My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa? - Chương 68: Bông Hoa Số 68: BohnDuen
- Home
- My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?
- Chương 68: Bông Hoa Số 68: BohnDuen
“Ư…”
Tôi phát ra một âm thanh khó chịu khi nghe thấy tiếng mở cửa. Âm thanh không lớn lắm nhưng cũng đánh thức tôi dậy. Ở đây là ở đâu vậy. Nghĩ đến đó, tôi từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên mà tôi nhìn thấy là thân hình cao lớn của người yêu vừa đi đến ngồi ở mép giường.
Ah…chuyện đêm qua.
“Dậy rồi hả, đau đầu không…không có bị sốt này” Thằng Bohn cúi xuống áp mu bàn tay lên má tôi. Tay nó lạnh kinh, nhìn từ tình trạng nó có lẽ đã đi tắm rồi. Không như thế thì có không nhìn ổn đến cỡ này đâu.
“Một chút…” Khi nói xong thì tôi đưa tay lên dụi mắt. Ngứa mắt nghi kinh khủng chắc là vì ngủ muộn… Thằng kỳ đà khốn nạn, ngoại trừ ngoại trừ man rợ rồi còn động dục nữa là đằng khác. Nếu tao chết dính trên ngực mày rồi làm như thế nào, nói xong rồi thì mông đau kinh khủng. Đợi nó sơ ý rồi tôi sẽ bắt nó đi nhấn nước cho chết luôn.
“Đừng dụi chứ, kẻo nó đỏ” Đối phương nắm tay của tôi lại không cho dụi mắt. Aww thằng chó, ngoại trừ làm tao đau rồi còn cản trở hạnh phúc của tao nữa!
“Buông ra, tao ngứa mắt” Tôi khẽ lắc cánh tay mà nó đang nắm để muốn nói rằng ‘Buông ra đi thằng chó, muốn kiếm chuyện với P’Duen hay gì’ nhưng đối phương lại nắm chặt hơn trước. Aww thằng xấu xa này.
Chụt!
“Hết chưa” Thằng man rợ nở nụ cười sau khi ấn nụ hôn lên mí mắt của tôi. Khốn nạn…kiếm chuyện khiến tim tao đập mạnh từ sáng sớm luôn nhé. Coi chừng tao tát bằng bánh răng, thấy mà ghét.
“Chắc là hết đó, làm cái gì mà lố lăng” Tôi bĩu môi, cố gắng làm gương mặng tĩnh lặng nhất có thể. Và nó cũng tĩnh lặng thật…mặt tĩnh lặng nhưng má đỏ.
“Hehe”
“Im đi, tao phải đi tắm rồi!”
“Cần bế đi không”
“Bố mày. Không cần, tao không có yêu đuối” Tôi chống người đứng dậy từ giường. May mà thằng động dục nó mặc quần áo cho tôi rồi, không như thế chắc tôi còn xấu hổ hơn trước nữa.
Khi di chuyển cơ thể, cơn đau nhói ở cửa sau ngay lập tức truyền đến. Thì đau là đúng rồi, không đau mới là lạ. Thằng điên Bohn mẹ nó láo toét, nói là sẽ không làm cho tôi đau, rồi nhìn bây giờ đi!! Mặc dù đau nhưng tôi không thể cho nó thấy là tôi đi không nổi, kẻo nó lại nói là P’Duen yếu đuối!!
Khi nghĩ được như thế thì tôi chống người đứng dậy, giả bộ im ỉm mặc dù thật tâm muốn hét thật to rằng ‘Đau quá đi!!! Đau chết mẹ luôn đó thằng khốn nạn!!’ nhưng nó cũng vẫn còn nổi á. P’Duen không có yếu…đuối.
Phập!
Bịch!
“Ối!” Cơ thể của tôi sụp đổ, hông đập mạnh xuống sàn. Nếu muốn hỏi là đau không…rớm nước mắt luôn ạ. Chỉ mới đi ba bốn bước thôi cũng đau muốn chết rồi, nhưng đây nó còn va vào vết thương cũ nữa chứ, đau dữ dội luôn đó. Mẹ nó…
“Duen! Bị sao không” Thằng Bohn chạy đến xem tôi, tình trạng hiện giờ của tôi vô cùng thảm thương. Ngồi chổng mông đến nỗi hai chân tạo thành hình chữ M, nước mắt chảy dài.
“Hưu, đau” Tôi nước mắt lưng tròng, nó đau thật nhé. Đau kiểu chịu không nổi và thật sự…chân tôi nó đang run rẩy. Trượt cái gì không trượt, đi trượt túi ni lông. Đây là P’Duen ngu hay là ngu vậy chứ.
“Ỏ ỏ thôi nhé, không khóc nhé. Để anh sẽ đưa đi tắm” Khi nói xong thì thằng man rợ nâng người tôi lên từ sàn đưa đi vào phòng tắm. Bây giờ cái gì cũng được hết á, P’Duen không nổi rồi. P’Duen đau mông!!
“Ra ngoài đi…”
Tôi nói với đối phương khi thấy rằng nó đứng nhìn tôi một hồi lâu rồi. Sao nảy nói là chỉ đưa đến rồi sẽ đi, đừng tưởng là tao không thấy cái anh mắt động dục của mày nhé thằng kè đà. Nhỏ dải rồi còn nuốt ừng ực.
“Trong phòng tắm một hiệp không ạ, coi như là lấy giờ tốt lành quyết thắng cho buổi sáng ngày mới”
“Đừng có mà điên thằng chó, xem tình trạng của tao đi”
“Haha”
“Ra ngoài, muốn tắm rồi”
“Cần giúp không” Tôi nghiêng cố nhướng mày như không hiểu những gì nó nói. Nó nghĩ là tôi mỏng manh dễ vỡ đến mức tự tắm cũng không được luôn hả… Không phải rồi, nó có lẽ đề cập đến chuyện thứ mà đang ở bên trong chắc chắn.
“Không”
Khi nói xong thì quay mặt đi trốn. Thằng điên ới, ai bảo mày ra bên trong chứ. Nếu tao nhiễm bệnh dâm dục, man rợ, tàn bạo của mày thì phải làm sao. Còn nữa, tao sẽ phải làm như thế nào với cái thứ này đây!! Tao không biết lấy ra!!! Nhưng nó…có lẽ sẽ không khó chăng.
“Sao á, ngại hả. Không cần ngại đâu, chúng ta làm nhau rồi mà. Ối!” Không để cho nó nói xong thì thôi đưa tay lên đánh vào tấm ngực dày một cái chát. Nói ra mà không ngượng miệng nhé mày.
“Câm đi” Tôi chỉ mặt nó đe dọa rằng nếu nói một lần nữa mày chết chắc. Khi nào mày mới đi ra ngoài, Krisda muốn tắm rồi!!!
“Rồi nó không phải hay sao?”
“Không biết, cút ra đi”
“Hehe”
Và rồi thằng động dục cũng đi ra bên ngoài phòng tắm. Nó không sẵn lòng rời đi đâu nhưng tôi dọa rằng nếu không đi sẽ không nói chuyện cùng nữa.
Được rồi…tập trung vào vấn đề của mình đi thì hơn.
Làm như nào đây…
Cuối cùng tôi cũng lấy nó ra được, vừa trầy chật vừa ngượng ngùng xấu hổ. Không biết là có hết không nhưng những gì lấy ra nó khá nhiều, có lẽ là hết rồi chăng. Đó là Pikachu hay là đập nước vậy chứ, xả nước ra không nể nang ai luôn đó mày.
“Ra rồi hả, đói không, đặt đồ ăn sáng về cho” Thằng Bohn nói khi tôi bước đến ngồi bên cạnh nó. Chân tôi vẫn còn hơi run một chút nhưng cũng không nhiều bằng lúc mới thức dậy.
“Ừm”
“Đợi ăn cơm rồi uống thuốc nhé, đề phòng trường hợp bị bệnh”
“Bệnh? Chỉ vì có gì với nhau thôi á” Tôi nhướng mày hỏi, cũng từng nghe chuyện này vài lần…nhưng nó sẽ bị bệnh thật nữa hả? Tôi không thấy cảm giác giống như sẽ bị bệnh một chút nào.
