Lương Sử: Mạnh Ngọc - Tác giả: Niệm Hàn - Chương 20
(20)
Từ sau hôm Phùng Thanh đến, ta sốt rất cao vậy nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Ngự y được bệ hạ ban xuống giống như rau hẹ mùa xuân, đến hết đợt này lại tới đợt khác, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Cũng may Bạch tiên sinh chữa được cho ta, mặc dù tốc độ hồi phục chậm nhưng vẫn là hồi phục, còn hơn cứ để vậy.
Cho tới ngày săn bắn mùa thu, trước kia có tổ chức vài lần săn bắn nhưng lúc ấy ta đều ở ngoài chinh chiến, bây giờ nói thể nào đi chăng nữa ta cũng không cần có mặt.
Nhưng ta cần phải ở đó.
Lên ngựa, cha ta cầm tên, tư thế oai hùng trầm tĩnh, mấy lời nghị luận cũng bởi vậy mà ít hơn người bình thường rất nhiều.
Ta từng chém giết nơi sa trường, cả thiên hạ chấn động; tầng lớp quan lại trí thức lên án kịch liệt, họ nói ta ngang ngược vô lễ, họ chê trách ta tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn có người sau khi sửa đổi biên soạn lại “Nữ Tứ” liền mang nó đi lan truyền rộng rãi, khiến ta phải chịu những lời nghị luận chỉ trích. Vào kinh, đầu nhà thế gia lăn xuống, càng khiến cho thiên hạ đồng lòng tấn công ta. Nhưng vì ta có một người cha tài giỏi, có công đoạt ba châu năm thành, diệt trừ Nhu Nhiên xoá bỏ nhục nhã, cho nên những người đó đều im lặng câm nín, mặc dù vẫn có chút bất bình tranh luận nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Hiện tại có không ít thiếu nữ khuê phòng học cưỡi ngựa bắn cung, tuy người có thể săn bắn khá ít nhưng cưỡi ngựa chơi bóng cũng ra dáng oai hùng mạnh mẽ khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.
Màu da của họ không phải màu tuyết trắng yếu ớt cả năm chỉ ở trong nhà, mà là màu lúa mạch khoẻ khoắn. Vòng eo cũng không thuộc kiểu nhỏ nhắn nhẹ nhàng người đương thời tôn sùng, mà là khoẻ đẹp tự nhiên. Các nàng xinh đẹp, tay cầm roi quất, như tiên sống toả sáng. ta nhìn các nàng cũng bất giác mỉm cười theo.
Tiêu hoàng hậu hỏi ta vì sao cười, ta nói: “Những cô nương đó thật đáng yêu”.
Tiêu hoàng hậu nhìn vậy thì cười: “Mặc dù không có bộ dáng trắng trẻo nũng nịu khiến người thương yêu, nhưng lại có thân thể khí phách mạnh mẽ, quả thực xinh đẹp khéo léo hơn thời trước rất nhiều”.
Bệ hạ nói: “Ngày xưa con dùng một tên bắn chết Trịnh Bá Tiên, mới có thể trở thành cung thủ giỏi nhất trong quân. Vi phụ nghe nói con ở biên cương thường dùng thương, không biết tài bắn cung có giảm đi hay không?”
Ta nói: “Vậy xin cha cưỡi ngựa dẫn đầu, hôm nay con sẽ thể hiện bản lĩnh của mình. Nếu vươn lên được vị trí thứ nhất, không biết người có thưởng gì không?”
Bệ hạ cười to: “Ban thưởng à? Con đang pha trò sao, vật ban thưởng trước kia con đã lấy mất thương Xích Viêm của cha rồi, hôm nay không có đồ gì tốt nhưng cha có miếng ngọc bội, cũng đáng mấy lượng bạc, vậy tặng con làm vật thưởng đi”.
Hoàng hậu trêu ghẹo: “Vật ban thưởng ngày trước là thần binh Xích Viên, hôm nay lại là ngọc bội. Thiếp hiện tại là quốc mẫu cao quý, cũng đã thấy cảnh đời việc đời, nên thiếp phải giúp A Ngọc kiểm chứng, nếu đồ không tốt, thiếp sẽ là người từ chối đầu tiên”.
Linh nhi cũng cười: “Đồ cha đưa cũng không ít, con thấy, bao nhiêu rương châu báu đều đưa vào phủ của chị hết rồi, chỉ sợ khi chị về nhà, cha sẽ vét rỗng quốc khố mất. Bây giờ đưa ngọc bội không tốt, e rằng là do cha nghèo nên mới không tặng đồ tốt được nữa”.
Bệ hạ rất vui vẻ, ông chỉ vào chúng ta: “Một đám đòi nợ mà”.
