Mạn Thiên Hoa Vũ - Thường Yên - Quyển 1 - Chương 15: Trùng hợp
Không phải tôi không hề sợ hãi ma nữ mặt đầy máu xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ những ngày qua. Tôi cũng không cố tình làm gì khiến đám người Đỗ Chi tin tưởng rằng mình được hồn ma báo mộng. Tôi thậm chí đã từng thử phân tích những chi tiết mình mơ tới, nhằm khẳng định trên đời này không có ma quỷ gì hết.
Người ta thường nói rằng giấc mơ phản ánh tâm lý của con người. Là những gì người đó cảm nhận, khao khát, lo lắng… tích tụ dần, đến khi tinh thần được thả lỏng nhất – khi ngủ – mới bùng phát.
Có thể bản thân tôi không vô lo vô nghĩ như tôi tưởng, từ khi vượt thời gian rồi trở thành Đoàn Niệm Tâm, tôi vẫn luôn bị một áp lực vô hình đè chặt.
Đúng vậy, giống như ma nữ đã nói rằng cô ta và tôi giống nhau ở một điểm: Đều không thuộc về thế giới này. Đây chính là điều tôi luôn tâm niệm.
Dù Đoàn Nhữ Hài, Đỗ Chi, hay Trần Thanh đối xử tốt với tôi đến đâu thì tôi cũng không thể chấp nhận được mình là người sống ở thời đại này. Tôi là một cô gái hai mươi hai tuổi, tên là Nguyễn Từ Niệm Tâm, tới từ thế kỷ hai mốt.
Có thể khuôn mặt be bét máu của ma nữ thể hiện sự tiếc nuối của bản thân tôi. Đã có cơ hội ở cùng một thời điểm với Trần Thuyên, nhưng lại mang một khuôn mặt khác – dù nó có từa tựa tôi tới đâu, thì với chừng ấy thời gian Trần Thuyên cũng quên mất rồi – và vì vậy, chúng tôi không hề có khả năng nhận ra nhau.
Trần Thuyên hiện tại không còn là cậu bé mười ba tuổi khi ấy, chạy theo bắt tôi kể chuyện Oan Thị Kính nữa. Không còn là một chú nhóc cười đùa vui vẻ, rồi thoắt cái lại cố gắng tỏ ra nghiêm nghị vì mình là Đông Cung thái tử.
Trong những người tôi từng nói chuyện khi ấy, Hiếu Hoàng Trần Khâm đã trở thành Thái thượng hoàng. Hàn lâm viện Học sĩ Nguyễn Tái từng tức cảnh sinh tình, bị tôi bắt nạt mà làm một bài thơ về hoa cúc không biết giờ nơi đâu, vẫn đang làm quan trong triều chứ?
“Xuân đến trăm hoa đua sắc thắm,
Một thời hương sắc kém chi nhau.
Vườn thu tàn tạ ngàn hoa rụng,
Riêng cúc đông ly vẫn được màu.”
Thật đúng là “cảnh còn mà người ở đâu”?
Quay trở lại chủ đề ác mộng ma nữ, chi tiết về khuôn mặt đầy máu kia. Trần Thanh và tôi đã cùng phân tích rằng rạch mặt, ngoài ghen ghét ra còn có khả năng muốn che giấu thân phận. Thực ra nếu đọc thật nhiều các câu chuyện trinh thám tâm lý thì đương nhiên không thể chỉ có hai khả năng như vậy.
Ví dụ như hung thủ có một khuôn mặt không lành lặn, đại khái là không ăn được thì đạp đổ, muốn người khác cũng giống mình. Hoặc là một người biến thái có vấn đề về tâm lý với mặt của phụ nữ; nói chung có vô vàn lý do để có thể chạy đi rạch mặt người ta.
Không thể thấy được khuôn mặt ma nữ trong giấc mơ cũng có thể đại diện cho sự bức bối vì bản thân bị che giấu.
Vậy vì sao ma nữ lại kêu oan với tôi?
