Mãng Hoang Kỷ - Chương 23-24
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Trời cũng dần lạnh hơn, phụ thân vẫn không trở lại. Kỷ tộc Tây phủ đã sớm phái ra một đội Hắc Giáp Vệ đóng quân lâu dài ở hồ Dực Xà.
Trong Luyện Võ trường.
Từng đường kiếm ảnh rít gào hiện lên. Kỷ Ninh một thân một mình luyện tập lấy ‘Tích Thủy kinh’. Hiện tại, bất kể là Hắc Giáp Vệ hay là yêu thú lợi hại. . .đối với mài luyện kiếm pháp cho Kỷ Ninh đều không được nữa rồi. Mà phụ thân Kỷ Nhất Xuyên vẫn chưa trở lại, ông ta là người tốt nhất chỉ điểm cho hắn luyện kiếm.
“Công tử.” Thu Diệp nhỏ nhẹ nói.
“Hả?” Kỷ Ninh nhìn về phía Thu Diệp, vẻ mặt nàng như biểu lộ tinh thần đang không ổn định.
Kỷ Ninh nhíu mày. Hắn thu Bắc Minh kiếm vào rồi hỏi:”Thu Diệp, có chuyện gì vậy?”
“Công tử.” Thu Diệp gọi nhỏ nhẹ.” Phụ thân của Xuân Thảo tới cầu kiến công tử.”
“Ai cơ?” Kỷ Ninh sững sờ.
“Phụ thân của Xuân Thảo!” Thu Diệp nói lớn hơn chút.”Là cha đẻ!”
Kỷ Ninh kinh ngạc nói:” Xuân Thảo có phụ thân à?”
Hai cô hầu gái của hắn đều xuất thân đày tớ, từ nhỏ đã bị mua vào Kỷ tộc Tây phủ rồi.
“Xuân Thảo đang ở đâu rồi?” Kỷ Ninh hỏi.
“Xuân Thảo không dám tới gặp công tử.” Hầu gái Thu Diệp nhẹ giọng nói.”Tôi nhìn ra được, thực ra Xuân Thảo rất muốn gặp phụ thân nàng nhưng thân phận của nàng. . .làm nàng không dám tới.”
Kỷ Ninh như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Đúng, nghiêm khắc mà nói thì Xuân Thảo và Thu Diệp đều là hầu gái của mình nghĩa là đến cả tính mạng cũng do mình quyết định. Từ ngày các nàng bị bán đi là đã cắt đứt cùng với cha mẹ rồi. Nhưng con người không phải cỏ cây nên nào ai có thể vô tình được.
“Đi, mời phụ thân của Xuân Thảo vào.” Kỷ Ninh cười.”Nếu phụ thân nàng đã muốn gặp ta thì ta cũng gặp một lần.”
“Vâng.” Thu Diệp mang theo vẻ vui mừng chạy vội đi.
Kỷ Ninh gọi ra bên ngoài sân:” Xuân Thảo, vào đây.” Chỉ thấy ở bên ngoài sân có một hầu gái khoác da thú, bộ dáng thấp thỏm đứng ở đó. . .Giờ phút này nội tâm của Xuân Thảo đang cực kỳ hỗn loại phức tạp, vừa kích động vui mừng khẩn trương, vừa xấu hổ áy náy không yên.
“Công tử.” Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh.
“Nếu phụ thân ngươi đã đến thì cứ đến đây gặp ta.” Kỷ Ninh cười nói.
“Có thể, nhưng ta đã bị Kỷ tộc mua rồi.” Xuân Thảo cắn môi.
“Hả?” Kỷ Ninh nhíu mày.” Đến lời của ta cũng không có ý nghĩa gì?”
“Vâng thưa công tử.” Mắt Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh. Trong nội tâm nàng tràn đầy cảm kích. Thực ra nàng cũng cảm giác được, vị thiếu niên thiên tài hơn người tương lai có thể trở thành Phủ chủ này đối với nàng cùng Thu Diệp cũng không phải là kiểu như chủ nhân đối với người hầu.
“Đã đến rồi.” Kỷ Ninh nhìn hướng ra bên ngoài thấy có hai người đang đi tới. Đi ở trước chính là Thu Diệp còn người theo sau là một trung niên thân hình cao lớn khoác da thú màu đen, trên mặt có một vết sẹo làm cho gương mặt có chút gì đó nặng nề.
“Công tử, người đã đến.” Thu Diệp cung kính nói.
Người trung niên có vết sẹo liền vội quỳ xuống, cúi đầu sát đất, hai tay thì đặt trước, bộ dạng cực kỳ cung kính:” Hắc Nha bái kiến công tử vĩ đại.”
Kỷ Ninh liếc nhìn Xuân Thảo rồi lập tức nói:”Đứng lên đi.”
“Vâng.” Lúc này, người trung nhiên có vết sẹo mới đứng dậy, liền nhìn thấy Xuân Thảo đang đứng bên cạnh Kỷ Ninh. Cha và con gái hai mắt nhìn nhau rồi nước mắt cứ thế tuôn ra.
Người trung niên có vết sẹo vội lau nước mắt.
“Ông tới gặp ta là có chuyện gì vậy?” Kỷ Ninh hỏi.
Người trung niên có vết sẹo hít sâu một hơi rồi trả lời:”Hắc Nha muốn đến gặp công tử để chuộc con gái ‘Mễ Oa’.”
“Chuộc người?” Kỷ Ninh kinh ngạc.
Chuộc người?
Những năm tháng ở thế giới này, bản thân Kỷ Ninh cũng không có quen biết mấy người. Mà Xuân Thảo cùng Thu Diệp từ lâu đã được hắn coi là tỷ tỷ rồi.
“Phụ thân.” Xuân Thảo nhịn không được kêu lên. Trả giá để chuộc nô lệ thì nhất định là một cái giá rất lớn. Mà công tử Kỷ Ninh lại có thân phận thế nào? Phụ thân nàng liệu có thể đủ để chuộc người ra sao? Một khi chọc giận công tử thì chỉ sợ đến cả tính mạng phụ thân cũng mất.
Đồng thời nàng liền phù phù một tiếng quỳ xuống dập đầu. “Công tử, cha ta cái gì cũng không biết, kính xin công tử bỏ qua cho phụ thân ta vô lễ.”
“Cứ để cho ông ấy nói.” Kỷ Ninh nhìn người trung niên có vết sẹo.” Có điều gì thì cứ nói ra. Nếu như ông thuyết phục được ta thì ta sẽ đáp ứng ông. Còn nếu không được thì. . .Hừ.”
Người trung niên có vết sẹo run rẩy.
Ông ta biết người thiếu niên trước mặt có quyền thế lớn cỡ nào. Nếu hắn muốn lấy mạng của ông ta cũng rất dễ dàng. Có điều đã nói ra . . .tức là ông ta đã chuẩn bị đâu ra đấy!
“Công tử vĩ đại.” Người trung niên có vết sẹo cung kính thưa.” Hắc Nha xin đem tất cả những điều trong lòng nói ra.”
Kỷ Ninh lướt mắt nhìn qua ông ta.
“Hắc Nha ta vốn là con của thủ lĩnh bộ lac.” Người trung niên có vết sẹo nói chậm rãi.” Ở một khu vực rừng núi, bộ lạc chúng ta sống an lành ở đó. Vì chúng ta nuôi nhốt yêu thú nên ta thường dẫn các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc đi săn bắn một ít yêu thú vùng xunh quanh. . .Có một ngày, ở một sơn cốc hẻo lánh chúng ta phát hiện ra có lượng lớn thử mễ tự nhiên sinh trưởng ở đó.”
“Toàn bộ bộ lạc đều vui sướng reo hò, đã có thứ mễ nhiều như thế này thì bộ lạc chúng ta sẽ được sướng hơn rất nhiều và có thể nuôi thêm rất nhiều người. Nhưng tin tức này rất nhanh truyền đến bộ lạc ‘Huyết Văn’.Vào một buổi sáng khi trời vẫn còn tối, lúc mọi người trong tộc vẫn còn đang ngủ say. . .” Người trung niên có vết sẹo nhìn với ánh mắt đầy đau khổ.”Bon hắn đánh lén bộ lạc của chúng ta, điên cuồng giết tộc nhân chúng ta. Thực lực của chúng ta vốn kém xa bộ lạc Huyết Văn lại còn bị đánh lén nên chỉ còn lại một vài người sống sót chạy đi.”
“Ta mang theo Mễ Oa chạy thẳng. Vượt qua bao nhiêu lần nguy hiểm sống chết cuối cùng mới chạy được đến Tây Phủ thành.” Thân thể người trung niên hơi run lên.”Thế nhưng. . .thê tử mà ta yêu thương, huynh đệ ở bộ tộc, bọn họ đều đã chết hết. Dù có chết ta cũng muốn báo thù. Nhưng trẻ con thì vô tôi, ta hi vọng nó được sống mà không mang hận thù. . .Cho nên ta đem nó bán cho Kỷ tộc. Ở Kỷ tộc, ít nhất thì nó có thể được sống ổn định.”
Xuân Thảo run rẩy đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Phụ thân, phụ thân. . .”
Nàng không thể quên được. . .
Không thể quên được thời gian mà nàng cùng cha chạy trốn. Tuy lúc đó nàng còn nhỏ nhưng vẫn không thể quên được những thân nhân, những đứa trẻ bằng tuổi đã ngã xuống. Không thể quên được phụ thân đã mang theo nàng liều qua trùng trùng nguy hiểm để đến được Tây Phủ thành. Lúc ấy phụ thân chỉ nói với nàng:”Mễ Oa, phụ thân muốn làm một chuyện cần phải làm. Còn Mễ Oa phải sống thật tốt.”
“Phụ thân, đừng rời bỏ Mễ Oa, phụ thân, phụ thân. . .” Đứa bé sau này tên Xuân Thảo khóc òa lên.
Người thanh niên tên Hắc Nha cắn răng rời đi.
Hắn bước trên con đường báo thù!
“Ta hận.” Thân thể người trung niên có vết sẹo run lẩy bẩy.”Ta muốn báo thù như một chiến sĩ Cửu Nha. Nhưng ta đối với bộ lạc Huyết Văn cơ bản không đáng nhắc tới! Sau khi ta giết chết bốn cừu nhân thì xuất hiện một con đại yêu có bộ lông đỏ lửa tập kích bộ lạc Huyết Văn. . .tên xấu xí mà lúc trước dẫn theo đội ngũ hủy diệt quê nhà ta cũng bị con đại yêu ăn thịt. Bởi vậy bộ lạc Huyết Văn cũng diệt vong. Những kẻ may mắn sống sót cũng đều gia nhập những bộ lạc khác.”
“Kẻ thù không còn.”
“Ta đây chỉ có hai bàn tay trắng nên căn bản không cách nào chuộc Mễ Oa, cho nên ta bắt đầu làm một tẩu thương ( người buôn bán qua đường).” Người trung niên có vết sẹo nói.”Đi qua những con đường sống chết, cuối cùng ta cũng tìm lại được một vài người thuộc bộ lạc trước đây làm đội ngũ tẩu thương càng thêm lớn mạnh. Nhờ đó ta cũng có được chút ít của cải để thu nạp được thêm vài người lưu vong thành lập nên một bộ lạc: bộ lạc Hắc Nha! Còn ta trở thành người đứng đầu mới của Hắc Nha.”
“Trong lúc đi tẩu thương qua thành này.” Người trung niên có vết sẹo nhìn Kỷ Ninh rồi nói tiếp.” Ta liền tán gẫu cùng một vài người hầu ở Kỷ tộc, nhờ đó biết được Mễ Oa đã trở thành hầu gái của công tử Kỷ Ninh.”
