Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh - Tác giả: Lee R.W - Chương 8: Bệnh viện
“Tiểu Cầm, Tiểu Cầm, con làm sao thế này. Đừng làm dì sợ. Cậu chủ ơi, Tiểu Cầm không xong rồi.”
Lưu Trạch Dương nghe tiếng kêu của Vương Loan thì nhíu mày tỉnh lại. Nhưng khi tiếng kêu đó lần nữa vang lên, nghe rõ ràng lời bà ấy nói, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà bay mất. Anh vội vàng mặc quần áo chạy vội xuống nhà.
Nhìn đến người con gái sắc mặt trắng bệch trong lòng Vương Loan, trên đất là máu tươi loang lổ chói mắt, đại não Lưu Trạch Dương dường như đình trệ. Nhưng ngay lập tức, anh vội mở tủ thuốc bên cạnh, lấy ra băng gạc băng ép cho cô, sau đó gọi xe cứu thương. Hành động lưu loát, cử chỉ bình tĩnh. Nhưng có trời mới biết, lúc này anh hoảng loạn và sợ hãi đến mức nào.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã đến. Cô được chuyển đi bệnh viện gần nhất.
***
Bạch Hân Nghiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn giữa ca trực. Cô đứng dậy ra máy bán hàng tự động nơi sảnh bệnh viện mua một lon cafe cho tỉnh táo. Đang đứng chờ thì nghe tiếng còi xe cấp cứu. Cô cầm lon café trên tay, nhìn liếc qua băng ca đang đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Khi nhìn đến gương mặt tái nhợt quen thuộc kia, cô giật mình trong khoảnh khắc, rồi ngay lập tức chạy theo.
“Lưu Trạch Dương?”
“Bạch Hân Nghiên?”
“Thật sự là cậu, sao cậu lại ở đây?”
Chưa kịp để Lưu Trạch Dương trả lời, y tá phòng cấp cứu đã vội chạy ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân Tô Uyển Cầm?”
“Tôi.”
Hai người đồng thanh đáp.
“Bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, mời ký giấy cam kết.”
Lưu Trạch Dương chưa kịp định thần lại thì Bạch Hân Nghiên đã lấy bút ký tên rồi.
“Tôi là chị gái của bệnh nhân.”
Xong xuôi y tá cũng không nói gì thêm vội chạy vào phòng phẫu thuật.
“Chị…”
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Bạch Hân Nghiên vang lên, nhìn đến tên người gọi cùng thời gian một chút, Bạch Hân Nghiên vội rời đi. Trước khi đi còn để lại cho Lưu Trạch Dương một câu.
“Có chuyện gì lát nữa nói, tôi có việc.”
Lúc này chỉ còn Lưu Trạch Dương ngồi một mình ngoài phòng phẫu thuật. Lúc này, sự sợ hãi một lần nữa bao trùm lấy anh. Màu máu chói mắt cùng với sắc mặt trắng bệch của của cô hằn thật sâu vào tâm trí anh, khiến anh dường như chìm sâu vào thế giới của chính mình.
***
Bạch Hân Nghiên lần nữa trở lại phòng cấp cứu sau khi đã bàn giao công việc. Lúc này ngoài cửa phòng có thêm Vương Loan ở đó. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Cô đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Trạch Dương, cất tiếng hỏi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì với con bé vậy?”
“Cô ấy cắt cổ tay.”
“Cái gì? Không thể nào, rõ ràng con bé đã tốt lên. Rốt cuộc cậu đã làm gì con bé vậy?”
Lưu Trạch Dương chưa kịp trả lời, thì đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ cũng đi ra.
“Giáo sư Chu.”
“Bác sĩ Bạch.”
Chu Huy cùng Bạch Hân Nghiên chào nhau một tiếng.
“Giáo sư Chu, em gái em sao rồi?”
“Vết cắt khá sâu nhưng may mà đưa đến kịp thời. Chúng tôi đã xử lý ổn rồi. Lượng máu mất khá lớn, cũng đã được bù rồi. Nhưng mà…”
Tâm tình của 3 người vừa được buông lỏng thì ngay lập tức nỗi lo lắng lại dâng lên.
“Có chuyện gì thầy cứ nói thẳng đi.” Bạch Hân Nghiên vội tiếp lời.
“Trước đây bệnh nhân đã từng cắt cổ tay một lần rồi đúng không.”
Lưu Trạch Dương nghe đến đây trực tiếp sững người. “Cô ấy, đã từng tự tử bất thành?”
“Đúng vậy.”
Bạch Hân Nghiên thở dài một hơi rồi trả lời.
“4 năm trước, từng cắt cổ tay một lần, shock mất máu, suýt chết.”
“Nếu em đã biết rồi thì chuyện còn lại giao cho em vậy. Thầy không cần phải mời bên kia nữa. Dù sao cũng là chuyên ngành mà em hiểu rõ. Còn hiện tại cần theo dõi đã, thầy sẽ bảo các bác sĩ lưu ý.”
“Dạ em cảm ơn thầy.”
Giáo sư Chu gật đầu, vỗ vai cô rồi rời đi.
Chỉ còn lại 3 người, lúc này Bạch Hân Nghiên đối mặt với Lưu Trạch Dương, giọng nói đầy lạnh lùng.
“Rốt cuộc cậu đã làm gì con bé hả?”
Lưu Trạch Dương hồi tưởng lại chuyện tối qua, nhớ đến hình ảnh cô giãy giụa dưới người anh, lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận.
“Tối hôm qua, tôi…cưỡng ép cô ấy.”
Ngay lập tức tiếng chát vang lên, Bạch Hân Nghiên không lưu tình đã cho anh một cái tát thật mạnh.
“Khốn nạn. Cậu không biết là không thể kích thích con bé như thế sao?”
“Tôi thật sự không biết.”
“Không phải không có gì làm khó cậu sao. Ngay cả chuyện này mà cũng không hề biết. Tôi nên nói là con bé giấu quá kỹ hay là ngay cả chút quan tâm cơ bản, cậu cũng không muốn cho con bé đây?”
Lưu Trạch Dương cũng không nổi giận, chỉ nhìn thẳng vào Bạch Hân Nghiên rồi hỏi:
“Rốt cuộc cô ấy bị sao vậy. Lúc nãy chị và vị giáo sư kia nói vậy là có ý gì?”
“Nếu muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu. Sau này tránh xa con bé một chút. Nếu như con bé có chuyện gì, tôi cũng không để cậu được yên đâu.”
Nói rồi, Bạch Hân Nghiên rời đi, để lại Lưu Trạch Dương cùng Vương Loan đang rối rắm nơi đó.