Ngai Vàng Của Hoàng Đế - Chương 138: Phối hợp và chiến thắng
Hoàng ngủ mê mệt không biết trời đất gì, tới khi giật mình tỉnh dậy thì thấy vẫn chỉ có hắn và Helen, xung quanh không có một bóng người nào còn mặt trời cũng bắt đầu ngả về chiều. Hoàng khó nhọc đứng dậy, xoay người vài cái rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể, năng lượng trong người hắn đã ổn định và bắt đầu hồi phục trở lại, coi như tạm ổn. Về phần Helen thì cô ta đang trầm tư xem xét một đống tài liệu gì đó, có vẻ vẫn không quan tâm tới Hoàng nhưng khi thấy hắn tỉnh dậy thì lại cúi đầu đi chỗ khác.
Sàn đấu phía dưới lúc này vắng lặng như tờ, đám khán giả cũng rời đỉ hết và chỉ còn vài nhân viên học viện ở lại thu dọn vệ sinh, có vẻ như giải đấu đã chấm dứt hoặc tạm nghỉ. Hoàng nhìn quanh một hồi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn muốn hỏi Helen nhưng nghĩ lại lúc nãy bản thân cứ thế gối đầu lên đùi mà chẳng cần biết cô ta có đồng ý hay không nên cảm giác hơi kỳ cục, hơn nữa Hoàng có cảm giác như Helen cũng đang tránh chạm mắt với mình, thành ra hai người cứ thế đứng im lặng chả nói câu nào cả.
Rất may tình trạng khó xử này không kéo dài lâu, vài phút sau Beck cùng Ethas cũng quay trở lại, bọn họ hỏi thăm sức khỏe của anh Đại trước, sau khi chắc chắn hắn không bị sao thì mới thở phào nhẹ nhõm. Khi Hoàng thắc mắc tại sao võ đại lại vắng tanh như vậy thì Ethas liền giải thích:
– Ban tổ chức chủ động để thí sinh được nghỉ ngơi đó mà anh Đại, dù sao một giải đấu lớn như vậy đâu thể làm trong một ngày được.
Hoàng nghe Ethas nói vậy thì chợt ngớ ra vài giây, chuyện đơn giản như vậy mà bản thân cũng không nghĩ ra, đúng là thần hồn nát thần tính mà. Hắn cúi đầu tự vỗ tay vài cái cho tỉnh táo lại, sau đó nói với đồng đội:
– Nếu đã vậy thì mọi người cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi, nhất là Beck vì tôi thấy cậu xanh xao lắm, ngày mai tập trung chỗ cũ rồi cùng tới đây.
Lời nói này chẳng khác gì lệnh đại xá cho Beck cùng Ethas, hai cậu thanh niên này không hẹn mà gặp cùng nhau cúi chào hắn rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất dạng, hôm nay khổ cực như vậy là quá đủ rồi. Khung cảnh thoáng chốc yên tĩnh trở lại, Hoàng lại tiếp tục ngượng nghịu nhìn Helen, cuối cùng hắn đành phải lên tiếng để phá đi tình huống khó xử này:
– Vậy, để tôi đưa cô về nhỉ…
Helen nghe xong cũng chẳng phản ứng gì, chỉ đơn giản là thu gọn tài liệu rồi đứng dậy rồi đi song song cùng với Hoàng, cả hai cứ thế chẳng nói câu nào và lẳng lặng trở về ốc đảo. Vào buổi sáng hôm sau giải đấu lại tiếp tục, lần này số thì số lượng khán giả còn đông hơn nữa vì bắt đầu diễn ra các trận đấu của nhóm có thực lực mạnh. Tính theo cấp độ thì Beck vẫn là thí sinh yếu ớt nhất, nếu chỉ nhìn vào kết quả thì ai cũng nghĩ thằng này phải mua độ cả giải mới có thể còn trụ lại tới giờ.
Sau một đêm nghỉ ngơi cộng với hàng đống thuốc của Hoàng, Beck cơ bản cũng hồi phục lại kha khá, tuy chưa tới mức hoàn hảo nhưng ít nhất là đánh thêm một hoặc hai trận nữa không thành vấn đề. Bản thân Hoàng cũng đã tính toán thực lực của Beck như thế này là cực hạn, liên tiếp thách đấu vượt cấp không phải là trò đùa, dù sao cậu ta như vậy cũng tích lũy được kinh nghiệm kha khá, với lại tạo được tiếng vang trong khoa rồi.
Vì mục đích ban đầu coi như đã thành công, nên thái độ của Hoàng đối với Beck cũng hòa nhã hơn đôi chút, không còn quát tháo chửi rủa như điên nữa. Theo như những gì mà Ethas đi la liếm được, thì đối thủ tiếp theo của Beck là một học viên cấp sáu bình thường này, người này có vẻ khá may mắn khi vào một nhánh rất nhẹ nên có hai chiến thắng chẳng tốn sức mấy. Sau trận quần thảo thừa sống thiếu chết với Mivie ngày hôm qua thì có vẻ như lá gan của Beck cũng lớn hơn rất nhiều, cậu ta chỉ gật đầu ra ý đã hiểu chứ không luống cuống như lúc đầu nữa.
