Ngai Vàng Của Hoàng Đế - Chương 137: Chiến thắng may mắn
Giả kim thuật tuy là một nghề rất đa dạng gần như có thể làm được mọi thứ, nhưng sức mạnh chính của nó trong game “Ngai vàng của Hoàng đế” tập trung nhiều vào các loại thuốc hồi phục và dụng cụ hỗ trợ, những thứ khác đều chẳng có gì nổi trội. Do đó dù rất muốn nhưng Hoàng cũng không thể tạo ra thuốc độc để tẩm vào hai lưỡi đao kia được, thứ mà Mivie cảm thấy chẳng qua chỉ là do hai con rắn do được truyền năng lượng quá nhiều mà nóng lên đột ngột, kể cả chỗ da bị lột ra kia cũng chỉ rất nhỏ không gây nguy hiểm gì cả.
Nhưng tất nhiên trong tình trạng đánh nhau điên cuồng, rất khó để đủ tỉnh táo hay thời gian để kiểm tra được, tác dụng tâm lý đôi khi lớn hơn tất cả. Trường hợp này cũng vậy, Beck nhân cơ hội Mivie mất tập trung để thoát khỏi cái lưới dây kia, toàn lực lao như điên về phía đối thủ. Cơn đau trên vai cộng thêm nỗi lo sợ có độc đã khiến phản ứng của Mivie chậm đi đáng kể, khi nhận ra nguy hiểm thì Beck đã chỉ còn cách bản thân đúng một sải tay.
May mắn cho là cô ta cũng thu được một số dây đủ để miễn cưỡng tạo ra rào chắn cấp kỳ, nhưng thời gian gấp gáp khiến cho Mivie không thể huy động đủ nguyên lực. Beck ngay lập tức điều khiển hai thanh kiếm dùng bí kỹ Cổ võ kiểu mũi khoan từng đấu với Broxah, xuyên ngay một điểm liên tục ở giữa tấm khiên khiến nó rơi rụng ra từng mảng. Ngay khi Mivie muốn gia cố thêm thì hai con rắn vẫn còn lủng lẳng trên vai lại há miệng cắn mạnh xuống, khiến cô ta phân tâm không thể nào làm gì được.
Mũi khoan của Beck đã phá nát tấm khiên trước mặt, khoét một lỗ đủ để cho chủ nhân lách vào. Mivie lúc này cuối cùng cũng quyết đoán nghiến răng giật phăng hai con rắn khó chịu kia, bất chấp chúng kéo theo cả một mảng thịt trên vai. Trong tình huống sắp bị đối thủ áp sát lại gần, cô ta không thể kịp điều khiển đám dây di chuyển tự do như trước nữa, do đó Mivie buộc phải chuyển sang quyền cước với Beck.
Từ bỏ điểm mạnh của bản thân để đánh với đối thủ chưa bao giờ ý tưởng khôn ngoan, rõ ràng Mivie không phải dạng đấu sĩ cận chiến, chỉ sau vài chiêu đơn giản cô ta đã bị áp đảo hoàn toàn, phía bên kia Beck càng đánh càng hăng tiết, cậu ta kết hợp với hai thanh kiếm muốn bằng mọi giá dứt điểm đối thủ ngay trong đợt tổng tấn công này. Cơ hội cuối cùng cũng tới khi Mivie vụng về để hở sườn, Beck xoay người đạp một cú toàn lực vào hông cô ta, đồng thời điều khiển cho hai thanh kiếm bay xuống cắt chéo thành hình chữ thập sau lưng đối thủ.
Đòn phối hợp này của Beck thực sự rất mạnh, nhất là trong tình trạng Mivie không thể phòng thủ hiệu quả, nhưng có một điều lạ là mặc dù ăn đòn nặng như vậy nhưng cô ta không hề lùi lại một bước, thậm chí còn cố sống cố chết bước hướng nắm đấm vào ngực trái của Beck. Với một cô gái mảnh khảnh như Mivie thì hành động này trông cực kỳ vô hại, nhưng theo kinh nghiệm của Hoàng thì chắc chắn đây không phải là kiểu tuyệt vọng làm bừa, hắn lập tức hét vào hệ thống liên lạc:
– “Né đi, né ngay”.
