Luân Hồi Châu - Tần Phong (Truyện FULL) - Chương 18 “Nếu như có gì cần, tôi có thể giúp em
- Home
- Luân Hồi Châu - Tần Phong (Truyện FULL)
- Chương 18 “Nếu như có gì cần, tôi có thể giúp em
Ngày hôm sau, thứ hai.
Sinh viên đại học năm thứ nhất bắt đầu lên lớp buổi đầu tiên.
Khi sinh viên của lớp Anh Ngữ 5 nhìn thấy Tần Phong vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì bước đến lớp thì trong lòng đều thầm cảm thấy hiếu kỳ.
Mặc dù buổi tối hôm qua, Trương Vân và Phương Tình đã nói chuyện Tần Phong an toàn trở về nhà cho bọn họ nghe rồi.
Nhưng mà, bọn họ đến bây giờ bọn họ vẫn khó mà tưởng tượng ra được Tần Phong rốt cuộc làm cách nào thuyết phục được đối phương không truy cứu nữa?
Cuối cùng, tất cả bọn họ chỉ đành suy đoán là do cuộc điện thoại cảnh cáo của Trương Vân cùng Phương Tình đã có tác dụng.
Có lẽ là do Hoàng Thiên Bá của KTV Hoàng Triều đã để ý đến lời cảnh cáo nên mới thả Tần Phong ra.
Còn về tình hình thực tế ra làm sao, trong đám bọn họ không có một người nào tưởng tượng ra được.
Tần Phong đương nhiên cũng sẽ không nói nhiều về chuyện này, chỉ quan tâm tìm một chỗ ngồi, yên lặng ngồi xuống ở một góc lớp.
Giáo viên đầu tiên lên lớp chính là giáo viên hướng dẫn của lớp Anh Ngữ 5, tên là Mục Lãnh Mi, dạy tiếng Anh, là một người phụ nữ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Vóc dáng cao gầy thon gọn, gương mặt khá xinh đẹp, là một người đẹp có vẻ đẹp lạnh lùng y như cái tên của mình.
Quan trọng nhất là, cô ta còn là một tiến sĩ mới du học từ nước ngoài về, đến nay vẫn chưa kết hôn.
Do đó, Mục Lãnh Mi đã trở thành người tình trong mộng của rất nhiều thầy giáo và học sinh của trường đại học Trung Hải.
Kiếp trước Mục Lãnh Mi đối xử với Tần Phong cũng rất là tốt.
Không vì gì khác, chỉ là bởi vì thành tích học tiếng Anh của Tần Phong rất cao.
Những sinh viên có thành tích tốt, luôn luôn nhận được sự thiên vị từ giáo viên.
Điểm này là một hiện tượng thường thấy từ xưa đến nay.
Nhưng mà, không biết vì nguyên nhân gì, kiếp trước Mục Lãnh Mi lại chỉ ở lại trường đại học Trung Hải dạy Tần Phong có một học kỳ, sau đó xin nghỉ việc.
Từ đó về sau, anh không còn gặp lại Mục Lãnh Mi nữa.
Đương nhiên, Tần Phong bây giờ cũng không nghĩ quá nhiều đến những vấn đề này.
Lúc này, trong lòng anh vẫn luôn chờ đợi một cột mốc thời gian.
Mốc thời gian đó chính là lúc mà lần đầu tiên trong kiếp trước anh gặp được tình yêu đầu của mình, Âu Dương Tĩnh.
Nghĩ đến đây, Tần Phong cũng không kiềm được mà khẽ mỉm cười.
Do trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện khác, nên khi lên lớp giáo viên đã giảng những gì, Tần Phong đều không hề nghe lọt tai.
Sau khi buổi học kết thúc, Tần Phong lòng đầy mong ngóng đi về phía thư viện.
Ở đó, chính là nơi mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Đi đến chỗ khóc khuất trong ký ức của kiếp trước, Tần Phong từ trên giá sách rút ra một quyển sách, yên tĩnh đứng đọc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Không biết vì sao, Tần Phong lúc này chỉ cảm thấy tốc độ thời gian trôi qua sao lại chậm như thế.
