Mỹ Nhân Mưu - Tác giả: Vu Hoan - Chương 43: Đột kích doanh địch
Lương Dật phái Tào Bá Dung đi theo hỗ trợ Trương Bách Chu thực chất là để giám sát, bởi vì mối quan hệ của hai người bọn họ trước nay luôn không tốt.
Tào Bá Dung muốn công thành nhanh hơn một chút, nhưng Trương Bách Chu đã ăn hai lần thất bại nên lại không muốn tùy tiện tấn công nữa.
“Trương hiệu úy sợ trước sợ sau như vậy, chẳng lẽ là bị quân Sở đánh cho sợ rồi sao?” Tào Bá Dung nhìn Trương Bách Chu một cách khinh thường.
“Tào hiệu úy không sợ vậy thì ngài tự mình đi đi.” Trương Bách Chu cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn khiêu khích Tào Bá Dung, giễu cợt nói: “Thi thể Ngô hiệu úy vẫn còn trong cái hố đó a, hắn có quan hệ tốt với ngài, ngài có thể thuận tiện mang hắn về đây a.”
Nghe Trương Bách Chu nói, Tào Bá Dung nháy mắt lúng túng: “Tướng quân bảo ta hỗ trợ Trương hiệu úy, sao ta dám dựt công trước ngài chứ. Trương hiệu úy ăn thịt, Tào mỗ ta uống ngụm canh là được.”
“Đều là nhận lệnh của Tướng quân, ta làm sao để Tào hiệu úy uống canh thôi đây.” Trương Bách Chu làm bộ khách khí nói: “Thịt này, chúng ta phải cùng ăn mới thú vị a.”
“Vậy thì…cung kính không bằng tuân mệnh.” Tào Bá Dung giả bộ phụ họa.
Nhưng bọn họ đều biết, liên tục thất bại hai lần, nhất định thành Hồng Châu khó ăn. Lần này là thứ ba, ai cũng không muốn ra tay trước, sợ thiệt thòi nếu bại trận.
Hai người liền dựng trại dưới chân núi cạnh thành Hồng Châu, nhưng cũng không hợp doanh, mà mỗi người một doanh trại riêng. Bởi vì trong thành mấy ngày nay đều là giữ thủ, lại thêm gió lớn bão tuyết, ai cũng không thể ngờ quân Sở tối nay sẽ phát động đột kích.
Đêm đó, gió tuyết mãnh liệt, thổi đến mức người ta không thể mở nổi hai mắt. Binh sĩ Tề quốc chỉ có thể núp trong lều chống gió, mà binh sĩ tuần tra cũng bởi vì quá lạnh mà trở nên lười biếng.
Gió tuyết che lắp tiếng vó ngựa, đêm tuyết lạnh giá khiến Tiêu Hoài Ngọc cùng các chiến hữu lạnh đến muốn đông cứng, đến cả lông mày cũng phủ một tầng băng sương.
Nhìn ánh lửa cách đó không xa, Tiêu Hoài Ngọc liền kết luận đó là vị trí doanh trại, nàng liền đổ dầu lửa lên mũi tên: “Tìm đến chỗ chứa lương thực của quân địch, sau đó phóng lửa thiêu hủy.
“Vâng.”
Một mũi tên dính đầy dầu lửa bắn vào đại doanh quân Tề, Tiêu Hoài Ngọc liền nhanh tay nhốm lửa thêm một mũi tên cùng bắn vào doanh trại phía trước.
Dầu lửa không sợ lạnh mà trực tiếp bốc lửa, quân Tề trong phút chốc liền loạn tung phèo.
“Địch tấn công!”
“Địch tấn công!”
Tiêu Hoài Ngọc dẫn theo chiến hữu cưỡi ngựa chạy vào doanh trại quân Tề, cùng sử dụng sóc và trường thương đâm chết binh lính Tề quốc.
Trong đêm đông lạnh giá, quân Tề vốn không hề có ý chí chiến đấu, lại thêm hoảng sợ cùng rối loạn, thế là dồn dập chạy trốn.
“Các ngươi đi tìm lương thực.” Nàng một bên giết địch, một bên hướng hai bên trái phải ra lệnh: “Ta đi tìm tướng lĩnh quân địch.”
“Vâng.”
