Một Vợ, Một Con: Quỷ Vương Sủng Thê - Chương 1
Giới thiệu nu9:
Tuệ Mạn là một cô gái rất xinh đẹp, cô có làn da trắng nõn, hai mắt to tròn rất đẹp, sống mũi cao và mái tóc dài đến thắt lưng bồng bềnh nhẹ nhàng tạo nên một gương mặt hoàn hảo.
…——————…
Nhưng rất tiếc cô lại là cô nhi được người dân ở đây nuôi, đến khi cô 17 tuổi họ xây cho cô một căn nhà nhỏ chỉ mình cô sống ngày qua ngày. Ở đây cô cũng rất thích mọi người như: dì Hoa Như, dì Lan Nhi, dì Thanh Mạn, chị Uyển Uyển, chị Khuê Khuê…mọi người rất tốt với cô và hai người bạn của cô là chị Uyển Uyển và Khuê Khuê, ba bọn cô chơi rất thân với nhau cho nên không ai có thể phá vỡ tình bạn của họ.
À quên chưa giới thiệu với mọi người rằng:
*chị Uyển Uyển là con của dì Ân Phi (dì ấy hình như rất ghét cô, lúc nào cũng nói xấu cô, kể cả có mặt cô thì cũng nói mấy lời chanh chua với cô) nhà của chị ấy rất khá giả cha làm bác sĩ, còn mẹ chị ấy là con nhà giàu nên ghét những người nhà nghèo cũng phải thôi.
Còn chị Khuê Khuê là con của dì Hoa Như, dì ấy cũng coi cô như con của dì ấy thỉnh thoảng có món gì ngon dì ấy cũng đưa cô một ít ăn hoặc gọi cô sang ăn chung. Mặc dù nhà cô có một ít gạo, đất bên cạnh nhà cô thì cô trồng ít rau cỏ để ăn hoặc đem đi bán.*
…——————…
Hôm nay trong làng có một bà cụ mất do bệnh không có tiền chữa nên cũng đành chịu, những cơn đau do bệnh của bà cụ đã hành bà đến chết.
Mọi người đều đổ xô tới nhà bà làm lễ chôn cất cho bà, mặc dù bà cũng có con cháu nhưng họ lại ruồng bỏ bà lên thành phố sống. Ở đây ai cũng biết bà rất yêu thương con cháu, nhưng người con dâu lại không mấy ưa bà và cả làng nên mới tìm cách chia ly hai mẹ con bà. Không chỉ như thế đến cháu nội của bà cũng bị mẹ nó dạy hư nên tính cách của nó ngỗ ngược không coi ai ra gì, ra đường còn bắt nạt người lớn tuổi hơn mình. Cả làng thấy thế nên đuổi gia đình ba người họ không cho ở lại đây, bây giờ bà mất dân làng chỉ báo với họ là bà đã mất chỉ vì để dành tiền mua quà cho cháu nội mà không dùng để chữa bệnh. Ba người họ nghe vậy cũng ân hận, nhưng người dân vẫn cấm họ bước chân vào làng.
Hôm nay trước mọi người đưa tiễn bà, họ nhìn lại di ảnh của bà một lần nữa. Cô cũng có mặt ở đây vì cô cũng rất quý bà mặc dù ít khi gặp mặt nhau, bà cũng xem cô là cháu của bà, cũng chỉ vì bà bệnh không ra ngoài được. Cô cũng đi đến đi ảnh của bà thắp nhang cho bà và nói
” Bà ơi! Cháu cảm ơn bà, vì bà cũng xem cháu như cháu ruột của bà “
Cô khóc
Sau khi dân làng nhìn di ảnh của bà và thắp nhang xong cũng là lúc họ đưa bà đi chôn. Một vài chàng trai trong làng khiêng quan tài của bà, một đoàn người đánh trống thổi kèn đi đằng trước, mọi người một số đưa bà đi, cô cũng có mặt trong số đưa bà đi một số ở lại thu dọn đồ đạc trong nhà bà.
Không bao lâu sau đã đến nghĩa địa của làng, họ đào hố sâu và nhìn lại quan tài của bà lần nữa rồi mới đưa xuống hố sâu chôn.
Cô đang đứng nhìn mộ bà đang được lấp thì bỗng nhiên có cái gì đó rất ớn lạnh như ai đó đang theo dõi cô, cô quay đi quay lại không nhìn thấy ánh mắt nhìn nào cả, bầu trời âm u thỉnh thoảng lại có cơn gió rất kì lạ.
Mọi người một số rời đi một số thưa thớt nhìn mộ bà lần cuối cùng rồi rời đi, cô cũng nhìn lại lần cuối và đi theo mọi người, đang đi giữa chừng thì cô bỗng dưng ớn lạnh hơi quay người lại nhìn nhưng không thấy gì mọi người ra về hết rồi sau lưng cô cũng chẳng thấy ai.
Rồi quay lưng chạy gần tới chỗ mọi người đi sát vào họ, cô cứ có linh cảm rùng rợn như có thứ gì đó đang nhìn cô chằm chằm.