Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến - Chương 611
CHƯƠNG 611: TÔI TỚI ĐÓN VỢ VỀ
“Cái này hình như là bộ sưu tập mùa xuân của hang CL, sản xuất giới hạn.” Dương Yến lấy điện thoại di động ra: “Giá chắc rất đắt, bao nhiêu vậy tôi chuyển khoản lại cho cậu.”
Hướng Thần xua tay: “Không cần đâu, em làm quần áo của tổng giám đốc Dương bẩn thì em nên bồi thường quần áo mới cho chị là phải rồi.”
“Không sao, cũng không phải là cậu cố ý.” Dương Yến nói: “Bây giờ cậu vẫn chưa phải là đỉnh lưu, thu nhập chưa cao, với cả tôi cũng không thích nợ ơn người khác.”
Thấy Dương Yến kiên trì như vậy, Hướng Thần đành phải nói giá để cô chuyển lại cho mình.
Trên đường trở về phòng tiệc, chân Dương Yến đi giày cao gót giẫm phải chỗ thảm đỏ bị cuộn thì thấy hơi đau một chút.
Nhất là nơi từng bị thương đột nhiên vô cùng đau đớn làm cô suýt chút nữa thì ngã xuống.
Hướng Thần bước tới đỡ lấy, thấy mặt mũi cô trắng bệch thì nói với một nhân viên phục vụ đi ngang qua, bảo cô ấy lấy thuốc, rồi đạp cửa phòng trống bên cạnh ra dìu Dương Yến vào trong.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đã đưa lọ thuốc xịt tới.
Hướng Thần cầm lọ thuốc xịt lên vết thương ở mắt cá chân của cô mấy lần, nghe thấy tiếng xuýt xoa thì vội ngẩng đầu lên, đầy vẻ ân cần nhìn Dương Yến: “Đau lắm hả?”
“Không sao.” Dương Yến nhìn mắt cá chân: “Cảm ơn, cậu cứ về phòng trước đi, tôi ngồi đây nghỉ một lúc đã.”
Bộ dạng này của cô phải về nhà chứ không thể về lại phòng tiệc được nữa.
Dương Yến nghĩ mình đã nói rõ ràng rồi thì cậu trai này hẳn sẽ đi, liền lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện.
Vừa hay Phương Tinh Nghị gọi điện thoại tới, cô ấn nút nghe luôn.
“Đừng tức giận nữa, buổi tiệc hôm nay em bắt buộc phải đến mà.” Dương Yến dịu dàng cùng anh nói chuyện: “Chồng ơi, em không cẩn thận bị trật khớp rồi, đau quá.”
“Cho em đau chết luôn.” Giọng nói của anh vừa lạnh lùng, vừa bất lực: “Đang ở đâu?”
“Ở Mỹ Tâm…”
Dương Yến vừa cười vừa nói thì một thân hình đàn ông mạnh mẽ xông tới ôm chặt lấy cô.
“Chị.” Hướng Thần nói nhỏ bên tai cô: “Em thích chị.”
“…”
Dương Yến phản ứng rất nhanh, trước tiên tắt máy, miễn cho lát nữa lại phải giải thích với anh, rồi dùng sức đẩy cậu ta ra, tát cho cậu ta một cái.
Hướng Thần bị đánh bất thình lình không kịp chuẩn bị, vẻ mặt mờ mịt.
“Hướng Thần, phiền cậu tỉnh táo lại, tôi là sếp của cậu!” Dương Yến tức giận, nghiêm mặt nói: “Công ty là của tôi, tôi muốn đóng băng hoạt động của cậu thì chỉ cần nói một câu thôi!”
Lúc mới gặp thấy cậu trai này ngoan ngoãn lễ phép làm cho người ta yêu thích, không ngờ lại dám động tay động chân với cô!