Beck ra sân ở lượt thi đấu thứ ba, do đó Hoàng có thời gian để bổ sung thêm một số loại đồ chơi cho cậu ta. Sau trận thắng kỳ tích trước Mivie thì Beck đã hoàn toàn tuân lệnh Hoàng vô điều kiện, giờ mà lên võ đài hắn có bảo giơ đầu cho đối thủ thì chặt thì dám thằng nhóc này cũng làm theo mà không cần hỏi. Ethas ở bên cạnh thầm lắc đầu ngán ngẩm, nhìn kiểu nào cũng thấy hai người họ rồi đây sẽ còn khốn khổ dài dài với tên anh Đại quái gở này.
Cuối cùng thì trận đấu của Beck cũng đã đến, cậu ta cùng Hoàng nhanh nhẹn di chuyển sang võ đài, Hoàng vỗ vai đàn em của mình động viên:
– Không cần phải lo gì cả, tôi luôn ở dưới này giúp đỡ cậu.
Đối thủ của Beck là một anh chàng học viên khá nhỏ con có tên là Shila, cao sợ còn chưa tới một mét bảy, cơ thể hơi gầy gò với mái tóc bù xù che nửa khuôn mặt, nhìn không ra một điểm nào là một đấu sĩ cấp sáu cả. Mặc dù vậy Beck vẫn thái độ cực kỳ nghiêm túc, bất chấp có ra sao thì lọt vào được tới đây chẳng ai là người yếu đuối hết. Hoàng thì tất nhiên không rõ Shila sở trường là gì, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho Beck:
– “Toàn lực tấn công phủ đầu trước đi, không cần phải phòng thủ gì hết.”
Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu trận đấu vang lên, Beck ngay lập tức khởi động hai thanh kiếm của mình và lao thẳng về phía đối thủ. Có vẻ như bản thân Shila cũng không ngờ tới điều này, nên anh ta hơi luống cuống lùi lại để lấy thế phòng thủ. Tuy nhiên Beck lúc này chẳng hề “hiền” như ngày đầu nữa, cậu ta xoay người ném luôn một tá bom giả kim chẳng hề ngần ngại gì.
Shila có vẻ cũng có theo dõi trận thảm bại của anh chàng khổng lồ Broxah vì đống đen ngòm này, do đó bản thân rất nhanh rút ra hai thanh côn ngắn từ sau lưng, sau đó chập chúng lại thành một đoạn dài hơn rồi vừa xoay tròn vừa lùi lại liên tục. Ngay khi đám bom giả kim phát nổ, Shila đã kịp tạo ra một lớp phòng thủ để giảm bớt sát thương của nó, cũng như di chuyển để tránh việc bị nhấn chìm bởi biển lửa trước mặt. Hoàng tất nhiên chứng kiến hết cảnh này, do đó hắn lập tức ra lệnh luôn:
– “Hướng bảy giờ, xông qua đám khói mà đánh.”
Shila còn vừa mới thoát khỏi việc bị nuốt chửng bởi đám bom giả kim, thì Beck bỗng nhiên từ đâu lao ra tấn công thẳng trước mặt. Anh ta vội vã giơ ngang thanh côn ra để đỗ đi nhát chém đầu tiên từ thanh kiếm dài, nhịp điệu của Shila hiện tại đang bị đối thủ làm rối loạn, cộng thêm Beck có lợi thế được Hoàng chỉ dẫn nên mới có thể áp đảo đối thủ nhanh như thế.
Thanh kiếm ngắn dưới sự chỉ dẫn của chủ nhân liền tách ra rồi đâm xuống chân trụ bên phải của Shila, nhưng một đấu sĩ cấp sáu không dễ dàng trúng đòn như vậy, anh ta nhanh tay tách cây côn của mình ra và chặn đứng đòn tấn công nguy hiểm này. Hoàng nhận ra đối thủ đang phản xạ chậm hơn đàn em của mình nửa nhịp, do đó hắn nhẩn nha nói:
– “Cận chiến tầm gần đi, chuẩn bị đuôi bọ cạp.”
Mặc dù vũ khí của mình bị đối thủ tạm thời vô hiệu hóa, nhưng Beck vẫn cứ xấn tới để dùng quyền cước tấn công. Hành động này trong mắt Shila chẳng khác gì tự sát, vì rõ ràng Beck còn chưa đủ mạnh tới mức có thể dùng nguyên lực bao phủ toàn thân như các quyền sư được, do đó anh ta không ngần ngại gì giơ vũ khi của mình lên sẵn sàng đập nát vụn tay chân đối thủ ra.
