Một Đời Vấn Vương - Huân Y Thảo - Chương 15: Đôi bên cùng có lợi
“Hà Uy đang nợ tiền chị?”
Trịnh Yên Chi chớp mắt mỉm cười, đôi môi tô màu cam đất mềm mịn như cánh hoa:
“Đúng. Giữa tôi và anh ta không đơn giản chỉ là chủ nợ với con nợ.”
Thấy tôi im lặng, Trịnh Yên Chi tiếp tục hỏi:
“Cô không thắc mắc tôi và Hà Uy có quan hệ gì sao?”
Ánh mắt chị ta lúc nhìn tôi lóe lên vài tia hứng thú.
Đưa Trịnh Yên Chi vào nhà, ngồi ở phòng khách.
Lúc đi ngang qua giá treo đồ, tôi đã vô ý làm rơi áo khoác của Tịch Đông xuống sàn. Nhặt nó lên lại thấy trên vai áo dính đầy lông tơ màu xám, giống như lông chó, mèo.
Thoáng nghĩ công việc của anh ở quán ăn phải tiếp xúc với rất nhiều người, họ mang theo thú cưng đến và vô tình chạm phải cũng là việc bình thường.
Thấy áo bị bẩn, tôi đoán anh vẫn chưa kịp xử lý, nên giúp anh cho vào máy giặt và bấm nút. Rồi đi rót một cốc nước mang tới mời Trịnh Yên Chi.
Chị ta khách sáo “cảm ơn”, ngước nhìn một vòng ngôi nhà, cử chỉ lời nói tao nhã, đoan trang, vừa tiếp xúc đã tạo được thiện cảm với người đối diện.
Trong lúc trò chuyện, Trịnh Yên Chi tiết lộ năm nay chị ta ba mươi hai tuổi, đang là chủ một cửa hàng thời trang ở trung tâm thành phố, quy mô không lớn nhưng doanh thu rất ổn định, cũng xem như ăn nên làm ra.
Chị ta là người có tính cách độc lập, không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân, nên đến nay vẫn chưa có ý định lập gia đình.
Hai năm trước, Trịnh Yên Chi vô tình quen biết Hà Uy khi anh ta đến cửa hàng của chị ta mua sắm.
Ngày hôm sau, chẳng rõ Hà Uy có được số điện thoại chị từ đâu, rồi nhiều lần gửi tin nhắn làm quen. Kiên trì rất lâu chị ta mới chịu chấp nhận lời mời kết bạn.
Sau khi hẹn gặp và tìm hiểu, chị ta đánh giá Hà Uy là người đàn ông rất nhiệt tình, bề ngoài ưa nhìn, hành vi cử chỉ trông có vẻ thật thà, đáng tin cậy.
Kể từ đó hai người bắt đầu qua lại nhiều hơn, anh ta luôn biết cách làm cho Trịnh Yên Chi vui vẻ, thỏa mãn.
Đối với một người phụ nữ chịu đựng cô đơn trong thời gian dài, vây quanh là áp lực công việc, những nỗi khổ tâm chẳng thể san sẻ cùng ai, thì sự thấu hiểu và chăm sóc ân cần của Hà Uy giống như mưa về trên đất hạn, cho chị ta cảm giác có nơi chốn để dựa vào khi mệt mỏi. Cuối cùng Trịnh Yên Chi đã rung động trước người đàn ông này.
Nghe đến đây tôi thật sự rất sốc, không thể tin được ngoài tôi ra, anh ta còn mang cái tình yêu giả tạo của mình đi lừa lọc thêm một người phụ nữ khác.
Trong ấn tượng của tôi, Trịnh Yên Chi dù trông vẫn rất trẻ, nhưng không giống với người dễ dãi. Ấy vậy mà lại không nhìn thấu được tâm tư giả dối của anh ta, có lẽ điểm chí tử của tất cả phụ nữ trên đời này chính là dễ mềm lòng.
Trong thời gian yêu đương, chị ta rất hào phóng, thuê chung cư cho anh ta ở, lo phương tiện đi lại, còn chu cấp tiền hàng tháng để anh ta tiêu xài. Vì Trịnh Yên Chi thông cảm rằng Hà Uy vẫn còn trẻ tuổi, công việc chưa ổn định, đối với chị ta bao nhiêu đấy không thành vấn đề.
Nhắc đến đây ánh mắt Trịnh Yên Chi trở nên lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp như phủ thêm màn sương giá. Tôi bất giác thấy trong con ngươi long lanh đó ẩn chứa hụt hẫng và sụp đổ rất rõ ràng.
