Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full) - Chương 4: Chuẩn bị một cái quan tài
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường.
Đường Sở Sở lại uất ức, khóc thút thít: “Thần, em xin lỗi, là em vô dụng, ngay cả hôn nhân của chính mình mà em cũng không thể làm chủ.”
Giang Thần kéo tay cô lại, nói: “Không phải ông nội có nói rồi sao, chỉ cần anh có thể lấy được hợp đồng đặt hàng của tập đoàn Thiên Quân thì sẽ thừa nhận em là vợ anh.”
“Nhưng mà đó chính là tập đoàn Thiên Quân.” Đường Sở Sở lo lắng nói.
Thân là người ở Giang Trung, cô làm sao lại không biết tập đoàn Thiên Quân chứ.
Đó là một trong những doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế, tuy chỉ mới vào Giang Trung vài năm gần đây nhưng những hợp đồng đặt hàng của tập đoàn Thiên Quân đều rơi vào tay của bốn nhà quyền thế nhất ở đây.
Giang Thần cười nói: “Không thử một chút thì làm sao biết là không thể?”
Đường Sở Sở lại như bỗng nhớ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi. Em có một người bạn cấp ba hiện đang đi làm ở tập đoàn Thiên Quân, còn là tổng quản chi nhánh nữa. Em đi tìm cô ấy dò hỏi thử, có lẽ sẽ có thể gặp được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Quân.”
“Ừm.”
Hai người nắm tay, cùng đi về nhà.
Nhà của Đường Sở Sở ở cùng khu dân cư với biệt thự nhà họ Đường, chỉ có điểu nhìn chung thì nhà họ Đường ở là biệt thự, còn nhà của Đường Sở Sở chỉ là ở căn hộ ở trên tầng cao của khu chung cư mà thôi.
Cả hai chậm rãi bước đi, về đến nhà thì đã thấy Hà Diễm Mai về trước rồi, nhưng bà ta lại không cho Giang Thần vào nhà.
Vì thế, Giang Thần cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà nói: “Sở Sở, vậy anh về trước.”
Đường Sở Sở cũng hết cách, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là có được hợp đồng đặt hàng với Thiên Quân, để nhà họ Đường thừa nhận thân phận của Giang Thần.
Sau khi vào nhà, Đường Sở Sở đã bắt đầu tìm cách liên lạc với bạn bè đã nhiều năm không liên lạc.
Còn Giang Thần lại về Đế Vương Cư, khu biệt thự sang trọng nhất ở Giang Trung.
Anh ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, chợt lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Bảo chủ tịch tập đoàn Thiên Quân tới Đế Vương Cư.”
Anh vốn dĩ không muốn dùng tới đặc quyền chỉ huy Long.
Nhưng mà, muốn có được hợp đồng đặt hàng của Thiên Quân thì không thể không dùng tới được.
Rất nhanh sau đó đẫ thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện ở Đế Vương Cư.
Người đàn ông này tầm năm mươi tuổi, mặc âu phục, dáng vẻ hơi mập, đầu lại hói.
“Chỉ… Chỉ huy Long.”
Sau khi vào Đế Vương Cư, người đàn ông đó lại thoáng quỳ trên đất.
Ông là người phụ trách của tập đoàn Thiên Quân ở khu vực Giang Trung, người đứng đầu nhà họ Diệp, tên là Diệp Hùng.
Trước khi tới đây, ông ta đã biết thân phận của người muốn gặp mình rồi.
Đây chính là chỉ huy Long vang danh khắp đất Nam Hoang, nổi tiếng là một Hắc Long vô cùng tàn độc với kẻ thù khiến lòng người khiếp sợ.
Đứng trước mặt một nhân vật tầm cỡ như vậy, ông ta không dám thất lễ dù chỉ một chút. Sau khi quỳ trên đất xong lại đổ mồ lạnh cả sống lưng.
“Diệp Hùng?”
Giang Thần buông xấp tài liệu trên tay xuống, nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trên đất kia. Động tác của anh thoáng ngừng, từ tốn nói: “Đứng lên nói.”
“Vâng.”
Lúc này Diệp Hùng mới đứng lên, đầu toát đầy mồ hôi nhưng cũng không dám lấy tay lau.
Bây giờ ông ta đang rất run sợ, không biết đã đắc tội với người tàn bạo này ở chỗ nào, cũng không biết tại sao người tàn bạo này lại muốn tìm ông ta.
“Ngày mai vợ của tôi là Đường Sở Sở sẽ tới tập đoàn Thiên Quân, muốn ký hợp đồng đặt ba mươi triệu đơn hàng với ông. Ông phải đích thân tới tiếp, không được thất lễ dù chỉ một chút.”
Nghe xong, Diệp Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Chỉ huy Long, không… Không thành vấn đề. Đừng nói là ba mươi triệu, cho dù là một trăm triệu đơn hàng thì chỉ cần chỉ huy Long cần, tôi đều sẽ dâng hai tay.”
“Nhớ kỹ, vợ tôi tên Đường Sở Sở, là Đường Sở Sở của nhà họ Đường.”
“Đã nhớ kỹ rồi.”
“Không còn chuyện của ông nữa, đi đi.”
“Vâng.”
Diệp Hùng như nhặt được phước lớn đã lập tức phóng nhanh đi.
Ông ta rời khỏi Đế Vương Cư, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta là người đứng đầu nhà họ Diệp, là người lèo lái Thiên Quân ở Giang Trung này. Cho dù là người của bốn nhà quyền thế ở Giang Trung cũng đều phải nơm nớp lo sợ mỗi khi nhìn thấy ông ta. Nhưng mà đối diện với Giang Thần, ông ta lại dè dặt như một con tép nhỏ.