Hướng Thần nuốt nước bọt, luống cuống nhìn Dương Yến: “Thật xin lỗi chị, em vẫn luôn thích chị, hôm nay thấy chị thì không nhịn được…”
Dương Yến lạnh lùng nói: “Cậu không thấy tôi đang nói chuyện với chồng tôi à? Cậu đột nhiên chạy tới ôm, có phải muốn chồng tôi hiểu lầm chúng ta có gì không?”
“Chị, em không nghĩ như vậy…”
“Cho dù là tôi hay các nghệ sĩ nữ khác trong công ty, tôi hi vọng cậu nên biết tự kiềm chế bản thân!” Dương Yến ngắt lời, ngụ ý cảnh cáo: “Đừng vì nhất thời hồ đồ mà tự chôn vùi sự nghiệp của mình!”
Hướng Thần cúi đầu, tay nắm chặt: “Thật xin lỗi chị…”
“Gọi là tổng giám đốc Dương!”
Sau khi bị Dương Yến nhắc nhở, Hướng Thần nhanh chóng đổi lại: “Thành thật xin lỗi tổng giám đốc Dương, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Dương Yến chỉ tay ra cửa: “Cút ra ngoài!”
Chờ sau khi cậu ta đi rồi, Dương Yến lập tức gọi điện cho Phương Tinh Nghị.
Không ngờ là anh lại tắt máy.
Dương Yến không muốn vừa về lại tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, trong lòng thầm mắng cậu trai kia hai câu rồi xoa xoa mắt cá chân.
Sau khi đứng dậy được, cô muốn về phòng để lấy đồ.
Mặc kệ mấy nhà đầu tư kia cần gì, cô cũng không quan tâm, muốn giữ cô lại thì cô cũng phải đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là về nhà dỗ dành người đàn ông kia.
Dương Yến đi chân trần trên thảm, bởi vì mắt cá chân đau nên bước đi khập khễnh.
Đợi cô vất vả trở lại phòng thì phát hiện bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Từ Lai không nói chuyện với mấy nhà đầu tư nữa, mà nhóm người đó cũng đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông, giọng điệu vô cùng cẩn trọng. Các nghệ sĩ và nhà sản xuất chung quanh cũng không dám nói gì.
Dương Yến không dám động đậy, ngừng thở, cũng không biết có nên vào hay không.
Anh lái xe đua tới à, sao mà nhanh vậy?
“Tổng giám đốc Dương, sao cô lại đứng ở cửa vậy?” Từ Lai đi tới, nhìn thấy Dương Yến đi chân đất thì hỏi thăm: “Chân cô bị thương à?”
“Ừ, không có gì nghiêm trọng đâu.” Dương Yến mỉm cười miễn cưỡng.
“Tổng giám đốc Dương, vừa có một vị khách tới, để tôi giới thiệu cho cô.” Từ Lai đỡ cô vào trong, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt khốn khổ của Dương Yến: “Chắc cô cũng biết tổng giám đốc Phương nhỉ?”
Đâu chỉ biết…
Từ Lai lấy cho cô một cái ghế tựa, giới thiệu: “Tổng giám đốc Phương, đây là sếp của chúng tôi, Dương Yến.”
Anh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt thản nhiên.
Anh không nói gì, ông Đổng ngồi bên cạnh liền nói: “Tổng giám đốc Phương chắc chưa biết, tổng giám đốc Dương tuy gia cảnh không tốt nhưng bằng sự nỗ lực của bản thân mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Quả thật là một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi!”
“Theo tôi thì công ty của tổng giám đốc Dương cũng rất may mắn, thu mua được công ty giải trí Hoan Hỉ, lại có được nghệ sĩ như Hướng Thần. Chỉ tiếc là tổng giám đốc Dương kết hôn quá sớm, nếu không đàn ông theo đuổi cô ấy chắc phải xếp hàng dài tới tận nước F!”
Môi Dương Yến run run, vẫn duy trì nụ cười miễn cưỡng, trong lòng chỉ hận không thể nắm cổ áo của ông Đổng kia ném ra ngoài cửa sổ.
Miệng bị ngứa hay sao mà nói lắm vậy?