Anh mới ở đây đợi có hơn nửa tiếng đồng hồ mà lại cảm giác dài như thời gian kiếp trước anh đóng cửa bế quan mấy chục đến cả trăm năm vậy.
Lại đợi thêm một lúc nữa, một nữ sinh mặc bộ váy màu trắng ngà đi đến, xuất hiện trong tầm mắt của Tần Phong.
Làn da trắng sứ, gương mặt tinh tế cùng đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.
Vẫn là dáng vẻ trong ký ức như nghìn năm trước đây, không hề thay đổi.
Mái tóc dài đen nhánh được cặp lên một cách tùy ý bằng chiếc cặp tóc màu xanh nước, bên vành tai còn có mấy lọn tóc buông lơi tăng thêm vài phần thanh thuần trang nhã.
Nữ sinh này chính là Âu Dương Tĩnh, mối tình đầu khắc ghi sâu đậm trong lòng Tần Phong.
Kỳ thực, kiếp trước trong thế giới tu tiên, một trong những nguyên nhân mà Tần Phong lựa chọn Phiêu Miễu Tiên Tử, là bởi vì Phiêu Miễu Tiên Tử có bề ngoài rất giống với Âu Dương Tĩnh.
Lý do này Tần Phong giấu kín sâu tận đáy lòng, Phiêu Miểu Tiên Tử cũng không hề biết đến.
Lúc này, Âu Dương Tĩnh đương nhiên là chưa chú ý đến Tần Phong, đôi mắt vẫn luôn dán lên kệ sách cẩn thận tìm tòi thứ gì đó.
Đúng vào lúc này, một bàn tay cầm cuốn sách bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói ấm áp cũng truyền vào trong tai Âu Dương Tĩnh.
“Bạn học, bạn đang cần tìm cuốn sách này à?”
Nghe thấy giọng nói này, Âu Dương Tĩnh bỗng ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó cô đã nhìn thấy cuốn Sách tiếng Anh cấp 4…, cô vui mừng khấp khởi.
Nhận lấy cuốn sách, cô xoay người vội vàng nói cảm ơn:
“Cảm ơn! Vô cùng cảm ơn, sao anh lại biết tôi đang cần tìm cuốn sách này?”
Lúc nói chuyện, Âu Dương Tĩnh cũng đang đánh giá Tần Phong.
Từ cách ăn mặc, cô liền đoán ra được gia cảnh của nam sinh này có lẽ không được khá giả.
Nhưng mà, cả người anh lại toát lên vẻ tinh thần sáng láng, ấm áp như ánh mặt trời.
Quan trong nhất là, đôi mắt mà đối phương nhìn cô chứa đầy thâm tình mà trong sáng, không hề mang theo chút tạp niệm.
Bỗng nhiên, có một loại cảm xúc rất kỳ lạ trào lên trong lòng cô.
Cảm giác này thật khó để dùng ngôn từ biểu đạt.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Âu Dương Tĩnh, Tần Phong chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tươi đẹp.
“Tôi cảm nhận được”, Tần Phong khẽ cười, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết.
“Anh nói chuyện thú vị thật đấy, chẳng lẽ anh là đại tiên có thể xem bói nữa à?”
Nghe thấy Tần Phong nói như vậy, Âu Dương Tĩnh khẽ ngẩn người, mỉm cười trêu chọc anh.
Chưa đợi Tần Phong đáp lời, cô đã chủ động vươn bàn tay phải ra:
“Xin chào! Tôi tên Âu Dương Tĩnh, ở bên học viện Kinh tế, rất vui được làm quen với anh!”
“Xin chào! Tôi tên Tần Phong, bên học viện Ngoại ngữ!”, Tần Phong vươn bàn tay phải, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của đối phương.
Cách trở nghìn năm, anh lại một lần nữa được nắm lấy bàn tay này.
Cảm giác đó, vẫn còn nguyên vẹn.
