My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa? - Chương 69: Bông Hoa Cuối Cùng: Có áo thực tập kỹ thuật, có bánh răng, có vợ chưa?
- Home
- My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?
- Chương 69: Bông Hoa Cuối Cùng: Có áo thực tập kỹ thuật, có bánh răng, có vợ chưa?
“Bố ạ, dạy con làm cái đó với”
Tôi bước đến nói với bố ở ghế sofa, ông ấy đang ngồi đọc báo, bên cạnh là thằng láu cá đang ngồi ăn dưa hấu. Bây giờ nó đã lớn hơn rồi, thấy là cao hơn tận tám cm lận đó. Có nhanh quá không thế thằng nhóc.
“Cái đó?”
“Thì…đó ạ”
Kreng!
“Há? You sẽ làm đó hả”
“Con muốn làm?”
Cả bố và Ben đều cùng nhau giật mình. Tất nhiên rồi, bình thường tôi có xin bố dạy bao giờ đâu. Nếu muốn làm thì sẽ tự làm, nhưng lần này nó đặc biệt…hơn các lần trước. Tôi làm rồi thì vứt bỏ nhưng lần này nó không phải.
“À há, còn một tuần nữa sẽ là ngày kỹ niệm của con với Duennhaw” Khi nói xong thì đưa ngón trỏ lên gãi gãi má cho đỡ ngượng.
“Kỷ niệm…what does it mean?”
“Anniversary”
“Vậy thì you làm cái đó cho người yêu chứ gì… awwww how cute, hehe” Càng lớn thì mày càng giống tao đó thằng con trai, giống đến nỗi đáng đá luôn đó.
“Nhớ thời bố còn thiếu niên ghê. Ah, tình yêu của thanh thiếu niên giờ thật là đẹp”
“Bố đừng làm giống như không còn ngọt ngào với mẹ nữa được không”
“Haha”
“Vậy bố có rảnh dạy con không”
“Có chứ…nhưng bố dạy tàn bạo lắm đó nha” Bố xắn tay áo lên cho thấy cơ bắp…phải nói là xương mới đúng.
“Tàn bạo cỡ nào cũng nổi hết ạ”
“Sẽ nổi sao”
“Coi chừng bị cốc đầu, thằng láu cá” Miệng mày đó nhé thằng Ben…giống tao không sai. Tôi bắt đầu nghi ngờ rồi nhé là cuối cùng chúng tôi là anh em họ hay là bố con với nhau thật sự.
“Nếu nổi…vậy thì đi! Kẻo lãng phí thời gian” Tôi gật đầu làm câu trả lời, đi theo bố đến một nơi…
…tao làm vì mày đó nhé Duen.
– ——-
“Boss, có từ nào không mà nó có nghĩ là mệt vcl” Thằng Thang chống cằm nhìn bạn yêu quý, nó đang căng thẳng chuyện bài vở ấy mà. Không biết thầy Joong có ghét nó hay không mà cho bạn Thang sửa đi sửa lại, thấy rồi thì tôi cũng tội nghiệp đó…nhưng mà tao cũng vẫn chưa qua giống mày đó bạn thân mến.
“Mệt hả…Kra plua tee pre pre”
“Há? Kra plua son tin cái gì pi pi”
“Kra tua plua plik kra plik plua pid pid” Thằng Boss nhắc lại trước khi hút nước ép cà chua xxx trong tay. Tao nghĩ cái câu vừa rồi mẹ nó ngắn hơn này nhé, với lại không có kra tua với plik plik nữa.
Mà mày giỏi ghê khi mà uống hết nguyên một hộp, ngay cả thằng Bin mà còn chịu thua luôn mà. Nó review cho tôi nghe rằng ‘Nói về chuyện hương vị của nước éo cà chua xxx đó, nói luôn là…chỉ cần nếm một chút xíu thôi cũng làm cho trứng rung lên đến tận tim. Lúc mà lưỡi chạm vào nó trái tim bật ra bay mất tiêu. Ôi chao, hương vị giống như tao bị bóng lộ quấy rối đá vào trứng. Này nó là cái quái gì, xác cà chua hay là tế bào ung thư tử cung vậy chứ. Ọe, phân chó còn khô hơn cái khốn nạn này…nhưng uống rồi thì trắng thật nhưng nhưng nhưng nhưng đó là chuyện khác…nếu phải uống thứ này để đổi lấy sự trắng, tao xin phép đen tiếp đi thì tốt hơn’.
“Vừa rồi nó ngắn mà, mày lén thêm vào phải không” Anh mã số của thằng Phu nhíu mày nói, bên cạnh có thằng Tee đang ăn bánh mì nướng nước mắm cùng với dâu tây, mùi kinh tởm chết mẹ. Cầu xin mày đó Tee…tội nghiệp cho dạ dày mày chút đi bạn.
“Đúng, con người cần phải phát triển, từ vựng và ngôn ngữ là như nhau”
“Ờ ờ, có câu mà… ‘Không muốn học nữa’ ngôn ngữ mày dùng từ gì”
“Palamib kmib pid pid”
“Há…đủ đồi thằng chó, tao đáng lẽ ra không nên hỏi mày” Thang…tao nghĩ là mày nên dừng từ đầu rồi đó. Nó chuyện với thằng khốn nạn Boss không bao giờ được lâu dài đâu. (*Dịch tới chỗ ông nội Boss nói chuyện mà tức á chời*)
“Aww, sao á. Anh yêu nhìn nó nói đi kìa” Thằng Boss lấy tay ôm lấy cánh tay chồng câm, đầu dụi dụi qua lại trên bờ vai rộng của đối phương, chớp chớp mắt giống như nhõng nhẽo.
“Ừ…” Megha giơ tay lên xoa đầu bạn thân như để an ủi. Tụi mày giống vợ chồng với nhau hơn mỗi ngày nhé.
“Thằng Bohn…”
“Hửm, làm sao thằng Thep”
“Tao nhìn khuyên tai mày lần nào cũng thấy đáng ghét lần đó hết vậy, đã gần một năm rồi tao vẫn thấy ghét không hết luôn” Đối phương búng vào dái tai của tôi, bên mà đeo chiếc khuyên. Đệch mợ, đau vãi.
