Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen - Chương 16 - Chương 16
Từ trước đến nay nàng hành sự đều không muốn liên luỵ đến người khác, nếu tờ khế đất này không phải đã qua tay Tiết Quế Dao, liên quan đến Tiết gia, nàng có trăm ngàn cách để thoả hiệp với Lâm Thanh Nhuận.
Tuy rằng ngoài mặt Tiết Quế Dao bảo không quá quan tâm, nhưng dù sao đều là các nữ tử chưa xuất các, chỉ cần sơ sót một chút, cũng mang nhiều rắc rối đến cho danh dự của các nàng.
Vì vậy trong lòng Khương Vạn Nương có chút mong mỏi khi tới gặp mặt Lâm Thanh Nhuận, rốt cuộc lại bị đối phương chặn họng không còn đường lui.
Hôm nay nàng và hắn ta đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, vậy mà hắn ta vẫn không muốn trả đồ lại cho nàng, tất nhiên là có tính toán dây dưa kéo dài.
Khương Vạn Nương nhìn thấy xe ngựa đi ngang con đường của Tam Phúc Lâu, theo bản năng bảo người đánh xe dừng lại.
Chỉ Hạ khó hiểu nhìn nàng, lúc này Khương Vạn Nương mới kịp phản ứng lại chính mình đã mở miệng nói gì đó.
“Không có việc gì, trở về Tiết phủ thôi.” Khương Vạn Nương nói.
Chỉ Hạ nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, liền thúc giục người đánh xe nhanh trở về phủ.
Trời loạng choạng tối, Tiết Quế Dao đến Nhuyễn Hương Cư tìm Khương Vạn Nương.
“A Phù, hôm nay gã sai vặt bên ngoài nói cho ta biết, công tử Lâm gia kia hình như là muốn mua lại cửa hàng … Ngươi, ngươi có tính toán gì không?” Tiết Quế Dao có chút áy náy nói.
Hôm đó nhận lời giúp đỡ Khương Vạn Nương nàng ta đã sắt son thề thốt, Khương Vạn Nương mới giao khế đất trong tay cho nàng ta, không ngờ sự việc lại trở nên như thế này.
Khương Vạn Nương nói: “Liên luỵ đến tỷ tỷ rồi, nếu cửa hàng này đã không có duyên với ta, thì ta cũng không thể cưỡng cầu nữa.”
Tiết Quế Dao nghi hoặc nói: “Lúc trước ngươi vẫn rất coi trọng cửa hàng này, chẳng lẽ là ta nghĩ sai sao?”
Khương Vạn Nương nói: “Ta không lừa tỷ, chỉ là ta muốn giữ lại cửa hàng này kiếm được đồng ra đồng vào, không có cửa hàng này, ngày sau nếu ta có dư tiền thì lại mở một cửa hàng giống Hàm Yên Trai chẳng phải là được rồi sao?”
Tiết Quế Dao nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn vài phần.
Cũng nên như vậy, trong nhà của Tiết Quế Dao cũng có vài gian cửa hàng, làm ăn thất bát mở cửa đóng cửa cũng không phải là không có, nàng ta cũng cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn.
So với thanh danh của các cô nương như nàng mà nói, cửa hàng này nọ đều là chuyện nhỏ.
Mới đầu nàng ta còn lo lắng Khương Vạn Nương sẽ chui đầu vào rọ, sau khi nhìn thấy suy nghĩ của Khương Vạn Nương không khác mình lắm thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Muội muội tốt, ngươi yên tâm đi, cơ hội của chúng ta sau này còn nhiều, chuyện này không tính là gì cả.” Tiết Quế Dao nói.
Khương Vạn Nương đồng tình với nàng ta, lúc này nàng ta mới yên tâm rời đi.
Tối đến Khương Vạn Nương lại trằn trọc khó ngủ.
Chỉ Hạ giúp nàng đốt hương an thần, lại nhỏ giọng nói: “Cô nương là đang luyến tiếc cửa hàng kia sao?”
Nàng ta theo hầu bên người Khương Vạn Nương, sau khi nghe được đối phương nói chuyện với Tiết Quế Dao, có thể xâu chuỗi sự việc trước sau lại với nhau.
Khương Vạn Nương nói: “Mẫu thân ta mất sớm, di vật để lại cũng không nhiều, ngoại trừ cây trâm ra, cũng chỉ còn lại cửa hàng này.”