“Khi ta đã thành lập nên bộ lạc Hắc Nha tức là ta đã làm những việc nên làm không phụ lòng phụ thân của ta, không hổ thẹn với các thế hệ Hắc Nha.” Người trung niên có vết sẹo nhìn Kỷ Ninh. “Ta tới đây để gặp một người mà mười năm qua dù nằm mơ ta cũng nhớ đến, dù có chết ta cũng muốn gặp Mễ Oa.”
“Mễ Oa của ta, con của ta. Ta muốn cùng ở với nó. Nó là thân nhân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Hắc Nha ta.” Mặt mũi người trung niên tràn đầy nước mắt.
Xuân Thảo đã sớm rơi lệ, giờ nghe thấy thể lại càng thêm nức nở.
“Phụ thân.” Xuân Thảo trực tiếp chạy tới ôm phụ thân cực khổ của nàng.
“Mễ Oa.” Người trung niên cũng vội ôm chặt đứa con gái mà ông khát vọng được gặp bấy lâu nay.
Thu Diệp đứng bên cạnh cũng nhịn không được, nước mắt lưng tròng.
Kỷ Ninh nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức.
Mọi người trong bộ lạc tranh đấu với trời với đất với yêu. Còn phụ thân ‘Hắc Nha’ của Xuân Thảo cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ trong đó.
“Xuân Thảo.” Kỷ Ninh mở miệng. “Ngươi muốn cùng ở một chỗ với phụ thân không?”
Xuân Thảo cắn môi, nước mắt trên mi không giữ được, vội vàng quỳ xuống.”Công tử, xin tha tội cho Xuân Thảo! Ta thật sự rất muốn ở một chỗ cùng phụ thân…thật sự rất muốn!”
“Công tử vĩ đại.” Người trung niên cũng vội quỳ xuống.
Kỷ Ninh nhìn kỹ hai cha con họ. Xuân Thảo và Thu Diệp đã làm bạn thời gian dài cùng mình, quan hệ giống như chị em. Bản thân cũng không muốn cho Xuân Thảo rời xa mình nhưng mình lại càng không muốn làm đau lòng nàng.”Xuân Thảo. Từ hôm nay ngươi được khôi phục tự do, hãy cùng phụ thân ngươi đi đi.”
“A.” Xuân Thảo cùng Hắc Nha đều hơi giật mình.
Có như vậy mà đã đáp ứng rồi?
Cha con bọn họ có thể ở cùng với nhau?
“Tạ ơn công tử vĩ đại, Hắc Nha nguyện vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của công tử.” Hắc Nha kích động, quỳ xuống cảm kích nói.
. . .
Sau khi được Kỷ Ninh chấp thuận cho Xuân Thảo được khôi phục tự do. Khi phụ thân Hắc Nha đem nàng đi về, Xuân Thảo vừa chạy vừa quay lại la to:”Công tử, Xuân Thảo xin vĩnh viễn nhớ rõ ân đức của công tử. Xuân Thảo sẽ ở bộ lạc Hắc Nha cầu phúc cho công tử. Sau này nếu công tử đi ngang qua bộ lạc Hắc Nha, hy vọng người có thể đến gặp Xuân Thảo.”
“Nhất định là thế.” Kỷ Ninh đáp.
“Chúng ta nhất định sẽ đi.” Thu Diệp lại rơi lệ, nàng đúng là chị em với Xuân Thảo.
Trời càng thêm lạnh.
Tâm tư của Kỷ Ninh cũng biến đổi theo.
Xuân Thảo rời đi, gặp qua phụ thân của Xuân Thảo, Dực Xà tập kích, phụ thân đi giết đại yêu, ở Kỷ tộc hiện giờ rất khó tìm được người rèn luyện kiếm pháp của mình. . .Một loạt chuyện trôi qua làm cho tâm tư của Kỷ Ninh thấp thỏm.
Hắn cảm thấy Tây Phủ Thành bây giờ quá nhỏ với hắn rồi.
Hắn muốn đi ra ngoài, muốn thấy được trời đất rộng rãi hơn! Hắn muốn xem xem những bộ lạc như Hắc Nha sinh tồn như thế nào! Hắn muốn như phụ thân đi chiến đấu cùng với tất cả đại yêu. . .Hắn muốn lưu lạc mạo hiểm ở mọi nơi trên thế giới này. . .
“Ninh nhi, phụ thân của con đã trở lại.” Sau khi tuyết rơi được một ngày, Uất Trì Tuyết tới gọi nhi tử.
Kỷ Ninh thấy trên bầu trời phụ thân đang cưỡi Thanh Diễm Điểu trở về.
Quyển 2 – Chương 6: Kỷ Ninh và Dực Xà
Trong điện vô cùng im lặng, chỉ có ánh nến lập lòe.
Kỷ Ninh không ngừng ăn. Cả bàn quả tửu(rượu trái cây), thịt và thức ăn trong chốc lát đã được dọn sạch. Hôm nay nhân dịp chúc mừng phụ thân trở về hắn mới được dùng quả tửu.
“Phụ thân.”
Kỷ Ninh lên tiếng.
“Hả?”
Kỳ Nhất Xuyên cau mày nhìn hắn.
Kỷ Ninh cảm giác được bởi vì săn giết Dực Xà thất bại nên phụ thân hắn không được vui vẻ.Muốn giết một đại yêu Thủy Tộc ở Tiên Thiên hậu kỳ thật sự quá khó khăn. Muốn trực tiếp tiêu diệt thì Kỷ Tộc Tây Phủ cũng phải trả một giá thật lớn. Vì thế Kỳ Tộc Tây Phủ chuyển sang đánh lâu dài tập trung ở hồ Dực Xà, phái vài tên Tiên Thiên sinh linh canh giữ khiến Dực Xà không dám rời khỏi hồ. Chỉ cần Dực Xà có một chút lơ là lập tức sẽ bị nhóm Tiên Thiên sinh linh vây giết.
“Con muốn ra ngoài một lần.”
Kỷ Ninh lên tiếng.
“Ra ngoài?”
Kỳ Nhất Xuyên nhíu mày.
Uất Trì Tuyết lập tức khuyên nhủ:
“Ninh nhi à, con sau khi bị Dực Xà tập kích chắc cũng biết sự đáng sợ của đại yêu… Hiện nay khắp nơi đều có đại yêu ẩn nấp, lúc này con còn quá nhỏ nếu ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, hay là chờ thêm vài năm đi.”
“Con hiện giờ không có đối thủ để tôi luyện ở Tây Phủ thành.”
Kỷ Ninh lắc đầu.
Kỳ Nhất Xuyên lạnh giọng:
“Con được bao nhiêu tuổi rồi? Chờ con qua mười sáu tuổi rồi ra ngoài cũng không muộn.”
“Nhưng mà phụ thân…”
Kỷ Ninh có chút lo lắng:
“Con từ nhỏ đã luôn ở Tây Phủ thành chưa từng được ra ngoài. Bây giờ con muốn gặp các bộ lạc khác ở bên ngoài, muốn được mạo hiểm như phụ thân đi tranh đấu chém giết đại yêu.”
“Giết đại yêu? Với thực lực của con…”
Kỳ Nhất Xuyên lắc đầu.
“Thực lực của con có vấn đề sao? Con có thể chiến đấu với Dực Xà rồi an toàn thoát ra, thực lực của con như vậy chắc đã đủ rồi chứ?”
Kỳ Nhất Xuyên ngẩn người một lúc:
“Đúng rồi ta còn chưa hỏi con. Tại sao con có thể sống sót khi bị Dực Xà tập kích?”
Uất Trì Tuyết cười cười:
“Nhất Xuyên à, chàng ở bên ngoài đối phó với Dực Xà không trở về nên thiếp cũng chưa nói cho chàng biết. Con của chúng ta trong khoảnh khắc sinh tử khi bị Dực Xà tập kích, thân pháp đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng nhờ vào thân pháp Thiên Nhân Hợp Nhất này nên nó mới có thể thoát được kiếp nạn đấy.”
“Thiên Nhân Hợp Nhất?”
Kỷ Nhất Xuyên giật mình nhìn Kỷ Ninh.