“Ghen tị chứ gì”
“Tại sao phải ghen tị trong khi người yêu tao làm cho tao được nhiều hơn này nữa, he”
Tôi không biết phải đáp lại cái gì luôn.
Hôm này là ngày kỉ niệm một năm của tôi với thằng Duen. Đến thời gian còn thay đổi nhưng tôi với nó chẳng khác gì thuở mới quen nhau, nếu có thì chỉ có trái tim tôi đây là yêu nó nhiều hơn mỗi ngày…nghe ghê vãi nhưng đó là sự thật.
“Ờ… Aww, tao mới thấy, khắc cái gì nữa đó”
“Đọc ra xem là cái gì?”
“Mày lấy camera ra zoom Bom” Sau đó thì nhốn nháo luôn ạ. Cái tụi khốn nạn xúm vào giống như tôi là người ngoài hành tinh đang tấn công trường đại học vậy. Thật ra không có gì lạ đâu khi mà tụi nó mới để ý thấy vì chữ cái nó rất chi là nhỏ. Lúc mà được thằng King nhắc đến từ ngày đầu tiên tôi đây đứng hình luôn… thần này đúng là thần thánh thật sự.
“B O H…N đủ rồi, tao biết là cái gì rồi”
“Tao cũng vậy, ghét ghê”
“Kéo cho tai nó đứt luôn đi được không”
“Đúng đó, yêu nhau dữ lắm” Khi có được câu trả lời thì bốn thằng Bom, Boss, Tee, Thang làm vẻ mặt chán đời, hehe.
“Nếu mà giữ kỹ ẻm cỡ đó sao không viết cho bự hơn này, hoặc không thì mua đồ mà nó thể hiện quyền sở hữu luôn đi” Thằng King người đầu tiên lên tiếng hỏi, câu hỏi đáng quan tâm đó…
“Tao không có đeo để cho người khác biết là tao với nó hẹn hè với nhau”
“?”
“Tao đeo để cho bản thân mình nhớ rằng mình là của ai”
“…”
“Cho thằng Duen nhớ nữa rằng nó là của tao, he”
“Xong, lui ra”
“Haha”
“Tình yêu cũng giống như khuyên tai, dù cho không có cặp thì vẫn lộng lẫy được” Trong khi chúng tôi bắt đầu im lặng thì thằng Boss sờ cằm rồi nói, mắt nhìn ra phía đường đi. Chúng tôi đang ở sân bóng trước khoa, bây giờ không có nhiều người cho lắm, chỉ có chó với chúng tôi…
“Rồi nó gọi là tình yêu như thế nào được chứ thằng khốn”
“Thì thầm yêu đó”
“Nó lộng lấy như nào thế” Thằng Bom vẫn hỏi tiếp, mày thêm một người nữa…Đã nói rồi là đừng có đi nói chuyện với thằng khốn Boss. Mẹ nó không được tích sự gì đâu ngoại trừ bực mình.
“Không biết nữa, tao chỉ muốn cho nó vần với nhau thôi, phùuuu” Người nói nhún vai không quan tâm, đưa hộp nước ép cà chua xxx mới lên hút. Cổng sau của mày nát chắc Thanarat…
Tôi phớt lờ tụi nó rồi nhìn ra sân bóng rộng. Hôm nay tôi định là sẽ đưa thằng Duen đến một nơi, nó vẫn chưa biết là tôi sẽ đưa đi đâu, tôi chỉ nói với nó là đưa đi ăn bánh thì nó cũng vui mừng gật đầu cuối cùng cũng không hỏi là đi đâu. Tôi thích nó chỗ này đó…dễ lừa, haha.
“Bohn!”
Tôi quay qua nhìn về phía phát ra âm thanh, trên đường có một người con trai thân hình mảnh khảnh đang nhảy chân sáo về hướng này. Phía sau có một nhóm bốn người nữa đi theo đến, trong tay thằng Duen cầm túi gì đó nữa. Khung cảnh này nó quen quen giống như từng thấy ở đấu đó…
“Các anh, xin chào ạ”
“Chào nhé” Thằng King nói, nó vẫy tay cho các em ấy ngồi xuống chỗ trống. Chỗ còn rất nhiều vì không có ai ở đây ngoài chúng tôi…
Aww hới, người diễu hành từ đâu đến thế này.
Tôi nhìn một số lượng người lớn đến chiếm chỗ ngồi ở bàn và sân cỏ. Bọn họ giả vờ như không quan tâm đến chúng tôi nhưng tôi lén thấy nhé là thi thoảng họ liếc nhìn. Chắc là theo dõi tụi thằng Ram chăng, thì kiểu vậy rồi người mặt mũi đẹp… Tại sao lúc mà chúng tôi đang ngồi lại không có người, chúng tôi không đẹp trai hay sao.
“P’Tee cái đó là cái gì thế” Thằng Phu hỏi…
“Kmanry” Đừng…đừng để bị lừa nghĩ rằng nó sang trong và đắt tiền. ‘Kmanry’ viết tắt của bánh mì+ nước mắm + dâu tây. Không cần nói cũng biết ai phát minh ra từ này cho.
“Há, cho em xin ngửi mùi một chút. Eo! Cái…mùi!”
“Thử không, hàng nhập khẩu luôn đó nha. Mùi có thể không phải, nhưng bên trong tuyệt vời lắm đó thằng em” Thằng Phu làm dáng vẻ giống như sắp tin, nó từ từ đưa tay chạm nhẹ vào Kmanry. Tao chịu đựng nhìn không nổi rồi, vì nghĩ đến việc mày là bạn thân của vợ tao, tao sẽ cứu mày một mạng đi vậy.
“Phu, tin anh…đừng ăn”
“Anh nghĩ vậy hả”
“Ừ”
“Vậy không cũng được…anh nói làm em cũng sợ”
“Thằng khốn Bohn, mày đó luôn luôn chống đối tao!” Tha cho em nó đi mày, rồi cái thói quen nhìm chằm chằm tìm kiếm nạn nhân này nữa, ngừng đi, làm ơn.
