Nghịch Thiên Tà Thần - Chương 2059: Quá khứ
Tại vụ hải đột phá là tối kỵ, nhưng có Hoạ Thanh Ảnh ở bên, cái này “tối kỵ” cũng tự nhiên hoàn toàn biến mất. Hoạ Thanh Ảnh kiếm trận kết giới chỉ kéo dài vài giây, theo đó tất cả kiếm ảnh đều biến mất không thấy. Nhưng vừa rồi Vân Triệt chỉ thoáng di chuyển về phía trước, liền cảm giác được một cỗ hàn uy kinh khủng thấm thẳng vào hồn phách. Quả là một cái vô ảnh kiếm trận kết giới, đám luyện kiếm này đúng là thích làm màu… Vân Triệt thầm châm chọc trong lòng, xem như đáp trả việc nàng vừa rồi hất mình lên.
Trong kiếm trận kết giới, Hoạ Thải Ly đã ngồi xuống, khí tức dần dần ổn định, luồng khí xoáy xung quanh đã hóa thành một cơn bão huyền lực khổng lồ.
Có lẽ là thiên phú huyền đạo của Hoạ Thải Ly quá cao, những nguy cơ thường xuất hiện khi đột phá đại cảnh giới ở trên người nàng không hề có dấu vết. Hoạ Thanh Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian liếc nhìn Vân Triệt.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Tiên tiền bối, Vân Triệt lập tức đứng thẳng người, cố nén kích động nói: “Thải Ly quả không hổ là thần nữ Chiết Thiên thần quốc…”
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Hoạ Thanh Ảnh không muốn nghe hắn nói thêm, trực tiếp cắt ngang: “Nơi này có ta, ngươi cứ yên tâm.”
Sau kiếp nạn Vực sâu lân thần hôm đó, Hoạ Thải Ly luôn được Vân Triệt bảo vệ, chăm sóc và chữa trị, dù bản thân Vân Triệt bị thương nặng hơn nhưng vẫn chưa từng cự tuyệt Hoạ Thải Ly, chưa từng lơ là. Đối với Vân Triệt, nàng khó vui, cũng khó hận..
Vân Triệt không nói thêm lời nào: “Vâng, làm phiền tiền bối.”
Hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt tĩnh tâm.
“Ngươi thật sự quá mệt mỏi.”
Lê Sa nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Hoạ Thải Ly tâm tư đơn thuần, khi ở cùng hắn càng thêm rạng rỡ, linh hoạt; còn hắn không chỉ phải áp chế thương thế, trái tim mỗi khắc đều phải cẩn thận tính toán, mỗi câu nói đều phải suy nghĩ cân nhắc… Câu nói nhẹ nhàng của Lê Sa cho Vân Triệt lý do để thả lỏng, hắn thở dài một hơi, tâm phòng bị buông xuống, một cỗ mệt mỏi dần dần khó cưỡng lại bao phủ lấy hắn… … … … …
Núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ. Nam tử bạch y hai tay chắp sau lưng, bước trên Vân Quan sơn, trời đất bao la, tất cả đều dưới chân hắn. Nguyên tố Sáng Thế Thần, Nghịch Huyền.
“Nghịch Huyền đại ca!”
Mây tan, một nam tử bạch y khác cưỡi gió bay tới. Hắn tướng mạo tuấn tú vô cùng, nhưng tóc tai rối bời, vẻ mặt tức giận, trường bào thần văn kỳ dị trên người rách nát nhiều chỗ, trông vô cùng chật vật.
“Hửm… hửm?”
Nghịch Huyền liếc mắt, hứng thú bừng bừng: “Hừ! Ai dám giày vò ngươi thành ra thế này? Chẳng lẽ sau khi du ngoạn cùng ta, ngươi thấy hứng thú với nữ nhân, đi ve vãn tiểu thiếp nào đó của lão ngoan cố nhà ngươi? Để ta xem… Quả nhiên trên mông còn có dấu giày?”
“A? Đâu có đâu có? Đại ca, ngươi lại trêu chọc ta.”