Mấy người xông vào nơi đóng quân của Tề quốc, bắt đầu phóng hỏa doanh trại. Mấy ngàn người trong doanh trại rất nhanh đã bị quấy nhiễu đến long trời lở đất.
Tên binh sĩ cấp cao hơn lúc này mới phản ứng lại mà củng cố binh sĩ xung quanh, nhưng bởi vì gió tuyết thật sự quá lớn, âm thanh của hắn căn bản đã bị tiếng gió che lắp hoàn toàn.
“Đừng hoảng, đừng hoảng!”
Ngay lúc hắn muốn tập hợp đội quân càn quét lại quân Sở đang đánh lén, thì Tiêu Hoài Ngọc cưỡi ngựa nhảy qua đỉnh đầu của hắn, trường thương sắc bén liền đâm thủng cổ họng của hắn.
Hai mắt hắn trừng lớn, người ngã vào trong vũng máu, các binh sĩ còn lại sợ hãi mà chạy tứ phía, động tĩnh lớn như vậy rất nhanh đã truyền đến doanh trướng của tướng lĩnh lĩnh binh.
Trương Bách Chu cuống quít ra ngoài, nhìn ánh lửa ngút trời phía trước, lại nhớ tới hai lần thất bại trước đó cùng với sự tức giận của Lương Dật, hắn vội vàng phân phó tập hợp quân lại ngăn địch.
Tào Bá Dung mặt khác chưa hợp doanh trại, lại chọn nơi kín đáo khác để dựng trại, vì vậy lửa vẫn chưa tràn đến nơi của hắn.
Hắn nhìn doanh trại trước đó không xa bị thiêu hủy, nhưng lại không có ý muốn xuất binh cứu viện.
“Hiệu úy, thật giống như quân Sở đang đột kích, chúng ta không xuất binh cứu viện sao?” Thân vệ đứng cạnh hắn nhắc nhở.
“Giao một nhiêm vụ đến ba lần, hắn lại thất bại đủ ba lần trong cùng một nhiệm vụ, ngươi đoán xem Lương tướng quân sẽ nhìn hắn như thế nào?” Tào Bá Dung híp mắt nói: “Xem ra thành Hồng Châu này, đúng thật là khối xương khó gặm.”
“Lại lựa vào thời tiết thế này mà đột kích ban đêm.” Tào Bá Dung nắm chặt đao bên hông: “Cũng thật can đảm.”
“Nhưng bọn hắn lại phạm phải sai lầm chí mạng rồi, can đảm như vậy đi phô trương thanh thế, nếu như phòng thủ chắc chắn cùng nhân mã đông đủ, vậy thì cần gì đi đột kích ban đêm đây. Tòa thành vững tường vách sắt, dễ thủ khó công, chúng ta đưa nhân mã đến Kim Châu chỉ có bao nhiêu đây, bọn họ chỉ cần cố thủ liền có thể khiến chúng ta tay trắng trở về, tự mình thối lui. Xem ra, tên thủ tướng trong thành có thông minh nhưng lại không đủ.” Tào Bá Dung nói.
Thân vệ nghe xong liền liên tục khen ngợi: “Hiệu úy mưu tính sâu xa…” Nhưng đồng thời lại lo lắng: “Nhưng mà…Trương hiệu úy liên tục thất bại hai lần ở thành Hồng Châu này.”
“Trương Bách Chu thất bại hai lần, chỉ có thể là do hắn ngu xuẩn.” Hắn nói: “Chờ hắn bị Tướng quân trách phạt, công lao ở thành Hồng Châu này…” Hắn cười lạnh một tiếng: “Còn muốn căn một miếng thịt cùng ta, quả thật nói chuyện viển vong.”
– – Doanh trại của Trương Bách Chu —
“Quân dịch tập kích có bao nhiêu người?” Trương Bách Chu hỏi binh sĩ điều tra tình huống.
“Hiệu úy, gió tuyết quá lớn, căn bản không thể thấy rõ.” Binh sĩ trả lời.
“Giết sạch hết chẳng phải sẽ biết rồi sao?” Trương Bách Chu cả giận nói: “Truyền lệnh xuống, giết được một người liền thưởng mười kim.”
“Vâng!”
