Ngõ Ngô Đồng - Tống Khích Không Ăn Cá - Chương 15
Ninh Cận nghĩ, họ chỉ là những người xa lạ được ban cho thân phận là người thân mà thôi. Anh không biết sở thích của ba mẹ, ba mẹ cũng không biết anh thích ăn những gì.
Khi ở trên cùng một bàn ăn, chỉ có những tiếng cười ngượng nghịu.
“Anh? Anh?”
Anh tỉnh táo lại, lười biếng đáp lời.
Ninh Uyển hỏi anh: “Anh với ba mẹ đã gặp nhau chưa? Bây giờ họ thế nào?”
Ninh Cận không giấu diếm: “Gặp rồi, ăn bữa cơm. Chẳng nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Chỉ cùng nhau ăn bữa cơm, nhìn nhau cười, đến cuối cùng mặt cũng cứng đờ.”
Cô bé cười: “Anh vốn dĩ chính là mặt liệt.”
“Có cái rắm ấy.”
Anh hít sâu một hơi, lại tính toán thời gian: “Ngày mai không phải vẫn đi học sao? Em vẫn chưa đi ngủ?”
“Không ngủ được,” Ninh Uyển lăn lộn trên giường: “Ngày mai đi du xuân.”
“Ừ, vậy không thích sao, không cần lên lớp, có thể ra ngoài chơi.”
“Đương nhiên rồi.”
Ninh Cận dỗ dành cô: “Ngủ đi.”
Kỳ thực đã không còn sớm, Ninh Uyển nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi. Cô đáp lời rồi tạm biệt Ninh Cận.
Hôm nay Tống Thanh Yến ở lại ngõ Ngô Đồng.
Sáng sớm ngày mai sẽ cùng Ninh Uyển đi du xuân, trở về ký túc xá chỉ sợ sáng mai sẽ không đến kịp.
Sau khi Ninh Uyển ngủ say, anh liền qua xem.
Chàng trai đứng dựa vào cửa nhưng không bước vào.
Căn phòng rất tốt, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy rõ là một bóng dáng nhỏ bé cuộn mình dưới lớp chăn.
Không hiểu tại sao, anh lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, trong phòng vang lên vài tiếng động, là tiếng Ninh Uyển chuyển mình. Tống Thanh Yến chớp chớp mắt, cuối cùng thu hồi ánh mắt, lui ra ngoài. Màn đêm tĩnh lặng, Tống Thanh Yến nằm trong phòng rất lâu nhưng vẫn không sao ngủ được.
Anh nghĩ có lẽ là vì cơn ác mộng vô cớ đó.
Chàng trai thở dài, cam chịu rời khỏi giường, đi chân trần ra ngoài ban công.
Tống Thanh Yến ngẩng đầu, trời đêm hôm nay không có trăng.
“Đường đi xa như vậy.”
Ninh Uyển đứng trước trạm xe buýt có chút khó khăn: “A, phiền phức thật đấy. Từ xe số 4 ngồi đến đường Hải Khẩu, sau đó ngồi xe số 7…”
Tống Thanh Yến xoa xoa mi tâm, nhớ lại hôm nay lúc ăn sáng đã bàn bạc với Ninh Uyển đến điểm hẹn như thế nào. Cô bé cắn bánh bao, rất hào hứng nói rằng muốn đi xe buýt. Kỳ thực điểm hẹn do trường Ninh Uyển ấn định cách ngõ Ngô Đồng rất xa, phải ngồi mấy chuyến xe buýt mới có thể đến được, rất phiền phức. Nhưng lúc đó vẻ mặt Ninh Uyển quá hào hứng, anh chỉ nhìn cô như vậy, cũng không tìm ra lý do gì để từ chối. Vậy nên bây giờ hai người mới còn đang đau đầu ở bến xe buýt.
Anh cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bắt xe đi.”
Chàng trai cúi đầu, dịu dàng nói: “Đợi lần sau có thời gian, chúng ta sẽ từ từ đi lại đường này.”
Ninh Uyển đồng ý, bản thân cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng là đang vội như vậy, lại cứ phải bắt xe buýt đi, loay hoay mất nhiều thời gian như vậy.
Tống Thanh Yến đưa cô sang bên kia đường, bên đó bắt taxi sẽ tiện hơn.
“Em cảm thấy nếu bắt xe buýt đi từ đây, phong cảnh trên đường chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Anh Thanh Yến từng đi chưa?”
Lưng chàng trai thẳng tắp: “Không có, vậy nên mới là cảm thấy.” Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Ninh Uyển: “Có điều phong cảnh trên xe taxi hẳn cũng sẽ giống vậy.”
May thay họ đến vừa kịp lúc, vừa vặn khi có xe dừng lại.
