Nam Thần Máy Móc - Lệ Cửu Ca - Chương 41 - Chương 39
“Này, người cũng đã đi xa rồi, ngươi còn nhìn gì nữa?” Đứng ở cổng thị trấn đông, Dạ Liên Quang có chút bất mãn khịt mũi: “Chẳng lẽ ngươi thích nữ tu xinh đẹp kia hả?”
Dù gì hắn cũng là tu sĩ Trúc cơ trung kì, mặc dù nhóm đệ tử Kiếm Phái chỉ ngự kiếm lóe qua trước mặt bọn họ, nhưng Dạ Liên Quang vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của nữ tu duy nhất trong nhóm đệ tử Kiếm Phái. Đẹp thì rất đẹp, nhưng chỉ tiếc là một nha đầu chưa lớn.
Kỷ Hành lắc đầu, “Không, tôi không thích nữ tu đó. “
“Nếu không có thì tốt.” Dạ Liên Quang hơi nâng cằm lên, “Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, mặc dù tu vi của ngươi không tệ. Nhưng nữ tu kia lại mang theo Nhược Linh của chưởng môn Kiếm Phái, nàng hẳn là con gái duy nhất của ông ta, nếu đã có địa vị cao quý, nàng sẽ không nhìn trúng một tán tu như ngươi.” Trên đường từ Thiên Kim Phong đến đây, Dạ Liên Quang đã có thể coi là “hiểu” thân phận của Kỷ Hành.
Kỷ Hành vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt, nghe vậy thì y gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi biết. Tôi với nữ tu đó không hợp.” Thật vậy, làm sao một người máy có thể hợp với con người?
Trên thực tế, khi mười sáu người tu sĩ Kiếm Phái vừa rồi đi ngang qua, y hoàn toàn không để ý đến nữ tu sĩ kia, và lý do tại sao y nhìn lên là vì rada tìm thấy một người có 50% giống với mục tiêu mà y đã khóa. Và trong thế giới này, mục tiêu duy nhất mà y từng khóa chặt là “Phong Thư Ngâm”.
Nhân loại ngự kiếm bay phía trước, dữ liệu khuôn mặt giống Phong Thư Ngâm tới 98%, nhưng dữ liệu cơ thể chỉ giống 50%, chuyện gì đây? Anh em của Phong Thư Ngâm?
[Cũng không nhất định.] A Bảo lên tiếng: [Đây không phải là Tu chân giới à? Nếu Phong Thư Ngâm cũng đi tu luyện, như vậy thì thân thể của hắn cũng có thể thay đổi, thậm chí trở thành một người hoàn toàn khác, dù sao mặt mày cũng giống nhau, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phổ biến ở thế giới này, người đó hẳn là Phong Thư Ngâm. Tôi cẩn thận nghiên cứu hồ sơ anh truyền cho tôi, phát hiện ngòi nổ bùng phát virus lần trước chính là Phong Thư Ngâm, nếu tiếp xúc với hắn nhiều hơn, sẽ giúp chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đúng vậy.] Kỷ Hành cũng đã lên kế hoạch như vậy. Bây giờ y đã nâng cấp, tính năng của y đã nâng cao rất nhiều, còn có nhiều chức năng phụ trợ hơn, bao gồm bản đồ Tu chân giới. Đúng lúc này, chấm đỏ nhỏ đại biểu cho nhân loại Phong Thư Ngâm dừng lại ở vị trí của Thiên Yêu Cốc trên bản đồ, sau khi làm tròn trách nhiệm hộ tống Dạ Liên Quang, y liền đi tìm hắn.
Trong khi trò chuyện với A Bảo, Kỷ Hành đỡ Dạ Liên Quang đi về phía thị trấn Thanh Đồng, với hiệu suất của mình, việc tách hàng ngàn luồng dữ liệu để xử lý các nhiệm vụ khác nhau cùng một lúc là một vấn đề rất đơn giản, huống chi là việc giao tiếp với hai đối tượng khác nhau cùng một lúc.