Phương Tinh Nghị nghiêng đầu nhìn qua, thấy mắt cá chân của cô sưng đỏ, mày hơi nhíu: “Chưa bôi thuốc à?”
“Vừa mới bôi, nhưng mà động tới vết thương cũ, nên có chút… nghiêm trọng.” Trong phòng nhiều người nhìn như vậy, Dương Yến nói chuyện có chút chột dạ: “Để em lấy túi…”
Phương Tinh Nghị nói với Từ Lai: “Anh lấy túi mang qua cho cô ấy.”
Những người khác trong phòng cũng không dám chậm trễ.
Không phải có lời đồn là tổng giám đốc Phương đã cưới vợ, còn rất yêu thương cô ấy, lạnh nhạt với phụ nữ bên ngoài sao?”
Bây giờ thế này…
Ánh mắt ông Đổng đảo quanh hai người, cười nói: “Không ngờ tổng giám đốc Phương lại ga lăng như vậy. Có điều tổng giám đốc Phương tốt với người phụ nữ khác như vậy, vợ tổng giám đốc mà biết thì có ghen không?”
Phương Tinh Nghị cởi một nút ở cổ áo, nới lỏng cà vạt, trả lời từ tốn: “Những người phụ nữ khác trong miệng của ông Đổng là chỉ ai vậy?”
Ông Đổng sững sờ, nhanh chóng nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Dương.”
“Vậy ông Đổng ý cho là.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc ông ta: “Cô ấy không phải là những người phụ nữ khác.”
“…”
Lời này có ý gì?
Phương Tinh Nghị đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi tới đón vợ về nhà.”
Từ Lai vừa lấy túi tới cho Dương Yến, nghe được câu này thì trợn tròn mắt, nhìn Phương Tinh Nghị, rồi lại nhìn Dương Yến.
Đến lúc nhìn lại Phương Tinh Nghị thì đã thấy anh bế Dương Yến lên.
Dương Yến ở trong lòng anh mỉm cười nhìn Từ Lai đang trợn tròn mắt: “Việc còn lại làm phiền anh rồi, tôi về đây.”
“Vâng…” Từ Lai chậm chạp gật đầu.
Sau khi Phương Tinh Nghị ôm người đi, trong phòng yên lặng mất năm phút.
Vẫn là ông Đổng mở miệng trước: “Từ Lai, anh không biết… bà chủ của anh là vợ của tổng giám đốc Phương à?”
“Ông Đổng thật thích nói đùa.” Từ Lai cười nói: “Tôi tuy là tổng giám đốc kinh doanh, quản chuyện của công ty, nhưng không phải là mấy phóng viên bên ngoài, suốt ngày chỉ muốn mọc thêm con mắt bên người bà chủ, nhìn trộm đời sống riêng tư của người ta.”
Một nhà đầu tư khác hí hửng nói: “Vốn tưởng gia cảnh của tổng giám đốc Dương không có gì đặc biệt, không ngờ lại là thâm tàng bất lộ… Một người quản lý công ty giải trí Phẩm Ưu, một người quản lý công ty giải trí Hoan Hỉ, cả hai đều tài giỏi.”
Công ty giải trí Phẩm Ưu có Tưởng Song Kỳ nổi thấu trời xanh. Mặc dù cả năm qua không có phim mới, nhưng vài bộ phim của cô ta được chiếu liên tiếp duy trì lượng xem cao nhất. Còn công ty giải trí Hoan Hỉ, sau khi trải qua scandal lại có thêm một nhân tài như Hướng Thần, người quản lý lại còn là Từ Lai, nhận giải Ảnh đế chỉ là chuyện sớm muộn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc với chuyện của Dương Yến và Phương Tinh Nghị.
Chỉ có Hướng Thần là một mình ngồi một bên tự rót rượu uống, đội mũ lưỡi trai lên che giấu nét mặt cô đơn.
Tranh giành với một người như vậy, một chút cơ hội thắng anh ta cũng không có.