Nam Ai - Dạ Lý, Nam Sa/Lenna. - Chương 57: Hồi 57: Gỡ tấm lưới
Dạ Lý mỉm cười nhìn má của mình đang dựa vào vai Hồng Lệ: “Lúc đó con không biết người mà má ngày nhớ đêm mong là ai, bấy lâu cứ nghĩ là một tên đàn ông nào đó. Nhưng giờ thì con biết rồi, đó là dì Lệ có phải không?”
Nguyễn Thị Quý mím môi, một giọt nước mắt ứa ra khóe mi rồi lăn dài xuống gò má của bà: “Phải, từ trước đến nay má chỉ thương mỗi chị Lệ mà thôi, má xin lỗi vì đã che giấu con, xin hãy hiểu cho nỗi lòng của má.”
Dạ Lý lại gần bà, quỳ xuống và nắm chặt đôi bàn tay, đáp: “Con không trách má đâu, vì con mà má đã hi sinh nhiều rồi.”
Cao Phỉ đứng ngay đó chứng kiến tất cả mà lửa giận ngùn ngụt trào sôi, nhưng gương mặt hắn lạnh tanh, giọng trầm xuống, nói: “Tao đã làm tất cả để giữ gia đình này, nhưng rốt cuộc lại lụng bại trong tay một đám đàn bà. Tình? Tình là cái gì? Haha…”
Ông ta xông tới đẩy Dạ Lý ra, may mà có Nam Sa đỡ lấy ả, Cao Phỉ tiến lại nắm cổ tay Hồng Lệ siết chặt đến mức cứ như muốn bóp nát xương của bà, ông gầm lên: “Cô đã bỏ rơi em Quý, cô đã đi theo thằng Tây đó, đã sinh con cho nó. Lúc em Quý đau khổ chỉ có tôi ở bên cạnh chăm sóc ủi an, tôi không xứng đáng hơn cô hay sao? Tôi không bỏ rơi em ấy, vậy thì…tại sao? Tại sao cô đã bỏ rồi mà bây giờ còn quay lại đây giành giật hạnh phúc với tôi, là sao hả!? Con đàn bà khốn khiếp!!!”
Chát!
Kiềm không nổi, vẫn là kiềm không nổi, nhưng người bị đánh ngược lại là Cao Phỉ, hành động diễn ra bất ngờ đến mức không ai tin vào mắt mình.
“Ông tỉnh táo lại chưa, ông hội đồng? Nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Đây là vợ ông, đó là con ông, ai giành giật với ông. Con tôi làm sai thì muốn đánh muốn mắng gì tôi chịu, có điều nãy giờ câu chuyện đi hơi xa, ông cũng hơi quá trớn rồi.”
“M..mày mày dám đánh tao!?” Cao Phỉ trừng mắt nhìn Hồng Lệ, tức giận đến mức tơ máu nổi đầy trong tròng mắt.
Ngược lại, Hồng Lệ vẫn lạnh lùng vô cùng, dường như không thèm để Cao Phỉ vào mắt: “Ông muốn mắng vốn thì tôi nghe, cũng sẽ cố gắng giải quyết, nhưng ông phải bình tĩnh, ăn nói đàng hoàng.”
“Mày ra lệnh cho tao đó hả!? Mày cướp vợ của tao chưa đủ, bây giờ con của mày còn cướp luôn cả con của tao. Đạo lý gì? Đồ tiện nhân!”
Chợt, Nguyễn Thị Quý đứng dậy, bà quát lên với Cao Phỉ: “Ông đừng nói giống như tôi ngoại tình, tôi và Hồng Lệ yêu nhau từ trước cả khi gặp ông. Tôi không ép ông phải bên tôi an ủi gì cả, là ông tự nguyện, và…vì cha tôi muốn chiêu mộ ông, vậy nên tôi mới phải gả cho ông.”
Nghe vậy, Cao Phỉ ngửa cổ cười lớn, lại lần nữa lao đến chộp lấy Nguyễn Thị Quý mà gầm lên: “Nói dối, cô gả cho tôi vì cô nghĩ rằng tôi có thể thay thế cho Hồng Lệ, để cô quên đi cô ta, cô mượn tôi như một con rối thay thế cho người trong lòng cô. Và rồi cô đã luôn hối hận…”
Bất chấp việc cánh tay nhói lên từng cơn, Nguyễn Thị Quý vẫn mỉm cười nhìn Cao Phỉ, thốt ra lời cuối cùng: “Ừ.”
Lời này đã đánh gục ông ta.
Nam Sa ôm Dạ Lý đứng ngay đó chứng kiến tất cả, nàng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Không phải ban đầu là tội lỗi của nàng hay sao? Tại sao bây giờ ba người trưởng bối lại cư xử với nhau như vậy?