“Bohn Bohn”
“Hửm?”
“Có nước không” Tôi gật đầu trước khi đưa chai nước cho người yêu” Khi người ngơ ngơ ngố ngố như thằng Duen đeo khuyên rồi nó…cũng đẹp trai lắm nhé. Đẹp trai kiểu mà tôi muốn lấy băng keo dán vào tai nó không cho ai thấy hết.
Khoan đã…
“Thằng trắng sáng…đây là mày đi đâu về mà mặt lại đỏ đến cỡ này. Đã nói là đừng có ra ngoài nắng nhiều kẻo hư da, bị say nắng rồi làm sao” Tôi đưa khăn tay lên lau mồ hôi trên mặt cho, mày đi dí trâu về hả.
“Ừm, đi mua đồ về, mới nảy gặp P’Frong với cái Mai nữa. Người nó béo hơn trước nữa đó, người cỡ này luôn” Đối phương dang rộng hai cánh tay để cho thấy kích thước của cái thùng kem. Đó là một con mèo hay một chiếc xe tăng vũ trang…
“Vậy hả, gặp chỗ nào đó” Tôi hỏi tiếp, tay vẫn lau mồ hôi cho người yêu tiếp. Mồ hôi chảy đến nỗi áo sinh viên ướt đẫm, may mà nó mặc áo ba lỗ bên trong nếu không chắc tôi phải điên chết mất.
“Ở chợ phía sau trường đại học, anh ấy đi mua đồ với P’Thara”
“Ỏ…chúng ta đi luôn không” Tôi lên tiếng hỏi, đồng hồ trên tay chỉ năm giờ chiều nhưng tôi không đặt nặng chuyện thời gian nhé. Vì dù là buổi sáng hay buổi chiều thì cũng không có nhiều người ở đó.
“Ở lại nói chuyện với mọi người đã”
“Sao cũng được, vì dù sao người mà tao muốn ở cùng cũng chính là mày, he” Nói xong thì bẹo má nó, đối phương bĩu môi như thấy ghét những cũng mỉm cười, ngại chứ gì.
“Ngọt chết mẹ, tao không còn trò nào để trêu tụi nó nữa rồi này. Mày còn trò gì nữa không thằng Bom” Thằng Thang chống cằm nhìn chúng tôi một cách chán trường, đôi khi chúng mày ngừng trêu chọc một chút cũng được nhé.
“Tao hả, tao cũng hết giống mày. Mày trêu nó đi Mek” Thằng Bom huých vai Megha đang ngồi bên cạnh. Người bị huých vai quay lại nhìn vào mắt tôi một lúc trước khi nói từ chính xác…
“Ờm…”
“Haha đây là trêu phải không vậy”
“Hưu, Duen định vứt bỏ anh hả” Vợ quậy chạy đến níu cánh tay thằng ngơ, nó phát ra tiếng rên rỉ thút thít, đầu trâu dụi dụi vào hõm cổ của người kia. Hới hới, quá rồi đó nha, coi chừng tao tát cho bể sọ.
“Xin lỗi nhé P’Boss, chuyện của chúng ta nó đã là quá khứ. Thầy và trò thực sự không thể nào yêu nhau được đâu” Thằng này cũng khéo kiếm chuyện đùa, nó lắc đầu giống như đang khổ sở. Bàn tay trắng từ từ gỡ bõ cánh tay thằng Boss. Gửi ánh mắt đau đớn nhìn thật đáng ghét cho đối phương. Mày không có kỹ năng diễn xuất gì hết.
“Boss đến gặp tao…”
“P’Mek sẽ lấy P’Boss chứ ạ, anh ấy là quá khứ của em nhé” Duen lạnh khoanh tay, cười xấu xa, anh mắt nó kiếm chuyện. Tao đáng lẽ ra không nên cho mày ở với thằng Boss quá nhiều, thật ra còn có thằng Phu như một lựa chọn bổ sung thì càng tồi tệ hơn. Để tao đưa mày đi trị liệu với thằng Ram nhé Duen lạnh.
“Quá khứ của người phía sau…nó là niềm hy vọng của người phía trước”
“Makka Do Yang Ta Khang Ping, Pu Ing Ing, Mae Kaning Kao Lai, Cha Dai Kra Chiew Yiew Hi! Shit…Megha mày mai phục hả, đợi tụi tao hết trò đùa rồi soán ngôi phải không! Mày đểu lắm! Đừng mong có được vương miện!! Biết thế này đáng lẽ nên giữ một số trò lại để chơi” Mày…thề luôn đây là ngôn ngữ của người.
“Không…nhưng nếu được vương miện thì cho Boss nhé” Người bị mắng nở nụ cười, ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng hất mái tóc xõa xuống mặt đối phương.
“Ngúi làm tốt lắm anh yêu, Kui Padtamia”
“Dịch”
“Yêu lắm ạ”
“Hehe”
Này, chúng ta…đang ở trong truyện BohnDuen nhé, không phải MekBoss. Đừng có dành thoại của tụi tao, xin đó.
“Oán trách cũng oán trách rồi…vượn thì vẫn là vượn như thế. Haizz, bao giờ ông trời mới gửi một người đàn ông đẹp trai theo cốt truyện đến cho tao vậy chứ. Không đẹp trai cũng được nhưng xin hãy có ciu, hưuuuu! Tao không biết oán trách như nào nữa rồi này. Nghi ngờ kiếp trước con Ting này từng gây nghiệp chướng nghiêm trọng bằng việc lấy đậu đũa đuổi giết mọi người trong thành phố ‘Ta sẽ giết hoàng tử Bayinnaung, chết hết đi lũ nô lệ’ đúng chắc chắn…phải đúng chắc chắn. Thế này thì tao phải đền tội bằng cách trồng đậu đũa hiến dâng cho chùa…Nếu nó dài và to thì có lẽ đủ để làm chuyện khác được không nhỉ, hihi” Há…
“Con khốn Ting, mày cũng đáng thương giống tao này” Tang vỗ vai bạn mình, cả hai người đang ngồi trên bãi cỏ. Ờ…thật ra thì ở trên vẫn còn chỗ, các em ấy muốn ngồi cũng được không phải ngồi ở dưới đó đâu.
