MẪN HOA TÂM - Nguyệt Mẫn Hoa - Chương 4: Ái mộ
Phụ thân cô giờ đây không còn là tướng quân luôn phải chinh chiến nơi sa trường như trước. Cũng nhờ được hoàng đế hậu ái mà được phong làm Tể tướng. Đại ca thì luôn thích văn thư, chỉ muốn một ngày có thể ghi danh bảng vàng. Nhị ca thì ngược lại, muốn noi gương phụ thân, chinh chiến khắp nơi bảo vệ thành trì.
Còn cô, Quận chúa cao quý, kim chi ngọc diệp của phủ Tể tướng ngày càng xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thi hoạ lại còn văn thao võ lược. Việc cô học văn chương là do mẫu thân muốn cô học còn học võ là do cô lén theo phụ thân và Diệp Hào học. Khi chuyện này bị lộ, mẫu thân đã dọn vào cung ở hơn một tháng trời vì giận phụ tử nhà cô.
“Ngọc Hoa, đi săn không?” Diệp Hào lại chạy đến phòng cô kéo cô đi chơi
“Muội không đi đâu. Huynh không nhớ lần trước muội đi săn, mẫu thân đã dọn vào cung ở cả tháng hả. Nếu không nhờ có Tuệ quý phi với hoàng bá khuyên nhủ chắc còn lâu người mới chịu về.”
“Vậy đến Minh Lộ Các không?” Thanh Hào tiếp lời
“Đại ca à, muội không muốn nữ cải nam trang đâu. Phiền phức lắm.”
“Sao vậy? Nay dở chứng gì sao? Đi săn không đi, đến Minh Lộ Các cũng không. Vậy muội tính ru rú ở trong phủ à.” Diệp Hào bắt đầu càm ràm
“Muội ốm hả? Hay không khoẻ ở đâu sao?” Thanh Hào hỏi với giọng dễ nghe hơn tên nhị ca phá làng phá xóm kia
“Không có… Muội chỉ là đang… suy nghĩ.”
“Suy nghĩ? Có chuyện gì mà Hạnh Hoa Quận chúa muội không giải quyết được à.” Diệp Hào nói với vẻ khó hiểu
“Có phải huynh không biết đâu.”
“Chuyện gì chứ?”
“Nhị đệ ngốc, còn chuyện gì ngoài vị nhị tiểu thư Cao gia kia. Cao Bân mới thi đỗ Thám Hoa, cô ta có chút kênh kiệu với Ngọc Hoa nhà ta thôi.”
“Cô ta đâu kênh kiệu được với muội. Đợi huynh ghi tên bảng vàng xem, muội không tin huynh không được Trạng Nguyên. Huynh trưởng cô ta cũng chỉ lớn hơn huynh có một năm, huynh còn chưa thi ả ta đã dám lên mặt.”
“Chỉ vì vậy mà tiểu Quận chúa nhà ta tức sao! Thôi nào, mau dậy đi.” Diệp Hào nói rồi đến kéo cô lôi ra ngoài đi dạo phố “Vui lên đi, cứ để cô ta cười một năm, năm sau chúng ta cười lại cô ta.”
“Muội không có hứng giỡn với huynh.”
“Giờ vui lên chưa?” Thanh Hào vừa nói vừa đưa cho cô xâu kẹo hồ lô, lúc này cô mới vui vẻ lên một chút
“Xem kìa, sắp gả đi tới nơi rồi vẫn còn như trẻ con.” Diệp Hào nói khi thấy bộ dạng như trẻ con lên ba của cô
“Đệ có lớn hơn muội ấy chút nào đâu mà nói. Mà đệ đó, đừng có suốt ngày chỉ lo săn bắn rồi lại đến mấy tửu lầu, chẳng ra thể thống gì.”
“Đệ….” Diệp Hào còn chưa nói xong cô đã lên tiếng
“Hay đến tửu lầu chơi đi. Muội nghe nói Mị Tú Phường mới có hoa khôi mới, ca vũ cũng rất đẹp. Mấy tuần nay, bao nhiêu người đổ xô đến. Thậm chí nhà tan cửa nát cũng vì vị hoa khôi này đấy.”
