Ngõ Ngô Đồng - Tống Khích Không Ăn Cá - Chương 16
Ninh Uyển quay đầu nhìn Tống Thanh Yến, sau đó lại nhìn những nhân viên công tác của nhà trường dưới những gian hàng: “Không có, du xuân năm ngoái không có thế này.
Anh cười: “Trông có vẻ khá mới mẻ, muốn đi chơi không?”
Một số chỗ đã tụ tập rất đông người.
Nhìn từ vị trí của họ đã thấy líu nhíu rất đông người. Ninh Uyển gật đầu: “Đi xem xem ạ.”
Thật ra cũng chỉ có mấy gian hàng với một số hoạt động.
Những gian hàng khác đều có rất nhiều người, chỉ có một gian hàng không có nhiều người như vậy. Hai người đi tới thì phát hiện đó là hoạt động bắn bóng.
Người phụ trách là một ông lão đã có tuổi.
Thấy có người đến liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cơ thể có chút run rẩy nhưng vẫn mỉm cười rất thân thiện.
Tống Thanh Yến cười chào hỏi: “Ông ơi, cái này chơi thế nào ạ?”
Ông lão lấy ra hai khẩu súng đồ chơi dưới gầm bàn, lại lấy một hộp khác có đựng phi tiêu trong đó: “Trước mặt ông đây đều đã treo bóng bay, cháu xem muốn dùng súng hay muốn dùng phi tiêu.”
“Dùng súng đi ạ, tính thế nào ạ?”
“10 đồng 30 viên đạn. Bắn trúng hai mươi phát, mấy con gấu bông phía sau ông cháu tùy ý chọn một con mang đi.”
Tống Thanh Yến lấy tiền trong túi ra: “Được, vậy cháu chơi 30 viên ạ.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Ninh Uyển bên cạnh: “Có thích con gấu nào trên đó không?”
Trên gian hàng của ông lão bày không ít gấu bông, đều chất đống ở một bên, cũng có mấy con đặt biệt to treo ở phía trên. Ninh Uyển nhìn một hồi, sau đó nhìn thấy một con gấu bông cừu nhỏ giữa một đống gấu bông.
Không quá lớn, nhưng rất dễ thương.
Cô chỉ cho Tống Thanh Yến: “Muốn cái đó ạ.”
Ông lão cũng nhìn thấy, lấy con gấu bông ra khỏi đó: “Cái này không lớn, trúng mười lăm phát ông sẽ cho các cháu.”
“Cảm ơn ông!”
Ninh Uyển cảm ơn, đi đến bên cạnh Tống Thanh Yến, khẽ nói: “Anh Thanh Yến, cái này rất khó đó. Anh có thể bắn trúng nhiều vậy không?”
Tống Thanh Yến lúc này đã cầm súng trong tay, anh hít một hơi, giọng nói vẫn có chút khiêm tốn: “Không biết nữa, cứ thử trước đã. Anh sẽ cố gắng hết sức để lấy con gấu bông đó cho em.”
Ninh Uyển không nhịn được, cúi đầu cười, sau đó lại giả vờ nghiêm túc: “Được, vậy anh cố lên nha.”
Trước đây khi Ninh Cận dẫn Ninh Uyển đi khu vui chơi, những con gấu bông bày trên các kệ hàng đều xinh xắn dễ thương, cũng có một vài con gấu xấu.
Ninh Uyển lúc nhỏ lại rất thích những con gấu bông xấu xí đó.
Ninh Cận không có cách nào, đành phải đưa cô đi chơi để giành lấy những con gấu bông xấu xí đó.
Nhưng loại súng này lại thường bị ông chủ gian lận.
Đạn bắn ra sẽ luôn không trúng được những quả bóng.
Cũng có thể là Ninh Cận vốn dĩ không giỏi chơi mấy trò này.
Liên tục đến đó suốt một tháng, không biết đã tiêu bao nhiêu tiền, cũng không lấy nổi một con gấu nào. Cuối cùng hai đứa trẻ ngồi xổm trên mặt đất, tận mắt chứng kiến người khác mang con gấu bông xấu xí đó đi.
Ông chủ thấy hai người đáng thương, tặng họ hai con gấu bông.
Bang—
Âm thanh vang lên, Ninh Uyển bị kéo ra khỏi những ký ức hồi nhỏ.
Tiếp đó là những tiếng bóng nổ.
Nối tiếp phát bắn chuẩn xác, Tống Thanh Yến lại bắn thêm vài phát nữa cũng toàn bộ đều trúng.
Ninh Uyển xem mà có chút ngẩn người: “Chuẩn như vậy.”
Tống Thanh Yến nạp đạn, lại ngắm vào quả bóng tiếp theo: “Lợi hại không?”
“Vô cùng lợi hại.”
Cuối cùng ba mươi phát súng trúng mười sáu phát.
Gấu bông đã đến tay Ninh Uyển, gian hàng này quá vắng lặng, cô liền trò chuyện với ông lão một lát.