“Nam Sa, em đừng sợ, để họ giải quyết chuyện của họ đi.”
“Em không hiểu gì hết…” nàng cau mày.
Dạ Lý khẽ cười, ả mân mê vòng tay Nam Sa đang từ sau ôm lấy mình, thấp giọng đáp: “Nôm na là ngày xưa má của chị và má của em là một đôi, nhưng rồi má em lại bên cạnh gã người Pháp, má chị bị phụ tình sinh hận, trong lúc đau buồn đã lựa chọn giải pháp thay thế là cha chị. Rồi tất cả bọn họ đều giấu đi quá khứ này và diễn trò êm ấm vô sự, đến đời của chúng ta thì bị phanh phui.” Dạ Lý nhún vai ra chiều vô tư lự lắm.
Nam Sa thì không nói nổi lời nào nữa, nàng đứng ngây ra đó chăm chăm nhìn vào má của mình đang đứng sau lưng bà hội đồng, quan sát thấy được hai người quả thật không phải đơn thuần như vậy.
“Tôi mới là chồng hợp pháp của cô, nhưng trong lòng cô chưa từng có tôi, đồ lăng loàn!!! Hôm nay tôi không dạy cô thì tôi không phải là hội đồng Cao nữa!” Cao Phỉ vung tay tát Nguyễn Thị Quý, bà không tránh, mà có tránh thì chắc gì đã tránh kịp. Cứ vậy nhận một cú tát khiến cho khóe môi Nguyễn Thị Quý lập tức ứa máu.
Hồng Lệ đỡ lấy bà, dìu Nguyễn Thị Quý ngồi xuống ghế, lại hướng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào Cao Phỉ, gằng từng tiếng, nói: “Ông dám đánh cô ấy.”
“Đó là vợ của tao, tao thích đánh thì đánh, bấy lâu đã chiều đến hư hỏng rồi! Cả con và vợ đều phải dạy lại hết, để cho các người biết ai mới là chủ của gia đình này.”
Hồng Lệ nhếch môi, không chút suy nghĩ liền chộp lấy cổ áo của Cao Phỉ đấm cho ông ta một cú trời giáng. Cao Phỉ ngã vật ra sau, choáng váng đến mức mắt nổ đom đóm, cả ngay phản kháng cũng không thể.
“Tôi không cho phép ông đánh đập cô ấy. Ông dám đánh một cái thì tôi sẽ đánh lại ông một cái, tôi dám nói dám làm, không tin thì ông cứ thử xem.” Thái độ của Hồng Lệ không chút nao núng, tất nhiên những lời này cũng không phải chỉ là hăm doạ suông.
Lần đầu tiên Nam Sa chứng kiến má của mình quyết liệt như vậy, tất cả lại là vì bà hội đồng Cao.
Cao Phỉ chống tay gắng gượng ngồi dậy, chính ông cũng hơi bất ngờ trước sức lực của Hồng Lệ. Ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Nguyễn Thị Quý hướng mắt về người đó, tuyệt nhiên lại chưa hề quan tâm ông ngã như thế nào, bị đánh có đau hay không.
Ngẫm chuyện mà nát dạ tan lòng, Cao Phỉ ngồi trên nền đất lạnh bật cười thê lương, ông ngửa mặt lên trời, nước mắt theo tiếng cười tuôn như suối đổ: “Hay, hay rồi, các người đều quá là hay rồi. Đi đi, bây giờ thì các người đã có thể rời đi với nhau bỏ lại tôi, một kẻ ngoài lề ở nơi này gánh chịu tất cả.”
Sau tràng cười như điên dại ấy, không gian bỗng chốc trở về yên tĩnh, một sự yên tĩnh đáng sợ. Để rồi người mở lời đầu tiên là Nguyễn Thị Quý, bà hít sâu vào một hơi, lau đi gương mặt đẫm nước mắt, hơi loạng choạng tiến lại bên cạnh Cao Phỉ dìu ông đứng dậy.
Nguyễn Thị Quý dịu giọng nói: “Em xin lỗi, mình bình tĩnh lại đi, em không đi đâu hết, em ở nhà với mình mà.”
Cao Phỉ được vợ xoa dịu thì tủi thân vô cùng, ông biết rõ bà chỉ đang vì một lý do nào đó nhưng vẫn không kiềm được nắm lấy tay Nguyễn Thị Quý.
“Em không đi đâu hết, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn sống bên cạnh nhau. Em sẽ dạy dỗ lại con, mình đừng tức giận tổn hại sức khỏe…” Nguyễn Thị Quý nghẹn ngào nói.