“Ừm, nhưng mà nhìn mày không bị sao hết, trâu đực đây mà”
“Tao không có trâu, mày yếu đuối thì có” Tôi nhếch mép cười nhìn nó một cách khinh thường. Thật ra thằng Bohn không có yêu đuối đâu…nhưng mà tôi thấy ghét nó chứ sao. Đó là lần đầu tiên của tôi đó nha! Thay vì nó sẽ nâng niu chiều chuộng tôi một chút. Không có đâu, chỉ có những lời nói thô bạo. Tôi dỗi nó thật sự nhưng sợ làm ầm ĩ rồi nó sẽ nói giống như trong phim rằng ‘Em đây cũng cảm thấy tốt mà’ hoặc không thì ‘Miệng nói là không nhưng thật ra cơ thể phản ứng lại là tốt nhé’
“Aww, kiểu này phải thêm vài hiệp nữa phải không”
“Thử đi, tao phang cho vỡ đầu thật đó!” Tôi giơ cây đèn ngủ bên cạnh người lên đe dọa khi đối phương nhích lại gần. Nó nhăn mặt trước khi vớ lấy remote để bật tivi. Cuối cùng, đêm qua chúng tôi đã không trở về căn hộ. Lúc đầu đồng ý với nhau là một hiệp nữa rồi sẽ về nhưng thằng khốn nạn Bohn!!! Bởi vì mày, bởi vì duy nhất một mình mày!!
“Hôm nay đi mua khuyên tai đi”
Chúng tôi ngồi xem tivi một lúc thì tôi nhớ ra điều gì đó. Hôm này là thứ bảy và tôi với nó không có công việc gì. Nếu như thế thì hôm nay đi mua cái đó cùng nhau cũng được. Thấy hình như tiệm quen của thằng Bohn cũng cách đây không xa. Dì có xa thì tôi cũng sẽ đi, có bánh răng đeo ở cổ rồi nó áp lực như nào không biết.
“Ừ, đúng lúc rảnh. Muốn có màu gì?” Thằng Bohn lên tiếng hỏi trước khi vòng tay qua eo tôi. Muốn làm ầm lên nhưng dù có làm thế nào đi nữa nó có lẽ cũng không buông.
“Tùy ý mày đó, tao mua cho mày”
“Mày cũng đeo mà, lấy mày đen được không, tao nghĩ nó ngầu”
“Ừm, cũng được đó” Tôi gật đầu đồng ý. Người man rợ như thằng Bohn thì phải đi cặp với màu kiểu này chứ. Tôi từng thấy nó đeo kiểu gai gai nữa…người ta họi là cái gì nhỉ. Nó giống như một cây kim nhưng to hơn một chút. Kệ mẹ nó đi, tóm lại là nó đeo rồi đẹp trai vãi.
“Thích bánh răng của tao không” Khi không tự nhiên người bên cạnh hỏi trong khi dùng ngón tay móc bánh răng lên cho ngang với tầm mắt của tôi. Trên đó có ghi là ‘Gear’ và viết số gì đó. Tôi không biết nhiều về những chuyện này lắm nhưng cũng không nghĩ là sẽ hỏi. Chỉ biết rằng nó tặng cho vật quan trọng là đủ rồi.
“Thích chứ”
“Thì hẳn là phải thích rồi, đây là bánh răng đó nhé”
“Tao không thích khi mà nó là bánh răng nhưng tao thích và mày là người tặng cho” Thật ra tôi không focus vào chuyện kỹ thuật, chuyện bánh răng, chuyện trao đổi cái gì như này hết nhé. Nhưng mà thấy tôi hạnh phúc như đang thấy thế này là vì người chứ không phải vì vật.
“Miệng ngọt ghê, chụt” Nó cúi xuống chạm vào miệng tôi vang lên một tiếng to. Từ lúc tao chịu để cho mày hôn ở Phu Soi Dao thì tao thiệt hại bản thân thường xuyên hơn đó nhá.
Cốc cốc cốc!
“Chắc là đồ ăn sáng, để tao đi lấy” Tôi gật đầu với đối phương. Dù mày không đi tao cũng bắt mày phải đi, bây giờ cơ thể tao vẫn chưa ổn định cho lắm.
Vừa mở cửa ra thì chúng tôi gặp một cô gái trẻ. Đồng phục nhân viên ở đây khá đẹp, giống như tôi từng thấy ở đâu rồi. Mẹ nó quen vãi, quen từ lúc thấy căn phòng này rồi. Tên của khách sạn đọc là gì nhỉ. ‘Jinsuree’, khoan đã… Nếu nhớ không nhầm thì đây nó là
“Nghe tin là đặt phòng ở khu của tao hả thằng Duen”
Họ của nhỏ Ting…
Tôi nhìn người bạn thân đang bước vào phòng, nó bận áo phông và quần dài. Bỏ mẹ rồi, làm thế nào tôi có thể quên khách sạn của bạn thân được chứ. Hèn gì tại sao mẹ nó lại quen một cách khốn nạn.
“Đặt cái gì mà đặt” Vừa dứt lời thì quệt mồ hôi chảy ròng trên má. Nếu nó mà biết đêm qua xảy ra chuyện gì bạn thân của tôi sẽ trở thành người phụ nữ đáng thương nhất trên thế giới và với tình yêu bạn chúng ta phải bưng bít chuyện này như một bí mật quân sự quốc gia!
“Anh làm với thằng Duen rồi phải không?” Nó khoanh tay hỏi thằng man rợ. Tôi gửi anh mắt bảo nó nói dối, nhưng chắc là gửi không đến…
“À há”
“Ở đây nữa phải không?”
“Yes ma’am”
“Đêm qua?”
“Đúng vậy”
Thằng Bohnnnnnnnn!!! Mày không tội nghiệp nhỏ Ting hay sao…
“Mé…tốt ghê luôn. Tao đã cố gắng an phận trong một thời gian dài rồi vì nghĩ rằng đó là hạnh phúc của bạn. Ở trường đại học thì cố gắng không nhìn lúc mày va anh ấy hú hí với nhau nhưng nhìn những gì mày làm đi… Mày lôi P’Bohn đến bình bịch ở khách sạn của tao, cộng thêm còn là phòng ở bên cạnh phòng tao nữa! Mày muốn cho tao chết đứng hay gì thằng Duen. Hừm! Đêm qua tao phải nằm nghe tiếng ưm ah áh áa cả đêm, khốn nạn!!! Mày đểu lắm! Mày đang chọc tức tao phải không! Muốn dán tag bạn thân bạn xấu với tao hả con nhỏ ERee!!”
Mặt tôi đỏ lên ngay lập tức khi nghe thấy câu mà nó nói là phải nằm nghe tiếng rên rỉ cả đêm. Tiếng lớn lắm luôn hả… Kiểu này các phòng bên cạnh nghe thấy hết luôn rồi còn gì. Ahhhhh! Tôi biết lấy mặt mình đi giấu ở đâu đây! Ehh…
“…ai là ERee vậy”
“Mày không phải làm vẻ mặt ngây thơ! Người ta ai cũng hiểu hết rằng đó là nữ phản diện của Lipstick good, nữ chính son môi đỏ!!” Nó bước đến lắc vai tôi. Ờ Ting…tao đau mông, rồi còn… Lipstick good cái quái gì tao chưa từng dùng.
“Á…ái…úi…Tinggggg”
“Hừm, tiếng mày đúng hài. Ờ tao đi đây…không muốn làm phiền hạnh phúc. Tao láo đó tao chỉ là không muốn thấy mày với anh ấy chim chuột với nhau” TingTing thả vai thôi ra trước khi bước thẳng ra khỏi phòng. Aww, tại sao nó lại dễ dàng như này chứ. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tưởng là con của chủ khách sạn là lớn hả?!
Khi nhỏ Ting đi thì chúng tôi ngồi ăn sáng với nhau. Ngồi nói chuyện qua lại thì trưa mất rồi thế nên là quyết định đi mua khuyên tai vì không có gì làm. Lâu rồi không ngồi trong xe nó. Ờ, thấy hình như chiếc Mercedes được P’Boun lấy đi rồi. Thế là bây giờ quay lại dùng chiếc Porsches màu trắng ban đầu.
Hới!! Xe tôi vẫng đang ở trước khoa thằng Bohn, cộng thêm còn có điện thoại ở trước xe nữa. Chắc mất rồi quá!!!
“Sao lại làm mặt như thế?”
“Supachai…điện thoại” Tôi làm mặt buồn, nếu mất tôi phải làm sau đây. Chiếc điện thoại đó tôi quý lắm nữa, dùng từ hồi lớp M.5 rồi đó. (*Ngang lớp 11 mình thì phải*)
“À, về phần chiếc xe thì đang ở nhà rồi” Tài xế đưa điện thoại cho tôi.