“Tiểu Tĩnh, cuộc đời này, anh sẽ bảo vệ tình yêu trong kiếp trước của chúng ta, bất cứ người nào đến ngăn cản cũng không được”.
Trong lòng Tần Phong thầm nghĩ, đôi mắt anh cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào Âu Dương Tĩnh ở phía đối diện.
Mãi có đến khi nhìn thấy vẻ khác lạ trên gương mặt đối phương, Tần Phong mới phát giác ra mình vẫn còn nắm tay cô.
Vội vàng buông tay đối phương ra, Tần Phong thoáng ngượng ngùng:
“Thật ngại quá, nghĩ đến một số chuyện khác”.
Vừa nghe, trên gương mặt Âu Dương Tĩnh không khỏi thoáng ửng hồng.
Không biết vì sao, trước đó cô đã cảm nhận được một loại hơi thở khác lạ từ trên người nam sinh này.
Hơn nữa, cô còn thoáng cảm nhận được loại hơi thở này dường như có liên quan đến cô.
Còn về có phải là áo giác hay không?
Cô cũng không dám xác định.
“Đúng rồi, anh ở bên học viện Ngoại ngữ đúng không, bên đó anh học chuyên ngành gì?”, Âu Dương Tĩnh vội chuyển chủ đề, phá vỡ bầu không khí ngượng ngịu.
“Tiếng Anh”, Tần Phong đáp lại sự thật.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Âu Dương Tĩnh lộ ra biểu cảm khó tin, ngạc nhiên nói:
“Trời ơi, anh giỏi vậy! Tôi đau đầu nhất là môn tiếng Anh”.
“Tôi đang tính chuẩn bị trước, dự định tháng 12 này sẽ tham gia thi tiếng Anh cấp 4.
“Tôi đã từng nghe nói rồi, tiếng Anh cấp 4 năm thứ nhất đại học là dễ qua nhất, càng về sau sẽ càng khó qua hơn”.
Kỳ thực, lời Âu Dương Tĩnh nói cũng không sai.
Ngoại trừ những sinh viên chuyên ngành tiếng Anh ra, đại đa số trình độ tiếng Anh của những sinh viên khác đều sẽ ngày càng đi xuống.
Cũng tức là nói, lúc vừa mới lên đại học có lẽ là lúc mà trình độ tiếng Anh của bọn họ tốt nhất.
Nhưng mà đợi đến năm thứ ba thứ tư thì kiến thức tiếng Anh sợ là đã trả lại gần hết cho giáo viên rồi.
“Nếu như có gì cần, tôi có thể giúp em”, Tần Phong mỉm cười nói.
“Được nha, khi nào cần sẽ lại nói với anh”, Âu Dương Tĩnh lập tức đáp ứng.
Tiếp sau đó hai người trai đổi cách liên lạc với nhau.
Đối với số liên lạc của Âu Dương Tĩnh, cho dù đã qua cả nghìn năm thì Tần Phong vẫn chưa từng quên.
Nhưng Âu Dương Tĩnh đương nhiên không biết những chuyện này.
Không biết vì sao, Âu Dương Tĩnh mặc dù mới gặp Tần Phong lần đầu, nhưng cảm xúc kia lại giống như là một người bạn đã quen từ lâu.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu thì tiếng điện thoại của Âu Dương Tĩnh vang lên.
Sau khi cô nghe xong điện thoại, vẻ mặt đầy xin lỗi nói với Tần Phong:
“Tần Phong, thực sự xin lỗi, bạn cùng phòng với tôi đang giục tôi, bây giờ tôi phải đi đây”.
“Không sao, em đi đi. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, không phải sao?”, Tần Phong khẽ mỉm cười đáp lại.
“Đúng vậy. Vậy… lần sau lại nhờ anh dạy tôi tiếng Anh, tạm biệt!”
Nói xong, Âu Dương Tĩnh cầm cuốn sách lên, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Nhìn Âu Dương Tĩnh dần đi xa, khóe miệng Tần Phong khẽ cong lên, lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn…