Một Giấc Mơ Thu - Tây Qua Hảo Điềm - Chương 9: IX: Phong ba
Lời của Vương Khang vừa nói xong, trong lòng Tô Lam Quỳnh đã vô cùng kinh hãi, sắc mặt Trưởng công chúa ngưng trọng, trong lòng Hoàng đế cũng vô cùng ngạc nhiên, nhất là khi nhìn ở bên dưới, Tô Tri Viễn đã lập tức đứng lên, không quan tâm ánh mắt của mọi người, đi tới bên cạnh Vương Khang, nghiêm chỉnh quỳ xuống:
“Thánh thượng, vi thần Tô Tri Viễn ngưỡng mộ Trưởng công chúa đã lâu, trong lòng tư mộ, không phải nàng không cưới, cầu Thánh thượng thành toàn!”
Lại một trận ồ lên kinh ngạc, hai nam nhân tuấn mỹ có danh tiếng cùng nhau cầu thú Trưởng công chúa, đây tuyệt đối là chuyện ngàn năm có một, khiến cho ánh mắt của những người đang thản nhiên cũng không khỏi trở nên hứng thú, chăm chú nhìn một màn trước mắt này.
Trong lòng của mọi người đều nghĩ, Đông săn lần quá kinh tâm động phách, chỉ mới có hai ngày thôi, hôm qua Trưởng công chúa bị ngã ngựa, hôm nay lại có người cùng cầu thú Trưởng công chúa, thật là khiến họ vô cùng hưng phấn, tầm mắt liên tục đảo qua đảo lại trên ba đương sự.
Vương Khang lạnh nhạt nhìn qua Tô Tri Viễn, giống như không ngờ hắn lại bước ra ngay lúc này, hắn ta lên tiếng: “Tô công tử, là ta đến cầu thú Trưởng công chúa, ngươi nửa đường chặn ngang là có ý gì?”
Tô Tri Viễn thẳng người, dung mạo thản nhiên, thần thái nghiêm chỉnh, cũng không nhìn Vương Khang mà chỉ chăm chú nhìn thẳng về phía trước: “Vương thống lĩnh, chuyện chung thân đại sự của Trưởng công chúa không phải dùng thứ tự trước sau để quyết định, ngươi vẫn là nghe quyết định của Thánh thượng và Trưởng công chúa đi!”
Vương Khang nghẹn lời, luận về tài ăn nói, hắn quả nhiên không bằng Tô Tri Viễn đầy bụng kinh thư, nhưng không sao cả, không phải chỉ có một mình Tô Tri Viễn biết nghệ thuật nói chuyện. Vương Khang chắp tay, nhìn về phía Hoàng đế trên đài, nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần đối với Trưởng công chúa một tấm lòng son, sẽ không vì bất cứ điều gì mà từ bỏ công chúa, cho nên hôm nay mới nhân lúc được Thánh thượng ban cho ân điển mà khẩn cầu, kính xin bệ hạ chấp thuận.”
Đầu tiên là bày tỏ tấm lòng với Trưởng công chúa, sau đó nhắc tới việc mình có ân điển để cầu hôn, so với Tô Tri Viễn đột ngột bước ra, thì Vương Khang được mọi người đồng tình hơn cả.
Dù sao hắn ta chính là Thống lĩnh Cấm vệ quân nhị phẩm, không chỉ có danh vọng cao còn có thực quyền, nắm trong tay Cấm vệ quân. Hơn nữa gia thế hắn trong sạch, người lại tuấn mỹ, dù đã hai mươi tuổi nhưng chưa từng có thông phòng thiếp thất gì, nhìn chỗ nào cũng thấy xứng đôi với Trưởng công chúa.
Ngược lại, Tô Tri Viễn là con trai của Thái phó nhưng lại không có công danh huân quý, mặc dù là người trong Lại bộ nhưng chỉ là một Lại bộ tư tham tri ngũ phẩm không cao không thấp, em gái lại là phi tần trong cung, phủ Thái phó đã có một Thái hậu và Di phi, nếu Tô Tri Viễn lại cưới Trưởng công chúa, đây chẳng khác nào để Tô gia đè bẹp các gia tộc khác, không cho bọn họ có ngày ngóc đầu lên được?
Vì vậy, ai nấy cũng không muốn Tô Tri Viễn được như ý.