Khi đón được đứa con yêu trở về, tôi ngồi ngân nga trong sung sướng. Thằng Bohn lái xe không lâu thì dừng lại ở một cửa tiệm. Đó không phải là một cửa hàng sang trọng, nhưng sạch sẽ và bên trong chất đầy khuyên tai và rất nhiều đồ trang sức.
“Aw, khách hàng thân thiết của tao đây mà” Anh râu ria, mà tôi nhớ hình như là anh mã số của thằng man rợ lên tiếng chào hỏi. Hửm…gia tộc mã số của mày đỉnh thật.
“P’Sign, chào anh” Thấy thằng Bohn giơ tay lên chào thế là tôi làm theo, không quên cười với đối phương nữa. Tao nghi ngờ lâu rồi, mày phải là người như thế nào vậy Bohn mà đi quen biết chủ tiệm này chủ tiệm kia khắp nơi, hửm. Như thế nào, kể đi.
“Đến mua cái gì hỏi anh được nhé thằng em”
“Khuyên tai Millefiore đó anh”
“Oke, theo tao đến đây” P’Sign dẫn chúng tôi đến chỗ tủ kính. Ước tính bằng mắt trong đó có lẽ có kích cỡ mà chúng tôi muốn không ít hơn một trăm cặp. “Đồ không được nhiều cho lắm, xin lỗi nhé. Đúng lúc hôm qua xe chở khách du lịch xuống hốt hết một bao tải luôn”
“Không sao đâu anh, chỉ nhiêu đâu thôi là đủ nhiều rồi”
“Vậy chọn đi nhé. Đợi xíu tao quay lại liền…xin phép đi lấy món salad hôm qua ra trước” Nói xong anh mã số thằng Bohn lạp tức chạy ra phía sau của hàng. Anh không cần nói cũng được!
“Lấy kiểu nào đẹp đây… Chọn đi” Đối phương di ngón tay vòng quanh tủ. Tôi khoanh tay xem xét những món đồ phía bên trong. Mẹ nó cặp nào cũng đẹp nhưng nổi bật quá…
“Lấy kiểu đơn giản được không, không muốn nổi bật lắm”
“Ừm, cái này không” Thằng Bohn lấy ra cho tôi xem một cặp. Nó là khuyên tai tròn tròn màu đen, không có họa tiết gì. Ờ! Kiểu này đây là kiểu mà tao muốn có. Làm tốt lắm cậu Bohn, lấy đi này nữa Baht!
“À há, lấy cái này đi” Tôi bước lại xem gần hơn, thằng Bohn đeo rồi phải đẹp trai lắm, chắc luôn…nhưng tôi có lẽ còn đẹp trai hơn, hihi.
“Đâu để xem coi là lỗ bị tắc hay chưa” Người nói đưa tay lên bóp nhè nhẹ dái tai của tôi. Áhh thằng chó!! Từ khi mày biết rằng lỗ lai là điểm yếu của tao thì kiếm chuyện sờ miết luôn nhá. Thằng c*c chó đê hèn!!
“Ưm, đừng chọc!” Tôi rụt cổ lại trốn rồi dùng hết sức đập vào vai của nó đến nỗi đối phương nhăn mặt vì sự đau đớn. Nghĩ là tao sẽ tội nghiệp à? No nhé, đáng đời!
“Mẹ, tao đi có một lát mà sắp làm nhau trong tiệm luôn rồi” Âm thanh lớn phát ra từ cầu thang, không cần nói cũng biết là ai. Thì cả tiệm chỉ có ba người, tôi, Bohn rồi thì anh mã số râu ria của nó.
“Muốn xem chứ gì, hehe” Thằng man rợ làm mặt ghẹo gan. Tao đá mày được không vậy.
“Ờ ờ, muốn xem lắm. Đâu khuyên tai nào mày” P’Sign bước đến quầy. Ô hổ, vừa mới thấy là anh ấy có nuôi vẹt nữa. Mà ở cổ có đeo bảng tên nữa đó ‘Sand’. Hey Sign với Sand.
“Đây ạ, vừa đến đây thì nghĩ lại lần nữa… anh có kiểu này nhưng là 0.5mm không. Quên mất là thằng Duen nó bấm lỗ nhỏ” Thằng Bohn hỏi. Ờ nhỉ…tôi cũng quên mất, suýt nữa là đi tong rồi đó tao. Nói trước luôn chắc chắn là tôi không chịu mở rộng rỗ ra vì chắc chắn sẽ rất đau.
“Có có, để tao đi lấy cho”
“Duen đi đợi ở trong xe đi, lát tao theo sau” Tôi gật đầu hiểu ý trước khi bước ra khỏi tiệm. Mà thật ra đợi cùng nhau cũng được nhưng thằng Bohn nó làm mặt giống như không muốn cho tôi ở cùng. Chắc là muốn nói chuyện với anh mã cố của mình.
Ah.
“Đi cẩn thận chút chứ”
“Xin lỗi…và cũng cảm ơn” Tôi hắng giọng khi đột nhiên đầu gối yếu đi khiến cho suýt ngã. Nếu thằng Bohn không nắm lấy cánh tay lại có lẽ ngã xuống sàn mất rồi.
“Bị gì, nóng hả…hay là đau vết thương”
“…”
“Đau lắm không, đi gặp bác sĩ không” Khi nó thấy là tôi không trả lời nhưng mặt đỏ thì giữ mặt cho quay lại nhìn ngay lập tức. Dị ứng cái ánh mắt lo lắng của nó thật sự… Ối, mày càng lo lắng các triệu trứng của tao càng tệ hơn đó biết không.
“Tao đây nè là bác sĩ…không sao đâu”
“Chắc nhé”
“Thôi nào, tao đi đợi ở xe trước” Không đợi cho nó giữ lại tôi ngay lập tức đi ra xe thật nhanh… Thật ra thì không nhanh lắm đâu bởi vì đau nhói. Điên mà…chân tôi yếu đến mức lúc nào cũng cảm thấy giống như mình sắp khuỵu xuống. Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó…
Tingting!
Tôi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại mình. Màn hình điện thoại hiển thị rằng có Line đến… Line nhóm hả. Khi thấy rằng đó là ai thì tôi ngay lập tức nhấp vào để đọc.
Tôi đáng thương hay là cái gì đây. Một lòng thì muốn phủ nhận đó nhưng nó là sự thật mà. Nhỏ Ting bạn yêu dấu, tao nghĩ là đến lúc phải tìm cho mày một tấm chồng rồi đó. Không như thế có lẽ tao sẽ cảm thấy có lỗi suốt phần đời còn lại.
Tôi không muốn trả lời ai hết. Nếu trả lời rồi tụi nó chắc chắn sẽ phải chọc vì thế cho nên…im lặng là vàng. Đợi xem là tụi nó sẽ nói chuyện gì với nhau.
Khi đọc xong thì tôi đỏ mặt ngay lập tức. Này mày nghe thấy được như thế nào vậy chứ, tiếng tao nhỏ muốn chết. Tao nghĩ là tiếng không có to vang đến tận phòng mày đâu…mày nghe lén phải không! Lấy tai áp vào tường hoặc không thì nấp sau kính chắc chắn! Còn chuyện đó…thì thằng khốn Bohn nó làm đau á! Nếu tôi tự đưa vào nó có lẽ sẽ đau ít hơn chứ sao. Ít nhất nếu đau thì tôi đau vì mình.
Sợ nó cảm thấy tội lỗi…ý là cảm thấy tội lỗi nhiều hơn đây này.
Hưu, Ram mày là người bố tốt nhất luôn…Bây giờ tôi band ba tám giây vì ba đấm thằng Bohn. Ehh, tôi hết dỗi ba đi thì tốt hơn.
Tin tôi đi là không có giới nào nói chuyên trên giường khốn nạn bằng giới của con ả này nữa rồi…
Tôi đóng Line rồi chơi game giết kiến đợi thằng kỳ đà. Không phải gì đâu, ngại khi mà tụi nó nói chuyện với nhau. Sao không nói chuyện khác chứ!
“Về rồi”
Thằng Bohn mở cửa xe bước vào, trong tay cầm túi màu đen nhỏ nhỏ mà đoán rằng chắc đó có lẽ là khuyên tai. Thật ra thì nó nói chuyện vơi P’Sign cũng không lâu, biết thế tôi ngồi đợi nó ở quanh đó cũng được. Ngồi trong xe một mình mẹ nó đúng cô đơn… là vì trong xe im lặng phải không, chắc chắn là phải.