Dưới sức nặng của việc trọng thưởng, binh sĩ Tề quốc bắt đầu cầm vũ khí phản kháng.
Trương Bách Chu tự mình đi đến nơi bị phóng hỏa, trong ánh lửa, hắn nhìn thấy kỵ binh Sở quốc, vì vậy liền quát: “Đưa cung tên cho ta.”
Theo một tiến tên bắn, một binh sĩ Sở quốc bị bắn ngã xuống ngựa, hắn lại hô lớn: “Giết ngựa!”
Rất nhanh, hai con ngựa lao vào doanh trại lại bị chặt đứt hai chân mà ngã xuống, binh sĩ trên lưng ngựa cũng vì vậy mà bị quân Tề vồ vào giết.
Tiêu Hoài Ngọc đang muốn tìm tướng lĩnh đầu quân, Trương Bách Chu vậy mà lại chủ động hiện thân trong doanh trại, áo giáp trên người hắn bắt mắt hơn so với binh sĩ bình thường.
Nàng giết từng tên quân Tề phía trước mà tiến lên, sau đó ghìm ngựa lại, nhanh chóng dơ cung lên.
~ Vèo! —
Một tiếng tên bắn trong gió tuyết: “Đội trưởng, cẩn thận!”
Mũ giáp của Trương Bách Chu bị bắn trúng rơi xuống, hắn giật mình hoảng sợ, nhưng một âm thanh vang lên, cùng thời khắc đó lại có thêm hai mũi tên nhọn được bắn ra.
Ngay lúc Tiêu Hoài Ngọc đang ngắm Trương Bách Chu thì cũng có gã binh sĩ khác cằm cung hướng về phía nàng.
Viên Ứng Hồi ở cạnh bên nàng vừa vặn thấy được cảnh này, mắt thấy mũi tên trong tay gã kia đã ra khỏi cung, hắn liền phóng ngựa qua ngăn lại.
Nhưng tốc độ và mũi tên này quá mạnh, trực tiếp xuyên qua áo giáp của hắn.
Bị quân Tề vây nhốt lại, ngựa của Tiêu Hoài Ngọc bị chém đứt chân trước, Viên Ứng Hồi đưa tay ra, dùng hết sức lực để kéo nàng lên ngựa chính mình.
“Lui!” Tiêu Hoài Ngọc vội vàng huýt sáo một tiếng.
Nghe được hiệu lệnh lui binh, mấy người lùi lại, nhưng lúc này quân Tề đã sớm bao quanh. Binh sĩ dưới trướng trong mắt đầy kiên quyết mà nhìn nàng: “Bảo vệ Đội trưởng lui lại!”
Viên Ứng Hồi chắn tên thay nàng đã bị trúng vào chỗ chí mạng, Tiêu Hoài Ngọc nổi giận, nàng cầm chặt thương trong tay, gào thét giết từng tên quân Tề đang cản đường.
Thấy khí thế của nàng như vậy, quân Tề vốn đã hoảng liền dồn dập hoảng sợ không dám lên trước.
Tiêu Hoài Ngọc lao ra khỏi doanh trại, trên người cũng đã bị thương không nhẹ, chân cũng bị trúng tên. Nhưng chiến hữu theo nàng ra được phía sau kia, ngoại trừ Viên Ứng Hồi, cũng chỉ còn một người đang chịu thương nặng.
Mà Tào Bá Dung chạy đến đây cũng không truy đuổi theo các nàng, mà là muốn bỏ đá xuống giếng với đồng liêu của mình, hắn nhìn Trương Bách Chu tóc tai bù xù: “Trương hiệu úy, nếu ngươi nghe theo lời kiến nghị của ta mà công thành, thì tối nay làm sao có họa này đây?”
“Tào Bá Dung, ngươi đừng quá đắc ý!” Trương Bách Chu cả giận nói: “Đợi ta đánh hạ thành Hồng Châu…”
“Không còn cơ hội nữa.” Tào Bá Dung lạnh mặt: “Tướng quân bảo ngươi về thỉnh tội.”
“Cái gì?” Trương Bách Chu giật mình: “Quân Sở chỉ vừa đột kích trong đêm nay, Tướng quân làm sao biết nhanh như vậy?”