Chị ta mở chiếc ví đen cầm tay, lấy ra vài tấm ảnh đưa cho tôi xem. Đợi đến lúc nhìn thấy sự bàng hoàng trên mặt tôi, Trịnh Yên Chi mới nhếch môi cười:
“Cô đừng quá ngạc nhiên, đây chỉ là một vài người qua lại với anh ta mà tôi may mắn chụp được.”
Màu giọng chị ta rất nhẹ nhàng, nhưng khi mang hàm ý châm biếm cũng thật sắc bén.
Trên tay tôi cầm sáu tấm ảnh, trong mỗi tấm ảnh Hà Uy đều cười tươi ôm hôn, thân mật như một cặp tình nhân với những người phụ nữ khác nhau. Thậm chí họ còn dành cho nhau cử chỉ gây bỏng mắt.
Đáng kinh ngạc là hầu hết những người phụ nữ đó đều ở khoảng độ tuổi bốn mươi, năm mươi trở lên. Trông cách ăn mặc, trang điểm thể hiện họ là người rất có tiền.
Trịnh Yên Chi thong thả uống một ngụm nước, rồi nhìn tôi nói:
“Tám tháng trước, anh ta liên tục đề cập với tôi về chuyện góp vốn làm ăn với người bạn nào đó, tìm mọi cách thuyết phục tôi giúp anh ta một khoản tiền, hứa là sau khi thu về được lợi nhuận sẽ trả lại và đền ơn tôi xứng đáng.”
Trịnh Yên Chi dừng một chút, môi mím lại, khóe miệng hơi cong nhưng không giống cười. Rồi nói tiếp:
“Trong khả năng của tôi tám trăm triệu không là vấn đề quá lớn, nhưng nó cũng không phải là con số nhỏ. Lúc tôi cố tình hỏi cặn kẽ thì chỉ nhận được câu trả lời có phần qua loa, mơ hồ từ Hà Uy.”
Tôi im lặng ngồi đối diện, nghe chị ta nói:
“Nhìn thấy vụ làm ăn này có vẻ không chắc chắn, lại e sợ anh ta trẻ tuổi háo thắng dễ bị mắc lừa, nên tôi đã quyết định từ chối giúp đỡ.”
Tôi hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Trịnh Yên Chi dời mắt ra cửa, trên môi vẫn là nụ cười mỉa mai:
“Sau đó anh ta không ngừng dỗ dành tôi, làm mọi cách lấy lòng, chiều chuộng. Khi tâm trạng tôi vui vẻ anh ta sẽ nhân cơ hội nhắc lại chuyện góp vốn, nài nỉ nhiều ngày, hứa hẹn đủ thứ. Cuối cùng tôi đành phải đồng ý giúp anh ta.”
Trịnh Yên Chi kéo dài giọng, ra vẻ thần bí:
“Nhưng…tôi có một yêu cầu.”
“Là yêu cầu gì?”
Trịnh Yên Chi quay sang nhìn tôi, con ngươi xám đen linh hoạt, đuôi mắt kẽ dài uốn nhẹ lên mang một vẻ tinh anh, như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu tôi.
Giọng chị ta nhẹ nhàng:
“Cô gái, tôi không tiện nói ở đây. Đợi đến lúc gặp được Hà Uy nhất định sẽ cho cô xem kịch hay.”
Chị ta không muốn trả lời, tôi chỉ đành im lặng và thôi tò mò.
Trịnh Yên Chi bình tĩnh nói:
“Sau khi lấy được tám trăm triệu, những lần anh ta đến tìm tôi bắt đầu thưa dần, sự nhiệt tình và yêu thích ban đầu tan như mây khói. Hà Uy thường xuyên biến mất đột ngột mà không hề báo trước, giống như đang cố ý tránh mặt tôi. Lúc bị hỏi tới anh ta chỉ viện cớ là bận bàn chuyện làm ăn.”
Tôi cười khẩy:
“Lừa được tiền rồi anh ta đâu cần bám dính lấy nữa.”
Trịnh Yên Chi đồng ý với lời tôi:
“Phải. Nửa năm trước, khi vô tình ngửi thấy mùi nước hoa lạ của nữ trên áo anh ta, trực giác mách cho tôi biết mình đã bị lừa. Tôi tìm người âm thầm theo dõi Hà Uy và chụp được những tấm ảnh này.”
Tôi đoán:
“Sau đó cô vạch trần anh ta?”
Trịnh Yên Chi dựa lưng trên sô pha, hai tay khoanh trước bụng, đôi mắt tinh anh hơi tối lại:
“Đương nhiên. Nhưng không phải là ngay sau đó.”