Chuyện oan ức thì không phải không có, tiêu biểu chính là mũi tên tôi đỡ hộ Trần Thanh đấy thôi. Đang yên đang lành lại tai bay vạ gió, trong cả đám người thì tôi lại là đối tượng mà mũi tên lựa chọn. Sau đó thì mất năm ngày trúng độc, hôn mê suýt chết.
À quên, tôi từng chết rồi đấy chứ. Một vòng xuống âm phủ, gặp các cán bộ cấp cao và kết thúc bằng lời hẹn với Quỷ Dẫn Đường. Đúc kết lại thì sâu thẳm trong tôi rất muốn kẻ đã bắn tên phải chịu trừng phạt.
Phân tích đi phân tích lại tôi chỉ càng thấy không đúng chút nào.
Những chi tiết đặc biệt “chi tiết” hơn nữa, ví dụ như vết sẹo, như bộ váy xanh hay việc ma nữ gọi tôi là Đỗ Chi, tôi đều không hiểu được. Sớm biết bản thân mình sẽ gặp mấy chuyện thế này thì ngay từ đầu tôi không đăng ký học chuyên ngành tiếng Anh nữa mà phải là chuyên ngành tâm lý!
Dù học không ra gì thì ít nhất khi Đỗ Quân nói: “Đã tìm được Lưu Bích Thủy thật sự” thì tôi nhất định sẽ nhanh chóng hiểu ra.
Khuôn mặt Đỗ Chi phải biến đổi đủ năm mươi sắc thái rồi tôi mới há mồm ngạc nhiên.
Tôi vội vàng hỏi: “Có liên quan gì tới người trong giấc mơ của tôi mấy ngày vừa rồi không?” Không chờ hai người họ trả lời, tôi trực tiếp tóm tắt lại lần gặp gỡ mới nhất của mình và ma nữ.
Phạm Bân nhíu mày, nói: “Niệm Tâm, cô bắt đầu mơ thấy ma nữ kia vào khi nào?”
Không cần suy nghĩ, tôi đáp: “Khoảng bốn, năm ngày trước.”
Hắn gật đầu, nhìn sang Đỗ Quân: “Vậy thì đúng rồi.”
Đỗ Chi mím môi, nhẹ nhàng cất tiếng: “Bân, chàng nói em nghe đi? Hai người dựa vào đâu mà tìm được chị Bích Thủy?”
Đỗ Quân nhìn Phạm Bân, Phạm Bân cũng tặng ngược lại một ánh mắt phức tạp. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ như vậy một lúc lâu. Không ngờ Đỗ Chi như thế mà khả năng chịu đựng khá tốt, kiên nhẫn chờ người thương của mình trả lời. Tôi trừng mắt với Phạm Bân, còn muốn tôi phải van xin anh nói nữa à?
“Hôm nay tiện đường đi qua phủ Kiểm pháp, ta liền ghé vào hỏi thăm về vụ án hoa nương. Đến trước anh Quân một bước.” Y hơi dừng lại, mắt hướng về phía Đỗ Quân để xác nhận thông tin.
Đỗ Quân cũng rất hợp tác, liền gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôi cảm thấy hơi bực bội, vì sao đám người cổ đại này cứ phải làm mọi chuyện rắc rối lên như vậy? Một mạch kể cho xong không được à?
Phạm Bân đương nhiên không để ý tới sự bất mãn của tôi, tiếp tục nói: “Về vụ án hoa nương, hẳn nàng cũng đã biết kết quả rồi đúng không?”
Câu này chắc chắn là dành cho Đỗ Chi.
Kiềm chế, phải kiềm chế. Ông trời, hãy tha thứ cho con nếu con có hất bát nước vào mặt tên này.
Đỗ Chi cũng rất ngây thơ hồn nhiên, liền gật đầu thật mạnh một cái. Phạm Bân nhân lúc ấy liền mỉm cười mang tính chất thừa thãi với cô nàng. Giận quá mất khôn, tay tôi đập cái ầm xuống bàn. Cũng may ai nấy đều đã uống hết nước nên không bị tràn ra ngoài.
Tự biết mình đã thất thố trước ánh mắt ngạc nhiên của ba người còn lại, tôi liền mỉm cười thật dịu dàng, dùng một lý do cũ rích mà nói: “Có con muỗi.”
Nói xong lại hối hận, đáng ra tôi nên quay sang tát Phạm Bân một cái rồi nói là mình muốn đập con muỗi thì có phải là hợp tình hợp lý hơn không?
Phạm Bân đang định há mồm nói thì tôi vội vã chen vào trước: “Xin hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Ý là, còn dây dưa nữa thì con muỗi sẽ đáp trên mặt anh đấy.
Đỗ Quân phối hợp với tôi: “Nói đi Bân, dù sao cũng không giấu được các em ấy.”
Ngay lập tức, tôi quay sang nhìn y với đôi mắt long lanh đầy cảm động. Thấy chưa hả Phạm Bân, nếu lúc nào anh cũng chỉ biết lấy lòng vợ chưa cưới của mình sẽ chắc chắn sẽ đắc tội với người khác. Phải là một người biết dung hòa mọi thứ, trong trường hợp thế này đâu phải chỉ mỗi Đỗ Chi là tò mò về Lưu Bích Thủy. Tôi vô hình trong mắt anh chắc?
“Được rồi, là nhân tiện nói về vụ án hoa nương, một viên quan binh có chức vụ không nhỏ ở phủ Kiểm pháp đã tiết lộ với tôi rằng cách đây năm ngày, phủ cũng đã nhận một vụ án tương tự như thế.” Phạm Bân nhìn tôi, ánh mắt ban ơn.
Không được đánh người, không được đánh người, không được đánh người. Tôi niệm chú, hít thở thật sâu rồi mỉm cười đáp lại.
Đỗ Chi tỏ ra vô cùng nôn nóng: “Tương tự là như thế nào?”
Lần này là Đỗ Quân trả lời: “Cũng là một người phụ nữ bị rạch mặt.”
Tôi liền hỏi: “Là Lưu Bích Thủy sao?”
Cả Đỗ Quân và Phạm Bân đều gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
“Quan binh đó không dám tiết lộ nhiều, vì dù sao đây cũng là án mạng.” Phạm Bân nói. “Nghe nói đã năm ngày nhưng Kiểm pháp quan vẫn chưa tìm ra hướng đi mới. Tạm thời vụ án này bị để sang một bên.”
Lời khen tốc độ làm việc của phủ Kiểm pháp xin được phép rút lại một nửa.
Hình như hắn nhìn thấy nét mặt của tôi liền bảo: “Kiểm pháp quan quản lính dưới trướng mình rất nghiêm, cậu quan binh kia đã nói hết những gì có thể rồi.” Dường như sợ tôi sẽ mở mồm chửi bới vậy.
“Khoan đã.” Tôi há mồm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. “Không phải Trần Thanh là thư lại trong phủ Kiểm pháp à? Vì sao từ đầu tới giờ anh ta lại không biết gì về vụ án này chứ?”
Không ngờ chỉ một thắc mắc nhỏ này của tôi lại khiến ba người trước mặt bày ra một bộ mặt như bị sét đánh.
Tôi mím môi, thở ra thêm một câu: “Thật là một thư lại vô dụng.”
Một tiếng cười vang lên từ phía cửa, tôi quay ra liền thấy dáng người cao gầy của Trần Thanh. Tay anh ta còn đưa lên bịt lấy miệng, cố gắng nhịn cười.
Phía sau Trần Thanh là một người con trai thân hình tròn trĩnh, khuôn mặt rất dễ gần, mỗi khi cười là hai mắt híp lại. Hắn cùng lắm chỉ bằng tuổi Đoàn Niệm Tâm, cũng không cao bằng tôi nữa.
Thấy Trần Thanh, ba người Quân – Bân – Chi tỏ ra rất kích động, vội vã đứng bật dậy chào đón.
Tôi cũng kích động. Vừa nhắc tới Tào Tháo, lại còn là nói xấu, mà Tào Tháo đã xuất hiện ngay ở bậc cửa. Và càng trùng hợp hơn, Tào Tháo đã nghe thấy tôi nói xấu anh ta mất rồi. Tôi vội vã chuyển thành tư thế chuẩn bị bỏ chạy, phòng trường hợp bị Trần Thanh xử lý. Dù chỉ là một thư lại nhưng cả ba người kia đều rất cung kính với anh ta, còn tôi là một đứa dân đen, dễ bị lôi ra ngoài đánh một trận như Thục Đoan đánh Dần vậy.
Đúng là đầu đất mà! Tới giờ tôi mới nhớ ra Dần. Thằng nhóc thế nào rồi?
“Ai có thể nói cho tôi biết Dần ra sao rồi không?” Tôi kêu lên một câu không đầu không cuối.
Cả đám người còn lại liền ngẩn ra, có lẽ chưa mã hóa được những gì tôi vừa hỏi. Nhưng còn chưa kịp nhắc lại thì từ bên ngoài, một dáng hình nhỏ bé vọt vào.
“Con đây ạ.” Dần như từ hư không xuất hiện, cúi đầu ngoan ngoãn thưa. Trên tay nó còn là hai đĩa thức ăn còn nóng. Tị đi theo phía sau, bưng lên năm bát cơm. Trông con bé có vẻ khá bức xúc. Tôi vô cùng cảm thông với Tị, đáng ra chỉ có bốn người mà tự dưng Trần Thanh lại xuất hiện. Dưới bếp làm sao có thể nấu thêm cơm kịp được. Thêm người thêm miệng ăn, vậy là tôi phải ăn ít đi sao?
Ấy ấy lạc đề rồi, trọng tâm của sự ngạc nhiên đâu phải là năm bát cơm mà là Dần kia kìa.
Ôi chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trần Thanh ung dung ngồi xuống ghế trong khi cậu nhóc đi theo anh thì cung kính rót nước mời. Hai anh em nhà Đỗ cùng Phạm Bân cũng ngồi theo, mặc kệ tôi trợn mắt lên nhìn. Thấy tôi tò mò tới mức trở nên đáng thương, Đỗ Quân liền tốt bụng giải thích.
Thì ra ngày hôm nay y đã bỏ tiền ra chuộc Dần từ phường hát. Dù sao cha mẹ nó đều qua đời rồi mà sống ở phường hát còn không bằng chết đi, Đỗ Quân thương cảm cho thân phận nó nên đã làm anh hùng một phen.
Đây chính là lợi ích của việc có rất nhiều tiền.
Dần còn quỳ xuống tạ ơn này nọ rất phiền phức. Tôi phát hoảng, kéo nó đứng lên rồi trách móc: “Lần nào gặp cũng quỳ lạy. Tôi phải tổn thọ mấy chục năm rồi đó.”
Dứt lời, Trần Thanh sặc cơm. Cả đám náo loạn.
Bữa cơm trải qua khá yên bình, không ai nói với ai câu nào, đều tập trung ăn nên kết thúc cũng rất nhanh chóng. Cậu nhóc đi cùng Trần Thanh tên là Phước Lộc, tôi đoán đây là người hầu riêng của Trần Thanh.
Cái đám con trai con gái nhà giàu thời xưa ấy à, tôi đọc được đủ về họ rồi. Ai cũng phải có một người hầu riêng đi bên cạnh, nếu chủ tệ thì như sống trong địa ngục; còn nếu chủ tốt thì lại giống như những người bạn thân vậy.
Như Đỗ Chi có cái Tị, Phạm Bân là thái y đương nhiên phải có kẻ hầu đi theo bê hòm thuốc, tôi nhớ y từng gọi là Sanh thì phải. Chỉ riêng Đỗ Quân trước nay làm gì cũng chỉ có một mình, không rõ có người hầu riêng hay không.
Phước Lộc ngồi ra xa chơi một mình bởi các vị chủ nhân phải bàn công chuyện. Đương nhiên trừ tôi ra, bởi tôi không phải chủ nhân của cậu ta. Nhưng tôi cũng không thể nói rằng “các chủ nhân và tôi”, nghe rất không logic.