Mười tuổi, thân pháp đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất?
“Đỡ ba kiếm của ta!”
Kỷ Nhất Xuyên đột nhiên vung tay đánh ra ba đạo kiếm nhanh như điện giật.
Kỳ Ninh vốn đang ngồi yên lập tức di chuyển.Tân thể như hóa thành một cơn gió di chuyển giữa ánh kiếm.
“Thế nào?”
Kỷ Ninh tự hào nói.
“Tốt!”
Kỷ Nhất Xuyên kinh ngạc nhìn con mình.
“Thân pháp của con nếu đã đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất thì thời gian kiếm pháp đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất… cũng không còn xa.”
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, trong lòng vô cùng kích động không ngừng tự hỏi. Con hắn thiên phú cao như thế cả vùng Yên sơn cũng chưa chắc có ai hơn! Thiên tài như thế không thể đào tạo như bình thường, với tốc độ tiến bộ hiện tại của Kỷ Ninh thì ở Tây Phủ Thành đã không còn thích hợp để mài luyện.
“Con muốn ra ngoài cũng không phải không được.”
Kỳ Nhất Xuyên nhìn nhi tử:
“Nhưng con phải đạt được một yêu cầu của ta.”
“Nhất Xuyên!”
Uất Trì Tuyết nóng nảy định lên tiếng ngăn cản thì Kỳ Nhất Xuyên đã đưa tay cản lại.
“Phụ thân nói đi.”
Kỷ Ninh vô cùng mong đợi.
Kỳ Nhất Xuyên gật đầu:
“Đại điển Kim Kiếm bốn năm tổ chức một lần là nơi dành cho các thiếu niên dưới mười sáu tuổi thi đấu. Ta muốn con đoạt được kim kiếm tại đại điển! Chỉ cần đoạt được kim kiếm ta lập tức chấp nhận cho con ra ngoài.”
“Kim kiếm?”
Hai mắt Kỹ Ninh sáng lên.
Hắn sớm biết ước định năm đó, chỉ cần bản thân đoạt được kim kiếm lập tức có thể kế nhiệm phủ chủ… hơn nữa mấy năm nay trong lúc luyện kiếm phụ mẫu cũng đã nhắc qua việc “Đoạt Kim Kiếm làm phủ chủ”.
“Đoạt lấy kim kiếm cũng không khó.”
Kỳ Ninh nghi hoặc nhìn Kỷ Nhất Xuyên:
“Phụ thân à, con không cần dùng toàn lực cũng có thể giành được kim kiếm… đây cũng không thể xem là một khảo nghiệm khó khăn. Chẳng lẽ phụ thân thật sự để ý đến địa vị phủ chủ?”
Phụ thân hắn một lòng hướng về tiên lộ.
Kỷ Ninh đối với tiên lộ cũng vô cùng khát vọng.
“Địa vị phủ chủ?”
Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu:
“Con là nhi tử của Kỷ Nhất Xuyên ta, một đứa con đáng để ta hãnh diện. Ta tin chắc con sẽ còn vượt xa ta… Kỳ Tộc Tây Phủ chắc chắn không thể trói buộc con. Con nhất định sẽ vươn cánh bay cao.”
Kỷ Ninh nghi hoặc:
“Vậy phụ thân bắt con đoạt kim kiếm để làm gì?”
“Đầu tiên là để Kỷ Liệt hết hy vọng.”
Kỳ Nhất Xuyên nói tiếp:
“Nguyên nhân thứ hai thì sau khi con đoạt được kim kiếm sẽ biết. Chỉ cần con đoạt được kim kiếm là ta lập tức cho con ra ngoài. Nhưng nếu không được thì con phải ngoan ngoãn ở lại đây!”
“Được!”
Kỹ Ninh cười cười.
Uất Trì Tuyết ngồi bên cạnh vẫn lo lắng.
“Được rồi, con về nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Nhất Xuyên nói.
Kỳ Ninh lúc này tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn đứng dậy quay về nơi ở. Tại điện thờ chỉ còn Kỷ Nhất Xuyên đang giải thích với Uất Trì Tuyết.
