MẠT THẾ TRIỆU HỒI SƯ THÂM UYÊN - Trần Phong - Chương 21 - Chương 20
Từ Hồng Trang lập tức sững sờ ở nơi đó, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Trần Phong không biết nên nói chuyện như thế nào cùng đối phương.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Từ Hồng Trang, Trần Phong trầm mặc một chút, tiếp theo vẫy vẫy tay phải, một xúc tu xuất hiện từ hư không quấn quanh hông Từ Hồng Trang đưa cô lên cao, đến trước mặt Trần Phong.
Từ Hồng Trang lần đầu tiên bay lên, quá bất ngờ làm cô có chút choáng váng.
Tinh Linh Hắc Ám không biết thu hồi cung tiễn từ khi nào, cô ta có chút hứng thú nhìn Từ Hồng Trang, từ cổ đến dưới thân không để sót một tấc da thịt nào.
Không biết là cố ý hay là vô tình Tinh Linh Hắc Ám cố tình dừng lại khá lâu trước ngực Từ Hồng Trang, cô ta khẽ liếm môi thậm chí đem ngón trỏ đặt trên môi.
Cô ta ngửi được hơi thở thuần khiết.
Tinh Linh Hắc Ám căm ghét sự thuần khiết, giống như căm ghét Tinh Linh rừng rậm, trong vực sâu nơi các cô rơi sinh hoạt sẽ tổ chức một số hoạt động hiến tế, tế phẩm các cô thích nhất đó là thú một sừng đại biểu cho ánh sáng.
Tình dục.
Nếu đem Từ Hồng Trang giao cho Tinh Linh Hắc Ám, chỉ cần vài giờ cô sẽ được thể nghiệm cái gọi là tuyệt vọng.
Ngón tay cùng cung tiễn, thậm chí là một ít vật phẩm khác, Tinh Linh Hắc Ám giỏi về vận dụng công cụ, mang lại ác mộng cho những người đơn thuần.
Từ Hồng Trang cảm thấy có chút không thích hợp, cảm nhận được ánh mắt Tinh Linh Hắc Ám, lông tơ trên người cô đều phải dựng thẳng lên, cô nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Tôi nghĩ có hiểu lầm, tôi cũng không có…”
“Cô không có nghĩ sai.”
Trần Phong đánh gãy lời giải thích của Từ Hồng Trang, hắn nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, tôi đã phải trả giá rất nhiều mới tìm được một chỗ ẩn thân như vậy, nhưng bởi vì cô, mọi nỗ lực tan thành mây khói… Dưới tình huống vừa rồi biện pháp tốt nhất chính là giết cô, chỉ cần cô chết, uy hiếp cũng kết thúc.”
“Thật sự có chút tiếc nuối…”
Trần Phong cố tình tạm dừng một chút: “Cô thế nhưng lại có thể chặn được mũi tên kia, con bò sát đó tuy rằng đã chết, nhưng lại tạo nên động tĩnh quá lớn, thật đáng tiếc, nơi này đã không thể ở…”
Rét lạnh.
Lời nói của Trần Phong như một hầm băng, dập tắt ngọn lửa hảo cảm trong lòng Từ Hồng Trang.
Từ Hồng Trang không thể hiểu nổi, đây đáng lẽ phải là một đoạn giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân? Vì sao đối phương căn bản không giống như trong tưởng tượng của mình, ở thế giới hỗn loạn này nhân loại hẳn là nên trợ giúp nhân loại, vì cái gì hắn lại tàn nhẫn như vậy, chỉ là uy hiếp đến an toàn của hắn, hắn phải giết chính mình?
Nhưng…
Từ Hồng Trang vẫn muốn cảm ơn đối phương thành thật như vậy, chưa từng có hoa ngôn xảo ngữ*, vừa mở miệng đã dùng lời nói tàn nhẫn nhất đâm thủng trái tim cô.
(*: Kiểu dùng lời nói ngọt để che giấu sự thật)
Muốn cô phải mở miệng như thế nào?
Dù đối phương nghĩ như thế nào, thì hắn cũng cứu chính mình, tâm tình Từ Hồng Trang cực kỳ phức tạp, một mặt cô muốn cảm ơn Trần Phong đã tương trợ, một mặt khác cô không thể nào tiếp thu được hình tượng ngoan độc của Trần Phong.
Từ bộ dáng phán đoán, diện mạo hắn thật nhu hòa, áo sơ-mi màu trắng, quần tây, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở sạch sẽ, nhưng mà… Tâm địa hắn quá độc ác, quá đen tối; đối với điểm này một người chính nghĩa như Từ Hồng Trang căn bản không thể tiếp thu.
Trong lúc Từ Hồng Trang rối rắm, Trần Phong cũng nheo lại đôi mắt, cẩn thận đánh giá đối phương, hắn nhạy bén bắt giữ tâm lý hoạt động của đối phương, đơn thuần, sáng tỏ, thật hiển nhiên, đây là một thiếu nữ không có tâm cơ, cô đem mọi suy nghĩ đều viết ở trên mặt.
Vậy rất tốt…
Khống chế Liệt Ma, so với khống chế Tinh Linh Hắc Ám càng thêm dễ dàng, ví dụ bên người nói cho Trần Phong biết một đạo lý đơn giản, mấy đứa ngốc… Càng dễ dàng khống chế.
Ngốc tử từ hình dung rất rộng.
Trần Phong đa số dùng từ hình dung này cho một số người.
Kẻ Phán Xét.
Dũng cảm, không sợ, hy sinh, phụng hiến (cống hiến), hơn nữa quá mức cổ hủ.