“Ông ơi, ông vẫn luôn dựng quầy hàng ở đây sao?”
Ông lão xoa xoa tay: “Không phải, hôm nay mới đến. Trước đó đều là dựng quầy hàng ở quảng trường phía nam.”
“Ban ngày chẳng mấy ra ngoài, nhưng hôm nay có người nói với ông bên này có một trường học tổ chức du xuân, cần tìm vài gian hàng để chơi. Ông nghĩ có thể kiếm được chút tiền nên liền đến đây bày hàng.”
Ninh Uyển nhìn con gấu bông trong lòng: “Cháu thấy gấu bông của ông đều sạch sẽ, còn thơm nữa.”
“Ha ha ha, hôm qua vừa mới giặt và phơi khô ở nhà. Có thể không thơm sao?” Ông lão mỉm cười, như thể không nhịn được, lại đi sắp xếp lại mấy con gấu bông.
Hai người lại trò chuyện với ông lão một lúc, đến khi chuyến du xuân gần kết thúc mới rời đi.
“Anh Thanh Yến?”
“Hả?”
“Tình yêu rốt cuộc là gì ạ?”
Tống Thanh Yến sững sờ: “Sao lại muốn hỏi cái này?”
Ninh Uyển bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn mây trời: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, muốn hỏi anh.”
“Yêu là rất nhiều, tình cảm mà anh trai em dành cho em cũng là một loại tình yêu, con có cả tình yêu của ông lão lúc nãy đối với những con gấu bông.”
Tống Thanh Yến vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra.
Anh không biết phải nói với Ninh Uyển thế nào, tình yêu rốt cuộc là gì.
Anh thở dài: “Anh bây giờ cũng không hiểu rõ lắm, như này đi, đợi đến khi anh biết đáp án rồi liền nói cho Uyển Uyển.”
Cô bé quay lại mỉm cười với anh: “Được ạ.”
Câu trả lời này Tống Thanh Yến có lẽ phải rất lâu nữa mới có thể biết được, hoặc là cũng sẽ sớm biết thôi.
Nhưng anh lúc này thật sự không thể nói ra câu trả lời.
“Uyển Uyển, cậu hôm nay đi chơi ở đâu vậy?”
“Đi chơi bóng ở bên đó, còn có gấu bông nữa.”
Lâm Chi Hứa có chút ghen tị nói: “Cậu còn thắng được gấu bông, tớ ở bên đó chơi đập chuột, đập cả nửa ngày lấy được một cái móc khóa, còn rõ là xấu.”
Ninh Uyển ôm cánh tay cô: “Vậy cũng không tệ mà.”
Hai cô gái trong lớp ngồi bàn trước bàn sau, quan hệ cũng không tệ.
Lâm Chi Hứa tính cách rất hướng ngoại, quay qua chào hỏi Tống Thanh Yến: “Hey, anh, anh là anh trai của Uyển Uyển sao?”
Tống Thanh Yến gật đầu: “Chào em.”
“Chào anh, chào anh. Anh, em nói anh nghe, Uyển Uyển bình thường ở trường rất ngầu luôn.”
Chưa đợi Tống Thanh Yến lên tiếng, Lâm Chi Hứa đã đem mọi chuyện ở trường của Ninh Uyển kể sạch ra. Ninh Uyển ngăn cũng ngăn không nổi, đến cuối cùng nghe cũng có chút cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Ngược lại Tống Thanh Yến nghe có vẻ rất hứng thú.
Lâm Chi Hứa: “Thật đó, bọn em trước đây không làm bài tập về nhà bị chủ nhiệm phạt đứng bên ngoài, vẫn là Uyển Uyển cứu bọn em. Cậu ấy liền đi tìm chủ nhiệm nói sự tình, vốn dĩ chủ nhiệm vẫn bắt bọn em đứng đó, kết quả lại khua tay bảo bọn em quay lại lớp.”
Ninh Uyển nhắm mắt lại, vương tay kéo Lâm Chi Hứa: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ba cậu hình như đang tìm cậu kìa.”
Lâm Chi Hứa lập tức dừng lại, cùng Ninh Uyển nhìn quanh: “Thật hay giả vậy? Để tớ xem xem ba tớ đâu rồi.”
“Tìm thấy rồi! Tớ đi nha Uyển Uyển.”
Ninh Uyển gật đầu: “Ừ ừ, tạm biệt.”
“Tạm biệt tạm biệt, tạm biệt anh.”
Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất, Ninh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Thanh Yến nhìn cô một lúc: “Sao trông em lại căng thẳng như vậy. Bạn học lớp em cũng không nói gì, có điều Uyển Uyển ở trường thật sự rất ngầu nha, giống như nữ hiệp vậy.”
“Cảm ơn anh Thanh Yến…hai người nói chuyện một hồi, chuyện gì cũng em bại lộ hết ra. Không dám để cô ấy nói nữa.”
Tống Thanh Yến xoa tóc cô: “Được rồi, về nhà thôi.”