm, vừa làm lễ đính hôn hồi tháng trước. Hôm xảy ra chuyện tôi đã thông báo cho nó, nó bảo sẽ về liền.” Anh khẽ thở dài một hơi, tay ngưng xoay bút rồi đưa ánh mắt kiên định nhìn hai người họ, giọng nói như tiếng rừng cây xào xạc trong đêm cất lên, câu tiếp theo như xoáy nát vào tâm can của hai người
– Thế hai người có biết cô Phùng có thai không?
Họ mở to mắt ra rồi quay sang nhìn nhau, nhìn mặt có vẻ như không hề hay biết đến sự tồn tại của một sinh mệnh mới. Cả hai quay sang rồi lắc lắc đầu, bỗng dưng bà Phùng bật khóc
– C-con tôi, nó mang thai…sao? Sao ai lại ác với nó như vậy chứ? Lấy tài sản thôi không được sao mà còn nỡ lòng nào giết nó chứ…hức! Đồng chí cảnh sát, hai cậu giúp tôi đòi lại công bằng cho con gái tôi đi, được chứ?
– Bà yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho con gái để cô ấy có thể yên tâm an nghỉ.
Sau khi xong việc, anh điềm nhiên đứng dựa lưng ngoài cầu thang tự châm cho mình một điếu thuốc hút, thứ mùi vị đáng ghét này khiến anh trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Trong Cục đều biết rằng, vị thần thám này rất ghét thuốc lá, trừ vụ án ra thì bình thường tới bao thuốc chưa sờ lấy một lần. Rít một hơi dài vội vã rồi dập thuốc. Việt Quất đi theo anh bao lâu cũng đã vốn không lạ gì cái tính khí mâu thuẫn này nữa. Cậu bẽn lẽn nhìn anh rồi hỏi “Giờ sếp Ngụy muốn làm gì nữa ạ?” Ngụy Hoắc Thần uống một ngụm nước súc miệng rồi liếc nhìn “Cậu cứ đi lấy xe trước đi, nhiều chuyện!”. Nhận được câu xua đuổi từ vị sếp ác ma cậu vội vã rời đi, không muốn bị ông quỷ ác ma này phạt đâu.
Đợi thằng nhóc đó khuất dạng rồi anh nhấn vào dãy số quen thuộc rồi gọi đi, đầu dây bên kia vừa kết nối thì tiếng gió vun vút truyền vào máy, tiếp đến là giọng nói mà anh hằng nhớ mong suốt mười mấy năm qua….
– —-
Chiếc BWM s1000rr đen tuyền chở thêm một cô gái ngồi sau nữa chạy vút qua từng con phố như một chú báo rồi đỗ xe ở dưới căn hộ cũ, chả ai ngờ được rằng người cầm lái nó lại là phụ nữ cho đến khi chiếc nón bảo hiểm được cởi ra khỏi đầu. Mái tóc xám khói phất phơ trước gió giờ đây được cột lại gọn gàng, tay cầm lấy hộp “đồ nghề” rồi dừng lại trước cửa nhà. Liêu Song tiên phong vén dây đi qua, trên tay cầm lọ luminol* xịt vào những chỗ khả nghi. Trong căn phòng tối, những đốm huỳnh quang chói mắt tạo thành bức tranh lòe loẹt trong phòng khách rồi kéo đến thùng rác trong phòng bếp rồi dừng lại. Cô từ từ mở thùng rác ra thì từng mảnh thân thể bé nhỏ đã bị rời ra, đôi mắt thoáng kinh hãi rồi lấy tay phải làm dấu, lấy điện thoại từ trong túi áo chụp lại tấm hình rồi cất từng mảnh thi thể vào túi đựng vật chứng. Hạ Vi lúc này đi ngang qua nhìn Liêu Song đang loay hoay kiếm gì đó trong bếp, gọi đến lần thứ hai mới hoàn hồn, cô quay lưng lại nhìn đồng nghiệp của mình, Hạ Vi hồ hởi nói
– Tiểu Song, như sếp bảo chỉ cần chúng ta lật tung cả nhà đó lên sẽ tìm thấy được chứng cứ để bắt hung thủ
Liêu Song vừa thay găng vừa nhàn nhạt đáp:
– Hiện trường đầu tiên là phòng khách, hung thủ đúng là nam, dấu chân có hơi lộn xộn nhưng chúng ta vẫn có thể nhận dạng và đối chiếu được
Liêu Song chỉ tay về phía những dấu chân, mắt hơi liếc về mấy đôi giày da kiểu nam trên kệ
– Khi đối chiếu thì mang số bốn mươi, tức là tên đó cao một mét sáu lăm đến mét bảy, hơn nạn nhân tầm hai đến ba tuổi, có quen biết với nạn nhân, lúc vào nhà hắn mang tất chân. Nhưng trước mắt chúng ta phải ra được hung khí và những vật dụng hắn phi tang. Trước tiên cứ kiểm tra CCTV trong một tháng trở lại đây
– ——–
Đã đến đầu giờ chiều, trong Sở cảnh sát
Từng video quan sát đang hiện rõ lên, ngày mười chín, ngày hai mươi,…giờ là ngày hai mươi bảy. Liêu Song, Hạ Vi và hai viên cảnh sát đang chăm chú chia nhau ra ở xem hết mọi ngóc ngách mà camera quay được nhưng mọi thứ chả có gì đáng ngờ. Chỉ là mỗi ngày nạn nhân đều đặn rời nhà đi làm
– ….N-Ngô đội! Ngô đội à?
Ngô Liêu Song “Hả” một tiếng rồi chuyển mắt sang nhìn viên cảnh sát nọ, cô vội bấm dừng video. Cô đi qua khoanh tay chăm chú nhìn khung cảnh được chiếu lại trước của nhà Phùng Diệp
– Đúng vậy ạ, camera quay được đêm hai mươi chín, trước khi xảy ra án mạng ba tiếng trước đã có người lạ mặt đến tìm nạn nhân, có một người đàn ông cầm túi đồ chuyên dùng để sửa cáp quang, đi vào nhà nạn nhân, tên này rất lạ, hắn bịt kín khẩu trang.
Cô vỗ vỗ vai viên cảnh sát đó khích lệ “Hay lắm, phát tiếp đi!” Viên cảnh sát tua chậm đoạn cả hai gặp mặt, hành động của Phùng Diệp dường như rất miễn cưỡng, bao gồm cả nụ cười, rồi cô ta mời vào nhà mời hung thủ vào nhà. Sau đó viên cảnh sát tua nhanh camera trước cửa nhà đến hai tiếng sau, tên thợ sửa ống nước kì lạ đó đã rời ra ngoài, trông chẳng có gì bất thường nhưng….
– Dừng lại, phóng to lên!