Mềm Lòng - Tác giả: Minh Nhật Tái Đề - Chương 5: Băng bó vết thương
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên từ tầng bốn, khoảng thời gian cách nhau không giống lúc nghỉ hè, hình như lâu hơn một chút, cũng có thể là do tên sâu rượu kia nghĩ thông suốt rồi, đánh con trai mình thì cũng không có ích gì.
Chú chó nhỏ của nhà kia ồn ào mỗi ngày, mỗi lần đi ngang qua, Tiêu Mộ Tuế đều phải không ngừng khuyên ngăn bản thân rằng ít nhất cũng không gọi nó với cái tên là vô lại.
Kỳ thi tháng này đã kết thúc, Tiêu Mộ Tuế mua một gói cháo bên cạnh quán xiên nướng, cậu nhìn đèn đường sáng rực, có chút chờ mong vào điểm số của mình, cũng mong chờ xếp hạng của mình trong lớp.
Bảy ngày Quốc khánh, vốn dĩ mọi năm cậu chọn đến nhà ông ngoại chơi hoặc tự mình ra ngoài chơi. Nhưng năm nay cậu không muốn đi đâu hết, chỉ thỉnh thoảng gọi đồ ăn từ nhà hàng của dì Tiểu Miêu, còn không thì xuống tầng ăn cơm.
Ngày Quốc khánh cuối cùng, trời mưa.
Tiêu Mộ Tuế mới trở về từ nhà hàng, trong tay còn cầm bánh kem mà đích thân dì Tiểu Miêu làm cho cậu. Quản gia mở cửa xe cho cậu, ông ấy muốn đưa cậu vào nhà nhưng cậu nói không cần, sau đó tự mình mở ô và xách bánh kem đi vào chung cư.
Cậu ăn bữa tối rất lâu, bởi vì để nấu những món ăn mà Tiêu Mộ Tuế thích ăn đều cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, ví dụ như món bánh bao nhân gạch cua là phải dùng cua sống và tranh thủ lúc chúng còn tươi. Đầu bếp còn hầm cho cậu một nồi canh vịt om măng, cho nên cậu từ từ hoàn thành một đề thi ở trong nhà hàng, rồi ngắm cảnh một lúc lâu mới nấu ăn xong.
Bây giờ đã là mười giờ, Tiêu Mộ Tuế che dù đi đến khu vực công cộng của khu chung cư. Đây là một công viên nhỏ củ nát, bên trong còn có bập bênh, xích đu, còn có hai cầu trượt. Lúc nào thời tiết tốt sẽ có trẻ con đến đây chơi, bây giờ có một người đang ngồi trên xích đu, người này không che dù.
Tiêu Mộ Tuế nghĩ thầm, trời mưa mà không biết trú mưa, để lát nữa chắc bệnh mất thôi.
Sắp đến tầng dưới chung cư, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đã rời đi từ lúc nào, Tiêu Mộ Tuế thầm mắng mình mới là bệnh nhân.
Kết quả vừa mới có, Tiêu Mộ Tuế đứng nhất lớp, đạt hạng thứ bảy mươi trong khối. Thành tích này khiến giáo viên chủ nhiệm vô cùng vui vẻ, thầy ấy muốn cậu làm ủy viên học tập hoặc làm lớp trưởng nhưng Tiêu Mộ Tuế vội vàng lắc đầu từ chối.
Xếp thứ bảy mươi trong khối, thành tích này không quá lý tưởng. Ở Hạnh Lâm, cậu chưa bao giờ rơi ra khỏi ba mươi vị trí đầu, nhưng Hạnh Lâm cũng không có nhiều học sinh như vậy. Học sinh năm đầu của Hạnh Lâm chỉ có mười lớp, đến năm mười một thì thêm ba lớp nữa, chính là lớp du học, lớp nghệ thuật, cho dù như vậy nhưng số lượng học sinh vẫn không nhiều bằng trường trung học số 1 An Thành…
Sau khi bài thi được phát ra, những lỗi sai của cậu đều là do sơ ý, vậy nguyên nhân chính là vì cậu. Tìm được nguyên nhân là sẽ dễ sửa, Tiêu Mộ Tuế tăng số lượng bài làm lên, cậu còn sao chép các câu hỏi cậu làm sai trên đề ra rồi làm đi làm lại nhiều lần để bản thân mình không làm sai nữa.