“Một cô nương như muội sao lại có hứng thú với nơi đó.” Diệp Hào hơi nhíu mày mà nói
“Vậy sao một tướng quân như đệ lại hứng thú với nơi như thế.” Thanh Hào lập tức phản bác lại giúp cô
“Đệ… có thể so sánh với nhau sao!”
“Muội chỉ có chút tò mò thôi. Hơn nữa muội muốn cũng không đến đó được. Bị ai nhận ra thì hai chữ Hạnh Hoa mà hoàng bá ban tặng, muội cũng giữ không có nổi nữa.”
“Hoàng bá đúng là anh minh.” Diệp Hào nghe thấy cô nói vậy còn cố tình nói trêu chọc
“Đã nói đệ bớt mồm rồi mà.” Thanh Hào vừa nói vừa gõ vào đầu nhị ca
“Sao huynh cứ thích đánh vào đầu cơ chứ…”
“Hai huynh nhìn xem. Đi một vòng cuối cùng lại đến Minh Lộ Các.” cô cảm thán làm cắt ngang cuộc tranh cãi của hai vị ca ca
“Muội có muốn vào không?” Thanh Hào hỏi
“Đến rồi, vào thôi chứ.” cô nói rồi đi vào
Vốn dĩ nơi này chỉ dành cho nam nhân nhưng ai dám cản quận chúa là cô chứ. Ngay khi cô vừa bước vào, các tiếng xì xào liền vang lên.
“Hạnh Hoa Quận chúa kìa.”
“Là Hạnh Hoa Quận chúa.”
“Sao Quận chúa lại đến đây.”
“Chẳng phải là đích nữ phủ Cố tể tướng sao.”
“Tam tiểu thư này cũng bạo gan thật.”
“Ồ, xem ai đây, Hạnh Hoa Quận chúa. Thì ra Quận chúa cũng đến đây ngâm thơ sao.” nhị tiểu thư Cao gia, Cao Quỳnh Hoa, chỉ trùng một chữ mà thành oan gia bao năm.
Cao Quỳnh Hoa lâu nay luôn thích gây sự với cô. Cô cũng chả thèm quan tâm. Cô ta là cháu gái của hoàng hậu, cũng là đích nữ duy nhất của Cao gia. Tuy ngoài mặt ai cũng nịnh hót cô ta nhưng thực chất, danh tiếng của cô ta cũng chả tốt đẹp gì mấy.
“Nơi này là của Cao gia các người à.” cô đáp
“Nơi này không phải của ta nhưng không chào đón kẻ như cô.” Cao Quỳnh Hoa kênh kiệu mà lên mặt
“Kẻ như ta?” cô hỏi lại
“Chính xác là một kẻ thô tục.” Cao Quỳnh Hoa nhấn mạnh từng chữ
Cao gia vốn không mấy ưa phụ thân cô. Việc Cao gia không thích nhà cô nhưng ngày ngày vẫn nịnh nọt đã sớm khiến mẫu thân cô chán ghét đến độ còn không thích cả hoàng hậu. Người của Cao gia, ai cũng thông tuệ, khéo léo, khó lường. Chỉ có vị đích nữ này là ngược lại.
Cao Quỳnh Hoa không thích cô vì cô được phong hiệu Hạnh Hoa Quận chúa, danh tiếng lại tốt đẹp. Đáng lẽ cô và Quỳnh Hoa có thể trở thành tỷ muội thân thiết nhưng cô ta lại khinh bỉ quan võ. Luôn cho rằng quan võ hay con nhà võ tướng đều là người thô tục.
“Vị cô nương này cẩn thận lời nói một chút. Muội muội nhà ta với cô nương không quen không biết, cô nương chưa chào hỏi lại còn mắng người. Vậy ai mới là người thô tục đây?” Thanh Hào nói câu này khiến đám đông cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ
“Cố Thanh Hào!”
