Ngõ Ngô Đồng - Tống Khích Không Ăn Cá - Chương 13
Chủ nhiệm đứng trên bục, cuốn sách trên tay đập xuống bàn mấy lần. Thấy lớp học trong phút chốc trở nên im lặng, ông cười khẩy tiếp tục chủ đề: “Tôi nói lần cuối, thứ sáu trường học có một buổi dã ngoại.”
Vừa dứt lời, đám nam sinh hàng sau đã bắt đầu cười lớn.
“Mới khai giảng được bao lâu chứ? Thời tiết lạnh như vậy lại đi du xuân?”
“Nhà trường điên rồi.”
“Trần Tùng Như em còn nói nữa thì đứng lên cho tôi!”
Nam sinh được gọi tên dừng lại, vẫn uể oải thản nhiên dựa lưng vào ghế: “Cô ơi em sai rồi. Cô tiếp tục đi.”
Chủ nhiệm thở dài, lại tiếp tục: “Bình thường mà nói thì sẽ không để các em đi du xuân sớm như vậy, nhưng năm nay lãnh đạo trường đã quyết định rồi. Làm theo là được. Sáng thứ sáu 9 giờ tập trung tại cổng trường, lần này là chuyến đi gia đình, bắt buộc phải đưa theo một thành viên trong gia đình.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: Được rồi, tan học đi.”
“Chuyến đi gia đình? Trường chúng ta lần này làm gì lạ vậy?”
Nữ sinh ngồi phía sau Ninh Uyển nói: “Thôi dẹp đi, lại còn phải dẫn theo một thành viên trong gia đình. Tớ có thể nào dẫn theo em cún nhà tớ không?”
“Tớ thật sự không muốn cùng bố me…Tớ dẫn theo anh trai cho xong.”
Nữ sinh cười, dựa vào bạn cùng bàn: “Y Y, cậu thật đáng thương. Vẫn may quan hệ của tớ với ba mẹ vẫn ổn, tớ dẫn theo mẹ tớ.”
“Tớ nói cho các cậu biết, mẹ tớ vừa trẻ vừa xinh đẹp.”
“Ừ ừ ừ, cậu đã nói qua cả trăm lần rồi đó chị gái. Được thôi, anh tớ cũng rất đẹp trai nha.”
……
Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi, cũng có thể là do Ninh Uyển không quá muốn nghe chủ đề này.
Cô chỉ cúi đầu tiếp tục lật sách.
Cuốn sách này được Ninh Cận gửi về cách đây không lâu, là “Những bài thơ chọn lọc của Borges”.
Borges là tác giả yêu thích của Ninh Uyển, Ninh Cận biết điều này vậy nên đã mua sách rồi gửi về. Chỉ là trong sách đều là tiếng Anh.
Cô cúi đầu nhìn những chữ cái bị xoắn lại nhưng không thể ghép chúng lại với nhau.
Vốn dĩ còn có thể xem hiểu được vài dòng thơ, lúc này có xem thế nào đi nữa cũng thể thể hiểu được chút nào. Các chữ cái nhảy múa trên trang giấy, nhạc đệm biến thành những lời nói xung quanh.
Những người được bao bọc bởi cha mẹ và gia đình đó, chỉ là nghe họ nói những lời khó nghe cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Ninh Uyển. Ninh Uyển?”
Cô bé định thần lại, gấp sách: “Sao vậy?”
Nữ sinh gọi cô mỉm cười: “Không sao chứ? Chúng tớ là đang nói chuyện du xuân ấy. Cậu nói xem sao nhà trường lại biến thái như vậy, còn nhất định phải dẫn theo người thân trong nhà, cậu dẫn theo ai vậy?”
Chủ đều được chuyển sang Ninh Uyển.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút bơ vơ.
Bơ vơ tới mức không biết phải diễn tả thế nào, giống như bên cạnh có người đang gấp máy bay, sau đó trong khoảnh khắc bay đi, cô ở bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ. Nhưng chiếc máy bay lượn vòng trên không, cuối cùng đâm vào cô.
Như này đâu có là gì, chẳng qua chỉ là chút đau nhẹ thôi.
Chi chít dày đặc, nó lan từ thân thể đến trái tim cô, khiến cô có chút khó thở.
Cô không biết phải trả lời thế nào.
Ba me ở nước, ngoài, kể cả Tết cũng rất ít khi quay về. Các duy nhất để liên lạc với họ đều chỉ qua email và điện thoại. Thỉnh thoải xa xỉ hơn chút cũng sẽ gọi video được vài phút.
Dựa vào những thứ này, cô vẫn chưa quên dáng vẻ và giọng nói của ba mẹ.
Ninh Cận đang đi du học, mỗi tháng đều sẽ về một lần. Tháng này anh đã vừa về, cô không thể chỉ vì một chuyến du xuân mà gọi anh về nước.
Anh* thì có việc học và việc riêng của anh ấy.
(*Nguyên gốc là 哥哥, Ninh Uyển thường gọi Ninh Cận là 哥, gọi Tống Thanh Yến là 哥哥, nên đoạn này ý nói đến Tống Thanh Yến nha.)
Cô nhếch khóe miệng, cười có chút gượng ép: “Không biết, tớ vẫn chưa nghĩ xong.”
Có nữ sinh vỗ nhẹ lên vai cô: “Haiz, lại nói trường chúng ta chẳng quan tâm đến cuộc sống gì cả. Tớ cũng chưa nghĩ ra nên gọi ai đi cùng, không sao đâu.”