Điểm dở của việc hỗ trợ từ xa này là kiểu gì nó cũng phải có một khoảng trễ nhỏ, thành ra khi Beck nhận lệnh và làm theo cũng tốn đôi chút thời gian, do đó mặc dù rất cố gắng nhưng cậu ta cũng chỉ hơi lách người đi được một phần mà thôi. Ngay khi bàn tay của Mivie vừa chạm vào ngực đối thủ, nó đột ngột đỏ rực lên rồi hàng đống dây không biết từ đâu bất chợt xuất hiện, chúng chập lại với nhau thành một lưỡi kiếm sắc lẻm, đâm xuyên thấu qua vai Beck.
Vốn Mivie tự biết mình đang bất lợi, mà cũng không thể đủ thời gian lùi ra để lấy lại thế trận, do đó cô ta đã cố tình để đối thủ dồn ép và chấp nhận ăn đòn để đổi lấy cơ hội phản công. Với việc chênh lệch cấp độ lớn thì kể cả có nghiến răng chịu đấm ăn xôi thì Mivie vẫn có lợi thế hơn, cô ta đã bọc kín tay mình bằng đám dây kia, ở khoảng cách gần như vậy thì chúng chả khác gì một loạt đạn ghém hết công suất, Beck may mắn là còn kịp lách người theo lệnh của Hoàng chứ không đã nát bấy cả vai rồi.
Nguyên nửa phần vai phải của Beck bị khoan hàng trăm lỗ nhỏ li ti như đầu kim, chúng cắt xuyên từ thịt tới gân cơ nhưng rất may là còn chưa chạm tới xương, dù vậy thì cũng đủ khiến mục tiêu bị thương rất nặng. Mặc dù đau tới nổ cả não, nhưng Beck cũng biết nếu cứ để như vậy Mivie sẽ thuận thế mà lóc cả xương của mình ra ngoài, cậu ta ngẩng cao cổ giơ trán đập thẳng vào mặt đối thủ.
Đòn tấn công đơn giản này hóa ra lại có hiệu quả, Mivie bị nguyên cái trán cứng như đá của Beck đập xuống muốn rung rinh cả não, cậu ta thuận thế bồi thêm một đạp nữa vào giữa bụng đối thủ. Hành động này tuy rằng đã làm dãn khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng vì thế mà nguyên đám dây đang đâm xuyên trên vai Beck bị kéo tuột ra ngoài, máu từ hàng trăm vết thương nhỏ vì thế xối ra như suối, đỏ thẫm cả một phần cơ thể cậu ta. Phía bên kia Mivie cũng bị thương không nhẹ, phần mũi cô ta bị đập mạnh tới vẹo hẳn qua một bên, khóe miệng rỉ máu có vẻ là ảnh hưởng từ mấy cú đá liên tiếp vừa rồi.
Hoàng ở dưới nhanh chóng niệm “Sia” chữa trị cho Beck, nhưng vết thương thì còn lành được chứ đống máu đã mất coi như vô phương, Beck lúc này mặt đã tái dại như sắp chết, nhìn cũng đủ thấy là chả tốt lành gì được. Chưa kể một vấn đề nữa còn lớn hơn là Hoàng cũng đã gần cạn sạch năng lượng rồi, tạo được vài lần “Kirie Elodon” nữa là hết cỡ, cái này mới là thứ khiến hắn lo lắng nhất.
Chứng kiến cảnh tượng khốc liệt dưới sàn đấu, đám khán giả bình thường hào hứng giờ đều im lặng như tờ, nếu trận đầu tiên Beck thắng được Broxah đã sặc mùi hư cấu, thì giờ đây đụng độ với một đối thủ cách biệt hơn mình gần hai cấp, nói theo đúng thì đến một phần trăm chiến thắng cũng chả có. Nhưng sự thực thì khác hẳn, hai bên qua lại trao đổi với nhau gần như là sòng phẳng, Mivie cũng bị đánh cho muốn ná thở, mà rõ ràng là cô ta không hề khinh địch như Broxah, điều này làm rất nhiều người phải đánh giá lại thằng nhóc ở dưới.