“Về căn hộ luôn phải không” Tôi quay qua hỏi. Nó đã tháo chiếc khuyên tai ban đầu ra rồi, tai phải của nó xỏ tận hai lỗ. Mày có xỏ nhiều quá không vậy, tao biết rồi là man rợ.
“À há”
Phải mất thời gian khá lâu hơn chúng tôi tưởng để về đến căn hộ. Ngay khi về đến nơi thì thằng Bohn xin phép đi làm việc hay cái gì đó của nó mất tiêu. Còn tôi thì nằm ở sofa xem tivi, điều hòa mát rượi.
Tingting!
Tiếng điện thoại vang lên lần nữa, nhưng lần này không phải cái tụi kia. Người gửi tin nhắn đến chính là ba của tôi…nghĩa là mẹ không tẩn ba đến chết. Yeah! DaoNuea vẫn có ba để vái trong ngày của bố!!
Với bạn tôi có lẽ phải thừa nhận vì nhỏ Ting nó nghe thấy. Nhưng với ba…xin phép nói dối một chút đi vậy. Bạn không xấu hổ hay sao khi phải nói với bố rằng mình là thụ mặc dù là con trai.
Cái này không phải nói dối nhé, thì tôi ở trên thật mà…
Khi nói chuyện với ba xong thì tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Phải đi nói chuyện mà nó phải đến nhà ăn cơm tối nữa. Tôi không gặp DaoNuea bao lâu rồi thế này, nhớ em kinh khủng.
“Bohn, hôm nay ba bảo đưa mày đến ăn cơm ở nhà” Tôi lên tiếng, mắt nhìn vào chỗ người yêu. Nó đang làm cái gì đó lớn tiếng ở bàn máy tính.
“Ờ, được chứ. Duen, đến ngồi đây” Đối phương vẫy tay gọi tôi đến, tôi cũng gật đầu trước khi bước tới và ngồi cạnh nó. Bàn máy tính có hai cái ghế, tôi nói nó rồi nhé là không cần phải mua về thêm vì dù sao cũng không dùng cùng lúc với nhau sẵn rồi. Nhưng có ở đâu mà nó chịu nghe.
“Chuyện gì?”
“Để đeo khuyên cho” Thằng man rợ đưa một tay lên cho tôi xem.
Trong tay của Bohn có một cặp khuyên tai, nó nhìn không khác cái chúng tôi đã chọn là mấy. Màu đen, hình dáng giống như ban đầu. Chỉ khác biệt ở chỗ kích thước giảm xuống và họa tiết. Họa tiết không nhiều lắm đâu, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ không nhìn thấy rằng ở một góc của chiếc khuyên có con chữ nhỏ nhỏ (Rất nhỏ).
‘BohnDuen’
“Mày nói là không muốn nổi bật thế nên tao khắc chữ nhỏ nhỏ” Đối phương tóm lấy người tôi cho ngồi vào lòng, cằm tựa vào vai tôi.
“Sợ người khác không biết hay gì, bố anh” Không, thật ra là không có ai thấy được đâu. Nó nhỏ tí xíu xiu luôn, cách duy nhất có thể nhìn thấy là dùng kính lúp để soi đó… Thấy thương ghê, biết là không có ai thấy nhưng cũng xin phép để thể hiện quyền sở hữu, haha.
“Ừ, thích không” Đối phương siết chặt vòng tay, dụi dụi chiếc mũi nổi bật trên má của tôi.
“Thích á…Hới khoan đã, tao phải là người mua cho mày mới đúng chứ” Tôi kêu lên, quên chuyện này mất tiêu. Như này thì giống với nó là người tặng cả bánh răng cả khuyên luôn còn gì!
“Không sao đâu”
“Không muốn, tao nói rồi mà là sẽ mua cho mày á”
“Vậy thì trả tiền”
“Bao nhiêu á, để đi lấy ví tiền trước đã” Tôi đẩy người đứng dậy nhưng chỉ được trong chốc lát thì phải quay lại ngồi vào lòng của đối phương giống như ban đầu vì sức mạnh lôi kéo từ phía sau.
“Không muốn tiền…”
“Vậy muốn cái gì…” Tôi quay mặt lại nhướng mày hỏi. Hay là nó muốn đi chơi? Cũng được đó vì ngày mai là chủ nhật, cộng thêm tôi không có công việc. Dù sao cũng rảnh, đi đâu được…
“Muốn Duen…”
“Đừng nó mà động dục” Tôi đập bàn tay của mình lên cánh tay to lớn đến nỗi hiện lên vết đỏ. Tay tôi mạnh hơn có phải không vậy, hồi trước không hề thấy bị nổi vết lên như thế này đâu… Nhưng cũng tốt, thằng khốn Bohn nó sẽ biết đau.
“Nhé” Đối phương lắc lư người tôi qua lại giống như nũng nịu. Khi lên cơn ham muốn rồi lần nào cũng ra vẻ ngây thơ hết nhé mày. Đừng tưởng là tao sẽ bị lừa giống như hôm qua nhá! Không ăn được tao đâu thằng chó!!
“Không muốn” Tôi vẫn nhất quyết với tuyên bố ban đầu, cố gắng vùng vẫy đễ thoát khỏi vòng tay của người kia. Đây là cánh tay hay là kìm sắt, mày siết chặt quá không vậy!!
“Anh sẽ làm nhẹ nhàng”
“Đêm qua mày cũng nói là sẽ làm nhẹ nhàng giống vậy” Rồi làm sao? Gần chết! Điên mà.
“Thì mày quyến rũ á” Quyến rũ bố mày, quyến rũ người ta dùng với con trai được nữa hả. Mày không được chuyện gì hết thật sự, chắc là phải đưa đi học tiếng Thái với thầy Boss rồi.
“Đừng nha! Coi chừng tao đâm mày bằng tăm bông” Khi nói xong thì giơ tăm bông ở gần tay lên đe dọa.
“Nhé, nhé, nhé, nhé, nhéeeeeee”
“Buông ra…”
Tôi vẫn chưa kịp nói hết câu thì phải ngậm chặt miệng lại khi cảm nhận được thứ gì đó đã thức giấc của người phía sau. Đối phương đẩy phần đó vào tôi một cách trêu chọc, thằng c*c Bohn! Thằng động dục!
– ———–
[POV Writer]
“Tại sao mày động dục dữ vậy chứ!” Duen lạnh quay qua mắng người yêu. Hơi nóng tỏa ra khắp cơ thể, đang chảy dồn vào một điểm duy nhât trên gương mặt.
“Động dục chỉ vì mày thôi đó” Người bị mắng luồn tay vào trong lớp áo của người kia, bàn tay nóng bỏng mò mẫm làm da trắng nõn khiến Duen lạnh sởn tóc gáy.
“Ư! Đừng bóp chỗ đó!” Sinh viên Y kìm nén tiếng rên rỉ. Mắt nhìn chằm chằm một cách giận dữ, giữ cánh tay của đối phương lại không cho làm theo ý mình.
“Anh xin nhé ạ” Bohn thì thầm giọng yếu ớt, chiếc lưỡi nóng bỏng liếm quanh vành tai trắng nõn. Bàn tay lớn vân vê đỉnh ngực xinh đẹp để kích thích tâm trí đối phương.
“Không muốn…tao vẫn còn đang đau đó”
“Chỉ một lần thôi”
“…”
“Nhé, nhé ạ” Thân hình cao lớn siết chặt vòng tay, phát ra âm thanh nài nỉ bên tai. Duen lạnh nhíu mày lộn xộn, đưa tay lên che mặt cùng sự ngại ngùng. Cậu biết rằng nếu không nhượng bộ đối phương chắc chắn sẽ phải làm bộ mặt ỉu xìu và ngồi buồn thiu cả ngày…
“…ừ, chỉ một lần thôi nhé”
“Đáng yêu nhất, hehe”
Bohn bế người kia lên giường, anh đặt thân hình mảnh khảnh xuống một cách nhẹ nhàng. Không chậm trễ liền cưỡi lên người, bàn tay to lớn vuốt ve má người yêu cùng sự đắm đuối. Ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả người đối phương. Sinh viên Y hơi giật mình khi đôi môi nóng bỏng ấn xuống nơi hõm cổ, chiếc lưỡi linh hoạt liếm dọc theo làm da thơm tho của cậu.
