Một đêm nóng bỏng thiên tài ra đời - Nguyễn Văn Tịch - Phạm Cảnh Tân (Truyện full) - Chương 25: Con vẫn là Tiểu Bạch
- Home
- Một đêm nóng bỏng thiên tài ra đời - Nguyễn Văn Tịch - Phạm Cảnh Tân (Truyện full)
- Chương 25: Con vẫn là Tiểu Bạch
Nguyễn Vân Tịch cũng không phải đồ ngốc, qua biểu hiện của Trần Đình, cô biết bản thân mình bị nhà họ Phạm ghét bỏ rồi.
Cũng không có gì lạ, cô là phụ nữ, lại ở bên ngoài lâu như thế, cùng với con trai ông ấy phát sinh quan hệ một đêm, là người bình thường thì sẽ đều cảm thấy cô không biết tốt xấu, là người phụ nữ tùy tiện không ra gì.
“Bác Phạm” Nguyễn Vân Tịch nở nụ cười điềm đạm rồi nhẹ nhàng nói, “Con mong bác có thể hiểu rõ một chút. Con sinh ra đứa nhỏ chỉ bởi vì con không nỡ bỏ nó. Các bác có lẽ cũng biết, bọn con trước đó không hề biết ba của đứa nhỏ là ai. Tất nhiên, cho dù bạ của thằng bé là ai, thì Tiểu Bạch vẫn là con trai con, chỉ có vậy mà thôi”.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Nguyễn Vân Tịch nói những lời vô cùng thẳng thắn, cũng thể hiện thái độ muốn làm rõ mình và người nhà họ Phạm không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng nước chảy về cội, sáu năm trước đã reo hạt mầm, sáu năm sau tất nhiên sẽ ra quả, đây chính là định mệnh mà bọn họ không thể tránh thoát.
Trần Đình nghe xong những lời Nguyễn Vân Tịch nói, lông mày cau chặt mới thả lỏng đi một chút, “Vân Tịch, nhà họ Phạm chúng ta sẽ không ép buộc con phải trao quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ ra. Chỉ là, là một gia tộc lớn, đứa con của nhà họ Phạm lại không mang họ Phạm, nếu truyền ra ngoài không phải sẽ là trò cười cho mọi người sao? Cảnh Tân từng nói với chúng ta thằng bé tên Tiểu Bạch, đúng chứ? Ta thấy vậy cứ gọi là Tiểu Bạch đi?”
Nguyễn Vân Tịch do dự.
Thằng nhóc bên kia lại vui sướng hét lên, “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, mami ơi, con vẫn là Tiểu Bạch đó!”.
Phạm Cảnh Tân thấy cô không nói gì, liền sốt ruột nói, “Này cô ngốc, cô thấy thế nào?”
Nguyễn Vân Tịch lườm anh, anh mới ngốc. Nhưng mà… Tiêu Bạch, cũng được. Cứ quyết định như vậy đi.
“Ừm, vậy đợi các con có thời gian thì cùng nhau đưa thằng bé đi làm hộ khẩu nhé” Trần Đình thở dài, âu yếm xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu nội, “Đúng là già rồi, cháu nội tôi cũng đã lớn thế này rồi mà..”
Ăn cơm xong, hai ông bà nhà họ Phạm cùng nhau đùa nghịch với cháu trai, tận hưởng niềm vui tuổi già.
Nguyễn Vân Tịch ngồi trên ghế sofa trong phòng khách quan sát từ xa, không khó nhìn ra, bố mẹ Phạm Cảnh Tân thật sự rất thích cháu nội bé bỏng này. Cô có chút biết ơn, cũng may Tiểu Bạch không có bị người nhà họ Phạm ghét bỏ vì người mẹ không biết tốt xấu này.
Bên cạnh còn có một người đàn ông nhạt nhẽo, nhàm chán. Phạm Cảnh Tân
thấy cô chăm chú nhìn đứa bé đến ngẩn ngơ, cười khẩy một tiếng, “Nhà họ Phạm chúng tôi biết ăn thịt người sao? Thật sự không hiểu vì sao, lúc đầu cô nghĩ thế nào mà khi nghe tôi nói muốn đưa đứa nhỏ đi liền giống hệt như kẻ điên mất trí.”
Nguyễn Vân Tịch liếc mắt nhìn anh, nhưng chỉ cười không nói gì.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm này của cô, anh lại cảm thấy phiền lòng một cách khó hiểu. Anh không tự nhiên rời mắt đi, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt còn hơi sưng đỏ của cô, đồ ngốc này rõ ràng ở bên ngoài đã bị người ta bắt nạt, rồi tát lên mặt. Nhưng cho dù anh có hỏi thế nào, cô cũng không nhắc đến nửa chữ, ngu ngốc không chịu được.