Ninh Uyển lên xe mới muộn màng nhận ra hình như hôm nay Tống Thanh Yến đã thay đổi quần áo. Thời tiết ngày càng ấm hơn nên hôm nay anh đội một chiếc mũ bóng chày, bên trên mặc chiếc áo sơ mi trắng. Phong cách rất kinh điển, ở đâu cũng có thể thấy. Tống Thanh Yến không thường xuyên mặc quần áo như vậy, Ninh Uyển không nghĩ ra tại sao hôm nay anh lại mặc như vậy. Nhưng anh vốn dĩ lạnh lùng, ngược lại rất thích hợp với loại quần áo này.
Cô nhìn một hồi, suy nghĩ trong đầu cũng cứ thế trôi đi.
Cuối cùng trước khi Tống Thanh Yến phát hiện ra cô đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài trôi qua nhanh đến mức Tống Thanh Yến chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của chúng. Giống như đêm hôm đó, anh từ ngõ Ngô Đồng đến bệnh viện, và cả cơn ác mộng mà anh đã gặp đêm qua. Dường như anh chẳng thể nắm bắt bất cứ thứ gì.
Không kịp đến, không kịp đuổi theo, cũng không thể nắm giữ.
“Bên đó có một tiệm kem rất ngon, em nhất định phải đi thử mới được.”
Không gian trong xe không quá rộng, vậy nên có thể nghe rất rõ ràng tiếng lầm bầm của cô bé.
Tống Thanh Yến quay đầu nhìn, Ninh Uyển không biết đang nhìn cái gì ở bên ngoài, giả vờ như vừa nãy không hề nói gì.
“Không được, anh trai em đã dặn dò rồi. Ít ăn mấy thứ đó đi.”
Mặt Ninh Uyển xị xuống một nửa: “Anh, anh bây giờ đã trở nên đáng ghét giống như anh trai em rồi.”
Tống Thanh Yến cười, không đáp lại.
Chỉ là lần này lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh lại có vẻ hơi khác.
Có lẽ lần này đã có thể nắm bắt được.
Bắt lấy được chút dấu vết của mùa xuân.
Xe rất nhanh đã đến nơi, chẳng qua là hai người đã mất quá nhiều thời gian ở trạm xe buýt. Dù không đến muộn, nhưng cũng xem như là đến muộn.
Ninh Uyển nhìn xung quanh, phát hiện Trương Tĩnh không có ở đây.
Cô ấy vẫn luôn rất hiếm khi tham gia các hoạt động tập thể như vậy, nguyên nhân chính có lẽ là do vấn đề chi phí cho hoạt động.
Ngay lúc cô đang định quay đi, cô bắt gặp ánh mắt của Đồng Niệm An.
Phía sau Đồng Niệm An là một người phụ nữ phúc hậu, có lẽ là mẹ của cô ấy. Cô và Ninh Uyển không chút biểu cảm nhìn nhau một hồi, sau đó lùi một bước, vòng tay ôm lấy mẹ mình, im lặng đối mặt với Ninh Uyển.
Như khoe rằng hôm nay cô ấy đến cùng ba mẹ vậy.
Ninh Uyển cau mày, nhìn đi nơi khác.
“Sao vậy?”
Tống Thanh Yến dường như nhận thấy có gì đó không ổn với cô bé bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Ninh Uyển lắc đầu.
Anh nhìn Ninh Uyển, không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ đưa tay cởi mũ xuống đột lên cho Ninh Uyển: “Hôm nay nắng quá.”
Chiếc mũ hơi to so với Ninh Uyển, anh đưa tay chỉnh lại hai lần: “Anh không đội sao?”
“Ừ, em đừng phơi nắng.”
Hoạt động lần này tất cả phụ huynh đều tham gia, trường học cũng chẳng kiểm soát chặt chẽ làm gì. Chủ nhiệm cũng chỉ nói vài câu rồi để họ tự do hoạt động.
Trên bãi cát trắng có rất nhiều quầy hàng.
Cũng xem như là nơi hoạt động cho phụ huynh và học sinh do nhà trường tạo ra.
Trông có vẻ mới lạ.
“Ninh Uyển, đây là anh trai cậu sao?”
Mấy bạn học nữ có quan hệ tốt với Ninh Uyển đã nhập hội cùng họ. Vừa nói chuyện vừa lén lút nhìn Tống Thanh Yến.
“Đẹp trai quá, sao trước đây cậu không nói anh cậu đẹp trai như vậy chứ.”
“Đúng vậy, đều chưa từng nghe cậu nói đến.”
“Này này này các cậu đừng hỏi nữa, tớ hỏi. Anh cậu bao nhiêu tuổi rồi? Bọn mình có khả năng không?”
Ninh Uyển không nhịn được, cười nhẹ: “Anh tớ không yêu đương. Sao các cậu ai ai cũng đều chỉ nhìn mặt như vậy?”
Một nữ sinh thở dài: “Chủ yếu là vì trường chúng ta chẳng có ai đẹp trai như vậy.” Cô ấy nói xong lại hỏi tiếp: “Anh cậu thật sự không yêu đương sao? Thật sự không yêu đương?”
“Thật sự không yêu đương!”