Săn thu bắt đầu, bệ hạ bắn mũi tên đầu tiên, tiếp đó vương tôn công tử đích thân săn bắn, thi nhau xem ai là người đứng thứ nhất.
Ta vốn am hiểu cung ngựa, đối với ta mà nói săn bắn là chuyện dễ như trở bàn tay. Ta chỉ muốn săn những con thú lớn, còn những con vật nhỏ như hươu nước hay thỏ ta sẽ thả chúng đi.
Đồ ăn buổi tối là thú săn được, quần thần ca tụng sự anh dũng của ta, thi nhau đến chúc mừng. Ta nuốt rượu xuống, sau đó cầm bầu rượu lên đi tìm thái tử, nhất định phải có được đĩa bánh táo gai trên bàn của hắn.
Lúc đầu thái tử giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Sao tính em vẫn như trẻ con thế?”
Ta tiện tay lấy một khối bánh rồi nhìn thái tử ăn, thái tử thấy vậy liền quan tâm hỏi: “Còn đủ không?”
Ta cười: “Đủ rồi”.
Ngày thứ ba, ta đuổi theo một con hươu vào trong rừng rậm, nhưng thấy trong rừng sâu vậy mà vẫn có một con suối trong vắn, ta liền xuống ngựa lấy nước. Lúc hơi đứng thẳng lên, bỗng một mũi tên bắn ra cắm sâu cạnh bên chân.
Ta ngẩng đầu, hoá ra là anh cả phong thái xuất sắc tao nhã của ta. Ta cầm túi nước uống một ngụm to, sau đó giương cung lên. Mới có ba tên mà hắn đã thay đổi sắc mặt.
Ba mũi tên cắm sâu vào thân cân, phần đuôi tên bên ngoài chỉ hơi rung nhưng lọn tóc của hắn đã bị xén đứt.
Sắc mặt thái tử thay đổi: “Em làm gì thế, hành thích vua sao?”
Mưu hại thái tử, cũng giống như phản tặc.
Ta cười: “Làm sao so được vơi thái tử điện hạ mặt người dạ thú, giết hại anh em”.
Lúc đầu hắn im lặng, sau đó dịu dàng cười: “Em biết được à? Biết thì cũng biết được bao nhiêu thế. À, cô quên mất, Phùng lang quan Phùng Thanh, người này có quan hệ cá nhân rất tốt với em”.
Ta nói: “Phùng Thanh không cần nói với em, bản thân em cũng tự đoán được. Cha là anh hùng nhân gian, mặc dù Vương Đặng có lai lịch to lớn nhưng sao có thể địch nổi bệ hạ. Bọn họ chỉ có thể làm chuyện này cẩn thận, nhưng cuối cùng giấu cũng không được”.
Mặc dù vẻ mặt thái tử vẫn như thường, nhưng cơ thể lại căng cứng. Hình như con ngựa hắn cưỡi cảm thận được tâm trạng của chủ nhân thay đổi, nên nó cũng đi lại hai bước.
Ta nói: “Anh xuống ngựa nói chuyện đi, anh em chúng ta cùng trò chuyện, nếu như em muốn lấy mạng anh vậy cần để ý người trên ngựa người dưới ngựa không”.
Hắn cũng biết võ nghệ của ta cao cường nên cũng không nói gì liền nhanh chóng xuống ngựa lấy nước.
Ta hỏi hắn: “Án lương thực, là anh đứng sau sao?”
Thái tử nói: “Không phải, anh biết em mang trọng trách nặng, chưa bao giờ dám có ý tưởng như này”.
Ta nói: “Thái tử phi của anh họ Thẩm, là dòng họ với Binh Bộ Thị Lang Thẩm Anh. Anh rể của thái tử phi xuất thất từ nhà họ Đặng, chị dâu không cùng chi với thái tử phi cũng xuất thân từ nhà họ Vương. Hiện tại mặc dù nhà họ Thẩm chịu liên luỵ, ngược lại thái tử phi vẫn bình an, huống chi Thẩm Anh cũng là người tài, tương lai làm thân thích của hoàng hậu, có lẽ đi theo rồng là có lý do”.
Thái tử im lặng một lúc, nói: “Anh không nghĩ mình sẽ hại em, trước đây anh không nhận ra chuyện đó. Chỉ là sau này cảm thấy không đúng, nên mới giúp bọn họ quét sạch đuôi thôi”.
Ta vô cùng đau khổ, mấy lần muốn ra tay, nhưng cuối cùng chỉ phát tiết rút con dao mang bên mình ra sau đó vứt nó xuống đất,. Hắn nhẹ hàng nói: “Em điên rồi sao?”
Trong khu rừng rậm rạp chỉ nghe thấy tiếng cười điên cuồng của ta, lát sau ta mới bình tĩnh lại: “Vì sao?”