Trấn quốc hầu cười bảo: “Tô công tử, Vương đại nhân đang xin chỉ tứ hôn, ngài muốn chúc mừng cũng không cần gấp gáp như vậy, đợi đến ngày thành hôn rồi nháo tân hôn cũng không muộn đâu?”
Chỉ hai ba câu đã biến việc Tô Tri Viễn muốn xin tứ hôn thành muốn chúc mừng, Tô Tri Viễn lạnh lùng nhìn ông ta, cũng bất chấp ánh mắt tức giận của Thái phó, nói: “Trấn quốc hầu đại nhân, ngài nên cẩn trọng sức khỏe, đừng đứng lâu như vậy kẻo mệt. Dẫu sao ngài đã cao tuổi rồi, nếu nghe không rõ cũng liền thôi, lại còn nói năng không rõ, như vậy chẳng phải sẽ khiến Trấn quốc hầu phu nhân đau lòng?”
“Ngươi…” Trấn quốc hầu tức giận, Thái phó cũng lên tiếng, trong giọng nói không che giấu được ý lạnh: “Nghịch tử, còn không mau quay về chỗ ngồi?”
Trong lòng ông vô cùng hối hận, lẽ ra không nên giải trừ cấm túc cho Tô Tri Viễn, ban nãy cũng vì Tô Lam Quỳnh cầu tình nên ông mới buông tha, không nghĩ tới hắn lại nháo ra chuyện tày trời này.
Tô gia hiện giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, Tô Lam Quỳnh ở trong cung cũng hung hiểm vạn phần, Hoàng hậu như hổ rình mồi, chúng phi tần còn lại cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, trên triều cũng không thiếu quan viên nhìn chằm chằm Tô gia, chỉ chờ bắt được khuyết điểm sẽ khiến Tô gia rơi đài, vậy mà Tô Tri Viễn còn đâm đầu vào mũi giáo, xin cưới Trưởng công chúa với Thống lĩnh Vương Khang, cho dù thành hay bại, Tô gia cũng sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trưởng công chúa là ai? Con gái ruột của Thái hậu, chị gái ruột của Hoàng đế, đích trưởng nữ của Tiên đế, đương kim Trưởng công chúa trong triều. Thân phận tôn quý như thế, Tô Tri Viễn có thể với tới được sao?
Thật là si tâm vọng tưởng.
Trưởng công chúa năm nay mười chín tuổi, từ lúc còn trong bụng mẹ đến nay đã có không biết bao nhiêu nhà huân quý cầu hôn, nhưng Thái hậu chỉ có duy nhất một người con gái này, thương yêu như trân bảo, thậm chí Hoàng đế cũng cực kỳ kính trọng vị Trưởng tỷ này, yêu thương có dư, chẳng sợ ông đã là Thái phó quyền khuynh triều cố, nguyên lão hai triều, cũng không dám có nửa phần vọng tưởng có thể được nàng làm con dâu của ông. Huống hồ Tô gia đã có một Thái hậu, một Di phi, cây cao đón gió, nếu như cưới Trưởng công chúa, chỉ sợ Tô gia sẽ bị nâng lên đỉnh cao danh vọng, có khi còn bị nghi ngờ có ý muốn khống chế triều đình, thâu tóm quyền lực, Hoàng thất tuyệt đối sẽ không cho phép một gia tộc công cao lấn chủ, Tô gia trèo càng cao, ngã càng đau, đến cuối cùng, sẽ đi đến bước đường bị hủy diệt.
Hơn nữa, chỗ Tô Lam Quỳnh…
Tô Lam Quỳnh nhìn một màn trước mắt, trái tim trong ngực nảy lên kịch liệt, gần như muốn xé tung lồng ngực đi ra ngoài, hết thảy những điều này xảy ra quá đột ngột, khi nàng định thần lại, mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn. Những gì Thái phó nghĩ, Tô Lam Quỳnh hiểu, đương nhiên Tô Tri Viễn cũng biết, nhưng bắt ca ca trơ mắt nhìn người mình yêu gả cho người khác, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
Tô Lam Quỳnh quay sang nhìn Hoàng đế, đôi mắt của nàng đã đỏ lên từ khi nào, dưới ánh đèn lấp lánh ánh nước, nhưng nàng không nói gì cả. Trong trường hợp này, nàng không có tư cách mở miệng, hết thảy, đều nằm ở quyết định trong lòng Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng đế thản nhiên, không rõ vui giận, nhưng lại có một loại áp bách khó nói rõ thành lời, khiến cả đại sảnh đang xôn xao bỗng chốc trở nên yên lặng, ai nấy đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Lúc này, chợt nghe Hoàng đế lên tiếng: “Hai vị ái khanh đều cùng lúc cầu thú Hoàng trưởng tỷ, thật sự làm Trẫm khó xử. Trầm ái khanh, khanh nói việc này nên làm thế nào mới tốt?”