Kẻ Phán Xét là một tổ chức, giáo lý bọn họ thờ phụng là nhân tính bổn thiện*, nơi nào có khó khăn nơi đó có bóng dáng bọn họ, vô tư, không sợ hãi, bọn họ đem cả đời đều cống hiến vì một số người thường, bọn họ không tiếc thâm nhập tổ côn trùng huyệt, thi triều.
(*: con người vốn lương thiện)
Đây là hành vi phi thường vĩ đại, vì kéo dài sự tồn tại của nhân loại, bọn họ thề muốn quét sạch hết mọi hắc ám cùng dơ bẩn, sâu cùng với người xấu là mục tiêu của bọn họ. (bọn họ có tiêu chuẩn tốt xấu thuộc phán đoán của chính mình.)
Từ Hồng Trang làm Trần Phong liên tưởng đến Kẻ Phán Xét.
Yêu hận rõ ràng.
Đối với người cần trợ giúp hoặc là người từng trợ giúp bọn họ, bọn họ sẽ trả giá hết thảy, mà đối với những kẻ tà ác dị đoan, bọn họ sẽ giơ lên dao mổ không chút do dự.
Giống như Từ Hồng Trang, trước đây hiên ngang oanh liệt chiến đấu với Địa Hành Long hiện tại lại rối rắm, đây quả thực giống như là nước với lửa, căn bản vô pháp coi là cùng một người.
Mỗi một Kẻ Phán Xét đều có cuộc sống giang khổ như tu hành, bọn họ làm lơ tình yêu cùng sinh hoạt hàng ngày, sớm đã đem mọi thứ hiến dâng cho chính nghĩa, cũng bởi vì như thế trong giáo hội này rất ít người bị ăn mòn, dù tính là yêu diễm như mị ma đều không thể lay động tâm trí Kẻ Phán Xét.
Thiếu nữ này có tiềm năng trở thành Kẻ Phán Xét?
Nghĩ đến đây, Trần Phong thu hồi suy nghĩ, hắn cười như không cười nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt: “Tốt lắm, tôi nghĩ giữa chúng ta nên nói chuyện, trong thời gian ngắn tôi muốn rời khỏi nơi này, cho nên, tôi cho cô một cơ hội để lại di ngôn…”
“Tôi… Chúng ta… Cái gì? Anh còn muốn giết tôi?”
Từ Hồng Trang còn muốn giải thích nhưng phát hiện ý đồ của đối phương, đôi mắt tức khắc trừng lớn.
“Tôi là một người cẩn thận, vừa rồi năng lực của tôi làm cô chịu một ít kinh hãi, tôi rất khó xác nhận cô có ghi hận trong lòng hay không, cho nên để đảm bảo cô không trả thù, vẫn nên đem cô giết là cách tốt nhất!”
“Vì sao? Đây chỉ là một sự hiểu lầm? Tôi căn bản không có ý oán trách anh, hơn nữa… Tôi còn cực kỳ biết ơn anh… Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm anh trả thù…”
Từ Hồng Trang vội vàng giải thích, nhưng Trần Phong chỉ im lặng, cùng lúc đó Tinh Linh Hắc Ám một lần nữa giơ cung tiễn trong tay lên, lúc này Từ Hồng Trang cảm nhận rõ ràng sát khí từ đối phương, giống như rơi vào vũng bùn không có cơ hội vùng vẫy, cô hiểu rõ đối phương không nói đùa.
Không!
Cô vẫn chưa thể chết được!
Từ Hồng Trang nắm chặt nắm tay, cô cũng không sợ hãi tử vong, nhưng đại thù chưa báo, cô từng thề phải giết sạch những quái vật này làm tế phẩm cho người nhà trên trời, cô sao có thể… Sao có thể chết ở loại địa phương này?
“Không, cầu anh nghe tôi giải thích, tôi còn chưa thể chết được, trận tai họa này đã mang đi hết người nhà của tôi, tôi thề phải khiến cho lũ quái vật này nợ máu trả bằng máu, tôi không thể chết ở chỗ này được, ít nhất hiện tại không được!”
Từ Hồng Trang ngẩng cao đầu, dùng thanh âm khàn khàn khẩn cầu Trần Phong.
Mà đối mặt lời thỉnh cầu của Từ Hồng Trang, Trần Phong chỉ nhẹ lắc đầu: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn của chính mình thôi, loại hứa hẹn bằng miệng này cô không cảm thấy quá mức đơn giản sao?”
“Như vậy… Anh muốn như thế nào mới có thể thả tôi? Tôi có thể dùng người thân đã chết để thề, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không gây thương tổn anh…”
“Cô cho rằng, tôi giống loại người sẽ tin tưởng cái gọi là lời thề sao?”
Từ Hồng Trang ngây ra một lúc, đúng vậy, một người ích kỷ cùng đa nghi như vậy, sao có thể tin tưởng lời thề của mình.
Chẳng lẽ… Mình thật sự phải chết sao?
“Đương nhiên, nếu cô có thể đồng ý một điều kiện của tôi, tôi có lẽ sẽ suy xét buông tha cô.”
“Thật sự?”
Từ Hồng Trang như bắt được một cây cỏ cứu mạng, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu: “Anh nói đi, dù là chuyện gì tôi đều sẽ tận lực đi hoàn thành!”
Hắn cần chính là những lời này.
Nghe đến đó, Trần Phong cười cười, hắn tiến về phía trước một bước, đến gần bên tai Từ Hồng Trang: “Chuyện gì đều có thể đúng chứ? Vậy trở thành nô lệ của tôi đi, bây giờ, mời gọi tôi là… Ông chủ!”