Trần Thanh mặt dày, nhắc lại chuyện tôi gọi anh là đồ vô dụng khi nãy. Chỉ thấy ba người kia mặt xanh lét.
Đằng nào cũng không trốn được, tôi liền tìm cách mềm mỏng mà nói với anh ta: “Ý tôi không phải là vậy. Tôi chỉ hơi thắc mắc một chút, anh cũng là thư lại trong phủ Kiểm pháp mà vì sao lại không biết gì về vụ án rạch mặt còn lại. Trong khi nó còn xảy ra sớm hơn cả vụ án hoa nương?”
Anh có giỏi thì tự nhận bản thân vô dụng lần nữa đi. Khiêu khích trong lòng, bề ngoài tôi lại rỏ ra vô cùng hối lỗi vì đã không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Trần Thanh bật cười, không nhanh không chậm giải thích: “Chắc cô cũng biết ở phủ Kiểm pháp có hai thư lại. Một là ta, hai là Lưu Tôn. Ta làm việc ngày lẻ, Lưu Tôn làm việc ngày chẵn. Các vụ án thuộc quyền ghi chép của ai thì người đó không được phép tiết lộ ra ngoài.”
Tôi gật đầu, lại nghĩ tới viên quan binh mà Phạm Bân cùng Đỗ Quân đã hỏi thăm trước đó.
Trần Thanh như đọc được suy nghĩ của tôi: “Dù sao nhà có kín tới mức nào cũng không ngăn được gió lọt, chỉ là ta chính trực nên đương nhiên không biết.”
Anh vừa nói vừa mỉm cười, đôi mắt hoa đào chiếu thẳng vào tôi. Tự biết khen bản thân, Trần Thanh cũng không tầm thường đâu.
Coi như tôi chấp nhận lý do này đi. Hiện tại cái quan trọng không phải là Trần Thanh vô dụng tới mức nào, mà là vụ án cô gái bị rạch mặt từ năm ngày trước, trùng hợp với thời gian tôi bắt đầu mộng thấy ma nữ.
Trần Thanh gọi Phước Lộc đem đếm mấy tờ giấy ghi đầy chữ, nói đơn giản mấy câu: “Khám nghiệm tử thi.”
Tôi chợt vui mừng, quen biết với người trong nội bộ đúng là tốt. Giấy được truyền tay từng người người một, ai nấy đều đọc rất kỹ. Đến tay tôi, tôi liền ngoan ngoãn chuyển tờ kết quả khám nghiệm lại cho Trần Thanh, không quên vểnh tai lên nghe. Mấy người Đỗ Chi tuy có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Qua lần ở phủ Kiểm pháp, Trần Thanh cũng có tương đối hiểu biết về việc tôi không biết chữ, anh rất tốt bụng mà nói qua những chi tiết quan trọng. Xin lỗi vì đã nói anh là đồ vô dụng nhé.
Xác chết là nữ, khoảng từ mười lăm tới mười tám tuổi. Trên mặt có vô số vết rạch, độ nông sâu rất khác biệt, hung khí có thể là một con dao ngắn tay. Nguyên nhân chết là vì trúng độc, khám nghiệm tử thi cho thấy trong trong miệng nạn nhân có một ít mã tiền tử đã được xay nhuyễn.
“Mã tiền tử là loại thuốc mang tính hàn, có vị đắng và độc tính rất cao. Tuy nó có tác dụng chữa bệnh nhưng chỉ được dùng một lượng rất nhỏ, và phải qua điều chế cẩn thận. Số lượng mã tiền sót lại trong miệng xác chết đã đủ gây tử vong, chưa nói đến đã nuốt vào bụng bao nhiêu.” Phạm Bân là thầy thuốc, giải thích một cách đơn giản cho cả đám nghe.
Tôi gật gù, trong lòng hơi sợ hãi. Không như những phim truyện cổ trang mà tôi từng đọc, không hạ độc bằng những loại thuốc mới nghe tên đã thấy kinh hồn bạt vía như thạch tín, hạc đỉnh hồng gì gì đó… hung thủ chỉ dùng hạt của một loại cây có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi.