Cao Phỉ không trả lời, ông sợ rằng khi mình trả lời thì sẽ lập tức bật khóc, từ tận sâu đáy lòng…Cao Phỉ vẫn chỉ là một thư sinh, một thư sinh bước vào gia đình phú hộ làm con rể, phải gánh vác trọng trách cha vợ giao phó, phải tìm cách níu giữ người vợ vốn chẳng thương tiếc mình.
Nguyễn Thị Quý lấy khăn tay trong túi áo lau mặt giúp ông, lại gượng cười nói tiếp: “Mình…để cho họ ra về đi, từ nay họ sẽ không đến đây nữa đâu, sẽ không bao giờ xuất hiện trong nhà và cuộc sống của chúng ta nữa, được không?”
“Không được, sao má lại nói như vậy chứ, con…”
“Im đi, còn chưa biết hối cãi nữa à!” Nguyễn Thị Quý trừng mắt với Dạ Lý.
Hồng Lệ không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà chỉ cúi thấp đầu đi sang chỗ Nam Sa đứng, nhưng bên tai vẫn là nghe rõ từng lời của người kia.
“Để họ về đi, được không mình?”
Cao Phỉ cười nhạt: “Mình chỉ nhỏ nhẹ với tôi khi nào vì con hoặc vì cô ta.”
Nguyễn Thị Quý lắc đầu, bà giả vờ, ai cũng biết, chính bản thân bà cũng thấy mình diễn quá tệ: “Không phải đâu, em thật là muốn chấm dứt mọi chuyện tại đây, trả về sự yên ổn cho gia đình ta.”
Lại là khoảng lặng, nó kéo dài tựa hồ ngàn năm.
Rốt cuộc, lần này là Cao Phỉ nhượng bộ: “Mình nói lời thì giữ lấy lời, bây giờ cha của mình còn đang nhờ vào tôi nhiều lắm đó.”
Nếu là hồi thiếu nữ ắt hẳn Nguyễn Thị Quý đã mắng nát mặt kẻ nào dám uy hiếp bà, nhưng tình hình bây giờ quả thật Cao Phỉ nói không sai, cha của bà còn cần nhờ vào ông. Mà Hồng Lệ và Nam Sa cũng không thể bị tổn hại vào đêm nay được. Nhịn một chút liền có thể gỡ ra tấm lưới này, vậy thì Nguyễn Thị Quý sẽ nhịn.
Dù sao cũng đã nhịn nhiều năm như vậy rồi…
“Em nhớ, mình đừng nghĩ nhiều.”
Cao Phỉ lại cười nhạt, nhạt nhẽo đến mức chính ông cũng chán nản. Vòng tay qua ôm ngang eo Nguyễn Thị Quý, rồi liếc mắt nhìn sang Hồng Lệ: “Bà mang đứa nghiệt chủng của mình về đi, tôi không muốn thấy mặt cả hai trong nhà này nữa.”
Hồng Lệ khẽ gật đầu, vô thức lại nhìn Nguyễn Thị Quý, khi hai ánh mắt chạm nhau, hình như nỗi lòng đối phương tuy không cần nói ra nhưng đều được thấu tỏ.
“Đêm nay làm phiền ông bà hội đồng rồi, tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau.” Hồng Lệ cúi đầu chào trước khi kéo tay Nam Sa rời đi.
“Sa…Nam Sa…” Dạ Lý chạy theo, vừa chạy vừa gọi nàng. Nam Sa mắt ươn ướt lệ, xoay đầu nhìn lại mà không giấu nổi lưu luyến. Có điều hôm nay không thể không xa nhau rồi…
“Không được chạy theo!” Nguyễn Thị Quý quát lớn.
“Má…má làm sao vậy? Cả hai người bị làm sao vậy!? Trước đây là Tâm, bây giờ là Nam Sa, dù là tình bạn hay tình yêu thì đều bị hai người hủy hoại. Có phải ép con vào đường cùng mới vừa lòng cả hai hay không?” Dạ Lý ôm mặt bật khóc chạy thẳng về buồng phòng của mình. Vết thương nơi bả vai ả đau đớn khôn xiết, nhưng bất quá cũng không đau bằng trái tim ả lúc này.
Ở gian đầu bấy giờ chỉ còn lại Cao Phỉ và Nguyễn Thị Quý, cả hai ngồi bên nhau nhưng không ai nói với ai lời nào. Rạn nứt lần này còn có thể hàn gắn được nữa không? Dù cho hai người tiếp tục diễn kịch thì đứa con của họ cũng không muốn cùng diễn nữa. Không ai biết đó là khi nào nhưng linh cảm về ngày hạ màn đã đến lúc cận kề.