“Không giống! Mày có cơ hội có chồng”
“Nhưng tao không có cơ hội có vợ!!!”
“Vậy vào hội chim với tao đi bạn thân mến, hưu”
Ô hổ…tao cảm thấy thật đáng thương.
Chúng tôi tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau, mọi người không khác gì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tang vẫn dễ thương và tâm lý, thích chơi game giải phẫu giống như trước. Thằng Ram vẫn im lặng như trước. Thằng Phu với thằng Thang vẫn háo sắc như trước. Thằng King vẫn cuồng tín như trước. Thằng Bom vẫn hay quên như trước. Thằng Tee vẫn phát triển các công thức nấu ăn khốn nạn như trước. Chồng câm vợ quậy thì vẫn…ờ thì cũng vậy đó như trước. Ting thì vẫn bỏ lỡ các con mồi như trước.
“Tóm lại là tụi mày sẽ đi trang trại nữa phải không”
“À há, làm phiền mày mày nữa rồi” Tôi nói, sợ làm phiền gia đình nó khi chúng tôi đi với nhau tận mười hai người. Đồ ăn mỗi bữa cũng không phải ít, chỗ ngủ cũng phải chuẩn bị.
“Không đâu, đến nhiều bố mẹ tao càng thích”
“Ờ tao với Duen phải đi rồi, bai” Tôi vẫy tay tạ biệt mọi người trong nhóm…
“Ờ ờ, đừng để cơ thể quá sức đó nha, em nó còn phải học” Thằng King che miệng hét theo phía sau, thằng Duen mặt đỏ luôn ạ.
“Ờ! Biết rồi mà, bình thường thì cũng chỉ làm mỗi thứ bảy chủ nhật thôi à” Tôi hét lại, cố tình cho người ta nghe thấy để ghẹo người yêu.
“Thằng khốn Bohn”
“Ối, ngại rồi sao phải đập vai tao chứ” Thú nhận sự thật là tôi bị nó đập đến nỗi quen luôn rồi. Ối lên thế là xong.
“Mày nó bị đáng đánh á”
“Mày cũng bị đáng đánh, hehe”
“C*c”
“Đúng, đáng bị đáng bằng cái đó đó”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Thiên Thần Trong Ác Quỷ
=====================================
“Thằng khốn nạn!”
“Khốn nạn cũng là chồng mày”
“Wốiiiiiiiiii!”
Trên đường ra xe nó làm ầm một chút rồi im, chắc là vì mệt. Trong tay thằng ngơ vẫn cầm cái túi gì đó như lúc đầu. Cái túi có màu đục nên tôi không nìn thấy đồ bên trong nhưng thấy lờ mờ là có gì đó đỏ đỏ lóe ra. Cái gì vậy chứ…
“Chúng ta đi ăn cơm ở đâu á” Người bên cạnh hỏi với giọng ngái ngủ, mê ngủ thật. Khi không khí mát lạnh rồi thì lần nào cũng buồn ngủ. Nhưng cũng tốt, nó sẽ không biết là tôi đưa đi đâu.
“Đợi đến nới rồi gọi dậy, ngủ đi”
“Sẽ không đưa tao đến chợ đen bán phải không”
“Ờ”
“Chắc nhá”
“Lúc đầu thì không nhưng bây giờ tao bắt đầu thay đổi ý định rồi”
“Oke oke,vậy gửi gắm nhé bác tài, P’Duen ngủ đây” Không lâu sau đó thì tôi nghe thấy tiếng ‘phì phò’ vang lên từ thân hình mảnh khảnh. Nó lại khiến cho tôi cười nữa rồi, nếu mà mày dễ ngủ đến cỡ này nhé.
Được rồi, quay lại lái xe thì hơn… Đã không đến chỗ đó bao lâu rồi, kể từ lần trước thì…cũng gần một năm rồi chăng.
– ——-
“Duen”
Tôi xoa má người yêu để đánh thức đối phương dậy, đối phương mở mắt từ từ tỉnh dậy. Khuôn mặt lúc thức dậy của thằng Duen nó…ối cực đáng yêu. Muốn cắn má ghế, ngứa răng quá đi, có quá mềm không vậy. Má thằng Ben còn không mềm đến cỡ này.
“Ưm, đừng ha” Người đang say ngủ khẽ cười, bàn tay trắng đưa lên đẩy ngực tôi ra xa, tôi cũng chịu rời ra nhưng tự nguyện không phản kháng gì. Sợ sẽ đen tối hơn này rồi muỗi sẽ khiêng đi.
“Đến rồi”
“Ở đâu vậy…” Duen lạnh ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài kiếng xe. Tôi mỉm cười cùng với mở cửa xe bước ra ngoài không quên bước đi mở cửa xe cho người yêu nữa.
“Chỗ này chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đó”
Tôi đưa nó đến công viên của trường đại học, không biết là có lạ lùng không khi mà đưa người yêu đến tổ chức kỷ niệm một năm ở một nơi như thế này. Thay vì tiệc tối ở khách sạn năm sao hoặc không thì mua sắm trong phòng hạng sang. Tôi không nhìn vào vẻ bề ngoài và giá cả…tôi nhìn vào giá trị và sự quan trọng. Nơi đây chính là nơi mà tôi gặp Duen lần đầu tiên.
Xuất phát điểm của chúng ta bắt đầu từ nơi đây…
“Ngúi, lãng mạn hả N’Bohn” Thân hình mảnh khảnh dùng cả hai tay nắm lấy má của tôi, em ấy lắc trái lắc phải.
“Hehe, đi dạo cùng nhau không để gặp thần tình yêu của chúng ta” Tôi nắm tay em ấy lại, ‘thần tình yêu’ không phải nhắc đên thằng King đâu…thần King là thần mà là người nhưng thần tình yêu này không phải…
“Ai chứ?”
