Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay (full) - Chương 17: Ngoại truyện - Khuất Dã
- Home
- Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay (full)
- Chương 17: Ngoại truyện - Khuất Dã
Ngày 8 tháng 12 năm 2022.
“Anh ơi, chỗ này không được đậu xe.”
“À tôi biết rồi.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, gõ ngón tay lên tay lái đếm ngược, không biết làm gì hơn đành nổ máy lái xe chạy tới trước.
Tới ngã rẽ tôi giảm tốc độ, một nữ sinh bưng cà phê, mặc áo khoác vàng nhạt đi lướt qua tôi. Từ lúc cô ấy xuất hiện, ánh mắt của tôi không có giây nào rời khỏi cô ấy.
Lâu rồi không gặp.
Lâm Kiều.
Tôi chạy vòng quanh nửa giờ, cuối cùng cũng chờ được.
Hai năm không gặp, hình như cô ấy gầy đi rồi, cũng già dặn hơn.
Hồi học xong năm tư đại học, ba mẹ tôi gọi điện thoại bảo tôi đi xem mắt với một cô gái. Lúc đó tôi đang ở giai đoạn khởi nghiệp ở nước ngoài, công việc bận tối mắt, cho nên tôi từ chối ngay.
Mẹ tôi năn nỉ: “Khoan từ chối vội, Tiểu Dã, cô bé này con có quen đó, hồi mẫu giáo hai đứa còn học chung mà, con bé là con gái bạn thân của mẹ, tên là Lâm Kiều.”
Tôi dừng lại.
Thấy tôi không nói, mẹ tôi lại khuyên nhủ hết lời.
“Coi như kết bạn thôi được không? Nếu như không thích, thì cứ coi như về thăm ba mẹ một bữa đi, mấy năm rồi con chưa về.”
“Dạ được…”
Tôi đồng ý, sau đó mua vé máy bay chuyến gần nhất vội vàng về nước.
Để chuẩn bị cho lần gặp mặt này, tôi đã phải đặt may quần áo riêng, tóc cũng tạo kiểu cẩn thận, còn làm một cặp kính gọng vàng nhìn rất lịch sự trí thức.
Hẳn là Lâm Kiều Kiều sẽ thích tạo hình này.
Hi vọng cô ấy thấy tôi, sẽ không liên tưởng tới thằng nhóc đầu gấu hồi cấp ba.
Tôi đến nhà hàng sớm hẳn nửa tiếng, hít thở sâu suốt thời gian chờ cô ấy.
“Chào anh, tôi là Lâm Kiều Kiều.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Kiều ngồi xuống trước mặt tôi, đưa tay ra.
Ký ức về cô ấy của tôi dừng lại ở thời cấp ba, khi đó cô ấy còn hơi mũm mĩm kiểu trẻ con, da trắng trẻo, mắt to tròn, như một em bé, rất dễ thương.
Bây giờ cô ấy đã gầy đi, gương mặt còn vương nét cười.
Tôi giả bộ trầm ổn, mỉm cười bắt tay: “Chào em, tôi là Khuất Dã.”
“Khuất Dã?”
Cô ấy cau mày, tựa như nhớ ra gì đó.
Tôi ngượng ngùng cười: “Hẳn là Khuất Dã mà em biết đó, bọn mình học cấp ba chung, đều học trường trung học số tám, hồi đó hơi trẻ trâu, xấu hổ ghê.”
Lâm Kiều lịch sự lắc đầu: “Tuổi đó thì như vậy được coi là rất ngầu.”
Suốt bữa ăn, cô ấy rất ngượng ngùng xin lỗi tôi, cô ấy đã có bạn trai, là người cô ấy thích từ hồi cấp ba, Trần Giang.
Thực ra tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe cô ấy nói, trong lòng vẫn trầm xuống.
Chịu thôi, tôi giả bộ thờ ơ nhún vai: “Thực ra tôi cũng bị ép đi xem mắt.”
Mắt thường cũng thấy được cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Xem đi.
Tấm lòng quý báu mà không người nhìn thấy, có khác gì trò hề đâu.
Sau đó, Lâm Kiều nói chuyện với tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Thỉnh thoảng cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại, chắc là đang nói chuyện với ai kia, vô thức nở nụ cười.
Cũng có thể là đang đọc truyện hài Ổ Ẩm Ương trên Facebook không chừng.
Tốt quá, xem ra cô ấy sống rất tốt.
Thời gian ăn một bữa cơm cũng chẳng dài, cuối cùng tôi không kiềm chế được cất tiếng gọi: “Lâm Kiều Kiều.”
Cô ấy sửng sốt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Xem ra em sống rất tốt, em sẽ sống tốt hơn nữa, đây là lời chúc phúc của tôi.”
