Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại - Xuân Phong Lựu Hỏa - Chương 33☆ Tôi sẽ rất yêu thương em.
- Home
- Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại - Xuân Phong Lựu Hỏa
- Chương 33☆ Tôi sẽ rất yêu thương em.
Sau khi Phó Tư Bạch nói ra câu xác định kia, hết thảy các cô gái đều như sôi trào máu nóng, hưng phấn cực độ.
Đang ngồi ở đây khoảng mười mấy cô, trong đó sẽ có một cái tên, đã được Phó Tư Bạch xăm nơi cuối ngón tay áp út, là người anh nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Các cô sôi nổi tìm ra những tên trong đó có chữ cái W, nào là Vương Toa Toa, Lý Nhược Vi, còn có một tên say đến rất ư lợi hại.. Ôn Từ.
Mạc Nhiễm còn muốn tiếp tục truy vấn Phó Tư Bạch, nhưng sau khi đối phó xong ba câu hỏi, Phó Tư Bạch lập tức im miệng không nói gì nữa.
Tiếp tục chơi trò ‘đánh trống truyền hoa’, nhưng bất kể cô ta canh thời cơ chuẩn đến thế nào để đưa Phó Tư Bạch trúng bóng, Phó Tư Bạch đều chẳng hề tiếp chiêu, cho nên bóng không một lần truyền tới trên tay anh.
Mạc Nhiễm biết, chỉ cần Phó Tư Bạch chẳng muốn thừa nhận, đêm nay ‘nồi đất’ này có đập bể cũng không thấy đáy, cố hỏi đến cuối cùng chẳng ra cái tên kia.
Nhưng trong lòng Mạc Nhiễm đã rất rõ ràng, cả một đêm Phó Tư Bạch đều trông coi kẻ say khướt Ôn Từ kia, còn chưa đủ rõ ràng sao.
Loại như anh ai cũng cho là tay ăn chơi, có xinh đẹp thế nào đều không để trong lòng, đã một năm qua bên người có biết bao cô gái tới tới lui lui, yêu thích anh đến chết đi sống lại cũng không ít.
Hóa ra.. Không phải không để trong lòng, là tâm anh sớm đã bị lấp đầy một bóng hình.
Thế mà Ôn Từ lại thật sự say muốn tuý luý luôn, cho nên những lời thật lòng vừa nói ra ở trò chơi đại mạo hiểm kia cô hoàn toàn không hay biết, mới rồi náo động đến đỉnh điểm, hiện tại là cô rất mệt mỏi.
Cuộc vui kết thúc, ai nấy đều rời khỏi, có người trở về trường học, cũng có người trở về nhà.
Ôn Từ đi nghiêng trái ngã phải bên lề đường vắng vẻ, gió đêm thổi nhẹ trên gương mặt ửng đỏ của cô.
Phó Tư Bạch lo lắng đi sau, thỉnh thoảng đưa tay giữ lấy eo cô, sợ cô bị té ngã hoặc là đâm trúng cột đèn đường.
“Chúng tôi phải đi rồi, hai người làm sao bây giờ?” Mạc Nhiễm hỏi Phó Tư Bạch.
Mạc Nhiễm biết Phó Tư Bạch đối với Ôn Từ nhiều năm như vậy là luôn mong chờ là ghi khắc trong tim, nên không dám đem cô gái nhỏ đã uống say này giao cho anh, đành quay sang lôi kéo tay cô: “Được rồi, tôi đưa cô về nhà nhé.”
Ôn Từ lại gắt gao ôm lấy cánh tay Phó Tư Bạch, không chịu đi cùng Mạc Nhiễm.
“Như thế nào đây, bé ngoan, như thế nào cô còn ăn vạ anh ấy?”
Ôn Từ đã say khướt mắt lờ đờ, như mơ mơ màng màng cười nói: “Anh ấy có thể bảo vệ tôi.”
Phó Tư Bạch đẩy Mạc Nhiễm ra, hai tay vòng quanh kéo cô vào trong lòng ngực chính mình: “Tôi sẽ cùng cô ấy trở về.”
Đoạn Phi Dương và Lâm Vũ lôi kéo Mạc Nhiễm ra xe taxi: “Aiza, cô can dự chuyện anh Phó làm gì, đi thôi đi thôi.”
Xe taxi gầm mạnh lên lao nhanh vào trong bóng đêm mịt mù.
Rốt cuộc yên tĩnh, dường như trong khoảng trời đất này chỉ còn hai người thôi, anh và cô.
“Nhà ở nơi nào?”
“Không biết đâu.”
“Được, vậy cô từ từ hóng gió, ngẫm nghĩ lại cho kỹ.”
Phó Tư Bạch luôn tay đỡ lấy Ôn Từ đang nghiêng trái ngã phải, cả hai đi tới bên bờ sông, ngồi ở cầu thang trên triền đê.
Gió nhẹ nhàng thổi, cảnh đêm của thành phố phồn hoa phía đối diện in bóng xuống mặt sông, sóng nước lấp loáng lay động hình ảnh, tựa như một thế giới khác xa xôi.
Phó Tư Bạch ngồi kề bên cô thật gần, hưởng thụ phút giây này, muốn cho thời gian ngừng một chỗ.
Dường như khi bọn họ ở gần nhau cứ dài thêm mỗi một khắc một giây đều biến thành mỗi một thực thể tồn tại, lấp dần vào tim anh, đến tràn đầy.
“Vừa rồi cô có nghe hay không?” Anh hỏi Ôn Từ.
“Nghe gì vậy?”
“Lời nói thật lòng lúc chơi đại mạo hiểm, là lời nói của tôi.”
“Anh đã nói gì đó.” Cô nở nụ cười thật ngây thơ đơn thuần, trong mắt như có sao trời lấp lánh.
Phó Tư Bạch thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại nhàn nhạt hiện lên nỗi mất mát.
Yêu thầm chính là như vậy đó.
Sợ cô biết, lại sợ cô không biết.
Anh cúi đầu đốt điếu thuốc, nhìn vào bóng đêm đen dày đặc, rồi thở ra một hơi thật dài.
Trong bóng đêm sương trắng mông lung.
Đột nhiên, anh cảm giác được một bên vai bị đè nặng, cô ngã đầu xuống dựa trên vai anh.
“Tôi.. buồn ngủ quá.”
Toàn thân anh nao nao: “Thoải mái lắm sao.”
“Ừmh.” Cô lại hướng đầu vào cổ anh cọ cọ, “Cảm giác an tâm.”
Phó Tư Bạch ấn dập tắt tàn thuốc xuống mặt đất, hai tay vòng qua ôm ngang cô đứng lên.
“Ôi?”
Anh ôm cô ngồi vào xe taxi: “Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, nhà cô ở nơi nào?”
“Vậy nhà anh ở nơi nào?” Cô cười hỏi lại.
Thật lâu sau, Phó Tư Bạch trầm giọng nói với tài xế: “Đến chung cư Ngự Hồ.”
Suốt đoạn đường đi cô đều rất ngoan, chỉ là kề sát mặt trợn tròn mắt nhìn anh.
Phó Tư Bạch lảng tránh ánh mắt của cô, ấn đầu cô xuống, dựa vào bờ vai của anh.
“Tôi sẽ bảo vệ cho em, tôi sẽ đối với em thật tốt.” Giọng của anh rất nhỏ, có chút rùng mình khi kề sát tai cô nói, “Tôi sẽ rất yêu thương em.”
Tựa như một lời cầu xin tuyệt vọng, nhưng anh không mong chờ cô đáp lại, cô đã nhanh chóng ngủ thiếp đi rồi.
* * *