Lúc nàng nói chuyện với Tiết Quế Dao đúng là không mấy quan tâm, thế nhưng nàng cũng không thể chắc chắn rằng nếu như cửa hàng thật sự rơi vào tay Lâm Thanh Nhuận, thì nàng thật sự có thể trơ mắt đứng nhìn hay không.
Chỉ Hạ thở dài, nói: “Tiết gia là ngươi thân của cô nương, cơn giận của Thiên tử vẫn còn đó chưa tan hết, còn nhiều kiêng kị, muốn nhúng tay vào việc này đúng là có chút không thích hợp, nếu mà có quý nhận có thể giúp đỡ cô nương thì tốt rồi.”
Khương Vạn Nương ảo não “Ừ” một tiếng, bảo nàng ta tắt đèn.
Chỉ Hạ quay người thổi tắt ngọn nến, đi đến phòng bên nghỉ tạm.
Trong bóng đêm, bên tai Khương Vạn Nương vẫn văng vẳng câu nói cuối cũng của Chỉ Hạ.
Thật ra là có người có thể giúp nàng.
Cũng không phải là nàng chưa từng nghĩ tới, mà là thật sự không muốn.
Khương Vạn Nương khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như giữa nàng và Trang Cẩm Ngu còn chút liên quan gì đó, chẳng phải chính là Trang Cẩm Ngu còn thiếu nàng một ân huệ, không phải sao?
Ngày hôm sau Khương Vạn Nương đi qua thỉnh an Tiết lão thái thái, thuận miệng nói đến chuyện mình muốn đi ra ngoài.
Tiết lão thái thái tò mò hỏi: “Mấy ngày nay ngươi thế mà siêng năng đi ra cửa thật đấy.”
Khương Vạn Nương cười cười, nói: “Lúc trước còn không quá quen thuộc với nơi này, không dám tuỳ tiện đi lại, bây giờ ngóc ngách đã biết rành rẽ rồi, mới dám chạy ra ngoài.”
Tiết lão thái thái thương nàng, tuy không muốn nàng suốt ngày chường mặt ra ngoài, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò nàng một cậu: “Về sớm một chút,” rồi thả nàng đi.
Khương Vạn Nương ra khỏi phủ liền đi thẳng đến Tam Phúc Lâu.
Sau khi tới nơi, người trong lâu vừa nhìn thấy nàng cũng không nói câu nào, nhanh chóng dẫn nàng ra sau hậu viện.
Khương Vạn Nương đi thẳng vào vấn đề nói qua chuyện cửa hàng cho Liễu Cầm nghe một lần, một lúc lâu sau Liễu Cầm mới nhận ra manh mối.
Khương Vạn Nương nói: “Ta chỉ là nghĩ, hôm nay ngươi có thể tìm được người nào vóc dáng tương tự ta, thay ta đi đến phủ Cẩn Vương một chuyến …”
Liễu Cầm nói: “Cô nương, không phải ta không muốn giúp ngươi, nếu như cô nương muốn, dựa vào ân tình của cô nương đối với ta năm đó, cả Tam Phúc Lâu này tặng không cho cô nương ta cũng không oán không hận.”
“Chỉ là ngày hôm đó cô nương đã bước chân vào vũng bùn, thực sự là một phen mạo hiểm rất lớn.”
“Bây giờ cô nương còn muốn ta dẫn một thế thân đến phủ Cẩn Vương, ta chỉ sợ tất cả người trong Tam Phúc Lâu này dâng lên cũng không đủ cho bọn họ lấp mộ.”
Khương Vạn Nương nghe thấy nàng ta nói nghiêm trọng như vậy, có hơi kinh ngạc nói: “Nếu như đã nguy hiểm như vậy, ta đương nhiên sẽ không ép buộc ngươi …”
Liễu Cầm nói: “Tâm tính phòng bị của Cẩn Vương rất nặng, nếu cô nương đi, cho dù bọn họ có biết được thân phận của cô nương, cũng không dám làm xằng làm bậy.”
“Nếu ta dám mang một thế thân đi, bọn họ phát hiện nàng ta không phải là nữ tử xuất hiện đêm đó, liền nghĩ hết thảy chuyện này là một âm mưu kín kẽ, đến lúc đó nếu ta còn giữ được mạng, hẳn là sẽ sống quãng đời còn lại trong địa lao của phủ Cẩn Vương.”