“Biết bọn ta họ Cố mà cô nương cũng dám bất kính? Chẳng nhẽ cô nương nghĩ huynh trưởng nhà cô là Tân khoa Thám Hoa thì học thức của cô nương cao hơn người khác, có quyền sỉ nhục người khác sao?” Thanh Hào nói thêm khiến Quỳnh Hoa ú ớ
“Muội muội nhà ta hiền lương thục đức, không so đo với cô nương nhưng muội ấy cũng đường đường là Hạnh Hoa quận chúa được bệ hạ đích thân đọc chiếu chỉ sắc phong. Cô nương nói muội muội ta thô tục là muốn ám ý chỉ bệ hạ cũng là người như vậy hay sao?” Diệp Hào nói
“Ta… ta không hề nói vậy. Các người…. các người ỷ đông hiếp yếu.”
“Các vị thấy bọn ta có ỷ đông hiếp yếu không?” đại ca hỏi lập tức mọi người xung quanh lập tức lắc đầu
“Cao tiểu thư, hôm nay tâm trạng bổn quận chúa tốt. Không so đo với cô, lần sau nhớ chú ý hơn.” cô nói rồi hiên ngang đi lên lầu, Quỳnh Hoa bị bẽ mặt cũng không thể ở liền đi về trong bực tức.
Lúc này, một vị trưởng bối đứng lên nói.
“Các vị thi sĩ, hôm nay chúng ta hãy bàn luận về…. tình yêu đi.” câu nói này khiến mọi người đều hào hứng kể cả cô cũng vậy
“Nay đại học sĩ có chút thay đổi nhỉ. Bình thường lão ta có bao giờ coi trọng chủ đề nữ nhi tình trường này đâu.” nhị ca nói
Ngay lúc này có một người cất tiếng đọc
“Nhĩ trạm tại kiều thướng khán phong cảnh
Khán phong cảnh đích nhân tại lâu thướng khán nhĩ
Minh nguyệt trang sức liễu nhĩ đích song tử
Nhĩ trang sức liễu biệt nhân đích mộng.”
Sau đó lại một người khác nói
“Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư.”
“Tương tư sao.” cô lẩm bẩm trong miệng
“Thu phong từ
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh.
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha thê phục kinh.
Tương tư, tương kiến tri hà nhật,
Thử thì thử dạ nan vi tình.”
Bài thơ của Lý Bạch này quá nổi tiếng nên không được đề cao mấy vì những cuộc nói chuyện này đa phần là để mọi người học hỏi thêm từ nhau. Bỗng một công tử tuấn tú ngồi ở trong góc cô không thấy rõ mặt cất tiếng nói.
“Ngã trú Trường Giang đầu,
Quân trú Trường Giang vĩ.
Nhật nhật tư quân bất kiến quân,
Cộng ẩm Trường Giang thủy.
Thử thủy kỷ thời hưu?
Thử hận hà thời dĩ?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.”
Cô thấy hứng thú khi cũng có người biết bài Bốc Toán Tử nên cũng tham gia. Đọc bài thơ mà cô ấn tượng nhất, Bạch Đầu Ngâm.
“Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thủy đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thủy đông tây lưu.”
“Vị cô nương này, còn chưa thành gia lập thất đã muốn đoạn tình?” một vị công tử khác nói
“Nhân gian có câu nói, phận nữ nhi không nên yêu người không yêu mình cũng rất đúng. Nhưng bổn thiếu gia rất thắc mắc, là công tử nhà nào lại dám không một lòng một dạ với Hạnh Hoa quận chúa đây.” Nguỵ Chí, nhị công tử Nguỵ gia nói
“Ca ca, chúng ta về thôi.” cô nói rồi đi xuống dưới lầu tính rời đi, ngay khi đi ngang qua Nguỵ Chí liền bị hắn kéo lại
“Hạnh Hoa Quận chúa đây là đang lơ ta?”
“Nguỵ công tử, nếu công tử muốn trêu đùa thì cách đây chưa đầy nửa dặm là Mị Tú Phường có thể chào đón công tử.” cô vừa nói vừa gạt tay hắn ra rồi quay lưng bỏ đi nhưng hắn lại tính kéo cô lại cùng lúc đó, vị công tử bí ẩn ngồi đằng xa đã nhanh chóng đến chặn lại
“Nguỵ công tử, cô nương người ta đã từ chối. Công tử còn chưa hiểu?”