Danh sách top 100 của khối sẽ được dán lên bảng thông báo, Tiêu Mộ Tuế tranh thủ lúc ít người để nhìn ba mươi người đứng đầu một chút. Người đứng đầu là Tiễn Lâm, người đứng thứ hai là Viên Lạp Lạp, người thứ ba là Trần Dã…
Phía sau tên còn có điểm, cũng được công khai hết.
Ở nhà, Tiêu Mộ Tuế vẫn sẽ thử nấu ăn theo công thức, chỉ là lúc nào cũng rất kém. Cậu chỉ học được cách nấu mì đơn giản nhất và đủ loại cháo, nhưng cậu không thể nào thích ăn cháo, cuối cùng khi thèm ăn cậu vẫn chọn đi đến ăn cơm ở nhà hàng của dì Tiểu Miêu. Thỉnh thoảng cậu ăn ở các quán ăn nhỏ ở tầng dưới khu chung cư, hầu hết các bữa ăn đều giải quyết ở trong trường.
Cậu chỉ gặp được Tiểu Trần ở căng tin một lần, anh mặc áo đồng phục học sinh dài tay cho mùa thu đông, vóc dáng rất cao, cũng không có biểu cảm gì. Nhưng Tiêu Mộ Tuế cảm thấy so với những người khác thì dáng vẻ của chàng trai Tiểu Trần này thu hút hơn rất nhiều.
Gia đình nuôi chó đã bán nhà đi mất, gia đình mới đến thì đang sửa nhà. Cuối cùng Tiêu Mộ Tuế không còn phải nghe tiếng chó sủa mỗi lần đi ngang qua, chỉ là cuối tuần thì có thêm những âm thanh sửa chữa, có chút khó chịu. Đắn đo một hồi cậu cũng quyết định vào ban ngày của cuối tuần, cậu sẽ tự học ở trường, đôi khi còn phải đi dành chỗ trước, Tiêu Mộ Tuế thầm mắng những học sinh này…
Hôm nay cậu chỉ làm được hai đề thi ở phòng tự học, bụng cậu cứ réo inh ỏi, cậu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc bỏ vào túi xách để chuẩn bị đi đến nhà hàng ăn cơm. Ngoài trời đã bắt đầu mưa, cậu đành phải trở lại phòng tự học, kết quả chỗ ngồi trước đó đã bị cướp mất…
Tiêu Mộ Tuế đành phải đứng trước cửa phòng tự học để đợi đến lúc tạnh mưa. Lúc này có một nam sinh từ trong phòng đi ra rồi nhỏ giọng nói chuyện với cậu: “Bạn này, đợi lát nữa chắc mưa cũng không tạnh đâu, nếu cậu phải về thì tôi che dù cho cậu nha?”
Lúc Tiêu Mộ Tuế đói bụng, cậu rất khó khăn trong việc trả lời một câu hỏi nên cậu gật đầu rồi nhỏ giọng đáp lại: “Cảm ơn.”
Nam sinh kia đưa Tiêu Mộ Tuế đến đường lớn mới dám lớn tiếng nói chuyện với cậu, cậu ấy hỏi: “Tôi thấy cậu thường xuyên đến đây lại không mặc đồng phục, cậu là học sinh mới đến đây sao?”
“À đúng rồi, tôi tên là Khâu Hàn Sinh, cậu tên gì?”
Tiêu Mộ Tuế chỉ tay về phía cửa hàng tiện lợi phía trước: “Tiêu Mộ Tuế. Bạn học, cậu có thể dẫn tôi đến cửa hàng tiện lợi kia không?”
Khâu Hàn Sinh đáp lại: “Được chứ!”
Cuối cùng, Tiêu Mộ Tuế quen biết được với một người bạn ở trường Trung học số 1 An Thành, người đầu tiên chủ động kết bạn với cậu nên cậu cũng chủ động tặng cho cậu ấy một hộp kem Häagen-Dazs vị socola.
Tiêu Mộ Tuế ăn cơm xong và đi về nhà thì đã hơi trễ, cậu mang về một gói canh gà, còn có một phần bánh bao hấp nhân tôm đã bóc vỏ thật ngon. Cậu vừa mới đến tầng ba đã va phải người mang áo tay dài ở trước mặt. Phần canh của cậu được đựng trong hộp rất đẹp, bởi vì va phải người kia nên phần canh đã đổ lên cơ thể người đó, phản ứng đầu tiên của Tiêu Mộ Tuế chính là kiểm tra xem người kia có bị bỏng hay không, lợi dụng ánh sáng ở hành lang cậu phát hiện được người đó chính là Tiểu Trần.
