Một Đời Vấn Vương - Tác giả: Huân Y Thảo - Chương 51 - Cửu Biệt Trùng Phùng
Từ đầu tới cuối anh luôn là người thầm lặng bảo vệ tôi, đến giây phút yếu đuối nhất đời Tịch Đông vẫn không quên nghĩ cho tôi nhiều thế. Là tôi đã phụ lòng anh.
Ngay sau đó, tôi lập tức chạy nhanh đến bệnh viện. Suốt đoạn đường, thế giới trong mắt tôi trở nên trống rỗng.
Khi đặt chân tới cửa phòng bệnh, vệ sĩ đứng bên ngoài cho biết Tịch Đông vừa được đưa vào phòng phẫu thuật chưa lâu.
Tôi vô thức quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện hai bức tượng thạch cao đã mất đặt ngay ngắn ở đầu giường. Trên tấm ga trắng tinh như bông tuyết, chúng nằm cạnh bên nhau tựa chưa hề có cuộc phân li.
Đường Hi Nhiễm theo sau lưng tôi:
“Tịch Đông nâng niu hai bức tượng này giống như báu vật, đêm ngày ôm trong lòng ủ ấm cho chúng. Ngay cả bác Tịch và tôi cũng không được tự ý chạm vào.”
Nghe đến đây tôi đã chẳng còn đủ bản lĩnh kiềm chế nữa, cứ vậy ngồi gục dưới chân giường khóc nấc, đôi vai gầy nhỏ run lên bần bật.
Tôi chưa từng làm gì cho anh, cũng chưa từng nhìn lại và thấu hiểu. Đến khi nhận ra tất cả thì mọi thứ có quá muộn màng? Giá mà tôi được thay anh chịu một phần đau đớn.
Đường Hi Nhiễm ngồi xổm, đặt tay lên vai tôi:
“Tịch Đông nói, nếu may mắn không đến, mong bác Tịch có thể giúp anh chọn một chiếc hộp xinh đẹp nhất, đặt hai bức tượng thạch cao này vào, bên trong hãy rải đầy những đóa Oải Hương khô mà cô yêu thích, để thi hài anh ôm lấy kỷ vật ngủ say dưới đáy mồ. Đó là tâm nguyện cuối cùng.”
Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng bão giông vây kín linh hồn.
Đường Hi Nhiễm ngậm ngùi, xoa xoa bả vai tôi:
“Đừng quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Viên Tuấn bước vào, nhưng chưa vội lên tiếng mà im lặng đợi thêm một lúc.
Tôi lau nước mắt, không cho phép mình suy sụp ngay lúc này, cố gượng dậy bằng đôi chân bủn rủn.
Viên Tuấn cúi đầu cung kính:
“Cô Vu, mời cô đi theo tôi.”
Tới trước cửa phòng phẫu thuật, trông từ xa tôi nhìn thấy một người đàn ông đã ngoài năm mươi, ăn mặc giản dị nhưng không kém phần sang trọng, dáng lưng thẳng tắp toát lên ánh hào quang rực rỡ.
Xung quanh không có bóng người, một dãy ghế chờ lạnh lùng, Tịch Thiên Hạo cô độc ngồi ở giữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tịch Thiên Hạo ngẩng mặt, đôi mắt hao gầy đón lấy cái cúi đầu của tôi.
“Bác Tịch.” Tôi kính cẩn.
Ông ấy thâm trầm gật đầu, rồi lặng lẽ nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật, tấm thép dày bóng loang loáng, in rõ vầng trán cao rộng giăng kín lo âu.
Tịch Thiên Hạo thấp giọng:
“Cháu là Vu Phù Vân?”
Tôi đáp lại:
“Vâng.”
Nếp môi mỏng nhạt màu hơi mím lại, Tịch Thiên Hạo chớp mắt:
“Ngồi đi.”
Tôi dè dặt mở miệng:
“Cuộc phẫu thuật sẽ ổn cả chứ?”
Ông ấy chậm rãi quay sang, đánh giá tôi bằng ánh nhìn thâm sâu. Ở khoảng cách gần mới thấy hết được phong thái đường hoàng, cương nghị của Tịch Thiên Hạo:
“Ta chỉ có mỗi tiểu Đông là con, ca phẫu thuật này tuyệt đối không cho phép thất bại.”