“Vụ án này và vụ hoa nương phường hát không phải là do cùng một người gây ra đấy chứ? Là vụ án giết người hàng loạt?” Tôi thốt lên.
Đỗ Quân liền hỏi: “Vụ án giết người hàng loạt?”
Tôi không có kiến thức nhiều lắm nên chỉ có thể giải thích sơ qua: “Ví dụ như các nạn nhân đều bị giết bằng một cách thức, có đặc điểm nhận dạng hoặc thân phận tương tự nhau. Phải rồi, có khi hung thủ còn để lại một dấu hiệu gì đó ở mỗi hiện trường gây án; hoặc hắn có thể sẽ đem một thứ của nạn nhân về nhà với mục đích tận hưởng chiến thắng, lưu lại những lần thành công…Đại khái là như vậy.”
Phạm Bân lắc đầu: “Thế thì không phải. Ngoại trừ khuôn mặt bị rạch ra thì Hoài Đoan và người chết trước không có liên quan gì tới nhau cả. Mà cách hung thủ rạch mặt nạn nhân cũng không giống nhau.”
Hắn vừa dứt lời thì Đỗ Quân nhanh nhảu chen vào nói: “À vậy cũng có một vụ án vẫn chưa giải quyết…”
Trần Thanh khẽ gắt: “Quân, đủ rồi! Hai người họ không cần biết tới chuyện này.” Đỗ Quân lập tức vâng lời, ngậm chặt miệng.
Tôi và đương nhiên là cả Đỗ Chi không hề quan tâm tới chuyện đó, chủ đề cuộc nói chuyện quay về án Lưu Bích Thủy.
Nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm phạm. Quần áo đơn giản, chất vải không tốt, chỉ ngâm nước một thời gian đã mục rữa. Từ đó phía Kiểm pháp đã xác định nạn nhân không thuộc giới quý tộc, chỉ là dân đen bình thường. Quên không nói, xác chết được người ta vô tình thấy ở cạnh hồ Kỳ Thiên, người đã ngâm trong nước một thời gian ngắn. Đỗ Quân bảo hồ không rộng lắm, nhưng điểm quan trọng ở đây là hồ Kỳ Thiên cũng không cách nơi Lưu Bích Thủy sống – phủ riêng của Đại an phủ sứ – bao xa. Dù xác đã bị ngâm dưới hồ nhưng vết sẹo trên cổ xác chết vẫn có thể lờ mờ nhận ra được, đây là lý do mà mấy người Trần Thanh nói nạn nhân có khả năng là Lưu Bích Thủy.
Tôi nhíu mày. Người bạn có-thể-là-đồng-hương-từ-tương-lai kia dù thế nào cũng không nên giết người rồi thế chỗ như vậy chứ. Thà cứ như tôi, đơn giản nhập thẳng vào thân thể rồi sống thay có phải là tốt hơn không? Chậc…
Phía phủ Kiểm pháp bó tay có lẽ cũng vì khuôn mặt không thể xác định danh tính của nạn nhân. Vụ án này không có một người giống như Dần tới báo mất tích, đi điều tra những người sống quanh hồ Kỳ Thiên cũng không đem lại kết quả.
Thế nhưng chúng tôi không phải là đám lính của phủ Kiểm pháp, lại biết được một số thông tin đặc biệt có thể liên quan tới vụ án nên không tới nỗi đi vào ngõ cụt. Đó chính là ba chữ: Lưu Bích Thủy. Phạm vi điều tra không hề bị gói gọn tại hồ Kỳ Thiên, vẫn còn phủ riêng của Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến.
Đỗ Chi tuy là bạn thân của Lưu Bích Thủy nhưng cũng không phải 24/24 ở cạnh, nếu cô đã phát hiện ra điểm khác biệt của bạn mình thì không lý nào đám gia nô trong phủ lại mắt mù tai điếc mà không nhận ra. Giả như Lưu Bích Thủy giả mạo đã mua chuộc người trong phủ thì cũng không thể nào mua hết được.