Hôm nay Ninh Uyển không trực nhật, cô thu dọn rất nhanh. So với bình thường tan trường sớm hơn một chút.
Tống Thanh Yến hôm nay phải đi làm thêm nên gọi tài xế đến đón cô.
Trước cổng trường luôn có rất nhiều quan ăn, xung quanh luôn có rất nhiều người. Có học sinh, có phụ huynh, còn có cả những người khác.
Đối diện Ninh Uyển là một hàng xúc xích, kinh doanh rất tốt.
Cô đột nhiên muốn đi nếm thử một chút.
Dạ dày của Ninh Uyển không được tốt lắm, Ninh Cận từ nhỏ đã chăm sóc cô, rất hiếm khi cho cô ăn những thứ này. Nhưng hôm nay Ninh Cận không có ở đây, Tống Thanh Yến cũng không có ở đây.
Chỉ có một mình cô.
Ninh Uyển đi tớ chờ đến lượt mình.
Cô không thể nhớ chính xác lần cuối mình ăn xúc xích là cách đây bao lâu rồi.
Chỉ là hôm nay cô bỗng nhiên muốn ăn một lần.
“Thật xin lỗi em gái. Hôm nay đã hết hàng rồi, nếu không ngày em đến, anh sẽ giữ lại cho em.”
Ninh Uyển sửng sốt: “Không còn nữa ạ?”
Ông chủ thu dọn đồ đạc: “Đúng rồi, cũng không biết sao hôm nay buôn bán tốt như vậy. Thật sự xin lỗi em nhé.”
Ninh Uyển lắc đầu: “Không sao ạ, cảm ơn anh.”
Tài xế vẫn ở vị trí cũ đợi cô như trước, Ninh Uyển đi hai bước chân đã nhìn thấy.
Đường đi thông thoáng, bình thường sẽ kẹt xe vài phút, nhưng hôm nay thậm chí còn không gặp đèn đỏ.
Chỉ là lúc mở cửa cô không tìm thấy chìa khóa.
Ninh Uyển ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào ánh sáng lờ mờ dưới cửa nhìn vào trong cặp sách của mình. Xem xem chìa khóa liệu có bị rơi vào trong không, nhưng trong cặp sách ngoài sách vở và bút ra chẳng còn gì khác.
“Sao lại không có chứ? Mình sẽ chỉ để trong đây…”
Cô lật đi lật lại, rõ ràng ở đâu cũng không thấy chìa khóa, nhưng cô vẫn bướng bỉnh lật tung lên.
Vừa quanh qua quay lại, trước mắt đã trở nên mờ đi.
Cô bé ngồi xổm trước cửa, dùng mu bàn tay lau mắt, cúi đầu lục lọi đồ đạc trong túi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
3. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
4. Tự Do Cuối
=====================================
Có lẽ vì đang cố kìm nén tiếng khóc, cơ thể có chút run lên.
Khi Tống Thanh Yến mang đồ ăn đến cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Anh giật mình, gần như không đến ba bước đi đến bên Ninh Uyển.
“Sao vậy?”
Tống Thanh Yến lại gọi tên cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sao vậy, Uyển Uyển?”
Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Yến, chỉ trong chốc lát, nước mắt bắt đầu không kìm được rơi xuống: “Anh,” cô hít một hơi, nghẹn ngào nức nở rồi lại nói: “Chìa khóa của em không tìm thấy nữa, em không tìm thấy.”
Cô cứ lặp đi lặp lại rằng mình không tìm thấy chìa khóa.
Nhưng dường như nó không phải chỉ là chìa khóa.
Cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về tình yêu của ba mẹ dành cho cô, cũng không tìm thấy dấu vết nào của anh trai.
Không kịp mua xúc xích dăm bông, cũng không tìm được chìa khóa.
Tống Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn giấy, lau nước mắt cho cô, động tác rất nhẹ, như sợ làm đau cô: “Không sao đâu.”
Anh nói: “Không sao cả, chỉ là một chiếc chìa khóa thôi mà.”
Gió đêm dịu dàng, lướt qua gò má Ninh Uyển, mang theo giọng nói của Tống Thanh Yến.
“Chỉ là một chiếc chìa khóa thôi mà, Uyển Uyển. Không sao hết. Ở đây anh còn một cái nữa, đợi ngày mai anh đến đón em, sau đó chúng ta sẽ đi đánh chìa khóa mới. Đến lúc đó mua một chiếc móc chìa khóa treo vào. Cứ chọn cái mà Uyển Uyển của chúng ta thích, được chứ?”
Ninh Uyển nức nở gật đầu.
Tống Thanh Yến cuối cùng cũng lau sạch nước mắt, đem cặp sách của Ninh Uyển và rau củ trên tay, kéo Ninh Uyển đứng dậy: “Sau này khi khóc đừng dùng tay dụi mắt. Trong tay có rất nhiều vi khuẩn, không tốt cho mắt, có biết không?”
Cô bé vẫn là gật đầu.
Tống Thanh Yến mở cửa, xoa xoa phía sau đầu cô: “Được rồi, vào đi.”
“Uyển Uyển hôm nay muốn ăn gì?”
Ninh Uyển đến tủ giày thay giày, giọng vẫn hơi nghẹt: “Đều được ạ.”
Tống Thanh Yến nhìn cô: “Được, vậy để anh xem rồi làm.”