MỘT THỜI ĐỂ CHẾT MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Giấy A4 - Chương 41 - Âm mưu
#10 năm vô danh, Đặc Tư Bội Sam là minh chứng cho việc nỗ lực sẽ không bao giờ phản bội mình, bộ phim thực sự rất hay, giải thưởng thị hậu đã trao cho chủ nhân xứng đáng.
#Xin hãy xem những bộ phim cũ của Sam Sam, chắc chắn phải có một thế lực nào đó chứ không thể nào một diễn xuất như vậy lại chịu vô danh được.
#Công ty Hoan Nghị thối nát, Sam Sam xứng đáng được đối xử tốt hơn!!!
#Chỉ có mình tôi để ý ‘chem’ giữa Sam Sam và Tịch Tịch à? Hôm nay em trai tôi rất ra dáng đàn ông nhé!
“Tịch Tịch?”
Bội Sam nhớ mình không quá gần gũi với đồng nghiệp nam nào mà.
“Là cậu tiểu thịt tươi trao giải cho em!”
Mạc Niên Tịch xuất đạo mới hai năm nhưng năm ngoái đã ẵm giải diễn viên nam tân binh xuất sắc nhất.
Không đi theo hình tượng nam thần học đường như các tiểu thịt tươi khác, cậu ta được chọn mặt gửi vàng ở ngay vai diễn đầu tay là nhân vật chính bị tự kỷ. Một vai diễn có thể nói là để đời khó có thể thay thế của cậu ta.
“Thì ra Tịch Tịch là cậu ấy!”
Với căn bệnh của mình Bội Sam gặp trở ngại rất lớn để học hỏi diễn xuất của người khác, cô tham khảo bằng cách chụp ảnh lại với tốc độ 20 ảnh/s, những người khác xem một bộ phim truyền hình chỉ từng ấy thời gian chiếu nhưng cô phải mất hơn tháng để xem hết.
Mạc Niên Tịch là một trong diễn viên cô dày công ‘nghiên cứu’.
“Đến nơi rồi!”
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Bội Sam miễn cưỡng xuống xe, nhìn vào cửa khách sạn, sự xa xỉ bậc nhất khiến cô có cảm giác lạnh gáy và bức bối. Bản năng đang sợ hãi trước đều không lường thấy, cô ngập ngừng, chậm chạp đi vào.
Tông chủ đạo của khách sạn được lấy gam màu trắng, gold và đen, mang đến vẻ thời thượng và hào nhoáng. Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch màu sáng, trần nhà cao chót vót với đèn chùm pha lê dài hơn mét rủ xuống. Nghe nói nơi này được xây dựng hơn 30 tấn vàng đặc biệt sử dụng vào trang trí, là một cung điện đội lốt khách sạn.
Khí chất vương giả đè đầu những kẻ bước vào đây.
Thực sự không nghĩ nổi số tiền bỏ ra để có thể bước vào cửa khách sạn là con số trên trời nào.
Giang Hạo và Bội Sam được một nhân viên người ngoại quốc dẫn đường.
“Sam Nhi nhìn này, hoa gì mà lạ hoắc còn màu đen nữa, có phải hoa giả không?”
Bội Sam kéo người hắn về: “Đừng sờ bậy, hoa rum có độc, nếu dính vào mắt sẽ gây hại đấy!”
Lần đầu tiên cô thấy hoa rum có màu sắc đen tuyền thế, thông thường hoa rum được lựa chọn làm hoa cưới vì sự tinh khiết, thanh tao nhưng màu sắc đen mịt ghê rợn trước mặt chẳng có cái gì gọi là tinh khiết cả, cảm giác nó mang đến chính là sự gai góc ma mị pha trộn vào khung cảnh nơi đây càng khiến tổng thể áp đảo hơn.
“Sao lại dùng loài hoa nguy hiểm thế để trang trí chứ? Nhỡ khách hàng gặp vấn đề gì thì sao?”
Hoa rum có độc ở lá và củ, Bội Sam để ý khách sạn đã phủ một lớp gì đó ở toàn bộ lá có lẽ là bảo vệ những người chẳng may sờ vào.
Bội Sam vẫn còn mặc lễ phục nhận giải vừa rồi đến tiệc mừng, bước vào hội trường, chào đón cô là tiếng rôm rả vỗ tay.
Trong căn phòng này, Bội Sam không quen biết ai càng không thể nhận ra ai, cô biết tất cả con mắt đều đặt trên người mình nhưng lại không biết ánh nhìn đó mang xúc cảm gì.
Nó thật sự đáng sợ!
“Đừng lo lắng quá Sam Nhi, mọi người đều đang chúc mừng em!”
“Chị Bội Sam!”
Một giọng nói lảnh lót, ngọt ngấy vang lên đằng sau, Giang Hạo thì thầm nhắc nhở: “Con quỷ cái cùng với nhà sản xuất Ngô Thiên đang đến!”
Con quỷ cái trong miệng Giang Hạo là Hứa Ninh, tác giả của việc mua chuộc stylist phá hoại váy và giày của cô.
