Nếu Không Có Gặp Anh - Chương 45
Nếu Không Có Gặp Anh
CHƯƠNG 45: ĐẠI KẾT CỤC
Nhà cũ, Lê Nguyệt Ly không biết từ đâu nghe được Lục Ngôn bị Tần Thanh Thủy đâm bị thương thì vội vàng chạy đến bệnh viện.
Chắc chắn con trai không sao, Lê Nguyệt Ly mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lạnh lùng nhìn Tần Thanh Thủy: “Cô đi theo tôi ra ngoài.”
Lục Ngôn cau mày, đang muốn khuyên nhủ cái gì đó, Tần Thanh Thủy đã nhìn anh lắc đầu.
Cô nếu như đã quyết định ở lại thì nhất định phải giải quyết mâu thuẫn với Lê Nguyệt Ly, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất quan trọng.
Tần Thanh Thủy vừa bước ra cửa, khẽ xoay người —
“Chát!”
Một cái tát đánh thẳng vào má phải của cô, nóng rát khiến nước mắt của Tần Thanh Thủy nháy mắt tuôn ra.
Lê Nguyệt Ly ngồi trên băng ghế dài, thái độ ưu nhã, thần sắc kiêu ngạo: “Tôi tưởng cô đã nghe hiểu những lời tôi nói, ngược lại không ngờ, cô còn có suy nghĩ dẫn hai đứa trẻ rời đi.”
Tần Thanh Thủy không quan tâm đau đớn trên mặt, mắt rũ xuống, tự biết đuối lý: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lê Nguyệt Ly cười lạnh: “Hai năm trước cô giả chết rời đi, Ngôn vì đau lòng mà không ra khỏi cửa, cả hàng nhốt mình trong mình uống rượu hút thuốc. Hai năm nay, nó sống như xác không hồn, những điều này tôi nể mặt của hai đứa bé mà không tính toán với cô.”
“Nếu không phải có hai đứa trẻ, cô tưởng rằng tôi sẽ để cô ở bên cạnh Ngôn? Cô bây giờ thì giỏi rồi, ngay cả Ngôn cũng dám đâm. Sau này tôi nếu như khiến cô không vừa lòng, cô có phải cũng sẽ đâm tôi không? Một cái tát này, coi như lời cảnh cáo dành cho cô.”
Tần Thanh Thủy hít sâu một hơi: “Con thừa nhận, con quả thực ích kỷ muốn dẫn hai đứa trẻ rời đi. Nhưng bây giờ con hiểu rồi, tụi nhỏ sống ở nhà họ Lục sẽ càng tốt. Con đảm bảo với mẹ, sau này sẽ không có những ý nghĩ đó nữa.”
Ngập ngừng một lúc, ngữ khí của cô càng chân thành: “Xin mẹ cho con thêm một cơ hội.”
Ánh mắt lành lạnh của Lê Nguyệt Ly nhìn thẳng cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Tần Thanh Thủy cũng không có chùn bước.
“Nể tình Ngôn và hai đứa trẻ, tôi cho cô thêm một cơ hội, nhưng…”
Lê Nguyệt Ly đưa tay lên, nhìn móng tay tinh xảo của mình lướt qua mắt của cô: “Nếu như còn khiến tôi biết cô có một chút suy nghĩ như thế nữa, hoặc làm ra chuyện gì bất lợi với Ngôn, tôi sẽ không để yên đâu.”
Sự lạnh lùng trong giọng nói của bà ta, Tần Thanh Thủy đương nhiên nghe ra được, nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định như cũ: “Con bảo đảm, sẽ không có lần nữa.”
Sắc mặt của Lê Nguyệt Ly dịu đi vài phần, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, sau đó bỏ lại một câu ‘khoảng thời gian này tụi nhỏ để tôi trông, cô cố gắng chăm sóc Ngôn”, sau đó xoay người rời đi.
Tần Thanh Thủy hơi sững người, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Lê Nguyệt Ly coi như đã đồng ý rồi.
Tần Thanh Thủy trở lại phòng bệnh, Lục Ngôn cau mày hỏi: “Mẹ có làm khó em không?”
Tần Thanh Thủy lắc đầu, lại nhìn Lục Ngôn, nhớ đến những lời lẽ vừa xong của Lê Nguyệt Ly. Cô muốn hỏi vài điều, đột nhiên lại được giải đáp rồi.
