Nam Phụ Xuyên Không, Mau Quay Trở Lại - Chương 13: Cứu tớ với Cố Thiên Tửu!!!
“Ngươi sao vậy?”. Hoàn Nhi lo lắng hỏi, nhìn mặt Cao Tự hình như có vẻ không ổn thì phải?
Cao Tự lắc đầu cố giữ bản thân tỉnh táo, cười cười. “Không sao vấp đá thôi, mau lên, phía trước là khu rừng rồi”.
Lạm Tranh chạy ra đầu tiên ngó nghiêng cũng quanh, rồi đi thẳng một mạch tìm loại cỏ có hình dạng như cái anh thấy khi nhìn Vũ Phi Hạ lấy cỏ ra từ trong giỏ để chữa độc cho Hoàn Nhi, may mắn là loại cỏ này mọc rất nhiều quanh khu rừng, anh nhanh chónh nhổ mấy cọng liền, rồi chạy về phía Hoàn Nhi và Cao Tự đang ngồi nghỉ ngơi.
Hoàn Nhi cau mày thắc mắc tính hỏi ‘anh lấy cỏ để làm gì?’, liền thấy Cao Tự rất tự giác mà vén tay áo bên phải đã bị độc ăn gần như hoại tử đến thối rửa lên cho Lạm Tranh xem.
Hoàn Nhi thấy vết thương thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vì sao trong nội dung truyện lại chẳng có khúc Cao Tự bị thương vậy? Hay hắn bị lúc cô bất tỉnh?
Lạm Tranh thành thạo nghiền nát cỏ ra mà đắp lên cho Cao Tự, sau đó đưa một ít bảo Cao Tự nhai cho ra nước rồi nuốt nước của nó vào nhả bả ra.
Sau khi giải độc cho Cao Tự xong, Lạm Tranh lo lắng nhìn hắn một lúc, thấy sắc mặt hắn đã ổn hơn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi còn chưa ra hết thì một ngọn gió xé không khí mà vụt qua mặt anh.
Một dòng nước âm ấm chảy xuống má của anh, sau đó là một loại cảm giác ran rát.
Hoàn Nhi đối diện hét toáng lên, nhìn mũi tên đâm thẳng xuống đất, Cao Tự cảnh giác nhanh nhất liền ngồi bật dậy từ trên đất bảo hộ Hoàn Nhi đằng sau lưng, ngẩng đầu ánh mắt như giết người mà nhìn về phía trước.
Đồng tử Lạm Tranh co rút lại thành một điểm nhỏ trên mắt, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đằng sau Cao Tự và Hoàn Nhi là một con quái vật với hình thù kinh dị làn da đen xì cứng cáp, thân hình to khổng lồ đang nhe răng nanh nhọn hoắc nhìn về phía ba người, chỉ hận không thể một phát lao đến ăn thịt bọn họ.
“Ái chà ai đây?”. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy khinh bỉ vang lên. “Bọn chuột nhắt này đâu ra vậy?”.
Mà bên kia Thanh Thần vừa chặt đầu quái vật xong liền từ trên lưng nó nhảy xuống đi về phía Vũ Phi Hạ, cúi đầu xuống cau mày nhìn nàng.
Vũ Phi Hạ đang chỉnh lại dây cung thấy bóng dáng cao lớn của Thanh Thần tới gần mình thì ngẩng đầu lên. “Làm sao vậy?”.
Y chỉ vào tay trái của cô sau đó lạnh giọng nói. “Ban nãy lúc cô và tôi ngã xuống đất tôi nghe thấy tiếng xương gãy”.
Vũ Phi Hạ nhướn mày, bật cười rồi vén tay áo bên trái lên cho y xem, nhưng chẳng thấy có cái gì là cho thấy dấu hiệu bị gãy xương hay sưng vù lên. “Chắc ban nãy chúng ta đè lên xương ở cái hang này đấy, tôi vẫn ổn mà?”.
Bạch Vĩ từ trên cao đi xuống không nghe thấy đoạn hội thoại này, chỉ đứng bên kia bảo hai người mau ra khỏi đây rồi hội họp với nhóm Hoàn Nhi.
Thanh Thần cũng bị dời lực chú ý, thấy Vũ Phi Hạ không sao cũng không hỏi thêm nữa mà quay người đi theo phía sau Bạch Vĩ ra khỏi hang động.