Nhưng trái với tưởng tượng của Shila, cảnh tượng Beck gãy chân què tay như tưởng tượng không hề diễn ra, trái lại những tiếng vang chát chúa như kim loại va chạm với nhau lại phát ra khi hai thanh côn của anh ta đánh vào cơ thể đối thủ. Hoàng ở dưới đang tạo ra hàng chục điểm tác xạ “Kirie Elodon” với một tốc độ kinh hoàng, cộng thêm khả năng tính toán vị trí ở mức hoàn hảo. Trận đấu với Mivie cũng giúp hắn rất nhiều, giờ đây Hoàng gần như đã đồng hóa với hệ thống trong người, hệt như một cái máy được vận hành tự động vậy.
Cả Shila lẫn đám khán giả xung quanh đều trố mắt trước cảnh tượng Beck tay không đang đánh ngang ngửa với đối thủ dùng vũ khí, thậm chí Beck càng đánh càng hăng, hoàn toàn chẳng có một chút sợ sệt gì cả, cậu ta tuyệt đối tin tưởng Hoàng sẽ bảo vệ được cho mình. Shila bị cuốn theo nhịp tấn công của Beck mà không nhận ra hai thanh kiếm lúc nãy đã vòng phía sau từ lúc nào, đến khi anh ta nghe thấy tiếng gió rít vù vù thì đã quá muộn, một cơn đau thấu tới tận tim khi nguyên tấm lưng của Shila bị cắt một đường dài xuyên thủng qua cả lớp áo giáp.
Shila có thể cảm nhận được máu đang chảy thành dòng sau lưng mình, anh ta càng hốt hoảng hơn khi thấy hai thanh kiếm kia có vẻ đang quay trở lại cho đợt đột kích tiếp theo. Tới lúc này thì nhịp tấn công của Shila đã hoàn rối loạn, trong đầu anh chàng học viên này chỉ là làm sao thoát khỏi việc bị xẻ ra làm thịt băm mà thôi. Shila dồn hết sức bình sinh gạt hai thanh côn đẩy Beck lùi về sau, đồng thời giật một núi phía chuôi kéo chúng ra thành một dạng móc xích, anh ta định sử dụng chúng để kéo hai thanh kiếm kia xuống.
Có điều đây lại tiếp tục là một sai lầm nữa của Shila, vì khi anh ta ngẩng lên thì hai thanh kiếm đã biến đâu mất dạng, trong khi đó Beck thì đang hùng hổ xông tới. Bí thế Shila đành phải cuốn hai thanh côn xích giữ lấy cổ tay đối thủ, nhưng không ngờ Beck còn liều mạng hơn khi chộp lấy chúng và kéo mạnh bản thân về trước, bằng mọi giá muốn tiếp cận mục tiêu. Trong khi Shila đang đinh ninh mình sẽ phải đấu quyền cước thêm một trận nữa, thì bất ngờ Beck lại cúi đầu xuống và rồi thanh kiếm dài không hiểu từ đâu đột ngột xuất hiện sau lưng cậu ta, nó cứ thế đâm thẳng tới giữa ngực Shila.
Đòn tấn công này hoàn toàn làm Shila bất ngờ, lúc này có muốn làm gì cũng không được vì hai thanh côn xích đã bị đối thủ giữ chặt lấy mất rồi, ở khoảng cách này thì kể cả có toàn lực tập trung nguyên lực phòng thủ thì cũng chẳng kịp nữa, anh ta chỉ còn biết nhắm mắt phó mặc cho số phận mà thôi. Nhưng một điều lạ là cơn đau khủng khiếp mà Shila tưởng tượng lại không diễn ra, chỉ thấy thanh kiếm dài đột ngột dừng đà bay và chĩa mũi thép lạnh ngắt sát cổ họng con mồi. Khi thấy Beck với ánh mắt như muốn giết người đang nhìn thẳng vào mình thì Shila lập tức hiểu ra luôn, vội vội vàng vàng nuốt nước bọt hét lớn:
– Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng.
Cùng với ba chữ “tôi đầu hàng”, Shila cũng quẳng luôn vũ khí xuống đất rồi giơ tay lên trời, ra hiệu bản thân đã không còn muốn chiến đấu nữa. Kết quả trận đấu sau đó được định đoạt rất nhanh, trọng tài lên xác nhận lại vài câu rồi tuyên bố luôn người chiến thắng là Beck, nó chóng vánh và bất ngờ tới mức chẳng ai trong đám khán giả có thể nói được câu nào, toàn hội trường im phăng phắc không một tiếng động.
Beck chẳng hề nói gì mà chỉ đơn giản cúi đầu theo đúng quy tắc với Shila, sau đó lạnh lùng đi xuống, bỏ mặc đối thủ vẫn đang kinh ngạc ngồi chết dí tại chỗ. Hoàng rất hài lòng với màn biểu hiện này của đàn em, khả năng phối hợp giữa bọn họ đã tăng lên đáng kể, dù nói là đối thủ đã bị bất ngờ không kịp chống trả, nhưng kết quả như vậy vẫn là quá mĩ mãn. Trong lúc Hoàng đang nhăn nhở cười với Beck, chuẩn bị nghĩ ra cái gì đó để khen ngợi thì bất chợt có một giọng nói vang lên:
– Tôi phản đối kết quả trận đấu này, đã có người gian lận.