Ngõ Ngô Đồng - Tống Khích Không Ăn Cá - Chương 17
Phong cảnh trên đường thật sự rất đẹp.
“Đã nghĩ xong tối nay ăn gì chưa?”
Cô bé cười rạng rỡ, kéo Tống Thanh Yến sang một bên: “Ăn thịt nước đi, em mời anh Thanh Yến ăn.”
Tống Thanh Yến cũng không từ chối, lúc này đã nhá nhem tối, anh nhìn người trước mặt đang kéo tay áo mình. Đột nhiên có chút cảm xúc khó tả. Cơn ác mộng tối qua hiện lên trong đầu, còn có một số hình ảnh trước đó.
Anh chậm rãi, để tâm trạng bình tĩnh trở lại.
“Anh Thanh Yến, thật ra em rất muốn hỏi anh.”
“Hỏi chuyện gì?”
Quán thịt nước cách ngõ Ngô Đồng không xa, trước đây khi Ninh Cận còn ở trong nước họ cũng thường đến đó.
Ninh Uyển: “Hôm nay anh nghe bạn của em nói nhiều như vậy, không cảm thấy…ừm…có nhàm chán không?”
“Không đâu.”
Tống Thanh Yến nói lời này rất nhanh, khẩu khí cũng rất kiên định, không chút do dự. Ninh Uyển sửng sốt một chút, dừng bước nhìn anh, còn chưa kịp hỏi tại sao, Tống Thanh Yến đã lên tiếng.
“Anh cảm thấy rất thú vị, được nghe về thanh xuân của em.”
“Thanh xuân…của em?”
“Nói như vậy có thể không đúng lắm, nhưng những chuyện bạn của em nói với anh, anh thật sự thấy rất thú vị. Cấp ba là như vậy, chẳng phải trong phim truyền hình, phim điện ảnh về thanh xuân đều lấy bối cảnh ở trường cấp ba sao?”
“Uyển Uyển, thanh xuân của em chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Sẽ càng ngày càng tốt hơn,” Tống Thanh Yến dừng lại: “Sẽ bình an suôn sẻ.”
Ninh Uyển nhìn anh, có chút kỳ quái: “Sao đột nhiên lại nói bình an suôn sẻ?”
Chàng trai không nói gì, một lát sau mới thở dài, kéo cô đi về phía trước: “Không có gì.”
Nửa câu sau anh không nói ra.
Không có gì, anh chỉ là muốn em được bình bình an an mà thôi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, trường học cũng vẫn tiếp tục.
Chỉ là từ sau chuyến du xuân, Trương Tĩnh ngày càng trở nên khác thường.
Bản thân Ninh Uyển thật sự cũng không thể nói rõ cô ấy có chỗ nào khác thường, chỉ là những bộ quần áo gần đây Trương Tĩnh mặc đều không giống những đồ cô ấy thường mặc lắm.
Tính khí có vẻ cũng cứng rắn hơn.
Sắp tới kỳ thi, cô đang bận ôn tập, cũng không có tâm tư nghĩ nhiều.
Cho đến khi Trương Tĩnh đến tìm cô.
“Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu…” Trương Tĩnh hơi do dự, cuối cùng vẫn mở lời: “Uyển Uyển.”
Ninh Uyển xoay xoay cây bút trong tay, sau đó đặt lên bàn: “Muốn nói gì thì nói đi, cũng đừng…gọi tôi là Uyển Uyển nữa. Cứ gọi Ninh Uyển đi.”
“Được…lát nữa cậu có rảnh không? Tôi với An An muốn đi cùng cậu.”
Khi cô bắt gặp ánh mắt của Trương Tĩnh, mới phát hiện cô ấy thực sự không giống trước đây.
Quần áo mặc đều là thương hiệu có tiếng.
Ninh Uyển thử tính xem cô ấy đã bỏ bao nhiêu tiền cho bộ quần áo này, sau đó hỏi cô ấy: “An An nào? Người lúc trước bắt nạt cậu đó sao?”
“Sao cậu có thể nói như vậy? An An trước đây chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Cô ấy không phải là người xấu, cậu không thể nghĩ về bạn của tôi như vậy.”
Cậu không thể nghĩ về bạn của tôi như vậy, cô ấy không phải là người xấu.
Ninh Uyển bỗng nhiên cười, cảm thấy hiện tại thật mỉa mai. Trương Tĩnh bây giờ đang rất nghiêm túc nói về việc Đồng Niệm An tốt như nào, như thể Đồng Niệm An và cô ấy trước đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Cô ngắt lời Trương Tĩnh: “Tôi không rảnh.”
“Cậu vẫn là đi với cậu ta đi, ở cùng tôi sẽ ảnh hưởng cậu học tập.”
Lời này nói xong, cô không nhìn biểu cảm đầy màu sắc trên mặt Trương Tĩnh nữa. Chỉ tự lấy cốc của mình đến phòng nước lấy nước.
Những lời Trương Tĩnh nói làm cô tổn thương khi ấy, bây giờ cuối cùng Ninh Uyển cũng trả lại từng chữ.