Vũ Phi Hạ đứng im một chỗ ở đằng sau nâng tầm mắt nhìn về phía Thanh Thần đang dần đi xa thì cười khẽ, cất cây cung sau lưng rồi đi theo, khuỷu tay phía dưới lớp tay áo dài bên phải của nàng bị sưng một mảng lớn máu bầm tụ lại nhìn vô cùng đáng sợ, còn có một vài vết xước nông còn đang chảy máu.
Quả thật là tai y rất thính nàng đúng là bị như lời nói của y, nhưng phán đoán của y có vẻ rất kém thì phải, chỉ nghe thấy tiếng gãy nhưng lại chẳng xác định được là bị bên nào.
***
Cố Thiên Tửu bên kia vừa chỉnh lại nội dung xong liền cảm thấy trán mình có chút ấm, hình như là bệnh của cậu chưa hết thì phải, nhưng cậu có thể cảm nhận được cơn sốt này không cao lắm, nên sau khi truyền xong bịch nước biển cậu cũng xuất viện luôn.
Sau đó về nhà tìm tài liệu mà chị giám đốc nói, trong lúc ngồi đợi người đến lấy tài liệu thì cậu vào phòng bếp nấu cho mình một bát mì ăn liền rồi cho thêm hai quả trứng gà lòng đào vào để ăn cùng.
Trong tủ lạnh của cậu có rất nhiều nguyên liệu được xếp kín bên trong, vì dạo này bận quá nhiều việc lại thêm xảy ra nhiều truyện nên cậu không thể nấu một bữa ăn đàng hoàng cho mình.
Hỏi vì sao trong tủ lạnh của cậu lại có nhiều nguyên liệu như vậy?
Đáp là vì cậu là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ cậu đã qua đời khi cậu đang ở tuổi ăn tuổi lớn, lúc đó cũng chẳng biết vì sao một ngày nọ cậu thấy cha mẹ của mình lại nằm trong hai cái hộp lớn, hình ảnh của hai người thì để trước một cái bàn có cắm nhan trước mặt, rồi mọi người đến rất đông, cô chú ngày thường chưa bao giờ xuất hiện giờ cũng đã ở đây với cậu và cha mẹ, nhưng hình như họ đến vì cái gì đó thì phải, cậu chỉ biết lúc đó ai cũng đòi dành quyền nuôi cậu, còn những người hàng xóm bên cạnh thì ghé tai nhau thì thầm to nhỏ ‘ôi tội nghiệp thằng bé quá’, ‘cô chú của nó có phải tốt lành gì đâu? Cũng là tranh dành tài sản từ bảo hiểm của cha mẹ nó thôi”.
Sau đó cậu được gia đình của Hoàn Nhi nhận nuôi, vì đã trải qua quá trình chứng kiến cậu từ nhỏ đến khi trưởng thành, thế nên cha mẹ Hoàn Nhi luôn coi cậu như con đẻ mà yêu thương.
Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi cha mẹ Hoàn Nhi mất, hiện tại cô ấy đang ở với dì của mình.
Cố Thiên Tửu ngồi trên bàn ăn bát mì nhạt nhẽo xong thì cũng có người đến lấy tài liệu rồi rời đi, cậu vệ sinh cá nhân qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi một chút, phía dưới đôi mắt của cậu thâm quần cho thấy cậu đã thức đêm rất nhiều, ai không biết còn tưởng cậu bị bóc lột sức lao động ở công ty, nhưng thật ra dạo này cậu bị áp lực về chuyện của Hoàn Nhi rất nhiều.
Mọi thứ dần đi xa khỏi quỹ đạo của cậu, bản thân cậu dần có những loại cảm giác khó chịu, ngay cả khi cậu chỉ cần nhắm mắt nghỉ ngơi hay ngồi viết tiếp cốt truyện thì cứ như rằng về sau sẽ càng lệch khỏi quỹ đạo mà cậu muốn.
Chỉ sợ không biết sẽ còn điều gì chờ cậu tiếp theo.
Bức hình trên bàn cạnh giường cậu đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan, cậu giật mình vội cầm từ dưới đất lên, trên bức hình là cậu và Hoàn Nhi chụp hình lúc cả hai tốt nghiệp cấp ba, lúc đó đang là thanh xuân phơi phới nhất, là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ của cả hai.
Cảm nhận Hoàn Nhi có điều chẳng lành, cậu chạy đến bàn để máy laptop vội mở lên ấn vào ứng dụng, đúng như những gì cậu cảm nhận, trên màn hình là dòng suy nghĩ cầu cứu của Hoàn Nhi.
Hoàn Nhi: Cứu tớ với Cố Thiên Tửu!!!
– Cây Dù Nhỏ –