Khương Vạn Nương cắn môi nói: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, vậy làm phiền Cầm di tự mình dẫn ta đi một chuyến …”
Liễu Cầm biết trong lòng nàng đang sợ hãi cái gì, cũng cảm thấy rất thương tiếc.
Nàng ta trấn an nói: “Cô nương cứ yên tâm, ngoài việc không có kinh nghiệm, những việc đã xảy ra đều là sự thật, chắc sẽ không có sự cố gì đâu.”
Khương Vạn Nương gật gật đầu, xoay ngươi đi thay y phục trên người.
Vào khoảng giấc trưa, quản gia phủ Cẩn Vương nghe được có người bên Tam Phúc Lâu tới, hỏi rõ ràng nguyên do, mới nhớ đến Trang Cẩm Ngu vẫn còn một khoản nợ phong lưu bên ngoài.
Hắn ta cẩn thận nhớ lại, quả thực đã nghe được Trang Cẩm Ngu từng nói qua với hắn ta.
Chỉ là hắn ta không ngờ nàng kia đợi thời gian qua lâu như vậy mới tìm tới cửa.
Bảo hạ nhân dẫn người đến phòng khách, quản phủ đánh giá từ trên xuống dưới một phen, nhìn thấy nữ tử mang mũ có rèm, mảnh lụa trắng phủ dài đến tận hông, vốn dĩ là không thể nhìn rõ mặt mũi.
Liễu Cầm mở miệng nói: “Lúc trước đã nói qua, nàng ấy cũng xuất thân trong sạch, không muốn rước thị phi vào người, hôm nay nàng ấy có việc muốn cầu ta mới mang nàng lại đây.”
Quản phủ nói: “Đương nhiên, nếu cô nương nguyện ý, Vương gia cũng sẽ cho cô nương một danh phận, sẽ không để cô nương thiệt thòi.”
Khương Vạn Nương hắng giọng nói: “Đa tạ ý tốt của quản gia, chỉ là ta không có ý này, hôm nay lại đây, cũng là vì ta đã nhìn trúng một cửa hàng ở trên phố …”
Quản phủ nói: “Chuyện này càng dễ nói, không biết cô nương đã nhìn trúng cửa hàng nào?”
Liễu Cầm tiếp lời: “Là một cửa hàng son phấn, tên là Hàm Yên Trai, ta đã hỏi thăm một chút, nghe nói trước đây là sản nghiệp của Khương gia, cũng không biết chủ nhân hiện giờ là ai, cô nương mới có chút ý nghĩ.”
Quan phủ lập tức hiểu rõ, “Nếu Khương gia đã bị tịch thu tài sản, vậy thì cửa hàng kia cũng không còn là của bọn họ nữa, muốn có được cửa hàng kia cũng không phải là chuyện khó, chỉ là yêu cầu này hẳn là tốn chút thời gian để hoàn thành, không biết đến lúc đó làm cách nào để liên hệ với cô nương?”
Liễu Cầm lại nói: “Đến lúc đó cứ trực tiếp đến tìm ta là được.”
Quản phủ nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Liễu Cầm quay đầu nói với Khương Vạn Nương: “Cô nương về trước đi, những việc còn lại ta có thể nói với tiên sinh là được rồi.”
Khương Vạn Nương gật gật đầu, mang theo một thân mồ hôi lạnh đi ra khỏi phòng.
Liễu Cầm quay đầu nhìn về phía quản gia, cười làm lành nói: “Quản gia ngài cũng không cần phải khó xử công nương kia, nàng ấy mang mũ có rèm là không muốn có quá nhiều người biết chuyện, hơn nữa nàng ấy cũng đã định thân, chỉ là ngại không tiện mở miệng thôi …”
Quản phủ hơi hơi mỉm cười, nói: “Cũng có thể hiểu được, các ngươi không cần lo lắng, Vương gia của chúng ta sẽ không truy cứu vệc tư của người khác.”
Trắng ra mà nói, nữ tử này có thể không dính lấy Vương gia bọn họ không buông là tốt lắm rồi, dù sao bỏ ra vài lượng bạc dàn xếp việc này vương phủ bọn họ cầu còn chẳng kịp nữa là.
Khương Vạn Nương đi ra khỏi cửa không biết Liễu Cầm đã nói gì với quản phủ kia.