Thọ Ninh công – Trầm Quyết vốn là cửu cửu của Hoàng đế lập tức ngẩng đầu, nói: “Thánh thượng hậu đãi Tô gia, nhưng Vương thống lĩnh một tấm lòng son, lại là bậc anh tài trẻ trung hào kiệt, sẽ không làm phụ lòng Trưởng công chúa.”
Ông cố ý nhắc đến việc Hoàng đế có quan hệ thân thiết với hai anh em Tô gia, ý bảo Hoàng đế đừng vì tình riêng mà thiên vị.
Không ngoài dự đoán, kể cả cửu cửu của Trưởng công chúa cũng không tán thành việc gả Trưởng công chúa cho Tô Tri Viễn.
Sắc mặt Trưởng công chúa hơi tái, dưới ánh đèn lại càng trong suốt, có mấy phần khiếp nhược mỹ lệ lại rung động lòng người, nàng cúi đầu nên không ai nhìn rõ biểu cảm của nàng lúc này, chỉ có Tô Lam Quỳnh ở gần có thể nhìn thấy, hai tay Trưởng công chúa để trên đầu gối đang siết chặt.
Thái phó Tô Nghiêm Ninh bước ra, quỳ xuống: “Khởi bẩm Thánh thượng, khuyển tử hồ đồ làm ra chuyện mất mặt, xin Thánh thượng niệm tình vi thần mà tha cho hắn tội xuất khẩu cuồng ngôn.”
Hoàng đế lên tiếng: “Thái phó đứng lên đi, chuyện này Trẫm tự có định liệu, Thái phó không cần xen vào.”
Tô Tri Viễn ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Hoàng đế đang nhìn mình, ánh sáng trong hai đôi mắt chạm vào nhau, hóa thành một tia sáng vụt qua trên bầu trời tối. Hoàng đế nói: “Tô ái khanh, khanh có gì muốn nói?”
Đây là cho hắn một cơ hội sao?
Tô Tri Viễn quay sang Thái phó, dập đầu: “Nhi tử có lỗi với phụ thân, xin chịu mọi trách phạt, có điều hôm nay con tuyệt đối không để người trong lòng gả cho người khác.”
Tô Tri Viễn không nhìn Trưởng công chúa, chỉ nhìn Hoàng đế, nói rõ ràng từng chữ: “Vi thần là người đọc sách, mặc dù không bằng Vương thống lĩnh có thể cầm binh đánh giặc bảo vệ thiên hạ nhưng cũng góp phần xây dựng đất nước, cống hiến cho triều đình. Vi thần từng đọc được một điển cố trong sách sử do Hà các lão rất có danh vọng của tiền triều biên soạn, chuyện kể rằng hai trăm năm trước, Thái tổ Hoàng đế vừa gặp đã yêu Huệ Trinh Nhân hoàng hậu, mặc dù lúc đó ngài chỉ là một quân binh vô danh, còn Huệ Trinh Nhân hoàng hậu là thiên kim đại tộc, dù bị người đời phản đối Thái tổ Hoàng đế vẫn một lòng không đổi, cố gắng phấn đấu, cuối cùng cũng như ý nguyện người có tình rồi sẽ được gần nhau. Vi thần tuy không sánh bằng một phần ngàn vạn của Thái tổ, nhưng nếu dũng khí ra mặt vì người trong lòng cũng không có, sao còn gọi là nam nhi? Vi thần quen biết Trưởng công chúa từ nhỏ, phần tình cảm này tuy chưa từng nói ra nhưng đều giữ trong lòng, xin Thánh thượng minh giám.”
Lời này của hắn, được một bộ phận người đồng tình.