“Hôm nay không ở trên à em yêu, hehe”
“Ưm…ah, thằng chó im mẹ đi”
Thân hình cao lớn tiến hành cởi bỏ quần áo của cả mình và người yêu đến khi không còn một mảnh vải nào che thân. Khi không còn gì để che chắn, Duen lạnh rúc mặt mình xuống gối để giấu đi đôi má màu máu của mình. Cậu nghĩ là đã nhanh lắm rồi…nhưng nó cũng vẫn không thể thoát khỏi anh mắt sắc lẹm của người phía trên.
“Đêm qua đau lắm không” Người phía trên hỏi đối phương, những ngón tay thon dài vân vê và chơi đùa với đỉnh ngực xinh đẹp trong khi từ từ chen người vào giữa hai chân.
“Cũng…một chút, ưm”
“Xin lỗi”
“Á!” Thân hình mảnh khảnh run rẩy bấu chặt chân xuống giường khi người yêu chiếm hữu lấy đỉnh ngực. Chiếc lưỡi thuôn dài liếp láp qua lại để kích thích tâm trí. Hành động của Bohn tao nên sự sung sướng lan ra khắp người Duen lạnh đến nỗi cậu phải giơ tay lên túm lấy tóc người trước mặt để giải tỏa tâm trạng.
Bohn luồn tay xuống dưới, những ngón tay thon dài xoa nắn khắp lối nhỏ phía sau. Khi thấy rằng Duen lạnh bắt đầu thả lỏng xuống thì từ từ đưa một ngón tay vào thành công mở đường. Người dưới thân sợ hãi ôm anh ngay lập tức khi mà nỗi đau bắt đâu lan ra, đáng thương đến nỗi Bohn lo ngại.
“Dừng không, hửm?”
“Sao không hỏi trước đó đi…bây giờ nó không kịp nữa rồi”
“Xin lỗi ạ” Hỏi xong thì anh cuối xuống hôn thái dương người yêu để an ủi tâm trạng.
“Ưmmm”
Tiếng rên rỉ ngọt ngào phát ra từ khuôn miệng đầy đặn, ngón tay thuôn dài của Bohn có lẽ vẫn đang làm tốt nhiệm vụ. Anh bắt đầu tăng thêm số lượng thành hai và ba theo thứ tự. Đung đưa xoay quanh cho đến khi lỗ nhỏ tình yêu mở rộng. Có thể là vì vừa mới có gì đó với nhau nên lần này dễ dàng hơn lần đầu mà không phải dùng gel.
“Nói rồi là để lấy ra cho, thấy không là nó vẫn đang còn” Bohn nhíu mày mắng người kia trước khi đưa ra cho thấy chất lỏng màu trắng đục bám vào đầu ngón tay. Tất nhiên là thứ đó khiến cho đối phương vội quay mặt trốn đi. Cặp má ửng đỏ với sự ngượng ngùng cùng suy nghĩ trong lòng răng ‘Thằng sò lông!! Tao sao mà biết được thằng chó, làm gì có mắt ở mông đâu!’.
“Ai mà biết đâu, áh…” Suy nghĩ không được bao lâu thì phải kêu lên thất thanh khi cảm nhận được sự nóng bỏng đang dí vào con đường tình yêu.
“Lát xong rồi để làm vệ sinh cho, ưm” Bohn từ từ ấn phần đầu vào trong từng chút một, phải cố gắng kiềm chế bản thân không thúc vào vì không muốn để cho đối phương bị đau.
“Ưm! Chầm chậm thôi” Sinh viên Y đẩy mạnh mặt bụng để ngăn không cho người yêu thâm nhập vào quá nhanh. Cảm giác đau đớn ập đến cùng với cảm giác sung sướng lan ra khắp cơ thể, nó mãnh liệt đến mức cậu phải bấu tay vào cánh tay rắn chắc để giả tỏa cảm xúc.
“Duen, đeo khuyên cho chút đi”
“Bây giờ, áhh, đó hả” Duen lạnh mở to mắt, hét đến lạc giọng khi người phía trên đẩy người vào lần nữa. Móng tay cắm xuống da thịt của người phía trên sâu đến nỗi hằn thành vết.
“Ừm, hehe”
“Để ưmmm từ từ đeo cũng được” Sinh viên Y nói ấp a ấp úng, nhắm mắt lại thật chặt để kiềm chế cảm xúc bản thân mình.
“Muốn cho đeo bây giờ á, nếu không đeo khuyên cho tao…thì tao sẽ để nó lại như này luôn” Người nói dừng chiếc hông đang đẩy về phía đối phương. Anh nở nụ cười ranh mãnh đến mức người nghe bĩu môi chán ghét.
Lúc đầu Duen lạnh định để mặc không quan tâm vì nghĩ rằng dù sao người đau khổ nhất chắc chắn phải là Bohn nhưng nó không phải. Khi mà có phần thân giữa to lớn đang mắc kẹt ở lối nhỏ phía sau của mình như thế này nó khiến cho cậu bức bối đến mức hô hấp khó khăn. Trong khi đó đối phương vẫn đang cười sảng khoái.
“Ờ! Tao chịu cũng được, khuyên ở đâu!” Thân hình mảnh khảnh bực mình nói, người nghe nở nụ cười lần nữa cùng với đưa một bên khuyên tai cho. Cậu nhận lấy rồi túm cổ đối để kéo lại gần vì không muốn chồm dậy trong khi vẫn còn thứ đó đang mắc kẹt. Những ngón tay xinh đẹp cẩn thận đưa thân của khuyên tai vào dái tai của người yêu cùng sự khó khăn.
“Ức Bohn đừng trêu, áh” Người dưới thân kêu la thất thanh, người run rẩy khi đối phương đẩy phần hông vào tiếp kiến người cậu, đưa thân giữa nóng bỏng chôn sâu vào trong hơn nữa.
“Không trêu chút nào”
“Thằng đểu, áhhh, xong rồi” Sau khi dùng hết sự nỗ lực thì cậu cũng thành công. Thật sự thì nó không khó khăn gì đâu…nó khó khăn vì người kia luôn luôn chờ chực để trêu chọc cậu đến nỗi người run rẩy như thế này.
“Cảm ơn ạ” Thân hình cao lớn cuối xuống chiếm lấy dôi môi của người yêu. Những chiếc lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau luồn lách qua lại, tạo cảm giác sung sướng đến mức cả hai người khẽ rên rỉ. Không lâu sau thì Bohn rời ra để làm gì đó với vành tai trắng sáng của Duen lạnh.
“Ưm, làm cái gì”
“Đeo khuyên cho” Khi nói xong thì cẩn thận đeo khuyên vào chiếc lỗ nhỏ nơi dái tai trắng nõn. Cố gắng xoa bóp khu vực xung quanh cho đối phương thả lỏng vì anh biết Duen lạnh đã không đeo khuyên tai lâu rồi, khi đeo lại lần nữa nó có thể sẽ đau.
“Ư, đau”
“Đau ở đâu, tai hay là chỗ đó, hehe”
“Cả hai chỗ đó á! Ahh”
Thân hình cao lớn vẫn cắm thân của khuyên tai vào từng chút một để không cho đối phương đau nhiều cùng với nhấn hông xuống chầm chậm. Anh cúi xuống hôn cánh môi đầy đặn xen kẽ với mút mát để đánh lạc hướng.
“Cho vào hết rồi nhé ạ…cả hai lỗ luôn, hehe” Bohn thì thầm trước khi cúi xuống mút mát để tạo nên một dấu hôn màu hoa hồng ở hõm cổ thon thả.
“Đê tiện!”
“Ối, đánh vai làm gì thế mình”
“Thì có đáng bị không”
“Hehe, hôn chút đi” Người gian xảo không để ý tới những lời chửi mắng dù chỉ một chút. Anh cười hài lòng trước khi trao một nụ hôn khác cho đối phương, chen chiếc lưỡi nóng bỏng vào trong khoang miệng để lôi kéo, chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ. Sự dịu dàng lúc đầu bắt đầu thay đổi thành dữ dội, thô bạo đến mức phát ra tiếng hôn với trộn lẫn với tiếng nước bọt.
“Ahhh, đừng nắm!”
“Anh sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy tốt mà” Thân hình cao lớn vẫn không dừng tay, tăng thêm lực nắm và bóp phần thân giữa của người yêu. Cùng lúc đó thì đôi môi nóng bỏng liếm láp khắp làn da trắng ngần. Mọi hành động, mọi đụng chạm đều khiến cho ý thức Duen lạnh rối loạn đến mức không nhận biết được nữa rằng cái gì là cái gì.