Viên Tuấn điềm đạm thêm lời:
“Cô Vu, xin hãy yên tâm, toàn bộ ê kíp phẫu thuật được mời đến từ nước ngoài, đều là những bác sĩ, y tá giỏi, rất giàu kinh nghiệm.”
Nỗi xốn xang trong tôi tạm thời được xoa dịu. Dời tầm mắt xuống nền sàn nhẵn nhụi, tôi ngồi bần thần như kẻ mất hồn, đầu óc rỗng tuếch.
Thời tiết tháng một khá mát mẻ, nhưng hai bàn tay tôi lại ướt đẫm mồ hôi. Cảm xúc quẩn bách tựa bị vây nhốt trong hầm tối, không lối thoát cũng chẳng có đường lui.
Tịch Thiên Hạo bỗng nhiên chìa đến trước mặt tôi một chiếc khăn lụa, tôi khá bất ngờ và thoáng khựng lại.
Thấy tôi ngần ngại, ông ấy trầm giọng mở lời:
“Cháu cứ cầm lấy.”
Tôi cung kính, nhận bằng hai tay:
“Cảm ơn bác Tịch.”
Dạ thấp thỏm không an khiến tay chân tôi cứ vụng về và trở nên thừa thải, lau đi lau lại nhiều lần vẫn chẳng làm sạch nổi lo lắng trong lòng.
Tôi đăm chiêu nhìn vào khe cửa phòng phẫu thuật, bằng tất cả thành kính khẩn nguyện thần linh, mong Tịch Đông bình an vô sự.
Tịch Thiên Hạo đột nhiên lên tiếng:
“Ta nghe nói, thời trung học cháu và tiểu Đông là bạn cùng trường?”
Tôi khẽ gật đầu:
“Vâng ạ.”
Tịch Thiên Hạo ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên đùi, ánh đèn sáng choang ngoài hành lang bệnh viện, chiếu xuyên qua mặt kính trong suốt của chiếc đồng hồ chất liệu dây da cao cấp:
“Sáu năm qua ở Mỹ, thằng nhóc thường xuyên kể về cháu rất nhiều lần.”
Tôi ngây người một lúc, không nghĩ Tịch Đông sẽ nhắc đến mình ở trước mặt người lớn. Lời vừa nghe tạo nên một loại cảm xúc kỳ lạ, lên rồi lại xuống những đầu sóng trong tim, làm tôi khó mà bắt kịp.
“Anh ấy kể về cháu sao?”
Tôi vô thức lặp lại.
Tịch Thiên Hạo im lặng nhìn tôi vài giây, rồi dần di chuyển con ngươi đen sâu thoáng qua bụng tôi. Thâm trầm chớp mắt quay đi nơi khác:
“Mấy ngày trước có một cô gái trạc tuổi cháu đến tìm ta, nói rằng cháu đã mang thai.”
Tôi muối mặt, khẽ siết chiếc khăn lụa. Lựa lời giải thích:
“Vì quá lo cho cháu nên Thời Mộng mới có hành động lỗ mãng, mong bác đừng giận cậu ấy.”
Tôi nghiêm chỉnh cúi đầu:
“Cháu thay mặt Thời Mộng, thật lòng xin lỗi bác.”
Khóe môi Tịch Thiên Hạo cong lên hiền hậu, lắc đầu xua tay:
“Ta không trách con bé.”
Trước đây, tôi từng hình dung ra vô số lần gặp gỡ, nhưng chẳng ngờ lại gặp ông ấy trong hoàn cảnh này. Tôi luôn tò mò rằng một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy sẽ có bộ dạng uy quyền và nghiêm lạnh thế nào?
Nhưng hôm nay đối diện với Tịch Thiên Hạo, tôi khá bất ngờ vì thái độ cương trực của ông.
Trong hành động và ánh mắt luôn ẩn chứa quyền lực đáng kiêng dè, nhưng giọng nói lại có phần hiền dịu. Có lẽ tính cách ấm áp, ôn hòa của Tịch Đông đã một phần kế thừa từ ông ấy.