Cô ấy nút tạm dừng, đóng cốc nước lại.
“Cậu ta không đồng ý?”
Trương Tĩnh thở dài: “Đúng vậy, vẫn rất chán ghét tớ.”
Đồng Niệm An tặc lưỡi, quay người lấy thêm hai chai sữa chua trong quán nhỏ: “Sao cô ta lại ghét cậu, cậu đã làm gì rồi? Khi đó cậu nói với cậu ta không phải đều là thật sao.”
Trên quầy thu ngân có không ít đồ, cô lại đem đồ ăn nhẹ trên tay Trương Tĩnh đặt lên bàn, thanh toán cùng nhau, vẫn không ngừng nói chuyện.
“Tớ đã sớm nói cậu ta rẻ tiền, cậu vẫn không tin.”
Trương Tĩnh có chút ngại ngùng cầm lấy đồ ăn vặt của bản thân: “Là tớ không tốt, cảm ơn cậu An An. Lại giúp tớ thanh toán.”
“Này có bao nhiêu đâu,” Đồng Niệm An mở một chai sữa chua: “Ninh Uyển đúng là càng ngày càng đáng ghét. Đợi lát nữa chúng ta đi tìm chị Hoài Cẩn, chị ấy gần đây quen bạn trai mới, cũng không có thời gian nói xem chỉnh Ninh Uyển thế nào.”
“Chỉnh…?”
“Đúng vậy, cậu ta đáng ghét như vậy, tớ đương nhiên phải chỉnh cậu ta.”
Nói xong Đồng Niệm An liếc nhìn Trương Tĩnh, trong mắt có chút bối rối: “Tớ với chị Hoài Cẩn ghét cậu ra bao nhiêu cậu lại không biết sao, bây giờ sao lại như mới biết vậy.”
Đồng Niệm An vẫn tiếp tục nói.
Cô với Tô Hoài Cẩn quả thực không phải ngày đầu ghét Ninh Uyển.
Tô Hoài Cẩn cũng xem là thiên kim có tiếng, trong nhà lại là con gái duy nhất.
Khi còn nhỏ người lớn đến cái buổi tiệc sẽ so sánh con cái, xem xem con gái nhà nào ưu tú hơn, có triển vọng hơn. Mẹ của cô hiếu thắng, mời không ít giáo viên cho Tô Hoài Cẩn, luôn nghĩ rằng cô có thể là đứa trẻ xuất sắc nhất năm nay.
Nhưng năm nào cũng không được như ý.
Khi ấy ông lão nhà họ Ninh vẫn còn đó, đi đâu cũng đưa anh em Ninh Cận đi theo.
Nhà họ Ninh địa vị ở Kinh Thành quá rõ ràng, vậy nên mỗi lần tụ tập, đều là con cái nhà họ Ninh chiếm lấy tâm điểm chú ý. Rõ ràng tài năng chỉ có chút đó, nhưng lại luôn thu hút sự chú ý hơn những đứa trẻ khác.
Mẹ Tô thấy vậy liền oán hận trong lòng.
Khăng khăng Tô Hoài Cẩn mạnh hơn, từ nhỏ đến lớn bản thân bị coi thường không ngóc đầu lên được, cô đương nhiên không thích Ninh Uyển.
Sau này ông lão nhà họ Ninh qua đời, người con trai duy nhất lại ở nước ngoài không chịu quay về, nhà bọn họ ở Kinh Thành ngày càng sa sút.
Đồng Niệm An cười: “Người anh trai đó của cậu ta cũng ra nước ngoài rồi, bên cạnh Ninh Uyển bây giờ không còn ai. Chúng ta đương nhiên phải bắt đầu chỉnh cậu ta.”
Trương Tĩnh đột nhiên nghĩ đến năm lớp 10 cùng Ninh Uyển tan học, cô ấy luôn có tài xế đến đón.
Phần lớn thời gian đều là Ninh Cận đích thân đến đón cô ấy.
Cô lại nghĩ đến lần đi ăn thịt nướng, những lời mà anh phục vụ đẹp trai đó nói với Ninh Uyển. Dường như những ưu ái này của Ninh Uyển cũng là vì bên cạnh cô ấy còn có một người anh trai.
Nhưng bây giờ anh trai cô ấy cũng ra nước ngoài rồi.
Đồng Niệm An nói: “Bây giờ không có ai cần cậu ta nữa rồi, chúng ta bắt nạt cậu ta, cho dù cậu ta muốn tố cáo thì có thể tìm ai chứ?”
Trương Tĩnh vứt bỏ hết những chuyện hỗn loạn trong đầu, ôm lấy cánh tay của Đồng Niệm An: “Cậu nói đúng, chúng ta đợi khi nào đi gặp chị Hoài Cẩn?”
“Đợi tiết hai đi, giờ toán, tớ không muốn lên lớp.”
“Vậy chúng ta trốn học không sao chứ?”
“Cậu sợ cái gì, chỉ cần nói tớ đau bụng, cậu cùng tớ đến phòng y tế không phải là xong rồi sao.”