Đối phương cố gắng hất tay cậu ra, Tiêu Mộ Tuế chủ động lên tiếng: “Tôi… xin lỗi, quần áo của cậu bị tôi làm bẩn rồi.”
Tiêu Mộ Tuế cản người, không cho anh đi: “Cậu có muốn vào nhà tôi đổi một bộ khác không?”
Mẹ đã dạy Tiêu Mộ Tuế cách giải quyết tình huống này, bà nói trong tình huống này cả hai bên đều có lỗi, nếu như sau này vẫn phải chạm mặt mà một bên trông có vẻ khó giải quyết thì mình có thể hạ thấp thái độ của mình xuống một chút, chủ động nhận sai để có thể giảm thiểu mâu thuẫn không cần thiết.
Tiêu Mộ Tuế cũng không biết sau này có thể có cơ hội chạm mặt hay không, nhưng cậu thấy trán của chàng trai này có vết thương, trên đó còn chảy máu, trông nó rất đau.
Đối phương không nói gì chỉ nhìn Tiêu Mộ Tuế một cái, Tiêu Mộ Tuế đánh liều kéo cánh tay nhỏ của anh, cố gắng chạy lên lầu, giọng nói dần nhỏ lại: “Vết thương trên trán cậu cũng có thể đến nhà tôi để xử lý.”
Lúc lên đến tầng bốn, cánh cửa bên trong dường như vẫn không đóng chặt, có thể nghe thấy tiếng bình thủy tinh bị đập xuống sàn. Tiêu Mộ Tuế siết chặt cánh tay, tốc độ của cậu càng nhanh hơn, ngón tay cũng mạnh hơn một chút.
Cuối cùng cũng đến nhà mình, cậu vội vàng mở cửa, vừa để canh và bánh bao xuống lối ra vào rồi nắm chặt tay kéo người ở cửa vào giống như sợ anh chạy mất.
Tiêu Mộ Tuế phát hiện cậu kéo nhưng anh không di chuyển nên xoay người lại nhìn anh, cậu cau mày nói: “Đã đến đây rồi mà, vào đi.”
Tiêu Mộ Tuế đưa dép của mình cho đối phương thay, cậu thì chỉ mang một đôi tất đi trên nền gạch, vừa bật đèn vừa kéo người vào trong nhà. Sau đó cậu kéo ghế ra để anh ngồi xuống, cửa vẫn chưa đóng nhưng Tiêu Mộ Tuế không có ý định đóng cửa, dù sau cũng dẫn một người bên ngoài vào nhà mình, làm như vậy khiến cậu yên tâm, đối phương cũng yên tâm.
Cậu có một hòm thuốc rất cao cấp, bởi vì khi còn bé cậu rất bướng bỉnh và rất hay va chạm. Mẹ nói con trai có trầy da xíu cũng không sao, nhưng mình phải biết tự xử lý vết thương cho mình như thế nào. Cho nên khi cậu chuyển ra ngoài vẫn chuẩn bị cho mình một hòm thuốc theo thói quen trước đây, bên trong cậu để những đồ vật thường dùng đến, ví dụ như betadin, cồn, bông vô khuẩn, thuốc cảm,…
Quan sát sơ qua vết thương, máu đã dần dần không chảy nữa, miệng vết thương cũng không có mảnh kính vỡ, đại khái là do va phải bàn trà hoặc một góc nào đó. Những đồ vật bên trong hòm thuốc có thể xử lý cho anh, vì thế Tiêu Mộ Tuế nói với anh: “Sẽ đau một chút nha.”
Đối phương không nói gì mà vẫn duy trì tư thế ngồi, xem ra là cho phép Tiêu Mộ Tuế xử lý vết thương cho mình. Sau khi bắt tay vào xử lý, Tiêu Mộ Tuế đều cẩn thận từng bước một, cậu chỉ sợ đối phương đột nhiên nhảy dựng lên đánh người. Nhưng thỉnh thoảng đối phương chỉ nhíu mày một chút rồi cũng nhắm mắt lại để mặc cho cậu xử lý, rất nghe lời. Mặc dù trông đối phương rất khó hòa hợp nhưng Tiêu Mộ Tuế cũng to gan bắt đầu quan sát gương mặt của anh, lông mày rất ưa nhìn, sống mũi cao thẳng, môi có chút mỏng, bên cánh mũi trái có một nốt ruồi nhỏ không nổi bật, bên trong lông mày có một vết sẹo nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Trông anh thật sự rất thu hút, vô cùng ngỗ ngược, thậm chí còn xinh đẹp hơn hình mẫu của dì Ngô thích chó săn nhỏ.