“Alex”
“Ỏ, đi đi, haha”
– ——-
Hôm nay thời tiết thật là đẹp…thời tiết giống như ngày và tôi gặp Duen lần đầu. Tôi cũng chuẩn bị bất ngờ nho nhỏ cho em ấy nữa nhé. Không biết là em ấy sẽ thích hay không nhưng tôi đã rất quyết tâm làm, bị thương nhiều lần mới có thể thành công. Bố cũng dạy tàn bạo thật sự.
“Lúc đó tao đang nằm ngủ ở chỗ này” Người kia đi đến bãi cỏ bên hồ, phải tôi nhớ được là cái đồ ngơ này nằm ở chỗ đó. Chỗ này chính là chỗ ngũ hằng ngày của Alex, khi nghĩ lại lần nữa thì…cái đồ ngơ này điên chết mẹ. Đi ngủ chơi chơi làm gì ở chỗ đó vậy chứ.
“Ờ, mày đi ngủ ở chỗ đó làm gì vậy chứ”
“Thì thời tiết đẹp trời thế nên tao muốn ngủ…rồi thì ngủ luôn, hahaha”
“Thằng điên, nếu người yêu tao bị cái gì thì phải làm sao” Tôi búng nhẹ vào trán của đối phương.
“Rồi còn mày á, lúc đó đến làm gì ở đây”
“Tao hả…đến đi dạo” Nhớ được là lúc đó tự nhiên có tâm trạng thế nên là đến đi dạo cho đầu óc thoải mái. Cứ tưởng là một lát thôi là sẽ về nhưng trúng số độc đắc gặp người làm hại cơ thể nên là dài…
…nghĩa là yêu em dài lâu rút ra không được nữa.
“Thời tiết đẹp ghê”
“Ừm”
“Giống ngày đó luôn”
“Ừm”
“Nằm chơi không”
“Ừm…há” Ô hổ, nói rồi nằm luôn thằng xấu xa. Hôm mày mày mặc đồng phục sinh viên đó Duen, coi chừng bẩn đó. Cảm thấy tội nghiệp cho cái máy giặt.
“Nếu áo bẩn tao đá đó”
“Thôi mà”
“Làm gì mà lố, muốn gặp thần tình yêu lôi xuống ăn dưới nước hả” Mắng nhưng cũng thừa biết là tôi rất nuông chiều người yêu, những gì tôi đã làm sau đó là…ngả người xuống nằm bên cạnh. Thật ra là định mua một bộ mới sẵn rồi vì…ờ béo lên đó.
Là lỗi của thằng khốn ngơ hết đó, nó nấu cho tôi ăn một ngày năm bữa. Nhưng trách nó hết cũng không đúng…phải trách cả vị ngon nữa.
Thằng Ben thích đồ ăn của thằng Duen đến nỗi không chịu về nhà luôn ạ. Những ngày nghỉ nó sẽ dành thời gian ở căn hộ, chúng tôi xem như là con trai thật sự cũng được không nói gì đâu nếu nó đến một mình. Nhưng đây nó mang bạn thân đến nữa chứ, hôm trước thằng Bin mang Dorton đi đào đất vì thấy nó nằm trên bàn đọc sách.
Mẹ nó cong luôn ạ…mặt thằng Ben cong luôn. (*Cong nghĩa là dỗi nữa á*)
Không phải chỉ nó cong, chiếc thìa Dorton cũng bị cong. ‘Bin!! Why did you do this! You đó là kẻ giết người, you giết chết người bạn thân của I. Còn sống mà Dorton chịu đựng đau khổ gần như sắp chết. Hưu!! Pong!!!’ Thằng Bin nó bần thần mất mấy ngày luôn ạ, thấy như thế thôi nhưng nó yêu em lắm nhé. Khi bị dỗi thế là ỉu xìu trong một thời gian dài, khà khà.
“Duen”
“Hửm”
Hai người chúng tôi dùng cánh tay kê đầu, nhìn lên trời…Đám mấy đó nhìn giống con chó quá vậy, mẹ nó có cả xúc xích nữa. Tôi không có tục tĩu nhé nhưng nó là như thế thật.
“Mày biết không rằng hôm nay là ngày gì”
“Biết chứ, hôm nay là thứ ba đó”
“Coi chừng tao đập bằng cọng cỏ” Tôi ngồi dậy trên mặt đất, vươn tay nhổ cỏ xung quanh để dọa nó. Cỏ nó nguy hiểm, đánh rồi là chết đó mày.
“Đùa thôi, hahaha”
“Được rồi, thôi đi”
“Ngày kỉ niệm chứ sao” Tôi nở một nụ cười khi nghe thấy, tao nói rồi là mày phải giả vờ. Thấy nha là nhịn cười đến run người.
“Xin lỗi khi mà tao không đưa mày đến nơi sang trọng nhé”
“Mày cũng biết là tao không thích đến những nơi như thế” Thật vậy, lần trước tôi từng đưa nó đến nhà hàng. Nó làm ầm lên nói là lãng phí tiền bạc, đồ ăn thì có một chút xíu. Cái gì của nó không biết…
“Tao có quà tặng mày nữa nhé” Tôi cầm nó suốt đọc đường nhưng Duen có lẽ không để ý. Nó không lớn lắm đâu nhưng tôi giấu tài.
“Đâu đâu, tao cũng có này” Nó giơ túi trong tay lên cho tôi xem, cái màu đỏ đỏ, nâu đục mà tôi thấy chính là quà?
“Trong đó hả”
“Yes ser, mày chắc chắn sẽ phải thích”
“Vậy tao tặng mày trước nhé” Không phải cái gì đâu…đề phòng trường hợp đồ của thằng Duen tốt hơn tôi sẽ không bị so sánh. Nó nhìn có vẻ tự hào với quà của mình thế nào ấy không biết.
“Ừm ừm”
“Cảm ơn vì đã luôn ở bên anh nhé”
Tôi đưa túi cho nó, trong đó có một chiếc hộp nhưng tất nhiên là chiếc hộp đó không phải quà, bên trong đó nữa là khác. Đó chính là bánh Cupcake mà tôi đã đầu tư thời gian học làm với bố tận một tuần. Vẻ ngoài không được đẹp…thậm chí còn lộn xộn. Trên mặt có chữ ‘BD’ được viết bằng kem. Thật sự là muốn viết tên đầy đủ nhưng mà nó không đủ.