“Ahhh, Bohn đừng! Không muốn!” Người phía dưới lắc đầu nguầy nguậy, nhìn anh rơm rớm nước mắt. Nó vừa đáng thương và vừa kích thích tâm trí cùng lúc.
“Sao thế, không thích à”
“Hưu, không muốn”
“Sao ạ, hửm” Bohn hỏi trước khi bắt đầu chi chuyển hông ra vào theo nhịp điệu chậm rãi, tay bóp chặt phần đầu khiến đối phương rợn tóc gáy.
“Ưm…kẻo xong sớm”
“Hehe”
Khi nghe thấy câu trả lời thì thân hình cao lớn nắm lấy cặp chân thon cho vòng quanh chiếc hông săn chắc của mình. Bohn di chuyển hông mình mạnh mẽ hơn theo cảm xúc, một bàn tay dày nắm lấy eo nhỏ của đối phương thật chặt. Sự thắt chặt từ bên trong khiến cho anh gần như phát điên, tiếng rên rỉ của cả hai người vang vọng khắp phòng nhưng bây giờ họ không còn quan tâm đến chuyện gì nữa rồi.
“Ah Bohn ưm nắm tay chút đi” Thân hình mảnh khảnh lung lay theo lực mà người phía trên quyết định. Đối phương đáp lại bằng cách nắm lấy tay cậu rồi thúc dồn dập chiếc hông rắn chắc theo nhịp điệu.
“Đau không, có đau hay không ạ” Bohn áp trán mình xuống với trán của đối phương, siết chặt đôi bàn tay đang nắm đến nỗi toát mồ hôi. Áp môi hôn lên thái dương, mắt, mũi, miệng của đối phương theo thứ tự.
“Ưmmm không ah”
“Anh làm mạnh nữa được không”
“Đ…được, áhhh”
Khi nghe thấy lời thỉnh cầu được cho phép, thân hình cao lớn bắt lấy người đối phương cho lật úp người lại trước khi đút cái đàn ông vào lại bên trong ngay lập tức. Dẫn đến kết quả khiến cho đối phương hét đến lạc giọng, các đầu tay ngón gồng lại để giải tỏa cảm xúc.
“Thằng xấu tính!”
“Mắng làm gì thế, thì em bảo anh là được mà”
“Nhưng…ối!”
“Con mèo, hehe”
Bohn khẽ cười, nếu có thể thì muốn trêu chọc con mèo lâu hơn một chút nữa. Nhưng thực sự không thể chờ đợi được nữa rồi… Sau khi suy nghĩ xong thì nắm chặt lấy chiếc eo thon đó rồi bắt đầu tiết tấu, nhịp điệu mãnh liệt đến mức cơ thể của đối phương run rẩy. Anh nâng cằm Duen lạnh lên để đón nhận nụ hôn nồng cháy, lưỡi của cả hai quấn lấy nhau một cách khao khát đến hoang dại.
“Ưmm Duen lạnh” Bohn rời đôi môi ra trước khi tăng thêm nhịp điệu thâm nhập vào cho thật nhanh. Anh nhấn mạnh vào điểm cực khoái của Duen lạnh, thân hình mảnh khảnh rên rỉ giọng ngọt ngào không ngừng. Trượt người úp mặt xuống gối, để mặc cho người yêu là người xử lý tất cả mọi chuyện.
“Bohn ahh…đừng ra…hức bên trong nhé” Duen lạnh ngoảnh mặt lại nói với người phía sau khi cảm nhận được rằng người yêu sắp đến đỉnh điểm.
“Không muốn, ưm”
“Không! Aa…áa…ahhh!” Sinh viên Y nhíu mày, định quay lại quát nhưng cũng phải kêu la rên rỉ lớn tiếng khi Bohn thúc mạnh vào điểm kích thích trâm trí. Từ chỗ kêu la ngăn cản thì đã phải chuyển thành lắc đầu ngoầy ngoậy, nước mắt giàn dụa đáng thướng đến mức người kia phải cúi xuống hôn an ủi.
“Để lát anh sẽ vệ sinh cho, cho anh ra bên trong nhé ạ bé ngoan” Nói xong câu thì Bohn tóm lấy chiếc eo thon giữ lại thật chặt. Anh bắt đầu tăng tốc xâm nhập vào thật nhanh, thật mạnh hơn nữa. Bàn tay to lớn thì làm nhiệm vụ kéo giữ bộ phận nhạy cảm tốt không thua gì nhau.
“Đểu!”
“Ừm, anh xin lỗi”
“…sở thích tệ hại, áh!”
“Ừm, anh xin lỗi nhé”
“Ưmmmmm!” Người xấu tính cúi xuống mút mát tạo dấu hôn trên tấm lưng trắng ngần cùng sự trân trọng. Da thịt cọ sát vào nhau mãnh liệt tạo ra những âm thanh đáng xấu hổ. Và khi gần đến được bến bờ của giấc mơ thì Bohn rút phần thân giữa ra gần hết rồi đút vào lại một cách mạnh bạo khiến cho người dưới thân hét lên trong vô vọng vì bị chạm vào điểm kích thích tâm trí mỗi lần đút vào.
“Thằng điên Bohn, ahhhhhhhhhhhh”
Đến cuối cùng Duen lạnh cũng là bên chịu không nổi trước, cậu căng mình giải phóng ra tất cả đến nỗi làm bẩn nệm và cả mặt bụng mình.
“Ưmmmm Duen” Bohn nghiến răng rên rỉ, sau khi Duen lạnh giải phóng ra rồi con đường tình yêu phía sau càng bó chặt anh hơn trước…
“Đừng làm như thế mà…kẻo tao sẽ phát điên mất”
Bohn khắc sâu cơ thể vào trong cơ thể của đối phương, vòng tay ôm cơ thể của đối phương cùng tình yêu và sự ham muốn tình dục. Phần thân giữa nóng bỏng co giật giải phóng một lượng lớn chất lỏng tình yêu vào trong cơ thể người yêu. Khi chắc rằng là đã hết thì anh mới chống người dậy, rút vật đó ra cùng với chất lỏng vừa mới giải phóng ra khi nảy.
“Sẽ đau bụng không vậy…”
“Mày…quan tâm nữa hả, thằng xấu xa…” Người đối thoại gửi anh mắt trách móc, trước khi nói được từng âm tiết cũng khó khăn vì kiệt sức.
“Xin lỗi ạ”
“Bốn lần rồi nhé…mà mày nói là xin lỗi” (*Chỗ này ám muội quá*)
“Không cho xin lỗi rồi cho nói gì bây giờ… Xin lỗi nhé”
Thân hình cao lớn lật người đối phương cho nằm ngữa lại. Ánh mắt dùng để nhìn chăm chăm đó tràn đầy sự say mê đắm đuối…người đang nằm đỏ cả người, vắt một cánh tay trên trán, mồ hôi đổ khắp cơ thể.
Điều đó không khiến cho trái tim anh đập mạnh bằng…
…việc mà Duen nằm chống hai đầu gối xuống giường, để lộ cho thấy con đường tình yêu bị ửng đỏ từ hoạt động vừa nảy. Chất lỏng tình yêu chảy ra theo trọng lực, có một phần bám dọc theo đôi chân thon thả xinh đẹp. Thú thực luôn là chưa từng có ai kích thích tâm trí anh nhiều đến thế trước đây.
“Hiệp nữa được không”
“Thử đi…tao giận mày thật đó”
“Đùa thôi…nhưng nếu được thì tốt. Chúng ta đi tắm nào”
“Nói trước luôn nhé là nếu mày làm gì tao, tao sẽ thuê người đến xúm lại hành hung mày…”
“Độc ác thế”
“Ác được nhiều hơn đây nữa”
“Vậy thì ác nữa đi, ác nhiều nhiều lên. Khi Duen phát cáu nó dễ thương”
“Này mày… Ối, tao sắp phát điên”
[END]
– ——–
“Bố mẹ, xin chào ạ”
Thằng Bohn giơ tay lên vái bố mẹ của tôi. Thằng khốn nạn…tôi phải đi một tư thế kỳ cục cũng vì một mình nó. May mà khi tắm xong nó không làm gì tiếp, không như thế tôi có lẽ không có sức bước đi rồi.
