Mãnh O Nằm Vùng Ở Trường Học Alpha - Quyển Quyển Miêu - Chương 7: Không biết cách bắt chuyện
- Home
- Mãnh O Nằm Vùng Ở Trường Học Alpha - Quyển Quyển Miêu
- Chương 7: Không biết cách bắt chuyện
Lúc này, nghe thấy Lục Tuyết Sinh là một Beta, nhóm Alpha đang kiểm nghiệm trong phòng hiển nhiên hết sức kinh ngạc. Bên trong tiếng thảo luận ầm ĩ đều là sự tò mò có chủ đích tốt, dường như cũng có xen lẫn một chút chế giễu.
Lục Tuyết Sinh giống như không nghe thấy hết thảy, vẫn bình tĩnh như trước đứng ở cửa sổ hỏi áo blouse trắng: “Giấy kiểm nghiệm này có thể cho em không?”
Áo blouse trắng bên trong đang ngồi trên ghế dựa hướng cậu hiền từ gật gật đầu, nói: “Bạn học à, em chờ một chút.”
Lục Tuyết Sinh vô cùng lo lắng ở giai đoạn này sẽ phát sinh ra bất kỳ biến cố nào đó, cậu biểu tình rất lạnh, nhưng không hề phản kháng, chỉ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, cố gắng thúc giục áo blouse trắng giao giấy kiểm nghiệm càng nhanh càng tốt.
Ba người áo blouse trắng thì thào nói với nhau, không biết họ nói gì, cuối cùng áo blouse trắng ngồi trên ghế dựa làm đại diện, hướng Lục Tuyết Sinh đề nghị: “Bạn học này, top 100 thí sinh nhận được số phiếu nhập học đều là được xét tuyển đặc biệt, hệ thống trường có thể cung cấp cho em sai số. Em nhìn một chút xem có muốn chúng tôi giúp em báo cáo để điều chỉnh lại không? “
“Không cần đâu, cảm ơn ạ.” Lục Tuyết Sinh đưa tay ra trước cửa sổ, hối thúc cô đưa giấy kiểm nghiệm ra.
“Bạn học à, là như này” Áo blouse trắng thực ra là có ý tốt: “Để xét tuyển đặc biệt thì trị số phù hợp toàn diện đều phải từ 400 trở lên. Số của em thuộc nhóm đầu tiên, trong một số hạng mục đánh giá cạnh tranh, có thể sẽ chịu thiệt.” Cô uyển chuyển nhắc nhở Lục Tuyết Sinh: “Thể chất có sự chênh lệnh quá lớn với đối thủ, chính mình sẽ có khả năng không phát huy tốt được, em hiểu chứ?”
Lục Tuyết Sinh gật đầu: “Em hiểu ạ, em không muốn đổi khóa, xin cô đưa giấy kiểm nghiệm cho em ạ.”
Áo blouse ngửa đầu nhìn về hai đồng nghiệp bĩu môi, có lẽ là cảm thấy lòng tốt của bản thân bị xem là lòng lang dạ sói[1], nên không nói gì thêm, lấy giấy kiểm nghiệm đưa cho Lục Tuyết Sinh.
[1]Lòng lang dạ sói: thường ý chỉ những người có tâm địa độc ác.
Lục Tuyết Sinh lấy được giấy kiểm nghiệm, trái tim liền quay lại bên trong lồng ngực, mồ hôi trong lòng bàn tay gần như làm ướt cả giấy kiểm nghiệm. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, cầm giấy kiểm nghiệm, lướt qua những ánh mắt tò mò của một đám Alpha, bước nhanh ra khỏi phòng xét nghiệm, đi đến đại sảnh, chờ đợi đợt kiểm tra đầu tiên.
Cậu đúng là được xét tuyển đặc biệt.
Chỉ là không phải được xét tuyển đặc biệt về thể chất thiên phú, mà là xét tuyển đặc biệt về học thuật thiên phú. Vốn là được đặc cách miễn kiểm tra thể chất, cho nên số phiếu nhập học vẫn chưa điều chỉnh.
Cùng một nhóm kiểm tra với các thí sinh được xét tuyển đặc biệt, thực sự là một thiệt thòi lớn cho cậu. Bởi cậu phải đối đầu với một nhóm “quái thú” với giá trị chỉ số phù hợp toàn diện nằm trong khoảng từ 400 đến 500.
