Tóm tắt
Tình trạng: Hoàn thành Giới thiệu Em và anh gặp nhau, khi ấy chúng ta đều là những người chịu tổn thương, mắt em không thể nhìn thấy, còn con tim anh lại đang tan vỡ. Chúng ta đều cô đơn, tìm thấy nhau, nương tựa hơi ấm lẫn nhau. Bốn năm qua đi, lần nữa gặp lại, anh là kẻ khiếm thính, còn em là nhà thiết kế tài hoa. Chúng ta vẫn cô đơn, nhưng lại chẳng dám lại gần nhau dù chỉ nửa bước. Câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy trắc trở, gói gọn lại trong lời tỏ tình của An Chính dành cho người con gái anh yêu “Anh nhìn thấy anh trong mắt em” TRÍCH ĐOẠN 1. – Chú ghen tị với người ta. – Đây không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc nịch. – Tôi? Ghen tị? Không thể nào! – An Chính vội vàng định phủ nhận, nhưng người con gái bên cạnh không cho anh cơ hội đó. – Chú ghen tị vì người ta đẹp trai hơn chú, phải không? – Nói rồi, Giai Nghi bật cười khúc khích đầy thích thú – Nhưng mà, chú cũng đừng buồn… – Cô bỗng nhiên bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc – Vẻ bề ngoài không quan trọng đến thế đâu, tâm hồn mới là thứ quý giá nhất. Với lại, khoảng cách tuổi tác cũng khá lớn, không thể so sánh với nhau được. 2. – Nếu không tính những lần hôn đất, hôn cây, hôn động vật… thì đây là nụ hôn thứ hai của tôi. Còn về vấn đề “chuyên nghiệp” thì… – Anh cố gắng kéo dài giọng – chỉ cần là người tôi thích, không cần dạy cũng tự biết thực hành. 3. “Anh không chắc mình có thể đợi đến lúc đó không nữa, Giai Nghi. Chỉ ngày mai thôi, khi em ngoái đầu nhìn về phía ký ức hoen màu của cuối mùa thu ấy, em sẽ nhận ra chuyến xe mang tên yêu thương đã rời bến từ rất lâu rồi. Những gì còn sót lại