Người Câm Nhỏ - Quán Trang Nguyệt Lượng - Chương 1
Vốn dĩ địa vị của Omega đã thấp kém, lại ở trấn nhỏ thôn quê tư tưởng còn lạc hậu, đa số mọi người đều không chịu chấp nhận một Omega đã góa chồng, chứ đừng nói tới Omega này còn lại kẻ câm.
Vậy mà Chu Ngưng lại không hề do dự cưới cậu, dẫn cậu về nhà mình.
Thời điểm đó thiếu gia nhà họ Tạ bị bệnh nặng, vô phương cứu chữa, cuối cùng không biết nghe theo tên đạo sĩ dỏm nào, lão bảo gia môn cần chuyện “xung hỉ” hóa giải bệnh tật cho thiếu gia. Vậy nên cha Lâm Vãn liền lấy tiền sính lễ, gả cậu vào Tạ gia.
Không được bao lâu sau thiếu gia vẫn ngã bệnh chết, Tạ gia đem hết tội lỗi đổ lên đầu cậu, mắng chửi do cậu mệnh khắc chồng nên thiếu gia mới phải bỏ mạng. Suốt ngày chửi rủa nhục mạ cậu, thậm chí còn ra tay đánh đập không thương tiếc. Lâm Vãn không chịu đựng nổi nữa nên bỏ trốn, đang chạy trên đường thì bị đuổi tới, Tạ phu nhân giáng cho cậu một bạt tai ngay giữa đường:”Cha mày đã lấy tiền nhà tao, mày còn dám chạy đi đâu? Cha mày đã bán mày vào nhà tao, biết không hả?”
Ngay lúc này Chu Ngưng xuất hiện, che chắn cho Lâm Vãn bị tát đến mặt đỏ bừng ở sau lưng, cau mày hỏi: “Sao bà lại đánh người ta?”
Tạ phu nhân trợn mắt nhìn:”Nó khắc chồng nên con ta mới chết, ta đánh nó là còn nhẹ đó.”
Lâm Vãn yếu đuối nhút nhát, cậu cũng không thể nói chuyện, cho dù nói được cũng không dám cãi lại câu nào, chỉ rơm rớm nước mắt lắc đầu.
Cậu vốn xinh đẹp như hồ ly, đôi mắt to tròn, đuôi mắt và lông mày cong cong tà mị, nhan sắc không hề tầm thường, cộng thêm biểu cảm mềm yếu đáng thương, Chu Ngưng mới nhìn một cái đã mềm lòng.
Nghe Tạ phu nhân chửi rủa rống la một hồi anh cũng hiểu ra mọi chuyện, Chu Ngưng chọn biện pháp đơn giản nhất, đưa cho bà ta một số tiền. Người phụ nữ nãy giờ vẫn tức giận ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Chu Ngưng chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng lại lấy được tự do cho Lâm Vãn.
“Em muốn đi theo tôi không?” Chu Ngưng hỏi.
Bây giờ nhìn kỹ lại, cậu bé câm này thật sự rất xinh đẹp, đẹp tựa tiên tử, anh sợ cậu không đồng ý.
Lâm Vãn mơ hồ nhìn Chu Ngưng, bởi vì từ trước đến giờ không có ai hỏi cậu có muốn hay không. Cậu giơ tay muốn viết chữ, nhưng ở đây không có giấy bút, Chu Ngưng liền bắt lấy tay cậu. Lâm Vãn nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của anh, đầu ngón tay lướt từng nét vào lòng bàn tay anh: Ngài mua em, em là của ngài.
“Không phải…Ý tôi không phải vậy.”
Chu Ngưng nhất thời không biết phải giải thích như nào, mới gặp mặt lần đầu, nếu nói tôi thích em muốn cưới em về thì sớm quá, tương lai vẫn còn dài. Vì vậy anh hỏi cậu thêm lần nữa:”Đi theo tôi, em theo tôi nhé, được không?”
Lâm Vãn gật đầu, nước mắt chưa kịp lau khô theo đó rơi xuống, nhìn vừa đáng thương vừa mang theo vẻ đẹp yếu ớt.
Hoa lê dính hạt mưa*. Anh biết câu thành ngữ này đã nhiều năm, giây phút này nhìn khuôn mặt của Lâm Vãn, Chu Ngưng mới thật sự hiểu được ý nghĩa của nó.
*Gốc là 梨花带雨: Lê hoa đái vũ. Một câu thành ngữ bên Trung xuất phát từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Ban đầu dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để nói về vẻ đẹp ủy mị, kiều diễm.
“Vậy…” Anh sửng sốt vài giây mới hoàn hồn lại, “Chờ tôi khảo sát công trình ở đây xong, tôi mang em về thành phố nhé… Em muốn đi không? Ở đó sẽ tốt hơn chỗ này.”