Chỉ là Liễu Cầm bảo nàng đi trước, nàng cũng không dám ở lại lâu thêm một giây, nhìn thấy có người đi tới liền cuối đầu, mắt thấy sắp đến cổng chính, nàng nhanh chân bước qua, lúc quẹo chỗ ngoặt không mấy để ý liền đụng phải một người, làm cho mũ rèm của Khương Vạn Nương bị lệch hẳn một bên.
Khuôn mặt Khương Vạn Nương cách một tầng lụa mỏng đụng vào ngực hắn, nàng theo bản năng nỡ lấy cái mũ, trong khi đó cánh tay kia bị người nọ bắt được kéo ra một khoảng.
“Ngươi là người ở đâu đến?”
Trái tim Khương Vạn Nương đột ngột nhảy dựng, nhưng vẫn cố gắng ổn định hơi thở.
Từ sau khi nàng rời khỏi Khương gia, số mệnh thực sự là không may mắn chút nào.
Sợ cái gì trời trao cái nấy.
“Ta …”
Nàng đang định giải thích, sau khi mở miệng mới nhận thấy giọng nói của mình vốn chưa kịp đổi, vội vàng ngừng lại, chỉ là tiếng “Ta” kia chỉ mới phát ra một nữa, giống như là giọng nói bị ức hiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Khương Vạn Nương cúi đầu, tuy vậy vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người kia vẫn chăm chú nhìn vào trên mặt nàng.
Nàng gắt gao đè chặt tấm lụa trắng, lúc này mới có thể yên tâm đôi chút.
Lúc này Liễu Cầm vội vã đuổi đến, nhìn thấy Cẩn Vương đang nắm tay Khương Vạn Nương không buông, nàng ta sợ đến mức khuỵu gối quỳ xuống.
Liễu Cầm vội vàng tiến đến kéo Khương Vạn Nương ra sau lưng mình, nói với Trang Cẩm Ngu: “Vương gia, chúng ta là vì chuyện lần trước … Tới tìm quản gia thương lượng phần thưởng …”
Trang Cẩm Ngu quét mắt liếc nàng ta một cái, cũng không tiếp tục dò hỏi thân phận của Khương Vạn Nương nữa, rảo bước rời đi.
Liễu Cầm dẫn theo Khương Vạn Nương đi ra ngoài, thấp giọng hỏi nàng: “Vừa rồi ngươi không bị lộ chứ?”
Khương Vạn Nương nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này nàng ta mới nhẹ nhỏm thở phào.
Vừa lúc Trang Cẩm Ngu đi vào phòng, quản phủ vội vàng bẩm báo với hắn sự việc lúc nãy.
“Hàm Yên Trai kia trên lý thuyết là sản nghiệp của Khương gia đáng ra đã bị tịch thu niêm phong, cô nương kia lại vừa khéo muốn có cửa hàng này, thật là kỳ lạ, ngài nói xem có nên tra rõ thân phận của cô nương này hay không?”
Dù sao cũng là người đã từng kề cận Vương gia, lai lịch không rõ ràng cũng không phải chuyện gì tốt.
Trang Cẩm Ngu rũ mắt, lông mi dày rậm che phủ con ngươi sâu thẳm trong mắt hắn.
“Không cần.”
Đối với hắn mà nói, chuyện này chỉ là râu ria không đáng nhắc tới.
Huống hồ, trong lòng hắn đã sớm ẩn hiện một đáp án, chỉ là hắn lười đi kiểm chứng mà thôi.
Sau khi việc này kết thúc xong đâu đấy, Khương Vạn Nương về đến Tam Phúc Lâu thay y phục rồi rời đi từ cửa sau, cũng không ngồi xe ngựa mà đi bộ trở về Tiết phủ, chỉ sợ bị người ta theo dõi nắm được sơ hở.
Vừa khéo chính là, nàng mới từ bên ngoài về, nha hoàn bên người Tiết Quế Uyển đã tìm đến Nhuyễn Hương Cư truyền lời.
“Trong nhà có vài người họ hàng tới chơi, các cô nương đều tụ tập ở Thưởng Quất Viên, tam cô nương dặn dò nô tỳ mời cô nương cùng tới góp vui.”
Khương Vạn Nương vốn định tắm rửa một cái thay bộ quần áo khác, chỉ là tình huống như vậy cũng không tiện bảo người khác đợi nàng quá lâu.