Tạm thời vụ án này có thể tóm gọn lại như sau: Hung thủ (không nhất thiết chính là Lưu Bích Thủy giả) giết Lưu Bích Thủy thật để người giả mạo có thể thay thế. Cái chết của Lưu Bích Thủy thật và người thế thân liên quan chặt chẽ với nhau, khả năng là hai vụ án riêng biệt là rất thấp. Nạn nhân chết vào khoảng năm, sáu ngày trước; người thế thân vào phủ chắc chắn cũng trong thời gian đó hoặc sớm hơn vài ngày.
Hai mày Trần Thanh nhíu lại: “Rất có khả năng Lưu Bích Thủy giả đã vào phủ Tường Quang từ trước đó nữa. Còn Lưu Bích Thủy thật bị giam giữ tại một nơi khác. Về sau vì nỗi lo ngại mà hung thủ quyết định giết Lưu Bích Thủy.”
Phủ Tường Quang chính là phủ riêng của Trần Thì Kiến, nơi có mấy bà vợ, mấy đứa con của ông sống.
Lúc này, Đỗ Chi cúi đầu thổn thức. Tôi cũng định đến cạnh cô an ủi mấy câu nhưng Phạm Bân đã vòng tay qua vai Đỗ Chi mà vỗ về.
Xin được khẳng định là tôi không ghen tỵ. Không hề.
“Ngày mai ta sẽ bẩm báo lại bên Kiểm pháp quan Thì Kiến, có lẽ chúng ta phải chia nhau ra điều tra rồi.” Trần Thanh trầm giọng nói.
Tôi liền giơ tay đặt câu hỏi: “Vì sao không để người của phủ Kiểm pháp làm việc này?”
Phạm Bân vốn đang chăm sóc cho Đỗ Chi lại ngẩng phắt đầu lên, tỏ vẻ cô-đúng-là-ngu-ngốc, nói: “Quan binh đương nhiên phải dùng, nhưng chỉ khi cần thiết nhất. Không ai muốn rút dây động rừng cả.”
Ai mà chẳng biết điều ấy, tôi lén bĩu môi một cái. Chẳng qua tôi không muốn lại chạy nhông nhông bên ngoài cả ngày nên lười biếng vậy thôi. Cũng tránh để bản thân chịu khổ sở, tôi liền xung phong đi theo Đỗ Chi tới phủ Tường Quang. Cứ ở trong nhà là yên tâm nhất rồi, mà lại là nhà của ông quan to nhất nhì cái kinh đô này nữa chứ.
Trần Thanh có vẻ khá hài lòng với sự chia đội này, còn dặn dò hai người Đỗ Quân và Phạm Bân rằng mai nên xin phép nghỉ sớm để tới hồ Kỳ Thiên tra án. Anh ra lệnh cứ như anh mới là hoàng đế vậy.
Khỏi nói, Phạm Bân lại một lần nữa tỏ ra bất mãn với tôi. Tại sao hắn lại đi ghen với một cô gái là tôi cơ chứ? Dù thế nào cũng mặc xác Phạm Bân.
“Bởi Niệm Tâm là nữ, đi cùng Đỗ Chi lại càng hợp tình hợp lý.” Không biết vì sao Trần Thanh lại đòi mang trà lên, anh vừa nhấp trà vừa nói. Tôi khẽ cảm thán trong lòng, đã tối rồi còn uống trà, anh muốn thức tới sáng chắc. Đầu óc người này đúng là không bình thường chút nào.
Phạm Bân còn muốn phản đối, lí nhí hỏi: “Hợp lý chỗ nào ạ?”
Tôi xém chút đã phun hết nước trong miệng vào mặt y khi thấy bộ dáng vâng dạ này.
Đỗ Quân bật cười, định nói nhưng cuối cùng vẫn nhường cho Trần Thanh. Trần Thanh thấy vậy lại nhướn mày, ý bảo Đỗ Quân nói.
Tôi thấy vậy liền chen vào ngay: “Vì tôi là nữ nên sẽ có cơ hội tiếp cận Lưu Bích Thủy giả cao hơn.”