Chuyện trong quá khứ nhắc lại đều không có ý nghĩa gì nữa, chân trọng hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
“Thủy.” Thần sắc của Lục Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh gọi tên cô.
“Hửm?” Tần Thanh Thủy ngồi bên cạnh anh.
Lục Ngôn nắm chặt tay cô: “Anh vừa mới suy nghĩ, nếu như em là vì đụng anh mà thấy áy náy trong lòng mới đồng ý ở lại, vậy…”
“Không phải.” Tần Thanh Thủy cắt ngang lời nói của anh.
Lục Ngôn ngập ngừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Vậy là vì cái gì?”
Những chuyện anh đã làm với cô trước kia, chính bản thân anh cũng khó lòng tha thứ. Nhưng cô bây giờ vẫn bằng lòng ở bên cạnh anh, điều này là tại sao?
Tần Thanh Thủy có một loại cảm giác bị anh dụ vào chòng, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô hơi mím môi lại, nói ra lời giấu trong lòng đã lâu—
“Bởi vì, em vẫn yêu anh.”
Giọng của cô rất nhẹ, nhưng sức của câu chữ đó lại gõ mạnh vào trái tim của Lục Ngôn.
Lục Ngôn ôm chặt lấy cô, sức lớn đến mức muốn khảm cô vào trong cốt tủy của anh, trong miệng anh cũng nhả ra từng từ mạnh mẽ và rõ ràng: “Anh cũng yêu em.”
Khi cô đang nghĩ nên nói với Cố Thành Danh về chuyện này như thế nào thì lại nhìn thấy tin nhắn của anh ấy.
Đối với Cố Thành Danh, trong lòng Tần Thanh Thủy chỉ có sự cảm kích và áy náy, sau khi đọc được dòng tin nhắn của anh ấy, sự áy náy trong lòng cô lại tăng lên.
Nhưng cô không hồi đáp lại được bất cứ điều gì cho anh ấy cả.
Xóa tin nhắn đi, Tần Thanh Thủy không quay lại được nữa, mà chiếc nhẫn bản thân trước đây không tìm được, đã bị Lục Ngôn gửi đến công ty của Cố Thành Danh, nửa câu cũng không có viết.
Nếu đã định buông xuống, mọi lời nói đều không có cần thiết nữa.
Ngày Lục Ngôn xuất viện, Lê Nguyệt Ly đích thân đến đón.
Tần Thanh Thủy đỡ anh lên xe, Lục Ngôn lại đột nhiên dừng bước chân.
“Sao thế?”
Tần Thanh Thủy vừa hỏi xong, Lục Ngôn khẽ mỉm cười với cô, giây tiếp theo, anh khuỵu gối xuống.
Tần Thanh Thủy sững sờ.
“Thủy, gả cho anh lần nữa.” Lục Ngôn rút chiếc nhẫn ra, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Người đi đường cũng dừng bước chân.
Tần Thanh Thủy rất bất ngờ, cô không thể nói được cảm xúc lúc này của mình là gì. Có lẽ là kinh ngạc, vui mừng, cảm động…
Mỗi một loại cảm xúc đều quấn quanh cô, lúc hoàn hồn lại thì mới phát giác nước mắt đã lăn dài trên má.
Cô đợi một ngày này, có lẽ thật sự đợi quá lâu rồi.
Lục Ngôn dịu dàng nhìn cô, đột nhiên hỏi lại: “Quý cô Tần Thanh Thủy, xin hỏi cô có bằng lòng gả cho quý ông Lục Ngôn hay không?”
Tần Thanh Thủy bật cười, nhìn thẳng vào anh, chậm rãi gật đầu: “Em… đồng ý.”
Xung quanh đều là tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người.
Trên mặt Tần Thanh Thủy đều là ý cười, ánh mắt nhìn qua đám đông, nhìn thấy Lê Nguyệt Ly không biết đã xuống xe từ khi nào thì trong lòng có hơi căng thẳng.
Bà ấy, có đồng ý hay không…
Nhưng giây tiếp theo, Lê Nguyệt Ly nhìn cô, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Bà ấy đồng ý rồi.
Nước mắt của Tần Thanh Thủy lại rơi xuống, khóe miệng cong lên.
Thần sắc của Lục Ngôn trịnh trọng đeo chiếc nhẫn cho cô, Tần Thanh Thủy giữ chặt lấy nó. Cuộc đời này, cô sẽ không tháo nó ra một lần nữa.