Lúc Khương Vạn Nương đi tới, phòng khách đã đứng đầy những nha hoàn bà tử cùng những gã sai vặt, có mấy cô nương ở đó, quây vòng xung quanh đều là những người này.
Tiết Quế Dao nhìn thấy Khương Vạn Nương đi đến, vội bảo bọn hạ nhân nhường đượng, gọi Khương Vạn Nương lại gần.
Khương Vạn Nương đi đến bên người nàng ta, nhìn thấy Tiết Quế Châu đang chăm chú nắm chặt quân cờ màu trắng, khuôn mặt nhỏ tập trung đến đỏ bừng.
“Đây là cháu trai của đại bá mẫu, nghe nói hắn ta là môn sinh của đại nho Từ Phạm Chi, vị đại sư kia học vấn vô cùng cao, chơi cờ cũng là cao thủ, hôm nay vị biểu ca này tới phủ, ngũ muội muội năn nỉ một lúc lâu bảo hắn ta chỉ dạy một phen, chúng ta hôm nay được chứng kiến cũng xem như là công lao của ngũ muội muội.”
Khương Vạn Nương hơi hơi gật đầu, ngước mắt đánh giá nam tử ngồi đối diện với Tiết Quế Châu.
Nam tử kia mặc áo bào màu xanh lá mạ, trên áo cũng không thêu hoa văn gì màu mè, chỉ là nơi viền cổ cùng tay áo có thêu hoa văn lá cỏ uốn lượn, khiến cho bộ quần áo của hắn ta không quá đơn điệu.
Dù sao nhìn qua hắn ta cũng có vẻ là một người mộc mạc.
Hắn ta dường như cảm nhận được ánh mắt của Khương Vạn Nương, ngón tay vừa cầm lấy quân cờ đen từ trong hộp, vừa ngước mắt nhìn sang chỗ của Khương Vạn Nương.
Mấy cô nương của Tiết gia Tần Nghiên đều quen cả, mẫu thân hắn ta cùng với đại phu nhân của Tiết gia là tỷ muội thân thiết, đó là lý do vì sao từ khi còn bé hắn ta đã thường xuyên đến Tiết gia chơi.
Trong ấn tượng, hắn ta lại không nhớ rõ Tiết gia có cô nương nào nhìn qua cao ráo như vậy …
Cô nương này trời sinh trắng trẻo, làn da nõn nà như cánh hoa sen, lông mi dày rậm, ánh mắt trong sáng như nước hồ mùa thu, nàng mặc một bộ váy áo màu quả mơ, đầu vài thon nhỏ bị vải vóc che phủ, nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng không quá gầy ốm trơ xương, mà là một loại cảm giác mềm mại dịu dàng từ trong xương tuỷ.
Tần Nghiên cũng không biết mình bị làm sao, ngắn ngủi chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta lại nhìn đến phần da thịt lộ ra nơi cổ tay của nàng mà đánh giá, cũng không có ý xấu gì, chỉ đơn thuần là sự tán thưởng đối với một nữ tữ.
Tiết Quế Châu nhìn thấy hắn ta cầm quân cờ rất lâu không có động tịnh, quay đầu liền nhìn thấy Khương Vạn Nương đang đứng sau lưng nàng ta.
Nàng ta ngọt ngào chào Khương Vạn Nương một tiếng, quay lại nhìn về phía Tần Nghiên nói: “Biểu ca sao vậy, sao còn chưa hạ cờ đi?”
Tần Nghiên hồi phục tinh thần, nhận thấy chính mình vừa rồi lại nảy ra suy nghĩ ham muốn đối với một nữ tử, bên tai đột nhiên đỏ hồng, tuỳ tiện hạ cờ xuống một chỗ, bất ngờ nhận được một tiếng hoan hô từ Tiết Quế Châu.
“Biểu ca thua ta rồi, lần này biểu ca phải đáp ứng một yêu cầu của ta đấy!” Tiết Quế Châu nói.
Tần Nghiên hơi hơi mỉm cười, cũng không tỏ ý kiến gì.
Tiết Quế Uyển thấy vậy liền nói: “Hôm nay biểu ca tới đây cũng là chỉ bảo chúng ta cách chơi cờ mà thôi, sao ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ?”
Tần Nghiên nói: “Không sao đâu.”
Tiết Quế Dao trêu ghẹo nàng ta nói: “Ngũ muội muội mau mau tránh ra, ngươi chiếm chỗ lâu như vậy rồi, cũng phải đến lượt ta lĩnh giáo một vài chiêu.”