“Aww đến rồi đó hả con. Sao nhanh thế, đến trước giờ hẹn tận nữa tiếng”
“Hồi hộp đó ạ, muốn vội đến để nhanh được gặp mặt mẹ, haha” Ô hổ, điêu ngoa vãi, điêu ngoa nhất, điêu ngoai không có ai bằng. Ai vừa mới nói với tao trước đó là ‘Chúng ta không đi nữa được không thế, muốn nằm ôm thật lâu…’
“Wái, thanh niên dẻo miệng”
“Thằng…”
“Cái gì thế Duen”
“Không ạ mẹ, xí”
“Thôi nào, Bohn thế nào rồi con, có khỏe không” Mẹ của tôi bước đến áp tay vào má thằng man rợ, làm giống như quen biết nhau từ lâu rồi. Nghe tin tức là mẹ vừa mới gặp nó hôm qua, mày chơi bùa mẹ tao hả?
“Dạ, con có mua quà đến biếu ạ” Nó đưa giỏ trái cây cho người đối thoại, tôi để cho nó tự mua đó. Muốn ăn táo…
“Mhẻ, tốt tính ghê luôn. Duen có mắt chọn thật, xứng đáng khi là con của mẹ” Tôi nên vui mừng khi mẹ khen phải không. Tại sao tôi lại thấy ghét thằng Bohn vậy chứ. Nhìn đi, nó còn cười đểu với tôi nữa!
Kiểu này phải mắng bằng ngôn ngữ của P’Boss!! Phaluai to phalo nó có nghĩa là thằng đểu. Thầy dạy tiếng thái nói rằng bị bạn dành trứng kho tàu thế là thầy mắng tùy tiện, nhưng lại thích nên đem về dạy cho tôi.
“Bố ơiiiii” DaoNuea chạy xuống từ cầu thang, em ấy nhảy lên và ôm lấy đối phương đang dang rộng cánh tay chờ đợi. Giật luôn ạ…chân tao này đang giật. Đừng có mà dính dáng đến em gái tao!!
“Làm sao nào, đến cho bố thơm má chút coi”
“Chụt, chụt, chụt”
“Bé ngoan” Hết câu thì thằng man rợ cúi xuống cắn má em tôi. Tôi đây thì siết chặt nắm đấm, còn người là mẹ thực sự thì đứng cười khúc khích thích chí. Ô hổ…tôi có lẽ không tin tưởng để cho mẹ trông DaoNuea tiếp được rồi. Lần trước với thằng nhóc Ben cũng im lặng, lần này với anh nó càng nghiêm trọng hơn nữa!
“Alo” Aww ba, ba ở đây từ khi nào vậy…rồi còn nói chuyện với ai thế. “Sẵn sàng chưa… Ừ, thằng đó đó, xử lý mục tiêu được”
“Hới!” Ô hổ, tôi vội vàng giành lấy điện thoại về luôn… Ờ ‘Tay súng’ là tên của bạn phải không, nói cho con biết đi.
“Hừm”
“Bình tĩnh đi ba”
“Người yêu mày đó, đáng ghét thật sự. Ngoài dành vợ với con trai tao rồi còn đem con gái yêu quý nhất của tao đi nữa… Thằng khốn, mẹ nó chơi hết cả cái này này luôn đây mà. Đê tiện thật sự”
Ba nhìn cái thằng đáng ghét đang ở giữa hai cô gái xinh đẹp một cách bực mình. Tôi cũng khoanh tay và làm điều tương tự như vậy… Nói thật thì mẹ nó thấy mà ghét lắm, mới vừa có gì đó với tao xong nhưng bây giờ lại vui vẻ với người phụ nữ khác. Và quan trọng nhất hai người còn là mẹ với em gái tao nữa, mày thấy hoa thơm đánh cả cụm luôn hả thằng Bohn. (*Lấy cả chị lẫn em hoặc cả mẹ lẫn con*)
“Đúng đó ạ…đấm nó luôn được không ba” Không cần phải bắn nhưng nếu đấm một hai cái chắc không sao đâu.
“Ờ, mày dụ nó ra sau nhà nhé, để phần còn lại tao tự xử lý”
“Nghe thấy nhé…”
Một giọng nói lạnh lùng đầy uy lực phát ra từ miệng cựu người mẫu nổi tiếng. Bà ấy nhìn chồng với ánh mắt tĩnh lặng… Chừng đó thôi cũng đủ khiến cho ông ấy dừng lại mọi suy nghĩ. Ngay cả tôi không bị nhìn vẫn còn sởn gai ốc. Húi, sức mạnh của người vợ, P’Duen tránh một chút nhé kẻo bị trúng đạn lạc.
“Mhẻ, bác sĩ Kang, Big Boss cũng chỉ đùa chơi thôi mà” Thống soái vừa này đã đi đâu rồi ạ, người mà tàn bạo nói chuyện với tay súng á. Sao mà giờ chỉ còn lại người sợ vợ.
“Đừng để bà thấy làm như thế nữa nhé…bà đây tát cho vỡ sọ”
“Không làm nữa ạ, chúng ta đi ăn cơm đi thì hơn…các con theo ba nhanh lên”
Đánh trống lảng giỏi, giữ mạng cũng giỏi…
Sau đó tất cả chúng tôi năm người cũng đến ngồi vào bàn ăn. Trên bàn có rất nhiều món ăn, đa số là món ăn Thái. Ngúi, đúng lúc đang thèm cà ri xanh luôn.
“Bohn học kỹ thuật phải không con”
Mẹ hỏi trước khi múc một vá cơm lớn cho người đối thoại. Nếu mà mẹ quý nó đến cỡ đó nhé…nhìn cơm trong đĩa của con đi! Có một chút xíu xìu xiu…
“Dạ”
“Nói với mẹ được không là làm thế nào mà gặp được Duen” Bà ấy chống cằm nói một cách nhiệt tình, mà ba thì ngồi ở bên cạnh nhăn mặt lẩm bẩm rằng ‘Sao phải quan tâm nó nữa chứ, tao đẹp trai hơn nhiều’. Thấy thương người giữ kỹ vợ.
“Chuyện nó dài lắm ạ. Lúc đó con đi dạo trong công viên rồi gặp Duen đang ngủ thế nên là vào đánh thức”
“Con tao ngủ của nó tự nhiên đi đánh thức nó làm gì…ngớ ngẩn thật sự” Ba bĩu môi, mắt nhìn bóng đèn nhưng nghe cũng biết là nói với ai. Ba có lẽ không mắng bóng đèn đâu chăng.
Rầm!
“Eh!” P’Duen giật hết cả mình, động tác đập bàn của mẹ đáng sợ đến nỗi DaoNuaa còn toát cả mồ hôi hột…
“Ngưm” Đối phương rên rỉ thút thít, ôm cánh tay phu nhân như nài nỉ cùng với chớp chớp mắt. Ờ…một lần nữa, người ba tàn bạo khi nảy biến mất đi đâu rồi. Ông chú sợ vợ này là ai.
“Cứ tiếp đi con, đừng thèm để ý”
“Cơ mà…ở trường đại học có rất nhiều kỳ đà ạ. Con sợ là Duen sẽ bị cắn nên vào đánh thức” Sao mày nói rồi nghe có vẻ tốt đẹp dữ vậy!
“Chết chưa, con ngoan của mẹ Fohn” Mẹ tôi đưa tay lên áp vào trước ngực, nhìn thằng Bohn cùng sự ngưỡng mộ. Mẹ! Mẹ biết không hết á! Mẹ phải nghe chuyện mà nó lừa gạt Duen nữa. Nào là chuyện mà nó ép buộc Duen mang hoa đến tặng một tháng, chuyện mà nó kéo Duen đến để giết ở sân bánh răng nữa! Bạn nó xúm vào trêu cả khoa luôn đó mẹ! Chuyện mà nó động dục rồi bắt Duen lại để cưỡng hiếp nữa đó mẹeeeee!
“Ngúiiii, bố là người tốt nhất luôn” DaoNuea cũng thêm một người nữa, đừng để bị đánh lừa bởi hình ảnh giả tạo của thằng điên này. Húi! Muốn đấm người ghê nơi!
“Không đâu ạ, hahaha”
“Rồi vết thương mà bị ba đấm sao rồi con…còn đau không”
“Lúc đầu thì đau ạ nhưng Duen giúp nên khỏi rồi” Xin sự chữa trị của bác sĩ tương lai lại xuất sắc nữa. Mặc dù cơ thể bị nghiền nát thành từng mảnh nhưng sau khi xong trận thì tôi vẫn phải vật dậy chườm lạnh nó. Không biết cái gì nhiều hơn giữa đạo đức với sự lo lắng cho người yêu.
“Sao không để cho đau cho lâu lâu vào”
“Eh!”