…
Sáng ngày thứ hai.
Trong lúc ba người ở cùng nhau Uất Trì Tuyết lại nhắc nhở:
“Sau khi con đoạt dược kim kiếm ta cũng không ngăn con ra ngoài nhưng vẫn phải mang theo người hầu.”
“Mang theo người hầu?”
Kỷ Ninh giật mình:
“Con ra ngoài mạo hiểm thì cần gì mang theo nhiều người?”
“Con chỉ cần mang theo hai người.”
Uất Trì Tuyết cười nói:
“Một là Thu Diệp, nàng ta rất rõ các thói quen của con nên có thể dễ dàng theo hầu. Người còn lại là Mạc Ô, hồi trước hắn là Cửu Nha Chiến Sĩ Hắc Giáp Vệ sau này lại đi theo phụ thân. Người này vô cùng trung thành, tuy thực lực của hắn không bằng con nhưng kinh nghiệm ở nơi hoang sơn lại vô cùng phong phú.”
Kỷ Ninh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Được, nhưng chỉ hai người đó thôi, không được thêm ai nữa!”
…
“Công tử, người rời Tây Phủ Thành? Còn mang cả ta theo?”
Thu Diệp vô cùng kích động, từ nhỏ nàng đã tiến vào Kỳ TộcTây Phủ và chưa hề ra ngoài.
“Đừng đứng đó ngây ngốc nữa, mau đến Tàng Thư Lâu ghi lại toàn bộ chi tiết về các đại yêu và bộ lạc ở Yên sơn, cả bản đồ cũng đưa đến đây.”
Kỷ Ninh hăm hở giao việc:
“Ta muốn xem thật kỹ để tạo trước một lộ trình đi mạo hiểm.”
“Vâng thưa công tử.”
Thu Diệp vội vàng chạy đi.
Thu Diệp vốn là nữ phó bên người Kỷ Ninh. Từ nhỏ nàng đã được truyền thụ thượng đẳng luyện khí pháp môn, lúc này cũng đã tiếp cận Hậu Thiên viên mãn. Thu Diệp đã được truyền thụ một ít tuyệt học, lần này được an bài bên cạnh Kỷ Ninh nhằm hi sinh thay chủ nhân trong thời khắc mấu chốt.
“Đến rồi!”
Thu Diệp mang một chồng sách cao ngất nặng mấy trăm cân chạy vội trên mặt đất.
Kỷ Ninh bắt đầu lật sách xem xét.
Các truyền thuyết về đại yêu…
Lúc này Kỳ Ninh mới biết, bên trong thâm sơn đại trạch có rất nhiều đại yêu cường đại khó đối phó. Các đại yêu này cùng các thế lực bá chủ khác của nhân loại lại có một loại ước định. Các nhóm đại yêu cường đại bình thường sẽ không điên cuồng toàn lực xông ra ngoài tàn sát bừa bãi và các thế lực cũng sẽ không tùy tiện liều mạng săn giết đại yêu.
Mỗi bên lui một bước giữ vẻ ngoài hòa bình.
Tuy thường xuyên có vài Bộ Lạc bị tiêu diệt, vài đại yêu bị giết chết, Tiên Thiên sinh linh mất mạng… nhưng tất cả đều trong phạm vi có thể khống chế. Có một vòng tuyến vô hình mà cả các thế lực bá chủ lẫn các đại yêu cường đại đều không muốn xâm phạm. Một khi vượt qua vòng tuyến này thì gió tanh mưa máu sẽ xuất hiện.
“Bộ Lạc Hắc Nha.” Kỷ Ninh chỉ vào mốt chấm trên bản đồ. “Đây là bản đồ mới nhất của Kỷ tộc Tây phủ, bộ lạc Hắc Nha này là bộ lạc nhỏ mới dựng nên bởi phụ thân của Xuân Thảo. Chỗ này cách chúng ta tầm một ngàn dặm.”
“Công tử, công tử. Chúng ta nhất định sẽ đến bộ lạc Hắc Nha, tiện thể gặp Xuân Thảo.” Thu Diệp liền nói.