Tiết Quế Châu nói: “Ngươi tránh ra mới đúng, dù gì Phù tỷ tỷ cũng tới đây rồi, Phù tỷ tỷ là khách, nên để Phù tỷ tỷ chơi trước mới đúng.”
Khương Vạn Nương đang định từ chối, nghe được Tần Nghiên nhẹ giọng hỏi: “Vị cô nương này hình như trước nay chưa từng gặp qua?”
Tiết Quế Châu liền giới thiệu hắn ta với Khương Vạn Nương, lại chen qua Tiết Quế Dao đẩy Khương Vạn Nương lên trước.
“Phù tỷ tỷ của ta cũng biết chơi cờ, chỉ là không biết hạ cờ như thế nào, biểu ca phải chỉ nàng cho tốt đấy.” Tiết Quế Châu hôm nay thế mà ra vẻ nhiệt tình lại thoải mái, làm Khương Vạn Nương vô cùng bất ngờ.
Khương Vạn Nương có hơi chần chờ, mới vừa nãy còn bảo Tiết Quế Dao nên chơi cờ với người này, nàng sao có thể chen ngang giành lượt của người khác chứ?
Nàng đưa mắt nhìn Tiết Quế Dao một cái, chỉ thấy đối phương làm nháy mắt với nàng làm mặt quỷ về phía Tiết Quế Châu.
Khương Vạn Nương mới biết được nàng ta cố tình trêu chọc Tiết Quế Châu, đúng lúc này Khương Vạn Nương bị Tiết Quế Châu ấn xuống ghế.
“Ta chơi cờ không giỏi, chỉ sợ phải bêu xấu rồi.” Khương Vạn Nương nói.
Tần Nghiên thu liễm cảm xúc, nói với nàng: “Khương cô nương cứ thoải mái là được rồi, cái hay của cờ vây là ở chỗ ngươi tới ta đi tuỳ cơ ứng biến, thắng bại chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.”
Khương Vạn Nương thấy hắn ta nói năng ôn hoà, ngày xưa nàng cũng rất dễ nảy sinh hảo cảm đối với những nam tử như thế này.
Dù sao lúc nàng và Lâm Thanh Nhuận mới quen nhau cũng là như vậy, khi đó nàng còn cảm thấy Lâm Thanh Nhuận là nam tử ưu tú nhất trên đời này, lúc đính hôn với hắn ta, nàng đã vô cùng vui sướng.
Thế nhưng đến khi gặp phải khó khăn thực sư, những khuyết điểm xấu xa của hắn ta đều lộ rõ trước mắt nàng, để cho Khương Vạn Nương rốt cuộc cũng phải chết tâm.
Cho nên hiện giờ nhìn thấy nam tử như vậy, nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc nữa.
Tiết Quế Châu bảo hạ nhân dọn cái ghế ngồi bên cạnh nhìn xem, nàng ta biết Tần Nghiên không thích người khác nói chuyện lúc chơi cờ, lúc này đây ngồi yên lặng ngậm miệng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Tần Nghiên.
Nàng ta hiện giờ đang tuổi hoài xuân, tình cảm cũng không che không giấu, tâm tư trong lòng người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Khương Vạn Nương thấy cho dù mình có thắng được ván cờ này nàng ta đương nhiên sẽ nhìn mình với ánh mắt không vui, nàng cũng không muốn chọc cô nương này nổi đoá lên nữa, đành làm bộ làm tịch tuỳ tiện hạ cờ.
Dựa theo lối chơi tuỳ ý của nàng, Tần Nghiên bên kia vậy mà cũng tuỳ tiện đánh lên, nàng có chút kinh ngạc, không biết đối phương đây là vô tình hay hữu ý.
Thậm chí đến lúc cuối cùng, Khương Vạn Nương hạ cờ có lệ đến mức người qua đường liếc mắt cũng có thể nhìn ra được, Tần Nghiên vậy mà vẫn thua dưới tay nàng.
Tiết Quế Châu lạnh mặt, ánh mắt thâm trầm mà đánh giá Khương Vạn Nương, nói: “Phù tỷ tỷ sao có thể qua loa với biểu ca như vậy được, ngươi không biết có bao nhiêu người muốn đánh cờ với hắn sao, ngươi cứ như vậy thật đúng là làm người khác bực mình …”