“Tự làm?” Người trước mặt ngạc nhiên hỏi. Tất nhiên rồi, thì bình thương tôi chỉ làm được món trứng chiên và trứng luộc. Cố gắng học với đầu bếp ngơ rồi đó nhưng học thế nào rồi thật sự cũng chỉ làm được nhiêu đó thôi.
“Ừm, thích không. Cơ mà…nó có thể nhìn không được đẹp nhưng mà nó cũng ngon đó nha. Không được ngon lắm đâu nhưng tao quyết tâm làm cho người mà tao yêu” Đệch, nghe xu nịnh chết mẹ nhưng mà nó là sự thật nhé. Nếu không phải vì thằng Duen tôi không làm mấy chuyện bận bịu rắc rối như này đâu.
“Tao…thật sự rất vui, hức” Aww, thằng khốn.
“Đừng có khóc chứ! Tao cư xử không đúng gì hả…”
“Thì mày…hưu”
Tôi liếm dôi môi khô khốc của mình, mắt nhìn đăm đăm thân hình thấp thấp của người yêu mà không biết phải làm gì. Bình thường khi em ấy khóc tôi sẽ là người dỗ dành…nhưng nó không giống nhau. Mọi lần nó khóc là vì đau lòng, nhưng lần này nó khóc vì vui mừng. Tôi nên dỗ nó như nào đây, đừng vui quá nhé nó cũng không phải chuyện gì to tát đâu phải không.
“Hức muốn ăn, hưu có thìa không” Thân hình mảnh khảnh mếu máo miệng nức nở, mắt đỏ hoe thật đáng thương khiến cho tôi không nhịn được đành lòng cúi xuống hôn lên mí mắt. Khi rời ra thì tôi lấy một cái thì từ trong túi ra cho em ấy. Đã nghĩ ngay từ đầu rồi rằng nó phải như thế này, vì vậy tôi đã mang theo một chiếc thìa.
Khi có thìa rồi thì Duen lạnh cân nhắc một chút trước khi múc một miếng bánh cho vào miệng cùng với nhai đầy miệng, vẫn còn tiếng nức nở phát ra từ trong cổ họng. Khi ăn được hai miếng thì đối phương ngước mặt lên nhìn tôi trước khi cất tiếng nói rằng.
“Hương vị hức, rất bình thường”
“Xin lỗi nhé” Tôi xoa đầu người kia, đã nói rồi là hương vị ăn được, không có wow gì đâu.
“Nhưng mà thôi kệ đi, nếu người làm là mày dù cho hương vị có tệ thì tao vẫn sẽ ăn” Em ấy nâng vạt áo lên lau nước mắt. Hít vào thở ra một lúc để hết tiếng thổn thức.
“Dễ thương ghê” Tôi mỉm cười thật tươi, tôi vui mừng khi mà thấy người yêu hạnh phúc với đồ mà mình tặng cho, càng là đồ mình tự làm thì càng hân hoan.
Thằng ngơ ngồi ăn Cupcake của tôi cho đến hết, hết thật. Những vùng xung quanh được vét sạch cho đến khi không còn gì…Nếu đói thì đợi tao làm cho nữa cũng được nhé Duen, không phải làm đến cỡ đó đâu.
“Này, quà của tao…không lấy thì tốt hơn”
“Aww, cho rồi lấy lại ngày kia chết đó” Cái gì của nó vậy chứ, cho rồi lại giật lại là sao.
“Mày nhắm mắt lại trước”
“Phải nhắm mắt nữa hả” Khi thấy rằng đối phương gật đầu nên tôi cũng đồng ý bằng cách nhắm cả hai mắt.
“Ngữa tay ra”
“Đừng chơi khăm nhé Duen”
“Tao từng chơi hả, chỉ có mình mày thôi á”
“He”
“Này, nắm” Em ấy thả gì đó rơi xuống trên tay tôi…cái này có phải cái màu đỏ đỏ mà tao thấy phải vậy. Vậy cái này là cái gì, nó là cái hộp được thiết kế từ Châu Âu hả? Nếu không tính cái nơ được dán…vẻ ngoài của vật mà tôi cầm trên tay khá thô ráp và xù xì. Lớp bên ngoài của nó trơn trơn và thô ráp, tôi không thể giải thích được. Có rất nhiều đường cong khiến tôi bối rối, cái gì vậy chứ.
“Biết không, nó là cái gì”
“Không biết nữa…cái gì thế”
“Mở mắt nhìn đi, thèn then!”
“…”
Tôi từ từ mở mắt nhìn vật đang ở trong tay. Đứng hình luôn ạ…không biết nói gì, giống như để quên miệng ở nhà. Đồ ở trước mặt tôi lý giải mọi thứ, một bổ sung nữa chính là màu sắc. Màu của nó là màu nâu nhạt gần giống như là màu vàng, mùi hương quen thuộc mà tôi thích.
“Thích chứ gì, tìm mua khó lắm luôn đó nha. Tao lang thang khắp chợ cho đến khi tìm thấy một cửa hàng cuối cùng ở trong góc, thích không?” Đối phương hồi hộp hỏi, đôi mắt lấp la lấp lánh không có trêu đùa dùa dù chỉ một chút. Điều đó có nghĩa là nó không trêu chọc tôi. Điều này khiến cho tôi biết rằng Duen lạnh thì có lẽ vẫn là Duen lạnh như trước…
“…thích chứ” Tôi cười thật tươi với chính mình và người yêu. Tôi nên mắng nó hay nên hói là nó đáng yêu đây. Đồ trong tay tôi đang cầm nó là đồ mà tôi thích, thích rất nhiều nữa nhưng…tôi không nghĩ là thằng ngơ nó mua gừng tặng cho tôi vào ngày kỉ niệm.
Vâng, nó mua gừng tặng tôi.