Trong các thí sinh của Đại học Cơ giáp năm nay, còn có một tên “không phải con người” có giá trị chỉ số phù hợp toàn diện vượt quá 700. Bởi vì lớn lên đẹp trai, nên vào ngày xếp hàng lấy số báo danh bị học sinh vồ đến chụp ảnh, lại còn lọt vào hotsearch.
Trước kỳ nghỉ hè, rất nhiều nữ sinh trong lớp đang thảo luận, cho nên ngay cả Lục Tuyết Sinh vốn nghiện học cũng từng nghe nói đến người này, hôm nay nếu vận may lớn, có thể sẽ gặp được người sống.
Vào 9h sáng, ở đại sảnh lầu 1 có phát thanh thông báo: Thí sinh có số từ 0-100, vui lòng đến phòng A01 của tầng 2 dãy học để tập trung.
Trên đường đến chỗ tập trung, hầu hết các Alpha trong hành lang đều tụm ba tụm bảy, chỉ có Lục Tuyết Sinh một mình đi về trước.
Các thí sinh được xét tuyển đặc biệt đều đến từ trời Nam đất Bắc, đều lần đầu quen biết, nhưng họ đã sớm tìm được những người bạn có cùng chí hướng.
Lục Tuyết Sinh là một ngoại lệ, kỹ năng xã giao của cậu, căn bản đều chuyển sang học tập. Nếu không phải bởi vì bạn cùng bàn hay bạn cùng phòng có mối quan hệ gượng ép ràng buộc, cậu khó có thể làm quen được với người khác.
Các alpha xung quanh vẫn tò mò chỉ trỏ vào cậu, điều này làm cho Lục Tuyết Sinh nổi lên tâm phòng bị, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta phát run.
Sau khi mọi người đến điểm tập trung đông đủ, cán bộ coi thi lời ít ý nhiều nói rõ yêu cầu bài kiểm tra đầu tiên: 100 thí sinh được chia làm 20 nhóm, mỗi nhóm 5 người, đến phòng huấn luyện đặc biệt số 7 để tham gia kiểm tra.
Nếu thí sinh vượt qua thành công bài thi đầu tiên sẽ được cộng 50 điểm cho điểm cá nhân, mỗi đồng đội trong cùng nhóm thành công qua cửa được cộng thêm 10 điểm.
Đây rõ ràng là một bài kiểm tra khả năng làm việc nhóm.
Hầu hết các thí sinh được xét tuyển đặc biệt đều có thể chất vượt xa người thường, thiên phú rất tốt, dễ kiêu ngạo tự mãn và thiếu tinh thần hợp tác.
Bài kiểm tra thể chất đầu tiên, tạo ra cửa ải giúp bọn cậu phát triển độ hợp tác, có lẽ đó là bài học đầu tiên mà Đại học Cơ giáp dành cho bọn cậu.
Hình thức tổ đội như này, tự nhiên khiến nhóm thiên kiêu đã quen với việc đơn thân độc mã này than oán.
Lục Tuyết Sinh ngược lại là rất vui mừng.
Cửa đầu tiên không chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau, còn có khả năng được bổ sung thêm điểm.
Nếu như toàn bộ đồng đội đều qua cửa, cho anh thêm tối đa 40 điểm nữa, là có thể bù đắp cho việc mất điểm ở các hạng mục đối chiến cường độ cao trong tương lai.
Phải xây dựng mối quan hệ tốt với đồng đội, tìm cách để bọn họ ngoan ngoãn hợp tác nghe chỉ huy.
“Nhóm 6: Số 11 – Hứa Văn Hạo, số 24 – Hiệp Lỗi, số 39….”
“Nhóm 7…”
…
Lục Tuyết Sinh hết sức chăm chú nghe cán bộ coi thi hô to danh sách, cậu dự định một lượt nhớ kỹ hết tên đồng đội, để chút nữa thuận lợi chủ động chào hỏi.
“Nhóm 11: Số 1 – Giang Duy Diệc, số 24 – Hạ Thính Minh…”
Trong nháy mắt cán bộ coi thi báo tên Giang Duy Diệc, các học sinh xung quanh ông xôn xao.
Đều nói là cùng nhóm với hắn thực sự là kiếm lời rồi.
Lục Tuyết Sinh bẩm sinh đã có tư duy nhanh nhạy, trong nháy mắt liền đoán được bạn học Giang này, khẳng định chính là vị không phải người với giá trị chỉ số phù hợp toàn diện 700+ trong truyền thuyết kia.