Miệng cười, sau đó bồi thêm hai từ “đồ ngốc” không phát ra tiếng nào. Tôi biết Phạm Bân đọc hiểu được.
Trần Thanh gật đầu: “Đúng thế. Niệm Tâm, cô phải quan tâm hơn tới Đỗ Chi. Ta sợ rằng con bé đau lòng quá sẽ bị che mắt mất.”
“Em sẽ không thế đâu!” Đỗ Chi giận dữ nói.
Phạm Bân liền nhân cơ hội an ủi xoa dịu cô. Tôi nhếch mép cười đểu với hắn một cái, dẫu sao mai tôi cũng là người đi cùng cô ấy chứ không phải hắn.
Chúng tôi bàn bạc thêm một lúc lâu nữa, trong đó Trần Thanh dặn dò về việc phải cẩn thận khi tới phủ Tường Quang tới mức nào, không được để kẻ thế thân và rất có thể là hung thủ phát hiện mục đích như thế nào. Hơn nữa chúng tôi còn phải lưu tâm tới Trần Thì Công – con trai Trần Thì Kiến. Cũng không ngoại trừ khả năng chính hắn ta đã giết vợ mình rồi thay bằng người khác. Việc điều tra Trần Thì Công được giao cho Đỗ Quân.
Trần Thanh vì sợ ở nhà lo lắng nên đứng dậy ra về trước. Khi đứng dậy, anh vỗ nhẹ vào tay tôi, nói rất nhỏ chỉ để tôi nghe thấy: “Cứ bình tĩnh. Có ta, không ai dám làm hại cô và Đỗ Chi.”
Nỗi lo lắng về việc lần đầu chính thức đi điều tra án mạng trong khi không biết ai là hung thủ đã tan biến rất nhiều ngay khi Trần Thanh vỗ vào tay tôi. Giữa hai tay như có dòng điện nhỏ, trực tiếp khiến cả người tôi run lên.
Trong chốc lát, tôi đã quên cả thở.
Phước Lộc chạy theo sau Trần Thanh, không quên cúi chào từng người một. Tới giờ tôi mới nghe được giọng cậu nhóc, chất giọng thanh mảnh, lại hơi the thé. Một ý nghĩ le lói nhưng lập tức biến mất ngay sau đó.
Ngay sau khi Trần Thanh cùng Phước Lộc đi khỏi, Phạm Bân cũng có ý muốn về, Đỗ Chi tỏ ra vô cùng quyến luyến. Hai người đứng trước cửa tình chàng ý thiếp, khiến thân phận “góa phu” của Đỗ Quân trở nên nhạy cảm liền vội vã trở về phòng. Tôi mặt dày hơn, dù sao cũng là một cô gái của tương lai, có cảnh tượng nào mà chưa thấy qua cơ chứ.
Vì bất mãn với Phạm Bân, tôi nhất quyết làm kỳ đà cản mũi, phá hoại không khí chia tay lãng mạn của đôi bạn trẻ. Vì có tôi ở đó nên Đỗ Chi cùng Phạm Bân cũng không tiện quấn quít như một cặp chim non nữa.
Trước khi đi, Phạm Bân còn nhờ Đỗ Chi chuyển lời tới chúc tôi ngủ yên giấc. Với nụ cười đểu hơn cả Sở Khanh vẫn còn trên môi của hắn, tôi đảm bảo đó không phải lời chúc tốt lành gì.
Một ngày tôi sẽ không chịu nổi nữa mà đấm vào mặt tên thái y dỏm này mất.
Nếu có cơ hội gặp Trần Thuyên, tôi nhất định sẽ cực lực nói xấu hắn trước mặt cậu ấy. Để Trần Thuyên cho hắn chưa kịp “lão” đã phải về vườn, xấu hổ một phen với người khác. Nghĩ xấu về người khác thật vui, tôi vừa mỉm cười vừa chìm dần vào giấc ngủ, hoàn toàn quên đi nhiệm vụ của ngày mai.
…
(*) Mã tiền tử: Là hạt của cây Mã Tiền, còn được sử dụng như một vị thuốc.