Tịch Thiên Hạo ôn tồn:
“Sức khỏe hai mẹ con cháu đều ổn cả chứ?”
Tôi không rõ câu hỏi này của ông ấy chỉ đơn giản là quan tâm hay còn ẩn ý khác. Đường Hi Nhiễm ngồi bên cạnh lặng lẽ cúi đầu, bàn tay trái mân mê mu bàn tay phải, dáng vẻ trông đầy hổ thẹn.
Tôi nhẹ giọng, thái độ kính cẩn:
“Tất cả đều không có vấn đề.”
Tịch Thiên Hạo gật gù, nếp nhăn hằn trên trán hơi dãn ra, mái tóc pha sương óng ánh những sợi bạc. Lại nói:
“Suốt sáu năm ở Mỹ, tiểu Đông luôn hy vọng có một ngày sẽ trở về Thiên Điểu, tìm kiếm tung tích của cháu. Nhưng Chí Tinh gặp chuyện, mẹ nó lo âu quá độ sinh bệnh nặng, việc gầy dựng lại công ty cũng không phải dễ dàng. Vì lo cho ta vất vả, nó đành gác lại hạnh phúc của bản thân.”
Tịch Thiên Hạo đón lấy một tờ giấy từ tay Viên Tuấn, sau đó đưa cho tôi.
Dòng chữ in đậm ngay ngắn đập vào mắt, khiến toàn thân tôi không nhịn được cơn run rẩy: “Giấy chứng tử”, họ tên người qua đời: “Vu Phù Vân”, nguyên nhân tử vong: “đa chấn thương”.
Tôi ngạc nhiên tột độ:
“Chuyện này?”
Người sống là tôi đây phải khóc dở mếu dở, đến chuyện mình chết hồi nào bản thân còn không biết. Ấy vậy mà cả giấy chứng tử cũng đã làm xong.
Tịch Thiên Hạo nở nụ cười thâm thúy, thoáng liếc nhìn Đường Hi Nhiễm.
Tôi nhận ra từ nãy đến giờ, cô ta chưa từng hé môi nói nửa lời. Thần sắc Đường Hi Nhiễm mỗi lúc càng tái nhợt, khóe mi đỏ hoe, cúi gằm mặt.
Tịch Thiên Hạo hít sâu, trông như đang mang nhiều tâm sự:
“Sau khi mẹ tiểu Đông ra đi vì bệnh nặng, mọi chuyện của Chí Tinh cũng đã bắt đầu tiến vào quỹ đạo. Nó nhiều lần xin phép ta, đợi thêm một thời gian ngắn nữa sắp xếp công việc ổn thỏa, sẽ lập tức quay về Thiên Điểu tìm cháu.”
Ông ấy từ tốn, trong giọng nói có chút thương xót:
“Nhưng không ngờ một ngày, Nhiễm Nhiễm lấy ở đâu ra tờ giấy này, đưa cho tiểu Đông.”
Tịch Thiên Hạo khổ tâm:
“Cái thằng nhóc ngốc nghếch chẳng giống ta chút nào, không thèm hỏi qua ý kiến của ta, đã nóng vội bay ngay về nước.”
Tịch Thiên Hạo thở dài:
“Chuyện sau đó như cháu đã biết.”
Tôi sững sờ, dần hiểu được vấn đề.
Đường Hi Nhiễm vì không cam tâm đánh mất Tịch Đông, nên nghĩ ra cách làm giả giấy chứng tử, để giữ chân anh. Nhưng mọi chuyện đã không xuôi theo suy tính của cô ta.
Tôi âm thầm nhìn thấy đôi mày tằm xinh đẹp nhíu chặt, run run. Không có tiếng nấc, nhưng lệ đã thấm ướt trên mu bàn tay Đường Hi Nhiễm.
Bầu không khí xung quanh tạm thời lắng xuống, cảm giác nặng nề bủa vây.
Hành lang bệnh viện vọng đến những tiếng bước chân, có hai viên cảnh sát, một nam, một nữ tiến thẳng về phía chúng tôi.