“Là Mạc thái sư phải không?” cô nghe câu này liền quay lại
“Sư phụ? Người sao lại ở đây?” cô nói, Mạc Vũ mới tha cho Nguỵ Chí cùng mấy huynh đệ cô rời khỏi Minh Lộ Các
“Ta đến gặp con. Nghe nói con không những biết cưỡi ngựa còn biết săn bắn. Chuyện đấy làm mẫu thân con giận bỏ vào cung sao.”
“Đến cả sư phụ cũng biết thì cả kinh thành này chắc ai cũng biết mất.” cô cảm thán
“Tiểu nha đầu, con có ý gì.”
“Sư phụ đâu phải người hay quan tâm tin đồn mà chuyện này sư phụ còn biết. Liệu sau này con có gả đi được nữa không cơ chứ.”
“Muội còn lo sao? Muội chỉ cần thích ai nói với hoàng bá một tiếng chắc chắn thành công.” Diệp Hào nói lập tức lại ăn thêm thêm một cái gõ đầu của Thanh Hào
“Bảo đệ ngốc đệ còn không chịu. Ngọc Hoa nhà ta sao có thể gả cho một người không thương muội ấy chứ. Mà cho dù có thương muội ấy mà không lo được cho muội ấy thì phụ mẫu cũng không đồng thuận.”
“Cũng phải. Người muốn lấy muội ấy quá nhiều. Nhưng cả kinh thành này có nam nhân nào xứng được với muội ấy chứ.”
“Cũng vì chuyện đó mà phụ mẫu mãi không chọn được nhà nào để xứng với tiểu công chúa nhà ta đó. À, muội nghe tin gì chưa?” Thanh Hào hỏi cô liền ngơ ngác lắc đầu “Đỗ Phách và Bạch Vân nay về kinh đó.”
“Thảo nào đệ thấy phụ thân nói chuẩn bị tiệc rượu. Ngọc Hoa muội đi đâu vậy?” chưa nghe hết câu Diệp Hào nói cô liền chạy đi
“Để ta đi cùng Ngọc Hoa, không cần lo.” Mạc Vũ nói rồi cũng đuổi theo cô
Cô lập tức chạy đi muốn gặp được Đỗ Phách và đường huynh càng sớm càng tốt.
“Ông chủ, ta mua ngựa của ông, hết bao nhiêu đến Cố phủ lấy.” cô nói rồi liền lấy con tuyền mã của ông chủ phi như bay ra khỏi thành, Mạc Vũ cũng nhanh chóng có được ngựa đuổi theo sau.
Hai năm trước, đường huynh Bạch Vân và Đỗ Phách, thanh mai trúc mã của cô không từ mà biệt liền kéo nhau ra tiền tuyến. Cái đáng nói là trước khi đi cô còn từng thổ lộ sự ái mộ của mình với Đỗ Phách, vậy mà huynh ấy dám không từ mà biệt ra ngoài chiến trường suốt hai năm trời.
Cô càng nghĩ càng tức lại càng siết chặt dây cương thúc ngựa nhanh hơn. Cho đến khi đã đi xa khỏi thành hơn nửa dặm mới bình tĩnh lại. Cô đã nhìn thấy đoàn quân của đường huynh và tên họ Đỗ kia ở đằng xa.
“Tiểu Hoa, con muốn qua chào hỏi không.” Mạc Vũ nói
“Là con suy nghĩ không thấu đáo để sư phụ lo lắng.” cô nói rồi liền quay ngựa đi về hướng khác tránh đoàn quân
“Con như vậy ta mới thấy đúng là tiểu cô nương. Đôi lúc cũng nên sống theo cảm xúc của mình mới có thể gọi là trọn vẹn.”
“Sư phụ, người đã từng… ái mộ ai chưa?” cô hỏi câu này nhưng Mạc Vũ không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, thấy vậy cô vội nói “Là đồ nhi đã lỡ lời.”
“Nếu con không muốn về nhà có thể đến phủ ta. Dù sao ta cũng là sư phụ con, không ai dám đồn đại.”
“Như vậy có được không sư phụ?”
“Được.” sư phụ nói rồi cùng cô quay về thành, đi thẳng tới Mạc phủ.