Thị trấn Thanh Đồng là một nơi thuộc quyền cai quản của một môn phái trung cấp ở đây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai tu sĩ đi ngang qua trên đường, cũng có một số tán tu ngồi rải rác bên đường, bày linh thảo không biết thu thập từ một ngọn núi vô danh nào đến để bán. Nhưng so với môn phái cấp cao đóng quân ở thành lớn, khói lửa nhân gian ở nơi này vẫn rất nhiều, ngoài một số người tu luyện rải rác trên đường phố, còn có rất nhiều người phàm; mì sợi, bánh hấp, thịt cừu và các loại thực phẩm khác trong quầy hàng để tản ra khói trắng, hương thơm bị gió thổi đi, nó giống như đã thành tinh mà đập vào mặt người đi đường, hấp dẫn ánh mắt người xung quanh không ngừng nhìn đến.
Không lâu sau khi Kỷ Hành giúp Dạ Liên Quang vào thị trấn, y nhận thấy Dạ Liên Quang đang nhìn chằm chằm vào loạt đồ ăn vặt với đôi mắt sáng ngời.
Kỷ Hành mắt nhìn thẳng đi về phía trước, bảo vệ hắn không bị những người đi bộ xung quanh va chạm.
Nhưng nhân loại y đang bảo vệ hình như hơi không muốn đi về phía trước.
Dạ Liên Quang đột nhiên quay đầu lại, có chút hưng phấn hỏi Kỷ Hành: “Kỷ Hành, ngươicó đói bụng không? Muốn ăn gì không? “
Kỷ Hành nói thật: “Tôi không đói. Tôi không muốn ăn bây giờ.” Kể từ khi nâng cấp, khả năng hấp thụ năng lượng của y không còn giới hạn ở năng lượng nhiệt, năng lượng mặt trời, năng lượng gió, v.v., để thích nghi tốt hơn với thế giới tu luyện phi khoa học này, y đã biến đổi một thiết bị có thể hấp thụ năng lượng tự do của thế giới này. Linh khí của thế giới này cũng là một trong số đó, mà bây giờ ngay cả khi không có mặt trời, mỗi ngày y hút linh khí cũng đủ no.
Tuy nhiên, Dạ Liên Quang hiển nhiên không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của Kỷ Hành, hắn xua tay nói: “Không sao, không sao, nếu không đói thì cũng có thể ăn mà! Đi đi đi! Chúng ta đi ăn hoành thánh! “
Vì vậy, Kỷ Hành đã bị Diệp Thương Quang, người vừa nãy còn vừa bước đi vừa thở hổn hển, yếu đến mức cần được hỗ trợ, mạnh mẽ kéo đi đến trước sạp hoành thánh.
“Ông chủ! Cho hai bát hoành thánh!” Dạ Liên Quang đập một thỏi vàng sáng bóng lên bàn.
Chủ sạp đi tới mang theo hai bát hoành thánh lớn xấu hổ liếc nhìn thỏi vàng, vẻ mặt cay đắng nói: “Vị tiên trưởng này, thật ngại quá, ta chỉ là tiểu thương, thỏi vàng lớn này của ngươi đủ để mua mấy chục quầy hàng như này, ta thật sự không có tiền thói!”
Mặc dù đây là Tu chân giới, nhưng đồng tiền lưu thông giữa những người bình thường vẫn là kim loại quý, mad lần đầu tiên Dạ Liên Quang xuống núi rõ ràng đã tính sai mà lấy vàng có giá trị cao nhất, lại quên rằng những người này cho dù bán cả gia tài cũng không đủ để thói lại.
Dạ Liên Quang cầm thỏi vàng nhưng không mua được hai bát hoành thánh, liếc mắt nhìn hoành thánh trong tay chủ sạp, lại liếc mắt thêm một cái, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi! Chờ lát nữa đi đổi tiền lẻ xong ta lại đến đây.” Hắn dùng một tay kéo tay Kỷ Hành, rồi chỉ vào cửa hàng quần áo đặt may sẵn có bảng hiệu rất dễ thấy trên con đường đối diện, nói: ” Đi! Mua cho ngươi vài bộ đồ mới.”