Thấy tôi có vẻ chưa hiểu ý, Trịnh Yên Chi lại nói:
“Anh ta là loại đàn ông chuyên đi lừa tình, lừa tiền phụ nữ. Nhưng những phụ nữ mà anh ta quen cũng đâu phải dạng tầm thường. Họ đều là người làm ăn, có địa vị nhất định ở lĩnh vực nào đó, tôi không tin anh ta có thể lừa họ mãi được.”
Tôi lại hỏi:
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó anh ta bị đám phụ nữ kia phát hiện đang chơi trò bắt cá “nhiều” tay, vậy là họ thẳng chân đá anh ta. Không còn nơi để lừa lọc anh ta lại lăn về chỗ tôi, cô nghĩ xem tôi nên làm gì?”
Tôi tiếp lời:
“Vạch trần anh ta, dạy cho anh ta một bài học.”
Trịnh Yên Chi cười lớn, nhìn tôi như rất thích thú. Chị ta ngồi thẳng dậy:
“Lúc thấy tôi đưa ra những tấm ảnh này sắc mặt Hà Uy rất kém, còn xấu hơn cả phản ứng của cô vừa rồi. Vừa khóc lóc xin lỗi, vừa muốn níu kéo. Nhưng tôi đã không còn dễ dàng bị anh ta lừa thêm lần nữa.”
Trả lại những tấm ảnh về tay chủ, tôi thắc mắc:
“Vậy chị đến tìm tôi vì lý do gì?”
Trịnh Yên Chi thôi cười, nghiêm túc trả lời:
“Lúc nhận tiền từ tay tôi, anh ta đã hứa sẽ trả lại đủ, trước đó tôi cũng nhiều lần điện thoại, yêu cầu anh ta giữ lời hứa. Nhưng suốt một tháng nay anh ta đột nhiên chơi trò biến mất, trốn rất kỹ, gọi điện cũng không nghe máy.”
Tôi bất lực lắc đầu:
“Vậy thì chị lầm rồi, tôi cũng không có cách tìm ra anh ta.”
“Không. Cô có thể.”
Tôi ngước mắt nhìn Trịnh Yên Chi, chị ta giữ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Ý chị là gì?”
Trịnh Yên Chi đổi tư thế, nhoài người tới gần tôi qua chiếc bàn:
“Chẳng phải anh ta rất muốn có được tám trăm triệu từ cô sao? Chỉ cần cô nói với anh ta muốn gặp mặt đưa tiền, chắc chắn Hà Uy sẽ xuất hiện.”
Tôi vô cùng kinh ngạc:
“Sao chị biết anh ta muốn gì từ tôi? Hơn nữa, giúp chị tôi sẽ được gì?”
Trịnh Yên Chi tỏ ý muốn thỏa thuận:
“Cô giúp tôi gặp mặt anh ta. Tôi giúp cô lấy bằng chứng Hà Uy hãm hại, vu khống cô qua lại với người của công ty Thiên Phúc.”
Trịnh Yên Chi lại khiến tôi sững sờ, những người biết được rắc rối này của tôi không nhiều, ngoài Giám Đốc Châu và Giang Niệm ra thì chỉ còn Tịch Đông, nhưng anh nào quen biết gì chị ta. Vậy thì là ai?
Tôi mất một lúc mới có thể cử động được khóe môi đông cứng của mình:
“Sao chị biết được chuyện này?”
“Cô không cần để tâm đến việc tôi biết được từ đâu. Chúng ta đều là những kẻ bị hại, vụ hợp tác này đôi bên cùng có lợi. Số tiền đó với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn tống anh ta vào tù, dạy cho anh ta biết lừa gạt tình cảm của người khác thì phải trả giá.”
Nhìn sắc mặt Trịnh Yên Chi rất kiên định, không giống như đang nói đùa. Hơn nữa nếu chị ta thật sự có cách khiến Hà Uy đứng ra thừa nhận đã hãm hại tôi, vậy giải quyết vấn đề sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Suy nghĩ một lúc tôi mới gật đầu đồng ý với đề nghị của chị ta.
Khi Trịnh Yên Chi tạm biệt ra về, tôi lịch sự tiễn chị ta đến cổng.
Vừa mở cửa chiếc Meserati, một chú mèo Anh lông ngắn màu xám nhảy vào lòng Trịnh Yên Chi, chị ta đỡ lấy nó, cong mắt cười tươi, trông xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi.
Con mèo nhỏ quấn chủ cọ cọ bộ lông mềm mại vào cổ chị ta, phát ra âm thanh “meo meo” đáng yêu, trông họ thân thiết vô cùng.
Tôi loáng tháng nghe thấy Trịnh Yên Chi gọi chú mèo nhỏ là: “Lucy.” Sau đó thì lên xe phóng đi mất.