Không phải gừng bình thường đâu nhé. Những đường nét màu đen của cây bút dạ được thêm vào khiến cho nhánh gừng nhìn giống như hai người đang ôm nhau, có mắt, miệng và tay. Người yêu của người ta không bằng một nữa người yêu của tao đâu, nói luôn. Cả sự đáng yêu và cả sự ngơ luôn.
“Sao mà mày mua gừng tặng cho á” Thật sự là tôi chưa từng nghĩ răng có ai mua gừng tặng cho người yêu làm quà đâu nhé. Cơ mà nó…hahaha.
“Thì Bohn thích nên Duen mua tặng cho chứ sao. Hôm nay ăn gà xao gừng không…à mà hết gừng. Duen mượn gừng đem đi xào với, để giữ vỏ lại cho” Nói xong thì vươn tay định giật lấy gừng trong tay tôi. Aww thằng dở hơi, làm như thế đấm nhau luôn đi tốt hơn không. Đây là em gừng của tao nha, đừng đụng vào, vợ tao mua cho!
“Không chịu, của Bohn, Bohn sẽ mang đi ngâm” Chuyện ngâm chắc là phải hỏi thằng King rồi. Hôm nọ thấy nó ngâm gì đó trong lọ, đẹp và dùng được luôn.
“Ngâm làm gì á?”
“Để như vậy thì nó sẽ hư, Bohn sẽ giữ lại để con chúng ta thấy được rằng mẹ đã tặng cái gì cho bố làm quà kỷ niệm một năm” Tôi cọ mũi mình vào mũi đối phương. Thằng Ben với DaoNuea sẽ phải tự hào nhất…nhánh gừng.
“Vậy hả, hihi”
“Chụp hình đi”
“Không muốn á, không thích chụp hình” Đối phương che mặt lại, nó không thích chụp hình thật. Ngay cả ảnh đại diện mới nhất của nó vẫn là một bức ảnh từ cuối cấp ba. Bức ảnh cuối cùng được đăng là vào năm ngoái và không bao giờ cập nhật trạng thái. Mày là người trong hang thật hả Duen ới.
“Chỉ một tấm thôi, cười lên, nhé nhé nhé…” Tôi năn nỉ không lâu thì thân hình mảnh khảnh cũng gật đầu chán nản. Tao biết là mày chịu đựng con năn nỉ của tao không nổi đâu, hehe.
Tách!
Khi chụp xong thì Duen quay qua chơi với kiến trên cọng cỏ. Tôi thì đang định đăng ảnh nhưng ngặt nỗi kẹt ở một chỗ. Caption là gì thì hay nhỉ…phải thừa nhận luôn là bây giờ hết trò rồi.
“Húi, hết trò rồi chứ gì. Làm mặt kiểu đó chắc chắn là phải hết trò rồi, ngúi hihi” Duen làm vẻ mặt ghẹo gan. Này mày…hổ vãi, khi mày nói như thế rồi đầu tao lại nhảy ra một trò, cảm ơn nhiều lắm.
Bohn Ss với Krisda Duennhaw
Trò thì có cả ngàn, nhưng người mà Bohn muốn nói chuyện cùng mỗi ngày chỉ có Duen #BohnDuen.
Chỉ mới đăng được một giây thì tôi phải giật mình khi có thông báo có bình luận. Ai vậy chứ, mày có nhanh quá không thằng chó. Tao còn chưa kịp làm cái gì tiếp, để xem thử coi là thằng Boss hay thằng Tee…
Krisda Duenhaw: Í gớm.
“Mày nói với tao cũng được” Tôi mỉm cười huých vai người bên cạnh, cầm điện thoại từ khi nào mà tao không thấy luôn. Mhẻ, giả bộ không quan tâm nhưng thật ra là đợi bình luận chứ gì.
“Húi, hết trò rồi chứ gì mới chơi trò trẻ trâu kiểu này”
“Ờ vậy đó, lấy dùng với mày hết rồi, dùng lại được không?”
“Không được, không được, P’Duen thích đồ mới không thích dùng lại”
“Không biết tái sử dụng sao, thế giới đang nóng lên đó nha”
“Không quan tâm, tao đọc bình luận của P’Boss cái đã” Tôi gật đầu trong khi nhìn xuống màn hình. Thằng khốn Boss này là số một về làm trò, không đọc không được.
Boss Thanarat: Tôi cũng chỉ được thế này…là người mà em cảm thấy tốt nhưng không yêu #BossDuen.
Aww thằng chó, đừng có mà tiến cử mình là chồng thằng Duen. Chồng nó đang ngồi ở đây, tao đây nhé.
Bohn Ss: Mày coi chừng tao…phép thuật triệu hồi chồng câm Megha Setthakit.
Tôi tag chồng câm vào trong bình luận, đợi không lâu thì nó vào trả lời…Cơ mày câu này là câu dài nhất từ lúc quen biết nhau đến giờ.
Megha Setthakit: Một số người chỉ yêu cũng có quyền chiếm hữu…một số người chỉ được nhìn nhưng không có quyền làm gì #MekBoss.
Đây là mày mai phục thật hả…
Tôi với thằng Duen ngồi chơi tiếp chưa đến hai phút thì có một chiếc xe kem chạy ngang qua. Thằng King từng kể cho tôi nghe về trải nghiệm của nó khi chạy đuổi theo một chiếc xe bán kem, tội nghiệp nó thật sự.
“Ăn kem không” Tôi lên tiếng hỏi, khi thấy đối phương gật đầu thì chúng tôi đi đến chỗ chiếc xe đẩy màu đỏ cùng nhau. Chú này chắc cũng là cùng một người với người mà đẩy xe đi trốn thần King.
“Trà xanh ngon vãi, nhăm nhăm” Thằng ngơ ăn kem trà xanh, của tôi là vani. Lúc đầu thằng Duen định ăn dây tây nhưng hết rồi nên đành phải ăn vị này. Tôi nhìn chằm chằm đối phương đang ăn đồ trong tay một cách ngon lành…ngon dữ vậy sao.
“Ăn thử được không”
“Được chứ”
“Hehe” Khi nhận được câu trả lời thì tôi cúi xuống nhẹ nhàng liếm…môi của đối phương, thì cũng… ngọt thật nhé. Ý là miệng Duen nhé, không phải kem.