Sau khi bôi thuốc, Tiêu Mộ Tuế dùng tay cẩn thận quạt cho anh, gió mát sẽ làm anh dễ chịu hơn, cuối cùng mới dùng gạc để băng vết thương lại cho anh.
Đối phương lập tức đứng dậy và muốn rời đi, Tiêu Mộ Tuế kéo cánh tay nhỏ của anh lại rồi chỉ vào mu bàn tay của anh: “Ở đây cũng bị như vậy hả?”
Ý tốt của Tiêu Mộ Tuế bị từ chối, không thể làm gì nên cậu đành phải lấy một hộp băng cá nhân từ trong hòm thuốc ra rồi cố gắng nhét cho anh. Sau đó cậu bảo anh đừng chạy, rồi nhanh chóng chạy lên phòng ngủ chính để lấy một chiếc áo hoodie lỡ mua size lớn mà mình chưa từng mặc và đưa cho anh, coi như là bồi thường vì làm bẩn quần áo của anh.
Thế nhưng đối phương lại đi rồi, băng cá nhân cũng để lại trên bàn, Tiêu Mộ Tuế ôm áo hoodie ngồi ở cầu thang ngẫm nghĩ, thì ra là do bản thân mình nhiều chuyện.
Kỳ thi tháng lần thứ hai, thành tích của Tiêu Mộ Tuế tiến vào top 50 của khối và vẫn đứng đầu lớp.
Bạn học tên Khâu Hàn Sinh kia là học sinh lớp một, đảm nhiệm chức ủy viên văn nghệ, cậu ấy đánh đàn tranh, thỉnh thoảng bọn họ có gặp nhau ở phòng tự học. Dần dần Tiêu Mộ Tuế cũng ngồi cùng bàn với cậu ấy, có đôi khi cậu ấy đến cùng một nam sinh khác. Nam sinh kia mang một chiếc kính dày cộp, vóc dáng cũng tầm một mét bảy, nhưng tính cách rất tốt, cũng rất hòa đồng.
Tiêu Mộ Tuế đã kiểm tra sức khỏe, cậu cao một mét bảy sáu, cơ thể hơi gầy, cuối cùng cậu cũng được phát đồng phục học sinh và cũng xem như là không còn là người ngoài.
Tiêu Mộ Tuế ôm đồng phục học sinh đi trong hẻm nhỏ, con trai tên sâu rượu cũng hơn một mét tám, đến bao giờ bản thân cậu mới cao một mét tám đây… Vừa đi ngang qua cửa hàng xiên nướng, Tiêu Mộ Tuế đi vào gọi những món mình thường thích ăn, bà chủ cười nói với cậu: “Có hàu tươi đấy, cháu có muốn ăn một chút không?”
Mấy ngày trước Tiêu Mộ Tuế đã ăn ở căn tin, chỉ có điều cậu muốn cao hơn nên đã trả lời: “Cho cháu bốn con hàu tươi, sáu con sò điệp, thêm nhiều tỏi và hơi cay, bỏ hành lá thái nhỏ không bỏ rau mùi.”
“Được rồi, cháu uống gì không, muốn nước dừa hay sữa bò?”
“Cho cháu hai phần sữa bò.” Tiêu Mộ Tuế vừa đưa tiền xong, ngẩng đầu lên là nhìn thấy chàng trai Tiểu Trần hơn một mét tám kia, anh mặc tạp dề và đang chuyển bia.
Lần này có người khác đi giao hàng nên hàu tươi mà Tiêu Mộ Tuế gọi là do Tiểu Trần mang đến, Tiêu Mộ Tuế vừa ăn cánh gà vừa nghĩ thầm tại sao anh lại cao như vậy…
Cuối cùng cậu vẫn gói phần thức ăn còn lại như bình thường, rồi gọi thêm hai cái đùi gà lớn và hai phần sò điệp lớn. Bà chủ đưa cho cậu phiếu giao hàng mới, mặt mày tươi cười: “Chắc cậu bé cũng ở gần đây, nếu có thể thì lần sau gọi giao hàng đi, mua từ 20 tệ trở lên là đã giao hàng được rồi.”
Lần trước Tiêu Mộ Tuế cũng cầm một tờ giấy, chỉ là cậu cảm thấy đến cửa hàng ăn sẽ có trải nghiệm khác… Nhưng bà chủ cũng có ý tốt nên Tiêu Mộ Tuế nhận lấy và nói với bà ấy hai tiếng “cảm ơn”.