Hiện giờ Kỷ Hành chỉ mặc chiếc áo choàng mà Dạ Liên Quang ném cho y trước đó, nhưng không có gì mặc bên trong, cộng với việc y cao hơn Dạ Liên Quang bốn tấc, vậy nên chiếc áo choàng Dạ Liên Quang mặc vừa vặn nhưng khi Kỷ Hành mặc trông vừa chật vừa ngắn, có vẻ hơi kì lạ. Hơn nữa, Kỷ Hành còn đi chân trần! Khi bước vào thị trấn, nhiều người thường xuyên nhìn Kỷ Hành với ánh mắt kỳ lạ.
Mà càng kì lạ hơn khi Kỷ Hành là một kẻ mạnh nhưng trông không có vẻ gì gọi là khó chịu, cũng không biết là do y không phát hiện ra hay y thực sự không quan tâm.
Nhìn sắc mặt Kỷ Hành không hề thay đổi chút nào khi nghe hắn định dẫn y đi mua quần áo, Dạ Liên Quang nghĩ thầm, có lẽ người này thật sự không quan tâm. Ban đầu hắn ăn hoành thánh trước rồi mới đi mua quần áo, dù bây giờ thứ tự thay đổi chút cũng không sao.
Hai người bước vào cửa hàng đặt may quần áo.
Quần áo và chất liệu trong cửa hàng này rất tốt, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, trong mắt một tu sĩ như Dạ Liên Quang, những phàm nhân này mặc chất liệu mà trước kia đến nhìn hắn còn không thèm nhìn. Nhưng bây giờ tình hình có chút đặc biệt, thị trấn hẻo lánh này không bằng những thành tu chân lớn, tất nhiên không có chi nhánh của Thiên Y các chuyên may quần áo cho tu sĩ, cho nên chỉ có thể tạm chấp nhận.
(Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)
Lúc này, trong cửa hàng không có khách, người trong cửa hàng đang dựa vào quầy ngủ trưa, khi đôi mắt còn buồn ngủ nhìn thấy một thanh niên đẹp trai bước vào với vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp, chút buồn ngủ trước đó đột nhiên bay mất.
Gã lập tức đi ra từ sau quầy, vô cùng ân cần nói với chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt: “Vị tiên trưởng này, ngài có thích bộ y phục nào trong tiệm chúng tôi không? Không phải tiểu nhân nói quá, nhưng những bộ quần áo trong cửa hàng của chúng tôi dù chất liệu hay kiểu dáng thì đều tốt nhất thị trấn Thanh Thông này, bạn của ngài mà mặc vào đảm bảo càng thêm khí chất!” Đôi mắt sắc bén liếc sơ qua là biết, trong hai người chỉ có Kỷ Hành là người cần mua quần áo.
Dạ Liên Quang liếc nhìn cửa hàng, giơ ngón tay lên chỉ vào ba màu quần áo treo trong, một đen, một trắng, một xanh, “Chỉ lấy ba màu đó!” Nói rồi hắn lấy thỏi vàng ra đặt lên quầy, “Thuận tiện đổi cho ta chút tiền lẻ.” Hắn vẫn đang thèm bát hoành thánh nóng hổi đó!
“Ồ, vâng!” Tiểu nhị cười nheo mắt.
Khi Kỷ Hành đi ra sau tấm rèm để thay quần áo, Dạ Liên Quang nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến mình, vì vậy hắn lập tức lấy từ túi Càn Khôn một viên vô sắc trong suốt, giống như pha lê và đặt nó trước mắt trái, nhìn về phía Kỷ Hành sau bức màn. ( Biến thái quá anh ơi:)))
Khoảnh khắc tiếp theo, trong nháy mắt, hòn đá rơi xuống đất, hai mắt Dạ Liên Quang tròn xoe, vẻ mặt đầy khiếp sợ…
Phong Thư Ngâm lúc này không hề hay biết người mà hắn nhung nhớ suốt mười sáu năm đang an toàn ở bên cạnh người khác.