“Í, nước miếng! Thằng Bohn, cái thằng mặt dày, cái thằng đầu hói bụng phệ, cái thằng con trai bà điên. Hứ, mày bị điên hay gì, làm vậy mà coi được! Ở đây là nơi công cộng đó nha!” Nó đánh vào ngực tôi, làm ầm ĩ. Ai mà quan tâm chứ, đã nói rồi là trong công viên không có nhiều người mấy. Nếu họ nhìn thấy thì coi như là công đức đi.
“Húi, tao đi vứt rác đây”
Tôi nhìn theo bóng dáng người yêu bực bộ đi vứt rác vào thùng. Miệng nó lẩm bẩm phàn nàn liên tục, lông mày thì nhíu lại thành nút. Gì chứ, cũng chỉ là liếm môi thôi mà, có phải hôn đâu.
Bụp!
“Úi, xin lỗi nhé ạ”
Tiếng động lớn cùng với sự va chạm mạnh khiến tôi quay lại nhìn. Giọng nói phát ra từ một cô gái trẻ, thân hình mảnh mai…hửm.
“Vâng?” Tôi nhướn mày hỏi, không cười hay là thể hiện thái độ gì. Nhìn từ lời nói và hành động thì tôi cũng biết chắc rằng là cô ấy không tình cờ va vào tôi.
“Chuyện là…đúng lúc Sand mới đến đây lần đầu tiên và…” Cô ấy đang định nói cái gì đó nhưng đã bị một giọng nói khác cắt ngang trước. Tôi nghĩ là tôi biết chủ nhân của giọng nói đó nhé.
“Con nhỏ Sand, đừng có dây vào người ta”
“Tại sao, mày muốn?” Cô gái xinh đẹp khoanh tay, nhíu mày nhìn người mới đến một cách chán ghét. Đối phương nhìn vào mắt cô ấy một lúc trước khi hướng ánh mắt về phía tôi.
“Thì cũng từng muốn có nhưng nó có vợ rồi, đằng sau kia kìa vợ nó” Cậu ấy hất mặt ra phía sau lưng tôi, vừa mới biết là thằng Duen đang đứng ở sau lưng.
“Ô hổ khốn nạn, đẹp trai cả vợ cả chồng. Tao thấy rồi mà vú nó rung lắc luôn, đi chỗ khác đi thì tốt hơn con Mai!!” Nói xong, cô gái xinh đẹp kéo bạn mình ra khỏi khu này, trước khi đi tôi cũng vẫy tay chào tạm biệt thằng Mai nữa. Kể từ khi trở về từ Phu Soi Dao, nó không bám lấy tôi nữa. Có đôi khi cũng chào hỏi nhau theo phép lịch sự, nói luôn là thay đổi từ đâu cho tới chân.
“Mhẻ, hot ghê luôn đó ạ” Thằng Duen mỉa mai nói, cắn miệng mình cố gắng nhịn cười. Không biết là nó điên hay là cái gì, khi thấy tôi được gái đến tán nó sẽ đứng cười.
“Một chút ạ” Tôi tủm tỉm cười.
“Đến một mình” Nó bước đến gần cùng với khoanh tay nhìn tôi cười cười. Cái gì, này là mày định diễn vai không quen biết tao nữa hả. Nhưng mà thôi kệ, muốn chơi cũng cũng được nhé, hehe.
“Vâng”
“Tán được không vậy” Thân hình mảnh khảnh của sinh viên Y trầm ngâm bước quanh người tôi. Nụ cười vẫn tô điểm trên khuôn mặt, không hề biến mất.
“Tán cái gì…cậu vẫn chưa có hỏi tôi là có độc thân hay không” Tôi giả vờ làm mặt kiêu ngạo, giơ tay lên cạy móng tay mình. Lén nghe thấy thằng Duen cười nhưng một lúc thì im lặng. Hới, đừng để cho tao chơi một mình chứ.
Tingting!
Krisda Duennhaw với Bohn Ss:
Có áo thực tập kỹ thuật, có bánh răng, có vợ chưa vậy?
Khi đọc xong thì tôi lắc đầu mỉm cười, bước đến ôm người mới post bài cùng với tình yêu cháy bỏng. Nói cho hỏi thì cũng hỏi thật nữa, nhưng ở gần cỡ này cần thiết mà mày phải post lên để hỏi tao không.
“Không hỏi đi ạ, ở gần ngay đây luôn mà. Hửm, Krisda” Tôi cúi xuống thì thầm vào vành tai trắng sáng, cố tình thổi hơi nóng vào đối phương đến khi em ấy phải rụt cổ trốn.
“Tôi chán lời nói rồi, bây giờ muốn đọc nhiều hơn” Duen lạnh ngước mặt lên nhìn tôi, nhướn mày vài lần để tăng thêm sự ghẹo gan. Người yêu của ai vậy chứ, đáng đấm chết mẹ.
“Hehe, hôn trước đi rồi nói”
“Hứng quá ha, ở đây là giữa đường đó” Em ấy cau mày, đưa tay đặt lên ngực tôi nhẹ nhàng. Giữa đường rồi sao, không thấy có người nào hết. Tao chỉ thấy bà cụ chạy theo xe bán kem và ông cụ đang bán Yakult.
“Không có ai thấy đâu” Người đối thoại bĩu môi, nhăn mặt quay trái quay phải. Khi tự tin rằng không có người mới ấn đôi môi đầy đặn xuống cánh môi của tôi…Tất nhiên là điều đó khiến tôi rất hạnh phúc, bàn tay đang nắm chiếc eo thon di chuyển lên giữ lấy chiếc cổ trắng nõn cho áp sát hơn nữa. Còn tay còn lại nhấn gửi dòng tin đã nhập.
Bohn Ss:
Có rồi ạ
“Anh yêu Duen nhé…Duen yêu anh không?”
“Duen phải nói nữa hả, dù sao cũng biết rồi mà”
“Anh muốn nghe”
“Duen cũng yêu P’Bohn ạ”
“Hehe”
– –The End—
Cập nhật: 04/10/2023