Cậu thản nhiên nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bạn học Giang từ ánh mắt của những người xung quanh, nhưng ngay sau đó cậu chợt nghe thấy tên của cậu ——
“Số 36 – Lục Tuyết Sinh, số 59 – Ngô Tiêu, số 73 – Vương Đông Lai.”
Bởi vì thân phận Beta cùng ngoại hình xuất chúng, đám Alpha xung quanh đã biết Lục Tuyết Sinh, cho nên nghe thấy tên của cậu cùng một nhóm với Giang Duy Diệc, bốn phương tám hướng dồn dập gửi đến “tin chúc mừng”.
Lục Tuyết Sinh cũng rất kinh ngạc, cùng một nhóm với Giang Duy Diệc, ít nhất có thể lấy thêm 10 điểm bổ sung.
Vậy nên cậu hiếm khi chủ động đáp lại tiếng hò hét của một nhóm người lạ —— lại hé miệng mỉm cười và lần lượt gật đầu hỏi thăm.
Tư thế và phong thái chẳng khác gì ảnh đế từng đoạt giải Bách Hoa.
Cậu thực sự không biết làm thế nào để đáp lại một cách tự nhiên trước những tiếng ồn ào, và vô tình khiến các học sinh xung quanh bật cười.
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”
“Quả nhiên đã ở lại Đại học Cơ giáp quá lâu, nhìn thấy Beta cũng cảm thấy phấn khích.”
“Cậu chỉ mới ở trường một tiếng thôi, chớ nghĩ lung tung, cậu phấn khích bởi vì người ta lớn lên đặc biệt đẹp đẽ.”
Sau khi danh sách phân nhóm được báo xong, các thí sinh đứng thành 20 hàng nhỏ theo số thứ tự của nhóm, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát cùng cán bộ coi thi.
Lục Tuyết Sinh cảm thấy cần phải có một mối quan hệ tốt với bạn học Giang đó, vạn nhất trong tương lai gặp lại trong kiểm tra đối chiến, hai bên vẫn có thể bàn về tình cảm, hiểu ý mà dừng lại.
Đi vào đội ngũ trước, Lục Tuyết Sinh nhìn lướt qua bốn người đồng đội một lượt, nhanh chóng khóa mắt vào một bạn học nam có hình thể cường tráng nhất, lặng lẽ bước ra phía sau cậu ta, hắng giọng một cái, chuẩn bị chủ động chào hỏi.
Con người ngay thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ, đều nói lời khách sao nào?
Cậu có kiểu tóc đẹp thế?
Lục Tuyết Sinh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao to trước mặt một chút, quả đầu nhỏ được cạo trọc đến ngay ngắn chỉnh tề, tuy rằng rất mạnh mẽ sảng khoái, nhưng nó thật sự không phải một “kiểu tóc đẹp”.
Đôi giày của cậu là phiên bản giới hạn đúng không?
Lục Tuyết Sinh cúi đầu nhìn hai chân cậu ta, thực sự nhìn không ra đôi giày trắng ố vàng kia là của nhãn hiệu nào.
Trong lòng nhanh chóng bay qua bảy, tám cái chủ đề, tất cả đều cảm thấy không hợp.
Lục Tuyết Sinh ánh mắt nghiêm túc, quyết định thật nhanh, để phiếu nhập học của mình rơi xuống, làm bộ không cẩn thận làm rơi bên cạnh đôi giày thể thao màu trắng của bạn học Giang.
Chờ đối phương chủ động bắt chuyện, mới là hình thức đối thoại theo thói quen của Lục Tuyết Sinh.
Chỉ cần bạn học Giang nhặt được phiếu nhập học và trả lại cho cậu, cậu có thể vượt qua sự xấu hổ mà bắt đầu đề tài.
Tuy nhiên, bạn học Giang trước mặt dường như không nhận thấy thứ gì đang rơi trên mặt đất.
Lục Tuyết Sinh nhanh chóng khom lưng nhặt lại phiếu nhập học, bắt đúng hướng quay đầu của bạn học Giang, cậu một lần nữa ném phiếu nhập học một cách chắc chắn và chính xác vào tầm mắt cậu ta, tới vị trí gần mũi chân cậu ta.
Nhưng mà bạn học Giang vẫn không hề di chuyển.