Tào Bá Dung chợt lấy một khối phù bằng đồng ra: “Tướng quân phái ta đến là để giám sát ngươi, ngươi thất bại ba lần, đã mất tư cách lĩnh binh. Ngươi đâu, trói hắn lại!”
“Không! Không!” Trương Bách Chu hoảng loạn: “Nể tình ta và ngươi đều là đồng liêu với nhau, ngươi cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ tiến công trước.”
Tào Bá Dung lạnh mặt tỏ vẻ nham hiểm: “Ta đã nói ngươi đã không còn cơ hội, tự mình đi thỉnh tội với Tướng quân đi.” Dứt lời hắn liền phất tay.
“Tào Bá Dung, là ngươi cố ý!” Bây giờ Trương Bách Chu mới ngộ ra, liền giận dữ nhìn hắn: “Tên tiểu nhân nhà ngươi muốn một mình độc chiếm công lao a, ngươi nhất định sẽ không thể đánh hạ thành Hồng Châu được!”
“Hừ, Trương Bách Chu, ngươi vẫn là nên lo cho mình đi.” Hắn hừ lạnh nói.
Trên đường trốn về thành, Viên Ứng Hồi liền từ trên ngựa ngã xuống, Tiêu Hoài Ngọc ghìm ngựa lại, thấy đằng sau đã không còn quân địch truy đuổi, liền nhảy xuống ngựa: “Ứng Hồi.”
Ngã xuống ngựa lại chạm phải mũi tên bị chém đứt kia, máu tươi từ trong miệng vết thương không ngừng chảy ra, Tiêu Hoài Ngọc liền nâng hắn dậy: “Ngươi cố chịu một chút…”
Khí trời lạnh giá khiến máu chảy ra phút chốc đã đọng lại, thân thể Viên Ứng Hồi run rẩy, cảm giác lạnh lẽo lấn ác đi đau đớn trên người, sinh mạng cũng vì vậy mà cũng đang nhanh chóng trôi đi.
Hắn nhấp nhấy môi, vất vả nói chuyện: “Đội…Đội…”
“Đừng nói chuyện.” Tiêu Hoài Ngọc chảy nước mắt, giọng cũng đã khàn đi: “Ta đưa ngươi trở về.”
Viên Ứng Hồi dùng sức nắm lấy tay nàng, dường như muốn nàng nghe hết lời hắn nói: “Được, ngươi nói.” Tiêu Hoài Ngọc nhẫn nhịn nước mắt, nức nở nói.
“Thịt…thịt…thỏ, là thứ…ngon…nhất…mà ta…từng được…ăn…” Ban đêm rét lạnh, bên tai Tiêu Hoài Ngọc chỉ còn lại tiếng tuyết rơi, tiếng gió đã ngừng lại, mà lời nói của Viên Ứng Hồi lại không có cách nào nói xong.
Nàng quỳ gối trong tuyết, ôm Viên Ứng Hồi đã không còn tiếng động. Binh sĩ còn sống sót duy nhất cũng quỳ bên cạnh trầm mặc không hề lên tiếng, tựa như đến cả con ngựa cũng cảm thấy bi ai.
Nàng không dám khóc lớn vì sợ sẽ để quân địch biết được vị trí. Chỉ là tư vị chảy nước mắt vì mất đi một chiến hữu, so với nỗi khổ bị lăng nhục còn đau đơn hơn gấp trăm ngàn lần: “Đội trưởng.” Binh sĩ nhìn về phía sau, rốt cuộc cũng mở miệng nhắc nhở.
Tiêu Hoài Ngọc lâu khô nước mắt, nhẫn nhịn đau xót ôm lấy Viên Ứng Hồi: “Về thành.”
– —
– – Thành Hồng Châu —
Tiêu Hoài Ngọc trở về để các binh sĩ trong thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn đến thi thể của Viên Ứng Hồi và chỉ còn hai người trở về, bầu không khí trong thành nhất thời trở nên bi thương.
Khi nàng cưỡi ngựa vào thành, suýt chút nữa vì mệt mỏi mà hôn mê bất tỉnh. Nhưng nàng biết rõ bản thân không thể ngủ, vì vậy dựa vào niềm tin mà chống đỡ khổ sở trên người.