“Ngaa, anh nói đùa chơi chơi” Eh này nó có sức mạnh thật sự…
“Rồi xin lỗi Bohn chưa khi mà đi gây sự như thế”
“Gây sự cái gì, anh chào hỏi chơi chơi”
“Ehh!!”
“Xin lỗi được chưa”
“Không sao đâu ạ, có con trai kiểu này bố đương nhiên phải giữ kỹ và lo lắng là chuyện bình thường, con hiểu” Nó dịch được nhiều nghĩa thế. Một…tao rất dễ thương nên bố giữ kỹ, hai…tao rất ngơ nên bố lo lắng hay là cả hai cái?
Chúng tôi tiếp tục ngồi ăn cơm với nhau, thi thoảng mẹ lại hỏi thằng Bohn. Phần lớn là chuyện của chúng tôi, kiểu như ‘Ai là người ngỏ lời hẹn hò’, ‘Hẹn hò lần đầu tiên với nhau ở đâu’, các chuyện đại loại thế. Bây giờ tôi đã no rồi, lần này tôi ăn cơm tối cộng thêm nhiều nữa đến nỗi người trong nhà bất ngờ.
Aww…thì dùng sức quá nhiều.
“Đó…đồ đôi với nhau hả con” Mẹ chỉ vào tai của tôi luân phiên với tai của người kia mà đang ngồi bên cạnh. Mẹ mắt tinh hay là khuyên nổi bật vậy chứ.
“Dạ, mua về một đôi nhưng chúng con đeo mỗi người một bên” Nói đến chuyện đeo rồi thì lại dẫn đến mặt đỏ. Thằng khốn Bohn mẹ nó giỏi trêu, biết như thế khi đeo khuyên cho nó P’Duen đáng lẽ nên chọt cho tai nó rách mẹ nó luôn. Xấu xa…
“Đáng yêuuuuu, sao lại chọn khuyên tai vậy con”
“Duen với con không thích đeo đồ trang sức to to cho lắm, nên chọn cái gì đó nhỏ nhỏ ạ” Khi nói xong thì dùng ngón tay vén mái tóc che mặt cho tôi, không quên mỉm cười dịu dàng làm cho trái tim hai cô cái tan chảy chơi chơi nữa. Vâng…cứ làm đi, bố anh. Tao thì lúc nào cũng lạc lối, trái tim này đập hết nổi rồi thằng chết tiệt.
“Húiiii, lãng mạn” DaoNuea vặn vẹo người giống như ngượng ngùng xấu hổ.
“Haha”
“Thấy mà ghét” Thôi thì thầm cho nghe thấy chỉ hai người trước khi múc miếng riềng to từ món gà nấu riềng cho nó. Gừng nó không có á, lấy riềng cho ăn trước đi vậy…ăn nhiều lên nhé thằng kỳ đà.
“Ghen anh hả” Đối phương giả bộ cười như người tốt nhưng…tay mày á đang xoa đùi của tao đó nha!
“Không có ghen, đó là mẹ với em tao” Tôi chề môi, nhéo tay nó một cái. Đối phương sụt sịt miệng than đau nhưng chỉ một lát thì quay lại làm vẻ mặt bình thường khi thấy ba đang nhìn.
“Định hẹn hò với con tao thêm bao lâu”
Ba khoanh tay làm vẻ mặt nghiêm túc, câu hỏi này khiến trái tim của tôi giật nảy. Đúng vậy…tôi vẫn chừa từng nghĩ đến chuyện này từ lúc hẹn hò với nó. Bây giờ nó yêu tôi nhưng từ giờ trở về sau…suy nghĩ đến đây thì vô tình bấm móng tay mà không hay biết gì, chỉ nghĩ thôi là đã thấy đau rồi…
“Đừng bấm móng tay, đừng cau mày nữa”
Người bên cạnh khẽ nói, những ngón tay thon dài đan vào nắm lấy bàn tay tôi. Hơi ấm tỏa ra từ người đối phương khiến cho tôi bắt đầu nới lỏng hàng lông mày. Mày đó…lúc nào cũng đỉnh hết.
“Eh! Bị một lần chưa sợ hay sao” Mẹ giơ tay lên làm động tác kèm theo, nếu là bình thường ba có lẽ sợ rồi đi đến năn nỉ mẹ nhưng lần này không phải.
“Anh xin phép nhé Fohn… Làm sao, mày định hẹn hò với con tao thêm bao lâu”
“…”
“Con trai tao nó không giống ai, vừa ngơ vừa không theo kịp người ta. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên mà nó yêu một ai đó… Nói thẳng ra là tao rất lo lắng”
“…”
“Tóm lại là sao”
“Mãi mãi ạ”
“Mày đừng có mà tiểu thuyết, không đẹp trai như Joong Ki đừng có mà nói mấy cái vô nghĩa như thế này”
“Ba không cần phải lo lắng đâu ạ. Con vẫn khẳng định lời nói như ban đầu rằng con nghiêm túc, chúng con yêu nhau và tất nhiên là không đời nào chia tay…phải không” Mày nói thì nói đi, còn quay qua phải không với tao làm gì. Rồi nụ cười này là sao, không ngừng cười luôn phải không…thằng chó. Nó giống như ngáp đó mày biết không, khi thấy rồi tao muốn cười theo đó biết không.
“Đừng có chỏ mỏm làm phiền con tao…thằng nhóc chết tiệt. Nói trước luôn nhé, nếu mày làm con tao đau mày sẽ đau gấp đôi”
“Đau ở đây nó là? Nghĩa là tất cả mọi chuyện luôn ạ”
“Ờ đúng vậy”
“Nếu là đau kiểu mà em ấy cảm thấy tốt thì có được tính không ạ” Cái gì chứ?
“Cái gì… Ỏ cái đó không thì tính đâu” Aww, làm sao mà ba biết chuyện này á…
“Vậy thì tin tưởng con đi ạ”
“Hừm, tao ghét bản mặt mày ghê” Ba phát ra giọng bực bội trước khi quay lại ăn cơm trong đĩa của mình, mẹ với DaoNuea cũng làm như trước là làm vẻ mặt mông lung.
“Tao sẽ ở với mày mãi mãi luôn nhé, còn mày thì sao?”
“Tao hả, ưmmmm” Tôi giả vờ làm vẻ mặt suy nghĩ nghiêm trọng, đưa một tay lên xoa cằm mình. Đối phương chống cằm nhìn cười cười khi thấy rằng tôi làm như thế.
“Làm sao ạ, muốn ở với anh không”
“Không có tao, mày phải chết chắc luôn. Tao tội nghiệp…nên sẽ ở với mày mãi mãi cũng được nhé” Tôi nhún vai rồi quay lại tiếp tục ăn cơm của mình. Nếu ở hai người với nhau, tôi có lẽ bị làm cái gì đó mất rồi, chắc chắn.
“Hehe. Eh! Rớt đồ” Đối phương cúi xuống nhặt cây bút dưới sàn. Tao thấy là mày tự ném đi thì có, nhưng mà kệ đi… tôi quay qua gạt cơm trong đĩa chơi như không quan tâm. Nó có lẽ xuống đánh rắm cũng nên chăng. Chắc là căng thẳng khi mà bị ba nhìn, là tôi thì có lẽ cũng căng thẳng đó. Nhìn ánh mắt đi, giống như muốn nhai đầu…
Chụt!
“Ah…” Tôi giật mình một chút khi cảm nhận được cái chạm mát lạnh ấn xuống trên mu bàn tay. Khi cúi xuống nhìn thì thấy là thằng Bohn đang quỳ hôn tay tôi. Này mày!! Nếu người khác thấy thì làm sao!
“Đừng bỏ tao nhé, tao sống không nổi chắc luôn” Đối phương nhìn tôi như cầu xin, gương mặt đẹp trai áp sát rúc vào tay. Tôi nở một nụ cười trước khi từ từ cúi xuống để nhìn gương mặt đẹp trai dưới gầm bàn.
“Không bỏ đâu thằng điên, nếu bỏ mày giống như tao tự giết chết mình rồi còn gì”
Tôi ấn đôi môi mình xuống cánh môi của đối phương, vì duy nhất một mình mày mà khiến cho tao trở thành như thế này. Mày khiến cho tao hư thân, khiến cho tim đập loạn nhịp với những câu nịnh hót, khiến cho tao…thiếu mày không được. Thằng khốn xấu tính nhất, mày phải chịu tránh nhiệm bằng cách…
…ở với tao mãi mãi.
Cập nhật: 02/10/2023