Hắn lặng lặng chăm chú nhìn ta, hỏi lại: “A Ngọc, em nói cho anh biết vì sao đi? Nếu em là nam, anh có thể quang minh chính đại chè ép em, kết cục đơn giản là không đánh được em, thắng làm vua thua làm giặc. Nhưng em lại là nữ, em không ở nhà học thứ con gái nên học mà lại đi tranh với anh. Anh không thể xuống tay, nhưng kết quả vẫn là không thể không xuống vì em là thiên tài ngút trời, là học trò cuối cùng Mai Công thu nhận. Em là người có thể nắm giữ quyền lực, có công khai quốc, sau đó lại rửa sạch lỗi nhục Nhu Nhiên. Cha yêu thương em, phủ công chúa của em xa hoa như cung điện, khố phòng chỗ em sung túc như chỗ thiên tử, em có binh quyền, em có niềm tin của mọi người, còn có cả sự ủng hộ của Phùng Thanh và phái quan viên trong sạch liêm minh. Nhưng anh thì sao? Anh là con cả dòng chính của cha, em đến tiền tuyến chinh chiến, anh ở phía sau có từng kéo chân em không? Em ở biên quan lạnh khủng khiếp, anh cũng phải chịu những lời lẽ soi mói ở trước triều. Văn võ bá quan đều so sánh anh và em, anh không thông minh bằng em, không hiểu biết rộng rãi bằng em, không thể qua sát hiểu rõ dân tình bằng em, A Ngọc, em có biết thế nào là công lớn doạ vua không”.
Ta đã đoán được trước nhưng sự thống khổ vẫn lan tới, sau vài lần không thể nói thành tiếng, cuối cùng ta mệt mỏi nói: “Em là em gái anh, cũng là con gái, cha sẽ không truyền ngôi cho em”.
Thái tử nói: “Nếu không như thế, sao em còn mạng để sống?”
Ta hỏi: “Em chết rồi, cửa Yến Sơn Quan rộng mở, vậy anh có thể tìm được ai thay em?”
Hắn nói: “Trong quân có binh tướng tinh nhuệ. Hứa Tín Chi biết cách xoay vòng kéo dài, Mã Hưng và Hoàng Trường Bình cũng có năng lực, mặc dù không bằng em những vẫn hữu dụng”.
Cho tới bây giờ ta rất dễ dàng tha thứ cho tất cả, nhưng hiện tại không thể tiếp tục nhịn nữa. Ta vung quyền đánh, hắn miễng cượng nhận cú đánh đó của ta. Ta nghe giọng nói thảm thiết của mình, nghẹn ngào từng chữ: “Mã Hưng ở Lãng Châu, Hoàng Trường Bình ở kinh thành, bọn họ điều binh đánh giặc không bằng em, tướng sĩ dưới tay cũng không bằng quân hắc giáp cho chính tay em huấn luyện. Đi Yến Sơn Quan cần một tháng. Thời cơ trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt thôi, Đại Lương mới lập quốc, anh thân là thái tử lại muốn mai táng tính mạng của hàng vạn hàng nghìn người, định kéo Đại Lương vào trong vũng bùn sao?”
Hắn đẩy ta ra, sau đó sửa sang lại tay áo, thong dong nói: “Hai người này thua kém em về mọi mặt, nhưng vẫn có thể chặn được Nhu Nhiên ở ngoài Hoàng Hà. Anh và cha đồng lòng, nhiều nhất mười năm sẽ chỉnh đốn được binh mã, công phá Nhu Nhiên”.
Ta hỏi: “Bắc sông Hoàng Hà?”
Hắn im lặng.
Ta sục sôi máu huyết, rút dao ra chém. Hắn vội vàng tránh né, nhưng con dao này là binh khí tốt, vô cùng sắc bén, mà tốc độ của ta lại nhanh. Thấy hắn không thể trốn, ta nhắm mắt lại, lưỡi dao chém vào nửa mũ tóc của hắn.
Tóc đen như thác, bung xoã trên lưng của thái tử đẹp trai tuấn tú.
Ta cắt áo đoạn tuyệt, chỉ tay lên trời: “Hôm nay Mạnh Ngọc và anh cả duyên phận đã cạn, ta không muốn gánh oan tiếng xấu, như lời anh cả đã nói, từ nay về sau như nước với lửa, anh em như người lạ, mong quân bảo trọng”.
Thái tử giật mình, sau đó cười nói: “A Ngọc, em đến phía trước đi, anh nói cho em biết một bí mật”.
___________________________
Thông báo: Mình đã beta lượt 1 cho tất cả các chương và đổi xưng hô rồi, thi xong sẽ beta lượt 2