Sau khi gật đầu chào hỏi, Madam nói với Đường Hi Nhiễm:
“Cô Đường, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ bắt cóc giết người, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Đường Hi Nhiễm đứng dậy, im lặng hướng đôi con ngươi óng ánh nước về phía tôi và Tịch Thiên Hạo. Phản ứng như đã biết trước kết quả hôm nay.
Ông ấy vẫn ngồi trên ghế, tỏ ra vô cùng bình tĩnh:
“Đi đi. Làm người đều phải dũng cảm chịu trách nhiệm với chuyện mình đã gây ra.”
Cô ta đứng thinh lặng thêm một lúc, rồi đưa tay vào còng bạc.
Khi cảnh sát và Đường Hi Nhiễm xoay lưng lại, Tịch Thiên Hạo đột nhiên cất tiếng:
“Nhiễm Nhiễm, chỉ cần chịu quay đầu, Tịch gia luôn là nhà của con.”
Tôi phát hiện người đàn ông luôn giữ cho mình cứng cỏi, khắp cơ mặt đỏ bừng xúc động.
Tim tôi bỗng se sắt, có chút thương cảm cho nỗi khổ của một người cha. Chứng kiến con gái nuôi lâm vào lao lý, nhìn con trai mình rứt ruột sinh ra bị bệnh tật giày vò.
Tôi không thể biết biểu cảm trên mặt Đường Hi Nhiễm lúc này, chỉ thấy đôi vai mảnh khảnh khẽ run lên từng hồi.
Sau khi Đường Hi Nhiễm đi khỏi, tôi và Tịch Thiên Hạo thấp thỏm ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa có động tĩnh.
Gần tám giờ tối, Thời Mộng tất tả chạy vào bệnh viện.
Quá lo lắng làm tôi quên mất cuộc hẹn với Lệ Phong. Cho đến khi Thời Mộng thay anh ấy đưa tôi một lá thư:
“Gửi Phù Vân,
Khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã không còn ở trên mảnh đất Thiên Điểu nữa.
Xin lỗi vì anh đã âm thầm đổi lịch chuyến bay, một mình rời khỏi.
Xin lỗi vì…đã không nói về chuyện anh biết Tịch Đông đang mắc một căn bệnh nguy hiểm.
Thật ra…
Người bạn đã nhắn tin nhờ anh để em thuê lại căn nhà ở thành phố S, là Tịch Đông.
Người tìm thấy và đưa em ra khỏi container không phải anh, mà là Tịch Đông.
Khi nghe được hộp thư thoại em gửi đến, anh ta đã lập tức gọi cho anh. Thông qua những manh mối anh cung cấp, Tịch Đông đã nghi ngờ và điên cuồng gặn hỏi Đường Hi Nhiễm, bất chấp tất cả đi trong đêm với tốc độ nhanh nhất tìm em.
Bấy giờ anh phát hiện, vấn đề không nằm ở chỗ anh đến sớm hơn hay muộn hơn anh ta.
Người quên cả mạng sống, hy sinh vô điều kiện cho em mới là Tịch Đông.
Anh từng nghĩ, yêu một người là muốn người đó luôn hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng anh lại quên rằng, tình yêu phải đến từ hai phía, mọi sự cưỡng cầu chỉ đem lại dằn vặt và khổ đau.
Anh chẳng làm được gì cho em ngoài liên tục nói dối. Điều này thật đáng xấu hổ.
Thật lòng hy vọng ca phẫu thuật được thuận lợi, Tịch Đông mau chóng bình phục.
Anh không biết nói thế nào để bày tỏ sự hối hận của mình ngoài chân thành “xin lỗi”.
Chắc có lẽ sau này anh sẽ không quay về Thiên Điểu nữa, ở lại Ấn Độ, bắt đầu một cuộc sống mới, tiếp tục thực hiện những lý tưởng của mình.
Cô gái, anh chúc em cả đời được bình an, hạnh phúc.
Tạm biệt.
Lệ Phong.”
Gấp lại bức thư, tôi bồi hồi khó tả.
Ít giờ sau, ca phẫu thuật kết thúc thuận lợi. Tịch Đông được đưa đến phòng hồi sức.