Mạt Tô không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Nghịch Huyền, tức giận trong mắt gần như muốn phun ra: “Ta trên đường tới đây, gặp phải một nữ tử Ma tộc, ta giao thủ với nàng… Kết quả… Kết quả vậy mà… Vậy mà…”
Hắn đưa tay che mặt, xấu hổ không nói nên lời.
“A?”
Nghịch Huyền bốn phần kinh ngạc, sáu phần phấn khích: “Chiết Thiên 99 kiếm của ngươi đã đại thành, trong Thần tộc cùng thế hệ, không ai là đối thủ của ngươi, Ma tộc chắc cũng vậy. Chẳng lẽ, ngươi gặp phải cao thu Ma Thần?”
Mạt Tô lắc đầu, sau đó cúi đầu thấp hơn: “Nàng… Nàng… Nữ tử Ma tộc đó, khí tức sinh mệnh tương đương với ta…”
Là Tru Thiên Thái tử, cho dù bại bởi một Thần tộc cùng thế hệ, hắn cũng không thể chấp nhận. Huống chi đối phương là Ma tộc… Lại còn là nữ tử. Đây quả thực là đả kích nặng nề nhất từ khi hắn sinh ra tới nay.
Nghịch Huyền nhíu mày. Cùng thế hệ… Đánh bại Mạt Tô? Ma tộc khi nào xuất hiện nhân vật như vậy? Chẳng lẽ là Tiểu Uyên Nhi từng nhắc tới… “Biết thân phận đối phương không?”
Nghịch Huyền vỗ vai hắn, an ủi.
“Không biết.”
Mạt Tô nghiến răng nghiến lợi: “Nàng nói… Kẻ bại trận không xứng biết tên nàng.”
“Lời này cũng không quá đáng.”
Nghịch Huyền tán thành: “Nàng còn nói gì nữa?”
“Nàng… Nàng còn nói,”
Giọng Mạt Tô bắt đầu run rẩy: “Cái gì Tru Thiên Thái tử, chẳng qua là đồ bỏ đi, mau về chỗ cha ngươi mà khóc lóc đi thôi.”
“Ừm.”
Nghịch Huyền liếc nhìn vết sưng đỏ trên má trái Mạt Tô: “Cũng không cần thuật lại chi tiết như vậy.”
“Đại ca!”
Mạt Tô đột nhiên ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu: “Ta cả đời này, chưa từng chịu nhục nhã như vậy! Chỉ là nữ tử Ma tộc, vậy mà… Dám…”
“Vừa xem thường Ma tộc, lại xem thường nữ tử, ngươi thua cũng không oan.”
Nghịch Huyền từ đầu đến cuối không hề an ủi, lời nói như đổ thêm dầu vào lửa: “Ta biết ngươi đang tủi nhục, nhưng ta lại cảm thấy đây không phải chuyện xấu với ngươi.”
Chiết Thiên kiếm của Mạt Tô tu luyện đến đại viên mãn, ngay cả khuôn mặt cứng nhắc của cha hắn, Thần đế Mạt Ách, thỉnh thoảng cũng biết miễn cưỡng dịu dàng đôi chút, chư thần Thần tộc càng khen ngợi hắn đến mức khoa trương. Điều này chắc chắn sẽ khiến hắn tự mãn.
“Hôm nay thua một trận, với tính cách của ngươi, chắc chắn không cam lòng.”
“Đúng, ta sao có thể cam lòng.”
Mạt Tô nắm chặt hai tay, nghiến răng: “Nữ nhân Ma tộc đáng chết đó, vậy mà dám dùng chân giẫm lên đầu ta…”
Hít sâu một hơi, hắn oán hận nói: “Ta đã hẹn với nàng, năm trăm năm sau cùng một địa phương tái chiến!”
“Ta tự nghĩ ra Đại Đạo Phù Đồ Quyết, nhiều nhất ba trăm năm, có thể đạt tới hoàn mỹ, đến lúc đó, nhất định có thể khiến Đại Hoang chi lực của ta tiến thêm một bước.”