Sau khi giết chết những cây quỷ tạo ra ảo ảnh trong Thiên Yêu Cốc, hắn nghiêm khắc răn dạy những đệ tử bị trúng chiêu còn đang trầm mê suýt mất mạng trong ảo ảnh, và răn dạy đến mức họ đỏ mặt và xấu hổ, hận không thể chui đầu xuống đất, đồng thời hứa rằng khóa huấn luyện tiếp theo chắc chắn sẽ nỗ lực khắc khổ và không dám buông lỏng thì hắn mới dừng lại.
Vẻ mặt tất cả thanh niên đều đau khổ như nuốt phải mười cân hoàng liên*, mọi người đều biết khi Phong sư huynh dạy dỗ người ta vô cùng lạnh lùng, nhưng ngay cả chửi thầm Phong Thư Ngâm bọn họ cũng không dám, trong lòng bọn họ cũng không có bất mãn gì, bởi bọn họ biết Phong Thư Ngâm luôn đối xử với mình khắc nghiệt hơn đối với người khác, thật sự không có gì để phàn nàn. Họ chỉ có thể liên tục tự xem xét lại bản thân, quả nhiên là bản thân không đủ nỗ lực, lại làm Phong sư huynh thất vọng nhiều như vậy…
*Sen vàng, chắc là ý nói cái phần nhụy trong hột sen.
Thấy nhóm thiếu niên đã bắt đầu tỉnh ngộ, Phong Thư Ngâm hơi gật đầu và ra hiệu rằng họ có thể đi chữa lành vết thương. Ai ngờ khi quay đầu, hắn lại nhìn thấy Bùi Y Vũ mặc váy trắng dài thêu văn bạc, một viên ngọc lục bảo treo bên eo, nhìn hắn với vẻ mặt buồn bã.
Tu vi của Bùi Y Vũ không khác mấy so với nhóm thiếu niên kia, nhưng nàng là con gái của chưởng môn, trên người có rất nhiều pháp khí, Nhược Linh quấn quanh eo nàng là bảo vật có thể xua tan mọi ảo ảnh, tự nhiên cũng không bị ảo cảnh ảnh hưởng.
Nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, Phong Thư Ngâm biết vừa rồi nàng đã nhìn thấy hết cảnh tượng kia, Vẻ mặt hắn không đổi, nói với nàng: “Sư muội, đi theo ta.” “
Hai người tránh những người khác, đi ra phía sau một cái cây khổng lồ đã bị chém đôi.
Hiện tại không còn ai nữa, Bùi Y Vũ cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc, nước mắt dài, đôi mắt đẹp vốn dĩ trong trẻo như tinh linh lại đỏ bừng sưng lên vì khóc, ngay cả nước mũi cũng khóc ra luôn, hoàn toàn không có nửa dáng vẻ xinh đẹp của quá khứ, có thể thấy được nàng thật sự rất buồn.
Phong Thư Ngâm có chút đau lòng khi nhìn nàng, dù sao hắn cũng thực sự cưng chiều Bùi Y Vũ.
Bùi Y Vũ vừa khóc vừa nói: “Phong sư huynh, huynh thật sự rất thích người đàn ông đó sao? Huynh không thể thích ta sao? Hức…… Rõ ràng ta còn xinh đẹp hơn hắn, ta còn có thể sinh con cho huynh…”
Phong Thư Ngâm bất lực lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Không thể.” “
“Tại sao?”
Phong Thư Ngâm dừng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Thật ra, ta vẫn luôn coi muội là con gái.” Vào ngày Phong Thư Ngâm vào Kiếm Phái, Bùi Y Vũ chỉ vừa mới sinh ra hai ngày trước.
Bùi Y Vũ:….