Lâm Vãn lại gật đầu, cậu cho rằng cả đời này sẽ phải chịu đựng ở Tạ gia, bây giờ có người dẫn cậu đi, cậu chắc chắn đồng ý rồi.
“Thật tốt quá!”
Chu Ngưng vui vẻ nắm tay cậu, Lâm Vãn theo bản năng rụt lại, nhìn thấy biểu cảm mất mát Chu Ngưng, lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của anh.
Chu Ngưng tạm thời để cậu ở trong phòng trọ của mình, hai người yên ổn ở chung một phòng, Lâm Vãn vẫn luôn ghi nhớ ơn anh, không dám có ý kiến gì với anh, mấy lời Chu Ngưng thuận miệng nói cũng chấp hành như thánh chỉ.
Anh nghĩ là do cậu sợ người lạ. Biết Lâm Vãn nhát gan, nên Chu Ngưng dành hết tất cả sự dịu dàng của anh cho cậu, mong rằng sau này quen thuộc rồi thì sẽ tốt hơn.
Ban ngày anh rất bận rộn, Lâm Vãn sẽ làm hết việc nhà, sắp xếp mọi thứ thật gọn gàng ngăn nắp. Từ góc độ nào đó, hai người họ phân chia việc trong việc ngoài giống như đã thực sự sống với nhau vậy.
Lâm Vãn cũng càng ngày càng thích Chu Ngưng, người này rất dịu dàng thiện lương. Anh ấy sẽ nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, chưa bao giờ hung dữ, mỗi lần trở về còn mang đồ ăn ngon cho cậu.
Cậu đứng trước gương nhéo nhéo má mình, hình như có tròn hơn một chút.
Cậu cho rằng mình đã gặp được tình yêu của cuộc đời, nhưng người trong trấn lại không nghĩ vậy. Hôm đó Lâm Vãn đi ra ngoài mua đồ ăn, nghe được có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu.
“Nghe nói nó cặp với ông chủ công trình hả? Người thành phố đúng là phóng khoáng, không cần ra cục kết hôn cũng sống chung được.”
“Lần trước tôi có hỏi Chu Ngưng, anh ta bảo hai người ngủ giường riêng, ai tin được? Rõ ràng anh ta chỉ muốn vui qua đường thôi, bây giờ có người chờ anh ta về, lo cơm nước quần áo, sau khi khảo sát ở đây xong thì kiểu gì anh ta cũng vứt nó đi. Một đứa hầu miễn phí ngu ngốc.”
“Nó là người câm, không nói được cũng không rên được, không biết lên giường có hứng nổi không nữa.”
“Sao lại không hứng, không bị mệnh nó khắc đến chết là tốt rồi.”
Da đầu Lâm Vãn tê dại, cậu không nói được nhưng cũng không bị điếc, những câu nói đó như từng con dao khoét vào trái tim cậu.
Một đôi bàn tay to lớn che kín hai tai cậu, Chu Ngưng từ phía sau ôm cậu vào lòng:”Tiểu Vãn, đừng nghe họ nói, không phải như thế.”
Chu Ngưng đưa cậu lên xe, nhìn thấy Lâm Vãn rơi nước mắt, nhất thời luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho cậu vừa lặp đi lặp lại, “Không phải như mấy người đó nói đâu, nếu em muốn, bây giờ chúng ta đến cục kết hôn luôn nhé.”
Lâm Vãn liều mạng lắc đầu, không phải cậu để ý cái này.
Cậu há miệng nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, vô vọng huơ huơ tay biểu đạt. Từ lúc 6 tuổi tới nay, cậu đã quen việc yên lặng với cả thế giới, đây là lần đầu tiên cậu nôn nóng vì không nói được.
“Đừng nóng vội, không cần gấp bảo bối.” Chu Ngưng đưa điện thoại cho cậu.
Lâm Vãn lau nước mắt, ngón tay còn ướt gõ một hàng kí tự trên điện thoại, cuống quít giơ lên trước mặt Chu Ngưng: Em sẽ không khắc chết anh.
Trái tim giống như bị đao cùn lăng trì, Chu Ngưng cười lên còn khó coi hơn khóc, vỗ về trấn an bảo bối của anh, “Anh biết em sẽ không.”
Nghe vậy, Lâm Vãn cuối cùng cũng an tâm hơn chút, lại gõ một hàng kí tự nữa, “Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?”
“Không bao giờ.”
Chu Ngưng giờ phút này vô cùng kiên định cho rằng, Lâm Vãn không thích hợp sinh sống ở đây nữa, anh sẽ từ bỏ dự án ở nơi này.
Anh giúp cậu gạt nước mắt, lau sạch sẽ gương mặt nhỏ, lại nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cậu, đây là chuyện thân mặt nhất mà hai người họ làm qua.
“Ngày mai chúng ta cùng về nhà nhé, được không?”
___________________________________________
Edit: uhuhuhu, Lâm Vãn đáng thương quá TvT Chu Ngưng quá xá là dịu dàng luôn áaa uhuhuhu