Ánh mắt hắn dần dần kiên định: “Chiết Thiên 99 kiếm tuy đã đại thành nhưng kỳ thực chỉ là bắt đầu, ta cảm giác mình đã chạm tới ‘Vô Quyết’ chi cảnh mà đại ca từng nói. Tóm lại… Năm trăm năm tuy ngắn, nhưng nhất định có thể giúp ta rửa sạch nhục nhã hôm nay!”
“Khí thế rất tốt.”
Nghịch Huyền vui vẻ gật đầu: “Tru Thiên Thái tử nên như vậy.”
“Cái gì Tru Thiên Thái tử.”
Mạt Tô xua tay: “Vẫn là làm tiểu đệ của Nghịch Huyền đại ca thoải mái hơn.”
“Nhưng mà.” Hắn “sưu” một tiếng đứng dậy, vặn vẹo cái cổ vẫn còn hơi đau: “Hôm nay ước hẹn cùng đại ca đồng hành xuống giới tạm thời hủy bỏ, ta hiện tại một khắc cũng không chờ được nữa, phải về bế quan tu luyện. Đại ca, lần sau ta nhất định…”
“Được rồi được rồi.”
Nghịch Huyền phất tay: “Muốn làm gì thì làm, ta một mình du ngoạn càng tự do, mỗi lần ngươi có nữ nhân đến gần là như bị lửa đốt mông, người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta là Long Dương chi giao.”
“Long Dương chi giao? Là gì?”
“Mau cút đi, nói thêm nữa ta sẽ bồi thêm một đạp lên má bên kia.”
… … … … Cảnh tượng tương tự, vẫn là vân hải tiên cảnh, vẫn là hai người. Mạt Tô ngồi trên đám mây, thân thể nghiêng ngả, đầu cúi gằm, dáng vẻ này, ai cũng không dám tin, đây lại là con trai của Sáng Thế Thần đệ nhất, Tru Thiên Thái tử mà ai ai trong Thần tộc cũng biết.
Nghịch Huyền đạp mây nhẹ nhàng bay tới, quan sát Mạt Tô vài lần, như có điều suy nghĩ: “Ngươi đường đường Tru Thiên Thái tử, cho dù bị mấy trăm con heo mẹ thay nhau chà đạp, cũng không đến nỗi suy sụp thành bộ dạng này.”
“Đại… ca.”
Mạt Tô ngẩng đầu, tiếng gọi mang theo vài phần bi thương.
“Lại thua?”
Nghịch Huyền tiến lên, bình tĩnh nói: “Chỉ trong năm trăm năm ngắn ngủi, tiến bộ của ngươi lớn đến mức ngay cả ta cũng phải kinh ngạc. Nhưng khi ngươi tiến bộ, đối phương cũng không hề dừng lại, đừng quá để ý, biết xấu hổ rồi dũng cảm tiến lên là được.”
“Nếu chỉ là thua… Thì tốt rồi.”
Mạt Tô hai tay che mặt, như thể xấu hổ không dám gặp ai.
“Hửm?”
Nghịch Huyền trợn to mắt, cẩn thận quan sát Mạt Tô đang chật vật: “Ngươi ngươi ngươi… Chẳng lẽ thật sự bị nữ tử Ma tộc đó… Ngươi thế nhưng là đồng tử chi thân a!”
“Ách?”
Mạt Tô sững sờ, sau đó vội vàng phủ nhận: “Không không không phải, đại ca ngươi nghĩ đi đâu vậy. Chỉ là… Chỉ là…”
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, đầu gần như chạm tới đầu gối, một lúc lâu sau, mới khó khăn nói: “Lần này ta đi tỷ thí, mang… Mang theo Đại Hoang và Tiểu Hoang.”
“…” Nghịch Huyền lập tức im lặng.
Mạt Tô ủ rũ nói: “Ta cho rằng… Ma tộc gian xảo, lại thù hận Thần tộc, khi tỷ thí chắc chắn sẽ mai phục, cho nên ta mang theo Đại Hoang và Tiểu Hoang để phòng bất trắc, kết quả… Kết quả…”
Nghịch Huyền bừng tỉnh: “Kết quả đối phương một mình ứng chiến, ngươi thành kẻ gian xảo?”