Hứa Ninh vào nghề được 5 năm, gần đây công chúng mới biết đến nhiều hơn khi cô ta liên tiếp được vào vai nữ chính với những dự án lớn.
Bội Sam không hiểu mình đã đắc tội gì vị tiểu thư này, Giang Hạo nói cô ta đều nhìn cô bằng ánh mắt viên đạn đầy ý thù địch, miệng thì lúc nào cũng cười với những lời ngon ngọt nhưng sau lưng lại là con rắn độc chờ vồ lấy con mồi.
Hứa Ninh cầm ly rượu sâm panh đi đến, bàn tay không xương uyển chuyển quấn chặt lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, cố tình cạ cặp ngực cup D vào ông ta.
Nhà sản xuất Ngô Thiên đứng sau hàng loạt phim điện ảnh với doanh thu lên đến chục triệu là ít, ông ta là một nhân vật máu mặt lắm tài nhiều tật trong giới làm phim.
Sắp tới Hứa Ninh cũng tham gia vào bộ phim có ông ta đằng sau sản xuất.
Bội Sam rất muốn ‘mổ xẻ’ diễn xuất của cô ta, tò mò năng lực của con rắn độc này như nào mà lắm tài nguyên đến vậy.
“Em nâng ly chia vui cùng chị, giải thưởng trao cho người xứng đáng!”
Bội Sam nhận lấy ly rượu từ bồi bàn, phải phép cụng ly, nói cảm ơn.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Ngô Thiên, hôm nay tôi đến để chúc mừng tân Thị Hậu, chúc mừng cô!”
Tông giọng thường, ngắt nghỉ đều, không có thiện cảm cũng không quá thật lòng.
Bội Sam định mở miệng nhưng ngay sau đó ông ta liền thay đổi giọng.
“Tôi có một nhân vật thấy rất phù hợp với khí chất của cô Đặc Tư!”
“A, không biết ông Ngô đã nhắm Bội Sam vào vai nào thế?”
Giang Hạo dựng ăng ten, ngửi thấy mùi cơ hội.
Ngô Thiên cười nửa miệng: “Là nữ phụ ba mắc bệnh ung vú giai đoạn cuối!”
Giang Hạo vẫn giữ nụ cười nghiệp vụ trên môi, nhưng ánh mắt đã thay đổi, trong đầu đang vận hết công suất chì chiết thằng già đổ đốn nào đó.
Hứa Ninh giả vờ nhịn cười, thoả mãn nhìn cô bị hạ bệ.
“Cảm ơn ngài đã để ý, nếu tôi sắp xếp được lịch trình, tôi sẽ không ngại mà nhận lời, tôi giỏi đóng những vai có bệnh lắm!”
Bội Sam không xu nịch, không mỉa mai đáp trả, trước khi có danh thị hậu, cô đã đóng cả vai quần chúng thì vai nữ phụ ba đã là gì? Nhưng nếu Ngô Thiên thực sự muốn dùng cách đó để hạ bệ cô thì không phải là điều đúng đắn chút nào. Vì khi cô xuất hiện dù chỉ là cảnh nhỏ cũng sẽ cướp spotlight diễn viên khác, với một vai diễn vớ vẩn lại để thị hậu đóng, chẳng khác gì nhử miếng mồi cho lũ chó săn rồi xem con chó nào đớp được. Bội Sam liền tưởng tượng mình sẽ được xào nấu xuất hiện bao nhiêu tiêu đề nhảm rồi đấy.
Nhận được câu trả lời khác ngoài dự đoán, con ngươi Ngô Thiên nheo lại, bất quá cũng rất nhanh khôi phục.
Bản lĩnh không nhỏ.
Ngô Thiên dò xét Bội Sam nhiều hơn, không có khuôn mặt sắc sảo thịnh hành bù lại có vẻ ngoài tươi sáng thanh thuần giống như bông hoa lily trắng được nuôi trong lồng kính.
Ông ta đã xem thử những tác phẩm của tân thị hậu này, qua mỗi bộ phim cô càng lúc càng bức phá, tuy đất diễn không nhiều nhưng diễn xuất vẫn rất sáng, không phải loại thiên bẩm, thực lực đến từ việc rèn luyện mài dũa. Mười năm mới hái quả ngọt cũng phải khen ngợi cho sự bền bỉ và đam mê của cô.
Hứa Ninh ghim móng tay vào da thịt mình, cô ta nhận ra Bội Sam đã thành công khơi gợi được sự hứng thú từ Ngô Thiên.
Lão già ăn tạp rất tuỳ hứng, ông ta lăng xê người mà ông ta thấy hứng thú, bất kể là nam hay nữ.
Ông ta chưa từng nhìn cô ta với ánh mắt đó vậy mà mới gặp Bội sam được vài phút, mắt liền sáng như đèn pha?
Sau đó, Ngô Thiên chủ động đưa danh thiếp trao đổi với Giang Hạo, ông ta bỏ lại câu hứa sẽ không để cô chịu thiệt rồi rời đi cùng Hứa Ninh với bộ mặt đố kỵ.
Những nhân vật tiếp theo không quá khó đối phó, nhờ sự trợ giúp của Giang Hạo, Bội Sam chống đỡ tiếp hết người đến người đi.