“Đừng nản chí, kết quả như vậy đã tốt rồi.” Sau khi trải qua nhiều lần đối diện với cái chết, Vương Đại Vũ cũng đã trưởng thành, hắn đỡ Tiêu Hoài Ngọc đang mệt mỏi: “Đội trưởng.”
“Phòng thủ trong thành không thể thả lỏng.” Nàng nhắc nhở: “Tuy tối nay quân địch đã loạn, nhưng nghỉ ngơi một đêm nhất định sẽ mạnh mẽ trở lại tiến công.”
Vương Đại Vũ gật đầu, nàng lại nói: “Chỗ Ứng Hồi trong núi đi, cùng ở thành Hồng Châu này…hắn là anh hùng của Sở quốc ta.”
“Được.” Vương Đại Vũ đáp, sau đó đỡ nàng vào doanh trướng, đem một số thứ có thể trị thương được còn sót lại trong thành đến.
Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu, bởi vì chiến hữu còn sống sót kia bị thương nặng hơn nàng. Nàng phái Vương Đại Vũ đôt một chậu lửa, đưa một cây đao nhỏ lên hơ, sau đó xé một mảnh vải nhét vào miệng.
“Đội trưởng, ngươi…” Vương Đại Vũ nhìn động tác của nàng, trừng mắt sợ hãi.
Chỉ thấy nàng nhìn đau rút mũi tên trên đùi ra, đầu tên sắc bén dính đầy máu và da thịt liền bị kéo ra ngoài.
Đau nhức khiến cả người nàng càng trở nên rõ ràng hơn, tuy trời đang lạnh nhưng trên trán của nàng lúc này đã đầy mồ hôi.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng cầm lấy cây đao nhỏ đã được hơ đỏ kia lên, Vương Đại Vũ nhìn một màn này khiến cả người hắn sợ hãi mà co người lại. Hắn dời ánh mắt ra chỗ khác không dám nhìn, nhưng bản thân lại không dám rời đi, chỉ lo Tiêu Hoài Ngọc xử lý vết thương không thuận lợi.
Nàng nắm chặt đao trong tay, tay run rẩy, nàng đương nhiên sợ, cũng biết sẽ rất đau.
Nhưng trước mắt chỉ còn cách này mới có thể xử lý được vết thương mà không sợ bị lộ thân phận.
Nàng cắn răng một cái, ấn xuống vết thương, nóng rát thiêu đốt da thịt khiến nàng không thể nhịn nổi mà rống lên. Đau đớn như vậy, không phải ai cũng có thể chịu được.
Rất nhanh liền có một mùi vị thịt cháy khét bay ra trong lều, Vương Đại Vũ hít vào, suýt chút nữa đã nôn ra. Đây là mùi thịt người, máu và thống khổ.
Sau khi máu ngừng chảy, Tiêu Hoài Ngọc liền ngã lên chiếu, miệng thở hồng hộc.
Tiết Khuê đang ôm thịt ngựa đã được nướng kỹ trong ngực, lúc này liền nghe thấy động tĩnh trong doanh trướng của Tiêu Hoài Ngọc, hắn căng thẳng chạy vào: “Đội trưởng.”
Vừa vào trướng liền nhìn thấy một màn kinh người này đã khiến hắn khiếp sợ, đồng thời cũng dâng lên sự kính phục, hắn dâng thịt ngựa lên: “Đội trưởng, người thật sự lợi hại, đau đơn như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.”
Tiêu Hoài Ngọc không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch, mà đối với bản thân cũng dám ra tay. Tính cách như vậy khiến Tiết Khuê vô cùng kính nể: “Tiết Khuê ta đã định sẽ này sẽ đi theo ngài, đợi ngài làm Tướng quân, ta sẽ làm hộ vệ dắt ngựa cho ngài.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tào Bá Dung nói Tiêu Tiêu có chút thông minh, đó là bởi vì hắn không biết trong tay nàng chỉ có không tới năm mươi người. Đã không còn cách nào nên mới lựa chọn cách cửu tử nhất sinh như vậy, chỉ có thể dùng mạng người để kéo dài thời gian mà thôi.
Bởi vì quân doanh bị rối loạn, ngoại trừ việc lòng quân suy giảm, mà tu sửa doanh trại cũng cần thời gian.
***HẾT***