“Là…” Cả người Mạt Tô cuộn tròn như con tôm. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày mình lại bị gán cho hai chữ “gian xảo”.
“Sau đó thì sao?” Nghịch Huyền hỏi.
Mạt Tô đau khổ nói: “Ta nhiều lần giải thích Đại Hoang và Tiểu Hoang chỉ là tùy tùng, sẽ không ra tay. Vừa ra lệnh cho Đại Hoang và Tiểu Hoang tránh ra, nàng liền đánh tới… Ta thua rồi, ngay cả Đại Hoang và Tiểu Hoang cũng bị nàng đánh bị thương.”
“A? Với tiến bộ của ngươi, cộng thêm hai Hoang Thần mà vẫn thua nàng?”
Nghịch Huyền thực sự kinh ngạc.
“Không phải, là trong lòng ta hổ thẹn, chưa đánh đã mất ba phần khí thế, cho nên mới…”
“Thua là thua, đừng kiếm cớ.”
Nghịch Huyền trực tiếp cắt ngang lời Mạt Tô: “Chắc hẳn, sau trận chiến này, nàng càng xem thường ngươi hơn?”
Lời này vừa nói ra, cái đầu vốn đã chạm gối của Mạt Tô như muốn chui vào đế giày.
“Nàng… Nàng nói… Cái gì Tru Thiên Thái tử, không chỉ là đồ bỏ đi, còn là kẻ nuốt lời, ti tiện vô sỉ, phẩm cách thấp hèn… Không được, nàng mắng quá tục tĩu, ta không nói ra miệng được.”
“Nàng còn nói, cái gọi là Tru Thiên Thái tử mà còn như vậy, chắc hẳn cả Thần tộc đều là lũ xu nịnh.”
“Này này này, thế là quá đáng rồi.”
Nghịch Huyền vẻ mặt phẫn nộ: “Tội lỗi của một người, sao có thể đổ lên cả Thần tộc chúng ta.”
“Đúng, thật sự quá đáng.” Mạt Tô hơi ngẩng đầu lên.
“Ta nói chính là ngươi đấy.”
Cái đầu vừa nhấc lên lại rụt trở về.
“Ha ha ha ha!”
Nghịch Huyền cuối cùng không nhịn được cười ha hả, hắn bước tới, kéo Mạt Tô đang ngồi xổm dậy: “Cố hữu nhận thức, rất khó thay đổi. Ngươi cả đời sống dưới trướng lão ngoan cố đó, nhận thức về Ma tộc là cực ác, ti tiện, ‘không dung’ tự nhiên cũng sâu đậm hơn người khác nhiều, có hành động hôm nay cũng không kỳ lạ.”
“Thật chỉ là… Cố hữu nhận thức sao?”
Trong mắt Mạt Tô có vẻ hoang mang.
“Ta nói không tính, ai nói mới tính.”
Nghịch Huyền mỉm cười: “Ra ngoài xem thêm đi, đừng học lão ngoan cố đó, giống như hòn đá phong hóa thối rữa, vĩnh viễn canh giữ trong cái thần điện đổ nát của hắn.”
Mạt Tô hít sâu vài hơi, sau đó nghiêm mặt nhìn Nghịch Huyền: “Ta hiểu rồi. Đại ca yên tâm, ta đã hẹn với nàng năm trăm năm sau tái chiến, lần sau… Dù thế nào cũng phải rửa sạch nhục nhã.”
“Hửm?”
Nghịch Huyền lộ vẻ kinh ngạc: “Nàng đồng ý?”
“Lúc đầu, không đồng ý.”
Mạt Tô ánh mắt lảng tránh.
“Nói nhảm, đổi lại ta cũng không đồng ý.”
Nghịch Huyền bĩu môi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên kỳ quái: “Ngươi sẽ không… Cầu xin nàng đấy chứ?”