Lục Tuyết Sinh không thể làm gì khác hơn là lại phải lặp lại mưu kế ném phiếu nhập học một lần nữa.
Bạn học Giang cuối cùng cũng nhận ra, lập tức khom lưng nhặt lên phiếu nhập học bên chân, liếc mắt nhìn, quay người nhìn về người đồng đội “bất cẩn” phía sau.
“Đây là phiếu nhập học của cậu đúng không?” Bạn học Giang đắc ý cười với Lục Tuyết Sinh: “Cầm chắc đó, giấy nhập học xét tuyển đặc biệt của Kinh Giáp, thi xong rồi cũng không thể ném đi, có rất nhiều người muốn cất giữ nó đó.”
“May mà có cậu phát hiện.” Lục Tuyết Sinh nhấc lên mắt, ngữ khí trịnh trọng: “Tôi rất vui khi được cùng nhóm với cậu, tôi là số 36, Lục Tuyết Sinh.”
“Tôi biết!” Bạn học Giang vui cười hớn hở nói: “Tôi vừa mới ở phòng kiểm nghiệm đã nhìn thấy cậu rồi, ghê gớm nha, người an hem, đã bao nhiêu năm không nghe nói có Beta lấy được tư cách kiểm tra ở Kinh Giáp đấy, bội phục bội phục.”
Lục Tuyết Sinh hé miệng nở nụ cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng rất hâm mộ cậu.”
Bạn học Giang sững sờ: “Cậu biết tôi sao?”
“Nghe đại danh đã lâu,” Lục Tuyết Sinh nheo đôi mắt đào hoa mê người lại: “Giang Duy Diệc phải không?”
“Hả?” Bạn học kia sững sờ, khoát tay nói: “Cậu nhận nhầm người rồi, tôi gọi Vương Đông Lai, Giang Duy Diệc là vị ở phía sau cậu đấy.”
Nụ cười mê người của Lục Tuyết Sinh cứng đờ trên mắt: “…”
“Giang giáo thảo không nhận ra bạn học này sao?” Vương Đông Lai vui cười hớn hở cười giỡn nói: “Trong thôn chưa có mạng internet sao?”
Lục Tuyết Sinh tự giễu mím môi nở nụ cười, chậm rãi nghiêng người, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau, chuẩn bị bí mật quan sát ——
Bạn học nam phía sau giờ phút này hay tay đút túi, nghiêng đầu, cụp mắt quan sát kỹ cậu.
Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, liền nhận ra bóng dáng vô cùng xinh đẹp của nam tử, đôi mắt híp hơi cụp xuống nhìn thắng cậu, tóc mái rối bù cũng không che giấu được nụ cười cố nén trong mắt.
Vừa nhìn liền biết đảo ngược toàn bộ quá trình “phiếu nhập học bị thất lạc 3 lần” vừa rồi đều bị hắn nhìn thấy.
Tên nhóc này đến cùng là đứng sau lưng cậu khi nào thế? Vì sao một chút tiếng động cũng không có?
Lục Tuyết Sinh đã không còn giữ được vẻ ngoài tươi cười nữa, một cặp mắt đào hoa nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Giang Duy Diệc.
Có nên diệt khẩu hay không, còn phải xem biểu hiện của hắn. Nếu hắn làm bộ như không nhìn thấy gì, thì có thể kết giao bạn bè.
Nhưng mà, Giang Duy Diệc không có chút gì là ham muốn sống sót, nhíu mày híp mắt, giả vờ nghiêm túc nghiêng đầu hỏi: “Tay cậu không sao chứ bạn học? Phiếu nhập học có cần tôi giúp cậu cầm không? Nếu các triệu chứng ban đầu của Parkinson[2] xuất hiện, điều trị tích cực có thể được kiểm soát.
Sắc mặt của Lục Tuyết Sinh nháy mắt cứng đờ, trong mắt viết lớn 5 chữ “Cậu nhất định phải chết”.
Có một số người, tuy vẫn còn sống, nhưng vợ thì chả còn.
–
Ném phiếu nhập học ba lần để bắt chuyện mà nhận sai chồng thiệt là tàn nhẫn. Tuyết Tử của chúng ta sẽ không đồng ý lấy căn hộ 3 phòng ngủ 1 phòng khách đâu, Tuyết ngạo thiên của chúng ta không thể cất bước vào biệt thự ư?