“Đương nhiên sẽ đi.”
Kỳ Ninh gật đầu:
“Đây là nơi chúng ta sẽ đến. Còn ở đây, cẩn thận ở đây nữa…”
Kỷ Ninh khoanh nhỏ từng khu vực ở bản đồ được đánh dấu có đại yêu xuất hiện.
“Những khu vực này đều có đại yêu ẩn nấp mà!”
Thu Diệp kinh ngạc nói.
“Đúng!”
Hai mắt Kỷ Ninh như sáng lên:
“Ta đi ra ngoài lần này chính là muốn đi chém giết đại yêu. Yên tâm đi, đại yêu ở những nơi ta đánh dấu đều yếu hơn Dực Xà nên sẽ không quá nguy hiểm. Chờ ta đột phá trở thành Tiên Thiên sinh linh sẽ quay lại hồ Dực Xà.”
Thu Diệp lo lắng:
“Công tử, Dực Xà là đại yêu Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ đó.”
“Ta tự biết cân nhắc.”
Kỳ Ninh nói.
Thần Ma luyện thể đệ nhất pháp môn Xích Minh Cửu Thiên Đồ uy lực vô cùng lớn. Hiện tại tuy hắn chỉ ở đệ tam trọng đã có thể so sánh với các luyện khí Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ thông thường.
Một khi đột phá đệ tứ trọng liền có thể so sánh với luyện khí Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ.
Lúc này bản thân đã không kém Dực Xà bao nhiêu đừng nói đến sau khi đột phá cảnh giới.
“Đại yêu Dực Xà.”
Ánh mắt Kỷ Ninh lóe lên vẻ điên cuồng. Hắn không quên được cảnh tượng Dực Xà tập kích hắn.
“Lần này tuy ta ra ngoài mạo hiểm nhưng mục tiêu cuối cùng chính là ngươi, hi vọng ngươi đừng chết quá sớm!”
……………….
Đại điển Kim Kiếm bốn năm một lần được Kỳ Tộc Tây Phủ tổ chức vô cùng long trọng. Vô số các thiếu niên đều tràn ngập khát vọng báo danh. Bọn họ muốn tại đại điển đánh bại đối phương để thành danh khiến các bộ lạc phải truyền tụng tên mình!
“Sau đại điển Kim Kiếm ta phải trở về bộ lạc rồi. Lần này ta nhất định phải vào được bát cường rồi tu luyện pháp môn Tiên Thiên sinh linh, như vậy cả đời mới có hi vọng trở thành Tiên Thiên sinh linh.”
Một gã thiếu niên có làn da ngăm đen vác một thanh đơn đao, trên người khoác một bộ đồ da thú rách nát, dưới chân lại mang một đôi giày da.
“Tên Hồ Khiếu của ta nhất định sẽ lan truyền khắp các bộ lạc!”
“Ta là vô đối!”
“Đây là cơ hội cuối cùng để đạt được bí thuật Tiên Ma!”
Các thiếu niên đều vô cùng hi vọng, tất cả đều đến đại điển Kim Kiếm báo danh.
Đại điển này là một cơ hội.
Là một cơ hội to lớn cho các thiếu niên.
Dường như toàn bộ các thiếu niên tại các bộ lạc ở Kỳ Tộc Tây Phủ đều tham gia. Bọn họ có khát vọng thành danh, khát vọng từ đại điển Kim Kiếm đạt được một ít pháp môn luyện khí cao thâm, một ít tuyệt học cường đại… Đây cũng chính là điểm tựa duy nhất cho tương lai bọn họ.
…
“Cái gì? Kỳ Ninh tham gia đại điển Kim Kiếm?”
Kỷ Liệt vừa nhận được tin tức lập tức trừng mắt, xích sắc độc xà trên tai cũng phun lưỡi.
“Hắn năm nay chỉ mới mười tuổi, hoàn toàn có thể đợi đến lúc mười lăm tuổi rồi tham gia kỳ đại điển sau. Tại sao lại tham gia lúc này?”