Trước khi rời đi hai ông bà già tiễn bọn họ ra cửa, Tiểu Bạch đã ngủ say trong lòng bà nội Từ Lệ Viên, lông mi cong vút tạo thành một cái bóng nhỏ xinh.
Từ Lệ Viên không nỡ rời xa cháu trai, do dự nhìn Nguyễn Vân Tịch, “Vân Tịch, con xem, chúng ta là lần đầu tiên gặp cháu nội, cũng mới chỉ vội vội vàng vàng ăn bữa cơm. Còn chưa có thời gian chơi với thằng nhỏ nữa, hay là hôm nay để nó ở lại đây được không?”.
Từ Lệ Viên nói rất chân thành sâu sắc, Nguyễn Vân Tịch không thể không động lòng. Cô vừa nãy nhìn bọn họ rất lâu, hai ông bà là thật sự thương yêu bảo bối, thằng bé cũng rất vui khi chơi với hai người.
Từ Lệ Viên thấy Nguyễn Vân Tịch ngập ngừng, vội vàng nói, “Con xem, bình thường con làm việc cũng rất bận rộn, một mình đem theo thằng bé nhất định là không tiện. Con cứ để thằng bé ở đây chơi vài ngày trước, đợi làm xong hộ khẩu cho thằng bé rồi đưa bé đến trường học, sau đó con hãy đến đón bé được không?”
Nguyễn Vân Tịch suy nghĩ, thời gian này có phải làm việc ở LIS, dẫn Tiểu Bạch tới công ty quả thật là không phù hợp. Hơn nữa quả bom hẹn giờ là Nguyễn Thanh Thư vẫn còn đó. Nhưng nếu như mỗi ngày đều bỏ lại Tiểu Bạch ở nhà một mình, cô cũng sẽ rất lo lắng…
“Vậy, vậy được.” Nguyễn Vân Tịch cắn môi. “Không được” Phạm Cảnh Tân nãy giờ ở trong xe im lặng lắng nghe hai người nói chuyện đột nhiên mở miệng, trực tiếp từ chối, “Mẹ, đứa bé phải theo Nguyễn Vân Tịch về nhà”.
“Vì sao?” Từ Lệ Viên lườm anh..
“Đứa bé tỉnh dậy không thấy mami đầu sẽ khóc nháo, đến lúc đó mẹ không xử lý được đâu” Phạm Cảnh Tân tay nắm chặt vô lăng, từ tốn nói, “Thằng nhóc trước giờ chưa từng xa mami nó. Mẹ đột nhiên đưa đi, nó sẽ không quên đầu” Nói xong, anh tự cười chế giễu bản thân, lời này, có đến tám chín phần là nói cho chính anh nghe.
Nguyễn Vân Tịch khó hiểu nhìn chằm chằm vào gương mặt bị che khuất bởi ánh sáng được chiếu xuống từ đèn đường, trong lòng cảm xúc lẫn lộn khó tả. Từ Lệ Viên nghe vậy, nghĩ thấy cũng phải, thằng bé còn nhỏ như vậy, không thấy mẹ nhất định sẽ quấy khóc một trận cho xem.
Bà đành miễn cưỡng giao thằng bé cho Nguyễn Vân Tịch, lại dịu dàng nhìn cô,
“Vân Tịch, không có nhiều việc thì thường xuyên đưa thằng bé về chơi nhé, biết chưa?”
Nguyễn Vân Tịch mỉm cười gật đầu. Sau khi lên xe, Nguyễn Vân Tịch lễ phép chào tạm biệt hai ông bà. Từ Lệ Viên ôn hòa dễ gần, còn Trần Đình từ đầu tới cuối đều có vẻ mặt không vui lắm.
Phạm Cảnh Tân đều để vào mắt, anh biết ba mình đang lo lắng điều gì, có điều anh lại lười giải thích. Anh còn không hiểu người phụ nữ tên Nguyễn Vân Tịch này hay sao, vừa đần vừa ngốc lại cứng đầu muốn chết, đàn ông muốn cô ta chỉ có quỷ thôi.
Phạm Cảnh Tân đưa Nguyễn Vân Tịch ở tầng dưới khu chung cư, lại nhớ đến. thang máy của căn hộ còn đang sửa chữa, Nguyễn Vân Tịch là phụ nữ mà ôm đứa trẻ leo lên tận tầng sáu chắc chắn sẽ không dễ dàng, vì vậy dứt khoát đưa hai người đến tận cửa.
Phạm Cảnh Tân nhẹ nhàng đặt thằng bé lên giường, đắp chăn cẩn thận cho con xong mới đứng dậy, liền và phải cô ngốc sắc mặt không tự nhiên kia. Anh liếc nhìn cô, trong mắt không có chút cảm xúc nào.