Bác sĩ cho hay sau khi tiến hành mở hộp sọ, khối u lành tính trong não đã được cắt bỏ hoàn toàn.
Trải qua thời gian vật lý trị liệu, sức khỏe anh nhanh chóng hồi phục.
…—————-…
Ngày đầu tiên xuất viện, Tịch Đông không chịu đi thẳng về nhà mà một mực đưa tôi đến đồi cỏ.
Hóa ra, anh đã âm thầm sắp xếp lại buổi cầu hôn.
Đứng giữa không gian trải ngập sắc hoa hồng và oải hương xinh đẹp, trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, nụ cười chúc phúc của ba anh, Thời Mộng. Tôi nghẹn ngào thốt lên câu: “em đồng ý”.
Tịch Đông hạnh phúc đeo chiếc nhẫn quý giá vào tay tôi, khoảnh khắc đó thế gian trong mắt trở nên kinh diễm vô cùng.
Anh bất ngờ dành tặng cho tôi thêm một món quà.
Trước ngày Tịch Đông rời khỏi nhà tôi, anh đã vô tình nhớ ra mọi chuyện, nhân cơ hội anh âm thầm đi tìm chủ sở hữu ngọn đồi gần trường trung học, họ đã không ở đấy một thời gian khá lâu, mảnh đất đó cũng không cần dùng đến.
Tịch Đông thương lượng và thành công mua lại nó, định ngày cầu hôn sẽ dành cho tôi hai sự bất ngờ: một là anh đã hồi phục trí nhớ, hai là nơi tôi yêu thích ngắm nhìn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, mọi chuyện càng xấu hơn khi anh phát hiện mình mắc bệnh.
Tịch Đông dự định đưa tôi cùng quay về Mỹ, tiếp tục giúp ba anh xử lí chuyện công ty, cũng thuận tiện chăm sóc tôi trong những tháng thai kỳ.
Nhưng ba anh không đồng ý, bảo chúng tôi hãy nghe lời ông, ở lại Thiên Điểu, an tâm tĩnh dưỡng, đợi sau khi sinh nở, đứa bé cứng cáp rồi mới tính đến việc này.
Ông nói xem như để Tịch Đông được thảnh thơi thêm một thời gian, vì không lâu nữa sẽ giao lại toàn bộ chuyện công ty cho anh xử lý. Bảo bản thân cũng nên nghĩ tới chuyện nghỉ hưu rồi, muốn đi những nơi mà chưa kịp đến, muốn làm những điều mà đã ấp ủ từ lâu.
Thành phố A lập lòe những ánh đèn, như đại dương về đêm lung linh sóng nước.
Tôi đứng trên nơi cao nhất của ngọn đồi, mặc cơn gió mơn đùa mái tóc mật.
Tịch Đông ôm choàng tôi từ phía sau, dùng thân nhiệt bao bọc hơi lạnh:
“Bảo bối, trong đoạn thư thoại em gửi cho anh vào ngày gặp nguy hiểm, em có nói một câu: nếu có kiếp sau, anh hãy để em là người chủ động rời đi trước.”
Giọng anh trầm ấm, rót vào tai tôi như thanh âm da diết của gió đông.
Anh dịu dàng kề gương mặt tuấn tú hôn lên nếp môi tôi, nắm chặt tay tôi:
“Dù có trải qua bao nhiêu kiếp số, gia đình ba người chúng ta đều phải đi cùng nhau, không ai được phép quên mất lời hứa.”
Tôi gật đầu, cười tươi với niềm hạnh phúc rực rỡ trong tim. Thầm xem đó là một lời thề.
Tôi tin rằng giữa thế gian muôn vạn người, ai cũng sẽ có cho riêng mình một điều khiến bản thân hối tiếc, đôi khi là một hồi ức đẹp đẽ khó quên nhất trong đời, và đôi khi là một bóng hình ai đó mà ta đã lỡ ghi tạc vào tâm khảm.
Tôi cầu cho những người yêu nhau sâu đậm được như ý nguyện, cầu cho những kẻ cửu biệt phân ly sớm được trùng phùng, không phải mang một đời vương vấn.
…HẾT…