Bữa cơm kết thúc, hôm sau tôi lại ra nước ngoài, bắt đầu không ăn không ngủ dồn hết tâm sức vào công tác khởi nghiệp.
2.
Lâm Kiều có một trang blog, thỉnh thoảng đăng vài chuyện linh tinh trong cuộc sống, tôi tình cờ thấy.
Lúc khởi nghiệp ở nước ngoài, mỗi lần tôi cảm thấy không thể chịu nổi nữa, tôi sẽ mở blog của cô ấy ra đọc, nhưng tháng mười năm nay không còn thấy bài đăng mới nào nữa.
Mãi đến một tuần trước, cô ấy đăng một dòng.
Trên thế giới này không còn ai thương tôi nữa rồi.
Tôi gọi điện về nước, hỏi mẹ tôi mới biết được chuyện nhà Lâm Kiều.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Tôi có cần xuất hiện trong thế giới của cô ấy nữa không?
Cho dù tôi học chung lớp mẫu giáo, chung trường tiểu học, lại chung trường cấp ba với cô ấy, nhưng bọn tôi chẳng gặp nhau lần nào.
À mà có, có một lần xem mắt với nhau.
Trong mắt mọi người, bọn tôi hẳn là người xa lạ, nói dễ nghe hơn một chút, là không thân quen.
Nhưng với tôi thì không phải như vậy.
Hồi bé tôi chậm lớn, lên tiểu học tôi còn thấp hơn bạn bè cùng lứa cả một khúc. Sau đó Lâm Kiều nhập học, vừa tới một tuần đã đánh cho mấy thằng con trai nghịch ngợm kia một trận nên thân không thiếu đứa nào.
Mỗi lần cô ấy thấy tôi bị cướp đồ ăn sáng đều tỏ vẻ không hiểu: “Cậu phải cướp lại chứ! Cậu phải dữ lên biết không? Mình thấy cậu y như tên mình vậy á, như cô em nhỏ bé yêu kiều.”
Sáu năm tiểu học, tôi làm tùy tùng nhỏ của cô ấy hết ba năm.
Tôi còn nhớ, tôi đều nhớ hết, nhưng Lâm Kiều thì không, cô ấy quên rất nhanh.
Lên cấp hai, tôi thường đạp xe vòng vòng thêm nửa giờ, quanh trường cô ấy học.
Mong sao có thể tình cờ gặp cô ấy.
Nhưng vận may của tôi hơi kém, suốt ba năm chỉ tình cờ gặp có một lần.
Lần đó cô ấy mua xiên que ở quán nhỏ cạnh trường, tôi đứng im re sau lưng cô ấy, nghe thấy cô ấy nói chuyện với bạn: “Đạo Minh Tự (*) đẹp trai ghê luôn á! Ngang ngược gì đâu á, thích người mang lại cảm giác an toàn như vậy ghê á, bao giờ mình mới gặp được Đạo Minh Tự của mình đây…”
(*) Đạo Minh Tự là nhân vật trong phim Vườn sao băng, lấy nguyên mẫu từ nhân vật Tsukasa trong bộ truyện tranh Con nhà giàu (Hana Yori Dango) của Nhật Bản, một nhân vật đẹp trai ngầu lòi hơi bị ngang ngược nhưng mà cute.
Cô ấy và bạn bè đi mất rồi, tôi còn đứng ở chỗ cũ, câu “Lâu rồi không gặp, cậu còn nhớ mình không” còn kẹt lại không kịp nói ra.
Mãi đến lúc chủ quán hỏi tôi muốn ăn gì, tôi mới ngơ ngác trả lời: “Giống bạn nữ vừa rồi.”
Cuối cùng, lên cấp ba tôi học cùng trường với cô ấy.
Tôi cao lên rồi, cũng mạnh mẽ hơn, tôi không chỉ không bị bắt nạt nữa, mà còn bị gọi là đại ca, là đầu gấu vì tình tình ngang ngược.
Tôi nghĩ, đây là cảm giác an toàn mà Lâm Kiều từng nói đúng không?
Tôi thường đi dạo ngang qua chỗ lớp cô ấy, có lần tôi gặp cô ấy ngoài hành lang, cô ấy liếc mắt thấy tôi, vội vàng nhắm một hướng ít người hoảng hốt bỏ chạy.
…
Cô ấy sợ tôi thế cơ à?
Tôi nghệt mặt ra.
Sau này có mấy lần tôi thấy cô ấy mang đồ ăn cho bạn cùng lớp Trần Giang, anh chàng kia nhìn có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, đeo kính.
Hóa ra, lớn rồi hình mẫu yêu thích cũng thay đổi theo.