Trên thực tế thì Hoàng hoặc những ai có trình độ đều nhìn được trận đấu này đã có kết quả rồi, Mivie tuy bị thương nhưng về cơ bản là vẫn đủ sức chiến đấu, trong khi đó Beck thì nguyên nửa thân trên nhuộm đỏ toàn máu là máu, chưa kể vai phải của cậu ta coi như đã bị phế, bây giờ chỉ cần Mivie khởi động một đợt tấn công mới là Beck coi như vô phương chống đỡ.
Đây chính là sự chênh lệch tuyệt đối giữa cấp độ, kể cả là Beck được sự trợ giúp từ Hoàng thì cũng chỉ có thể kéo lại một chút mà thôi, chứ tổng thể thì hoàn toàn không có cửa thắng. Bản thân Hoàng giờ đây cũng cảm thấy lo lắng, hắn không biết có nên bảo Beck đầu hàng hoặc cố gắng tận dụng hết số năng lượng còn lại để tìm kiếm hi vọng nhỏ nhoi có thể lật kèo. Hoàng cũng đã làm hết sức có thể rồi, có điều dưới sức mạnh tuyệt đối thì mọi sự tính toán đều là vô nghĩa, hắn lại không thể đánh tận tay như hồi điều khiển Hasa đấu với lão già Nguyền sư Zato ở thành Roc được.
Tính hình lúc này cực kỳ căng thẳng, Beck chỉ cố gắng đứng đó lấy lại sức và chờ đợi đối thủ tấn công, chứ hoàn toàn không thể làm gì hơn cả. Nhưng Mivie thì lại không nghĩ vậy, cô ta vừa giữ khoảng cách vừa quan sát Beck một hồi lâu, sau đó thu hồi toàn bộ số dây của mình lại và đột nhiên buông thõng tay lên tiếng:
– Tôi đầu hàng.
Ba chữ “Tôi đầu hàng” phát ra từ miệng Mivie nghe cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng đối với những người xung quanh thì chả khác gì bom nổ. Khán giả đang hồi hộp chờ đợi nghe xong câu này liền xôn xao cả lên, tiếng bình luận, tiếng phản đối và cả tiếng chửi bới ầm ầm vang lên như chợ vỡ. Đến cả Beck cũng đờ người ra, cậu ta lúng túng quay xuống muốn tìm câu trả, nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại mấy cái lắc đầu của Hoàng vì hắn cũng chả biết Mivie muốn làm gì.
Cuối cùng thì anh chàng trọng tài cũng phải lên làm việc, hỏi han rõ ràng là Mivie thực sự muốn đầu hàng thật thì mới công bố cho Beck thắng cuộc. Mivie sau khi tuyên bố bỏ cuộc thì quay sang nhìn đối thủ vài giây, rồi rất nhanh đi xuống và biến mất trong đám đông khán giả phía dưới.
Kết quả này làm toàn bộ người xem hoàn toàn khổng hiểu gì cả, rõ ràng Mivie vẫn còn sức chiến đấu tiếp tại sao lại bỏ cuộc, thực sự là chẳng tìm ra lý do nào chính đáng cả. Beck cũng mơ hồ y như vậy, cho đến khi đi xuống chỗ của Hoàng cậu ta cũng không hiểu tại sao chiến thắng của mình lại đến một cách khó hiểu như vậy, Beck muốn tham khảo ý kiến của Hoàng nhưng đã bị hắn chặn lại:
– Đỡ tôi đi lên trên, nhanh.
Sau khi trận đấu kết thúc Hoàng mới dám thả lỏng tinh thần, hắn lập tức cảm nhận được những cơn đau khủng khiếp đến từ khắp nơi trên người, hậu quả của việc liên tục sử dụng năng lượng với cường độ cao liên tiếp. Với việc phải tạo hàng trăm tấm khiên bạc và điều khiển hai lưỡi đao hình rắn tấn công, Hoàng đã xử lý thông tin với một tốc độ mà vốn bình thường chắc chắn không thể làm nổi, cái giá phải trả cho việc điều khiển năng lượng quá độ này chính bản thân của hắn cũng bị tổn thương, giống như một cái máy quá tải khi bị ép chạy với cường độ gấp mấy lần vậy.