Diệp Hùng đi xong, Giang Thần đứng lên tự lẩm bẩm: “Mười mấy ngày mới quay lại, vẫn còn chưa đi cúng bái.”
Anh rời khỏi Đế Vương Cư, định đón xe đi tới đống đổ nát nhà họ Giang ở vùng ngoại ô thành phố.
Nhưng mà, phía trước cửa ra vào của Đế Vương Cư có một chiếc xe thương vụ không có biển số dừng ở đó, phía trước xe là một người đàn ông da ngăm đen mặc áo ba lỗ.
Giang Thần đi tới, nhìn Tiểu Hắc một cái lại nói: “Không phải bảo anh dắt các anh em trở về rồi sao?”
“Hê hê, chỉ huy Long, mấy anh em đều đã về Nam Hoang rồi, tôi thì ở lại. Chỉ huy Long, để tôi ở lại đây đi.”
“Kêu tôi là anh Giang đi, ở Giang Trung này không có chỉ huy Long.”
“Được.”
“Tới nghĩa trang nhà họ Giang.”
“Anh Giang, lên xe đi.”
Rất nhanh sau đó, Giang Thần đã tới chỗ biệt thự cũ của nhà họ Giang lúc trước.
Một nơi đã từng là biệt thự nhà họ Giang bị thiêu rụi, hiện tại chỉ còn xuất hiện những phần mộ nằm đó.
Một gia tộc đã từng đứng đầu đất Giang Trung này, bây giờ lại trở thành một bãi tha ma.
Giữa bầu trời đen âm u dày đặc.
Rào rào rào.
Mưa rơi rất nặng.
Đứng trước lăng mộ nhà họ Giang, một người thanh niên mặc áo gió màu nâu, phía sau lưng còn có một người đàn ông khác đang che dù cho anh.
Phịch.
Giang Thần thoáng quỳ xuống đất.
Mười năm trước, nhà họ Giang là gia tộc lớn nhất của Giang Trung.
Năm đó anh mười tám tuổi.
Năm đó bố anh lấy thêm một người vợ kế.
Mẹ kế của anh tên là Tiêu Nhược Nhiên, bây giờ đang là người đứng đầu nhà họ Tiêu, một trong bốn nhà quyền thế của Giang Trung.
Tiêu Nhược Nhiên bày trò ngủ với ông nội của anh, vu khống ông nội anh bỏ thuốc bà ta, hại ông nội của anh thân bại danh liệt, trở thành trò cười ở đất Giang Trung này.
Cùng năm đó, Tiêu Nhược Nhiên tố cáo bố của anh phạm tội tham nhũng, bức bố anh phát bệnh tim nhưng bà ta lại không có cứu giúp lại còn đẩy ông té từ lầu ba xuống, sau đó nói với người ngoài rằng bố của anh là Giang Nam sợ tội nên tự sát.
Bố anh mất, Tiêu Nhược Nhiên lại dựa vào danh tiếng là một trong bốn nhà quyền thế của nhà họ Tiêu mà đoạt lấy nhà họ Giang, hại chết ông nội của anh. Bốn nhà quyền thế kia đã trói hết cả nhà họ Giang trên dưới hơn ba mươi người, chèn ép muốn chiếm đoạt bảo vật lưu truyền mấy ngàn năm của nhà họ Giang là bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.
Sau khi lấy được bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, bốn nhà quyền thế đó đã chia chát tài sản của nhà họ Giang.
“Bố, bố có tội, bố là tội đồ của nhà họ Giang. Bố không nên cưới Tiêu Nhược Nhiên, bố không nên mang một người phụ nữ lòng lang dạ thú đó về nhà…”
Giang Thần quỳ trước mộ phần, lớn tiếng khóc.
Ai nói đàn ông thì không được rơi lệ, chỉ là chưa đạt tới đỉnh điểm của sự đau đớn mà thôi.
Anh hận bố mình, vì bố yêu người phụ nữ không nên yêu, cho nên nhà họ Giang mới diệt vong như vậy.
Anh căm hận Tiêu Nhược Nhiên, càng hận bốn nhà quyền thế là nhà họ Tiêu, nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Chu.
Chính là bốn nhà đó đã khiến người nhà họ Giang chỉ còn là những vong hồn.
“Ông nội, ông chết oan quá. Cháu xin thề, chắc chắn sẽ khiến những người đứng đầu của bốn nhà quyền thế đó phải làm vật tế cho vong hồn của nhà họ Giang.”1
“Chỉ huy Long, xin hãy bớt đau buồn.” Tiểu Hắc che dù phía sau nhỏ giọng an ủi.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Giang Thần đau đớn khổ sở như vậy, chưa từng nhìn thấy một Hắc Long lẫy lừng khắp chốn lại có dáng vẻ như vậy.
Cho dù có đứng trước quân địch hùng mạnh thì anh cũng chưa từng dè dặt, nhưng mà bây giờ lại biến thành một người mau nước mắt.
“Chỉ huy Long, tối nay là lễ chúc mừng tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu ký kết hợp đồng vĩnh viễn với tập đoàn Thiên Quân. Sau này những hợp đồng đặt hàng của Thiên Quân đều sẽ ưu tiên cho Long Đằng, sau đó mới xem xét tới tập đoàn khác. Hôm nay cũng là ngày lễ chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Tiêu, lễ chúc mừng và đại thọ sẽ diễn ra cùng một chỗ.”1
“Long Đằng…”
Giang Thần siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Long Đằng là sản nghiệp của nhà họ Giang.
Bây giờ lại trở thành tài sản riêng của nhà họ Tiêu.
Anh chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc thoáng hằn lên một tia chết chóc.
“Chuẩn bị một cái quan tài tới nhà họ Tiêu, thu hồi lãi.”1