Tôi lại chậm một bước.
Lúc nào cũng chậm một bước.
Nhưng tôi không vừa mắt nổi thằng cha kia.
Hồi lớp mười, tôi theo thói quen đi vòng trước cửa lớp họ, vừa lúc thấy Lâm Kiều ôm bụng, mặt tái xanh đứng trong hành lang, sau đó té xuống hôn mê bất tỉnh.
Tên Trần Giang đứng cạnh cô ấy cau mày lùi lại, như thể sợ gặp rắc rối vậy.
Cơn giận không tên xộc lên đầu, tôi xông tới xô Trần Giang ra, sau đó cõng Lâm Kiều chạy tới phòng y tế.
Trong lúc mơ màng, cô ấy nằm trên lưng tôi nói câu cám ơn.
Đây là câu nói đầu tiên cô ấy nói với tôi sau suốt bao năm.
Lẽ ra tôi nên chờ cô ấy tỉnh lại giới thiệu mình, nhưng nhớ lại ánh mắt kiêng dè của cô ấy lúc trước, tôi lại sợ hãi rút lui.
Lần tiếp theo gặp lại, tôi nghe tin cô ấy đã có bạn trai.
Mà lần này, tôi mất ngủ hai ngày, sau đó mua vé máy bay về nước.
Không phải đột nhiên đủ can đảm, chẳng qua tôi cảm thấy cô ấy cần tôi thôi.
3.
Hôm nay là ngày thứ ba, tôi lái xe tới chờ dưới công ty của cô ấy.
Cô ấy đúng giờ đi làm, mặt mang vẻ ủ rũ không xua đi được.
Trong nhà gặp chuyện, cô ấy gồng gánh công ty đã hết sức rồi, lúc tôi gọi điện bảo trợ lý liên hệ đầu tư, cậu ấy báo với tôi một tin khác.
Một công ty trong nước muốn hợp tác với chúng tôi.
Người phụ trách chính là Trần Giang.
Nếu đã là hắn, vậy thì tôi phải trút giận giùm Lâm Kiều Kiều mới được.
“Cứ tiếp xúc đi.” Tôi vuốt nhẹ ngón tay, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đích thân gặp người phụ trách này.”
Tôi dành nửa tháng sắp đặt một cái bẫy cho Trần Giang.
Trần Giang thấy trèo được lên thuyền lớn, thế là đánh cược toàn bộ gia sản, còn mượn tạm cả gia sản bạn gái dốc hết vào hạng mục chắc chắn lỗ theo tôi.”
Lúc biết mình mất sạch vốn liếng, hắn đi.ên lo.ạn chặn xe tôi lại, hai mắt đỏ ngầu, gào lên: “Mày lừ.a tao, mày chơi tao. Nhưng tao đầu tư theo mày mà, mày cũng mất cả đống tiền, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Tôi ngồi trong xe lạnh lùng nhìn hắn: “Muốn chơi chút cho vui ấy mà.”
Bảo vệ lôi hắn đi, hắn giãy dụa không ngừng, tôi hừ một tiếng: “Mày mất sạch vốn liếng, còn tao thì chỉ mất chút tiền tiêu vặt, mày nghĩ tao lỗ lắm à? Với tao mà nói, bỏ mấy đồng bạc lẻ ra để làm mày sạt nghiệp, đáng lắm.”
Hắn ngồi bên vệ đường gào thét như thằng đi.ên, tôi nghĩ cảnh sát sẽ tới tìm hắn nhanh thôi.
Tôi không muốn phí lời với hắn nữa, dù sao hôm nay tôi còn phải gặp một người.
4.
Công ty Lâm gia từ từ khởi sắc trở lại, khoản đầu tư của tôi có tác dụng rất lớn.
Lâm Kiều liên hệ nhiều lần, nói là muốn gặp tôi.
Thế là bọn tôi hẹn nhau ở nhà hàng lúc trước xem mắt.
Tôi đã hai lăm tuổi, nhưng lúc này ngồi trước bàn ăn lại lo sợ bất an như thiếu niên mười lăm tuổi năm ấy.
“Chào anh.”
Giọng nói thân quen vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Kiều Kiều mặc váy trắng như tuyết, phản chiếu ánh sáng, đang bước tới, gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Là anh, Khuất Dã?”
Tôi gật đầu: “Đúng là tôi.”
Lâm Kiều tròn mắt một giây, tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó, mỉm cười đưa tay ra:
“Vậy thì xin được giới thiệu lần nữa nhé, chào chủ tịch Khuất, tôi là Lâm Kiều.”
Tôi bắt tay cô ấy, nắm chặt giấc mơ nửa đời trước: “Chào em.”
Kiều Kiều của tôi.
(Hết)