Hoàng kiệt sức tới mức lả hẳn vào người của Beck, đây là tổn thương cơ thể trực tiếp từ hệ thống game nên có dùng “Sia” cũng chẳng thể chữa được. Beck lần đầu tiên thấy Hoàng thảm hại như vậy, cậu ta hốt hoảng dìu anh đại của mình lên một góc khán đài vắng người rồi đỡ hắn ngồi xuống. Hoàng mặc dù mệt muốn đứt hơi nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tại sao lại Mivie lại đột nhiêu đầu hàng, hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể tìm ra bất kỳ lý do nào thuyết phục được, cuối cùng đành lựa chọn là vứt mẹ nó qua một bên, dù sao chiến thắng vẫn là chiến thắng bất kể bằng cách nào.
Vốn dĩ Mivie vẫn còn dư sức đập cho Beck ra bã, nhưng mục đích của cô ta khi tham gia này là tìm cách vượt lên mốc ngăn để trở thành một đấu sĩ cấp bảy, do đó việc có vào sâu hay không cũng chả quan trọng. Việc Beck mạnh ngoài dự tính và liên tục đứng vững bất chấp bị ăn đòn, thậm chí còn có thể tấn công ngược lại mình đã làm cho Mivie phân vân, đặc biệt là sau đòn đồng quy vu tận lúc cuối cùng, bản thân cũng bị thương không nhẹ chút nào.
Điều này khiến cho Mivie lưỡng lự, cô ta sợ nếu đánh tới cùng thì có thể cả hai bên sẽ đều phải chịu thương tích rất nặng, như vậy thì rất không có lợi với việc lên cấp của mình, hơn nữa giải đấu này chỉ là một trong nhiều phép thử mà thôi, không cần phải toàn lực vì nó. Chính vì vậy mà Mivie đã chọn giải pháp an toàn là bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng tư duy của cô ta là sai vì nguyên lực chỉ có thể đột phá trong những điều kiện rất ngặt nghèo, một đấu sĩ không dám thử thách cực hạn bản thân như vậy sẽ mãi mãi không có tiến bộ, có thể chính vì vậy mà Mivie bị kẹt ở ngưỡng cuối cấp sáu rất lâu mà không thoát ra được.
Tất nhiên những điều này ngoại trừ Mivie ra thì chẳng ai biết cả, còn Hoàng lúc này vẫn đang thở hồng hộc như sắp chết, kể cả khi Ethas và Helen đi tới hắn cũng chẳng còn sức mà nói chuyện với họ nữa. Ethas thấy tên bình thường luôn la hét inh ỏi chửi bới điên cuồng giờ xụi lơ như con cá chết thì tự nhiên thấy lo lắng, nhưng cậu ta còn chưa kịp lên tiếng thì Hoàng đã ra lệnh trước:
– Tôi không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi, hai cậu rảnh rỗi thì đi trinh sát với thu thập thông tin… Beck cũng tranh thủ nghỉ ngơi luôn đi.
Beck với Ethas nghe anh đại của mình nói vậy thì đều ngớ ra một lúc, Beck lúc nãy chính mắt thấy Hoàng còn thổ ra cả máu, cũng chẳng hiểu hắn hỗ trợ mình cái gì ở dưới mà ghê gớm tới vậy. Khi cậu ta lẫn Ethas khi muốn hỏi thì đều bị Hoàng gạt đi hết, cuối cùng đành phải cun cút bỏ đi như lời của hắn.
Lúc này chỉ còn một mình Hoàng với Helen, cô ta cũng chẳng buồn hỏi han gì về tình trạng của gã học viên kỳ lạ đang ngồi kế bên, Hoàng cũng đã quá quen với điều này nên rất tự nhiên nói:
– Tôi làm phiền cô một chút nhé.
Hoàng nói xong thì đổ vật vào lòng Helen, cảm giác như thân thể này còn không phải của mình nữa, hắn cố gắng thều thào vài chữ trong khó nhọc:
– Cho tôi nghỉ ngơi một chút, một chút thôi cũng được…
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã ngất lịm đi, sự mệt mỏi do sử dụng năng lượng quá độ cùng tinh thần được thả lỏng sau trận đấu đã khiến bản thân hoàn toàn kiệt sức, Hoàng cứ thế gối đầu lên đùi Helen ngủ ngon lành, mặc kệ biểu cảm kỳ cục trên khuôn mặt của nữ giáo sư lạnh lùng này.