Tuy họ không tán thành Tô Tri Viễn cưới Trưởng công chúa, nhưng đúng như hắn nói, là nam nhân không dám đứng ra trước người mình yêu thì khác nào yếu đuối, hơn nữa hắn còn nhắc đến Thái tổ Hoàng đế, làm sao có ai dám nói hắn nửa câu không tốt?
Nhất là ở đây có rất nhiều cô gái còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện triều đình, thấy Tô Tri Viễn dám đứng ra như vậy, đều vô cùng ngưỡng mộ ước ao, nữ tử sao, chỉ cầu một nam nhân thật lòng thật dạ với mình như hắn là được rồi.
Vương Khang thấy Tô Tri Viễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, cũng nói: “Tô đại nhân, có phải ngài đã quên hay không, bổn thống lĩnh mới là người cầu cưới Trưởng công chúa.”
Tô Tri Viễn đáp: “Nhưng Thánh thượng và Trưởng công chúa chưa đồng ý.”
Vương Khang cười lạnh: “Tô đại nhân, lệnh của cha mẹ lời của mối mai, Tô đại nhân nói bản thân có tình cảm sâu đậm với công chúa, còn lôi chuyện từ nhỏ ra, đây chẳng khác nào hủy hoại thanh danh Trưởng công chúa?”
Vương Khang đang muốn ám chỉ Tô Tri Viễn cố ý nói bản thân có tư tình với Trưởng công chúa để được ban hôn, nhưng ở Tuyên Ninh lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nếu cô gái có người trong lòng, thì chắc chắn danh tiết sẽ bị hủy hoại, Vương Khang đang nói Tô Tri Viễn vì đạt được mục đích mà không tiếc bôi nhọ thanh danh của Trưởng công chúa.
Tô Tri Viễn không chút khách khí đáp lại: “Vương đại nhân nói năng cẩn thận, tuy trong lòng Tô mỗ nhớ mong Trưởng công chúa, nhưng cũng chưa từng nói đây là tình cảm song phương, Vương đại nhân sao lại nghe một đằng nghĩ một nẻo?”
Tô Tri Viễn nãy giờ vẫn luôn bảo là chính mình tư mộ (trong lòng ngưỡng mộ), nhưng chưa từng nói Trưởng công chúa nghĩ như thế nào về mình, Vương Khang lại cố ý nhắc đến thanh danh trưởng công chúa, lại còn nhắc lại tình cảm của hắn khiến người ta suy nghĩ lung tung, như vậy xem ra là Vương Khang bụng dạ xấu xa, vì hạ bệ hắn mà đem danh tiết của Trưởng công chúa ra nhúng chàm.
Vương Khang đã được lĩnh giáo miệng lưỡi lợi hại của Tô Tri Viễn, nhưng hắn ta cũng không phải người ăn chay, nói: “Miệng lưỡi của Tô đại nhân quả nhiên sắc bén, bổn thống lĩnh khâm phục, chỉ là chuyện này còn phải nghe quyết định của Thánh thượng, cũng không tới lượt Tô đại nhân xảo ngôn.”
Tô Tri Viễn chỉ im lặng không nói, lúc này hắn đang cược, cược Thánh thượng sẽ nể tình tấm lòng của hắn với Trưởng công chúa suốt hai mươi năm qua, cược Trưởng công chúa có tình cảm với bản thân, cược bản thân sẽ vượt qua một ải này.
Hoàng đế nhìn Tô Tri Viễn và Vương Khang một lát, sau đó nói: “Chuyện này Trẫm không thể quyết định được, vẫn phải quay về cùng Mẫu hậu thương lượng. Đêm nay kết thúc ở đây đi, ngày mai hồi cung.”
Tất cả mọi người đều hiểu được, có thể khiến cho Hoàng đế kết thúc Đông săn sớm, xem ra chung thân đại sự của Trưởng công chúa có ảnh hưởng rất lớn.
Hoàng đế đứng dậy cùng Trưởng công chúa và Di phi rời đi, mọi người cũng dần tan, một đêm này, có rất nhiều người không ngủ được.
Trong lều Tô gia, Tô Tri Viễn quỳ xuống trước mặt Tô Thái phó và Tô phu nhân, không nói một lời.
Thái phó vô cùng tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Tri Viễn, ông biết có mắng chửi cũng vô dụng.
Chỉ là cơn tức trong lòng vẫn không phát tiết được, khiến mặt mày ông nghẹn đến đỏ bừng. Tô phu nhân vội khuyên giải:
“Mặc Nhiễm, con mau nhận sai với phụ thân con đi.”