“…” Mạt Tô nuốt nước bọt, sau đó cố gắng cao giọng, chống đỡ khí thế: “Dù sao… Hôm nay mặt mũi đã mất hết rồi, đại trượng phu có thể chịu nhục, chỉ cần nàng đồng ý tái chiến với ta, rửa sạch nhục nhã hôm nay, cầu xin cũng được.”
“Ừ… ừ.” Nghịch Huyền gật đầu, sau đó… “Ha ha ha ha ha ha ha!!” Tiếng cười lớn không hề kiêng dè vang xa ngàn dặm, khiến núi non rung chuyển.
Mạt Tô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chỉ trong chốc lát đã đỏ bừng mặt: “Đại ca, đừng cười nữa. Nếu ta không cầu xin nàng, vạn nhất… Vạn nhất nàng nói chuyện hôm nay ra ngoài, ta mất mặt thì không sao, nhưng liên lụy đến cả Thần tộc, thì… thì…”
Chính hắn cũng không nói nên lời.
Cười xong, khi Nghịch Huyền quay đầu lại, trên mặt lại mang theo vài phần vui mừng: “Co được dãn được, rất tốt rất tốt. Ngươi và phụ thân ngươi, rốt cuộc càng ngày càng khác biệt, cũng không uổng công ta mấy năm nay… Ha ha ha.”
“Ách… Đại ca, ngươi đang… Khen ta?”
Mạt Tô dè dặt hỏi.
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghịch Huyền khoác vai hắn: “Đi, gần đây ta phát hiện một nơi rất hay, đảm bảo ngươi tới đó sẽ tâm khoáng thần di.”
“Được. Đại ca, ngươi tin tưởng ta, năm trăm năm sau, ta nhất định, nhất định, nhất định sẽ…”
“Tin tin tin, đi!”
… “Đại ca, ta lại thua… Nhưng trận chiến này rất sảng khoái, ta đã dùng hết thần thông, tuy không cam lòng, nhưng không hối tiếc.”
“Lần này, là nàng chủ động hẹn ta năm trăm năm sau tái chiến.”
… “Đáng giận… Chỉ thiếu chút nữa, vẫn thua.”
“Nhưng trong trận chiến này, ta bỗng nhiên ngộ ra điểm có thể hoàn thiện Đại Đạo Phù Đồ Quyết… Ta định thử nghiệm trên Đại Hoang và Tiểu Hoang trước.”
“Ba trăm năm sau tái chiến, ta nhất định… Ách, không, ta nhất định sẽ không thua nữa.”
… “Ha ha ha ha, thống khoái! Ba trăm năm khổ tu này quả thực đáng giá! Đột nhiên cảm thấy, có một đối thủ như vậy chẳng phải là chuyện may mắn sao.”
“Lần này, chúng ta hẹn hai trăm năm sau tái chiến!” … … … … “Kịch chiến mười lăm ngày, bất phân thắng bại. Hừ hừ, nữ nhân kia giờ cũng không dám chế giễu ta nữa. Tiến bộ của nàng rõ ràng không nhanh bằng ta, lần sau, nàng chắc chắn thua!”
“Ta trực tiếp hẹn nàng trăm năm sau tái chiến… Chuyện này vẫn không thể để phụ thân biết, chờ ta đánh bại nữ Ma tộc kia, ta sẽ tự mình khoe khoang với người.” … “Trăm năm sau tái chiến!!” … “… … Năm mươi năm sau tái chiến!!” … “… … … … Mười năm sau tái chiến!” … … … … “… … Ta và nàng đã thỏa thuận, bắt đầu từ hôm nay, mỗi năm một trận chiến!” … … … … Thần tộc đều biết Tru Thiên Thái tử Mạt Tô thay đổi tính tình, ngày đêm khổ tu, không ngừng tiến bộ, tự nghĩ ra Đại Đạo Phù Đồ Quyết áp đảo Hoang Thần tộc vốn cường tráng vô cùng, Chiết Thiên 99 kiếm càng đạt tới hóa cảnh, từ diễn kiếm thành ngoại chi kiếm. Thần tộc trên dưới, đều tán thưởng khen ngợi. Tru Thiên Thần đế Mạt Ách cũng an lòng tuổi già… … … …