Tô Tri Viễn dập đầu: “Hài nhi bất hiếu, chọc phụ thân tức giận.”
Tô Thái phó cười lạnh, bảo: “Biết ta tức giận, ngươi còn dám làm.”
Tô Tri Viễn dừng một chút, nói: “Phụ thân, từ nhỏ hài nhi đã được ngài và tổ phụ đích thân dạy bảo, hai mươi năm nay ngài và tổ phụ không đồng ý bất kỳ lời mai mối nào, là vì muốn hài nhi tự chọn cô nương mà mình thích, phu thê ân ái cả đời giống như người và mẫu thân, chỉ là hài nhi nhớ thương Trưởng công chúa, sao có thể để nàng ấy gả cho người khác?”
Thái phó nghe hắn vẫn nhớ rõ lời mình dạy, cơn giận dần tiêu tan, thở dài: “Nếu như muội muội ngươi không vào cung làm phi, ngươi đương nhiên có thể cưới Trưởng công chúa, nhưng bây giờ Phương Vũ đang là Di phi, ngươi lại còn dám cầu thú Trưởng công chúa, đây là hại Tô gia!”
Tô Tri Viễn cắn răng, nói: “Phụ thân, Thánh thượng không phải những Hoàng đế khác, ngài ấy không có đề phòng Tô gia, phụ thân không cần lo, chuyện hài nhi theo đuổi Trưởng công chúa, có Thánh thượng ngầm cho phép!”
Thái phó sửng sốt một chút: “Nhưng nay phiên vương như hổ rình mồi, Thánh thượng lại còn trẻ, ngươi chỉ là một tư tham tri không có thực quyền, tương lai nếu như… vậy phải làm sao?”
Đây cũng là lý do mà ông phản đối hôn sự này.
Tô gia nhiều đời độc đinh, thế hệ của ông cũng chỉ có một mình Tô Tri Viễn, cho nên phụ thân của ông mới làm chủ không cho Tô Tri Viễn ra biên cương giết giặc lập công, ngược lại để hắn ở lại kinh thành, thà làm một ngũ phẩm tư tham tri nho nhỏ còn hơn bỏ mạng nơi tiền tuyến. Tiên đế mất sớm, đương kim Hoàng đế chỉ mới mười tám tuổi, mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng thế lực của các phiên vương không thể ngồi không, cho nên nếu Trưởng công chúa có thể gả cho một tướng quân, đó mới là con đường chân chính.
Tô Tri Viễn im lặng không nói, trong lòng hắn cũng nuôi chí lớn lập công, nhưng tổ phụ và phụ thân đều phản đối, mới không thể không làm con chim trong lồng, lúc này hắn cũng không thể nói, nếu tương lai có chiến tranh xảy ra, hắn bằng lòng ra trận giết giặc, nếu không phụ thân sẽ càng tức giận.
Hắn cũng bắt đầu không tự tin với chính mình, Hoàng đế sẽ thật sự vì thành toàn cho hắn mà hủy đi cơ hội thu phục tướng quân về dưới trướng mình sao?
Đúng lúc này, chợt có người hầu vào thông báo, nói Hà công công bên người Hoàng đế mang đồ đến tặng cho Tô gia.
Hà Văn là thái giám cận thân của Hoàng đế, đôi khi việc hắn làm chính là ý của Hoàng đế.
Tô Thái phó nhận lấy, chỉ thấy bên trong có một chén nước sạch.
Tô Tri Viễn nhìn thấy, trong lòng chợt an ổn.
Tô Thái phó thở dài, ông chung quy đã già rồi, không còn hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi nữa. Ông lập tức nhanh chân đi ra muốn tiễn Hà Văn, đến chỗ vắng người, hai tay Tô Thái phó chắp lại, vái một vái thật sâu: “Xin công công chuyển lời với Thánh thượng, hoa Điền Lam đang nở không chịu nổi gió mạnh, xin Thánh thượng hãy che chở một hai, vi thần vô cùng cảm kích.”
Hà Văn cảm thấy Tô Thái phó là người rất thông minh, gật gật đầu, quay về chuyển cáo.
Hoàng đế nghe xong, ừ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
Sáng hôm sau, đội ngũ Đông săn lập tức quay về kinh thành.