Lỡ Hẹn - Yến Nhi - Chương 70
“Nghe nói bị tai nạn giao thông.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Yến Nhi lúc này bước nhanh tới. Cố gắng len lỏi qua các y tá và những người trước mặt, cô cuối cùng cũng thấy được mọi việc đang diễn ra. Nạn nhân là nam giới, giờ thì cô đã khẳng định được rồi. Sau nhiều khoảnh khắc bị cản trở tầm nhìn bởi bóng lưng của các y tá và bác sĩ đang tiến hành cấp cứu nạn nhân, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt người đàn ông đang thở oxy qua mặt nạ.
Chính là anh, gương mặt cô không thể nào nhầm lẫn. Tim cô bỗng rụng rời, lồng ngực cô như thắt lại, cả bầu trời như vừa sụp đổ trước mắt cô. Mặc dù luôn muốn nói mình bản thân đã nhìn lầm, nhưng cô không chối bỏ được sự thật, rằng người đàn ông đang nhắm mắt ấy, chính là người cô yêu hơn mọi thứ, và cũng là người yêu cô hơn cả tính mạng.
“Không, không.” Cô gào thét khi nước mắt không ngừng rơi xuống.
Một y tá nữ lập tức cản lại. “Xin lỗi chị, người ngoài không thể vào.” Nữ y tá sau đó đóng cửa lại.
Bị cản trở không cho vào trong phòng, cô đành phải nhìn anh qua tấm kính ngăn cách. Chả nhẽ cô và anh cũng sẽ bị chia rẽ như thế này, giữa sự sống và cái chết, giữa hai thế giới cách trở âm dương. Chỉ cần nghĩ đến việc hai người không thể ở bên nhau, vĩnh viễn phải chia lìa, thì tim cô lại quặn đau tựa như ngàn mũi kiếm đang đâm vào.
Mỹ Hạnh vừa chạy tới, thấy chị Yến Nhi như sắp ngã quỵ nên liền lao tới đỡ. Hết mẹ, giờ lại đến chị Nhi, hai người thương yêu anh nhất đều gục ngã vì mất hết sức sống. Cô cũng đau xót, cũng như muốn ngã quỵ, nhưng thấy hai người họ, cô lại nghĩ mình cần phải mạnh mẽ hơn vào lúc này. Mà không sao cả, anh trai cô sẽ qua khỏi thôi, chắc chắn là như vậy.
“Chuẩn bị máy sốc điện.” Bác sĩ Đức Huy vừa thực hiện hồi sức tim phổi, vừa nói.
Y tá Thảo Ly sau khi thoa “gel” lên hai mặt bản điện cực thì liền nói. “Đã chuẩn bị xong, bác sĩ Huy.”
Bác sĩ Huy lập tức cầm lấy. “150 J.”
“150 J, đã xạc.” Y tá Thảo Ly nói.
Bác sĩ Huy lập tức sốc điện. “Shock.” Quan sát nhận thấy không có dấu hiệu khả quan, anh liền nói. “200 J.”
Y tá Thảo Ly liền thực hiện. “200 J, đã xạc.”
Không thành công, bác sĩ Huy bỗng tối xầm mặt lại. “Lần nữa.” Giọng anh bỗng lớn hơn bao giờ hết. Vì cũng dễ hiểu thôi, sự sống của người em mà anh hằng thương yêu dường như đang vụt tắt.
“200 J, đã sạc.” Y tá Thảo Ly cũng lo lắng không kém.
Sau nhiều lần sốc điện không thành công, bác sĩ Huy lại tiếp tục thực hiện CPR bằng tay. Chỉ cần tim đập lại thôi, chỉ cần một nhịp thôi, một dấu hiệu để sự sống trở lại, đó là tất cả những gì anh cần.
Bà Tố Trinh thờ thẫn bước vào, theo sau bà là con gái và người con dâu tương lai. Bà không đủ can đảm để nhìn cảnh con trai mình nằm đó.
Yến Nhi cũng vậy, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, người như mất sức sống đến mức không thể đứng vững. Anh nằm đó, mắt nhắm tít không hề cử động. Cô đứng đây, lòng tựa như vỡ nát.
“Dừng lại đi, đừng làm đau nó nữa.” Bà Trinh nghẹn ngào nói.
Mỹ Hạnh cũng đau xót. “Dừng lại được rồi anh.” Đã hơn hai mươi phút và không một nhịp tim nào đập lại. Anh trai cô đã đi từ lâu rồi. Mọi thao tác CPR hay can thiệp vào lúc này đều vô nghĩa. Dù không muốn nhưng cô buộc lòng phải nói. “Anh ấy đi rồi.”
Bác sĩ Đức Huy vẫn bỏ mặc ngoài tai và tiếp tục thực hiện CPR. Không thể được, anh không thể để mất thêm một người thân yêu nào nữa. Kí ức trong anh bỗng hiện về.
Ánh mắt Nhật Minh như khẩn cầu. “Nếu lỡ như không may em bị ngừng tim phổi, anh đừng CPR em làm gì? Cảm giác níu kéo ấy, em thật sự không muốn nhìn thấy.”
Động tác thực hiện CPR của bác sĩ Huy bắt đầu chậm lại rồi dừng hẳn. “Cậu ấy từng nói.” Nước mắt anh rơi. “Nếu như cậu ấy ngừng tim phổi.” Anh đau xót. “Thì hãy đừng thực hiện CPR.” Anh hít một hơi, sụt sịt nói. “Bệnh nhân Nguyễn Nhật Minh.” Anh nhìn gương mặt thương yêu đang chìm sâu vào thế giới vĩnh hằng. “Tử vong vào lúc mười giờ sáu phút.”
Bà Trinh ôm thân xác con mình òa khóc. “Con trai của mẹ.” Nỗi đau đứt từng đoạn ruột này ai có thể thấu.
Mỹ Hạnh chỉ bặm môi òa khóc khi nhìn anh trai mình ra đi. Mới đó thôi, hai anh em còn đùa với nhau, giờ thì người ra đi, kẻ ở lại, vĩnh viễn xa lìa.
Cả căn phòng chìm trong sự tang thương. Nhiều y tá cũng không cầm được nước mắt khi chứng kiến sự việc. Không phải lần đầu tiền họ nhìn thấy một người ra đi trên giường bệnh. Họ khóc bởi vì vị bác sĩ tận tâm với bệnh nhân, vì một người em, người anh, người đồng nghiệp thân thiết đã ra đi.
Yến Nhi lê từng bước chân đau khổ tới gần anh. Cô khuỵu gối xuống, áp bàn tay anh vào má mình, như thể muốn níu kéo anh quay lại, như muốn anh chạm vào mặt mình, như muốn anh biết rằng, anh được yêu thương, muốn anh biết cô đang ở bên cạnh. Vì vậy anh hãy mở mắt ra, hãy mở mắt ra nhìn cô đây này. Chẳng phải anh bảo sẽ không bao giờ để cô khóc hay sao. Cô đang òa khóc đây, anh phải trở về thực hiện lời hứa của mình chứ. Sao anh lại im lặng, sao anh lại bất động nằm đấy. Chả phải anh hứa rằng, anh sẽ ở mãi bên cô sao.
Kí ức vài ngày trước lại hiện về, lúc cô vừa tỉnh lại. “Điều ước thứ ba của em là.” Cô nhìn anh trìu mến. “Em muốn anh, không bao giờ rời xa em nữa.”
Anh mỉm cười. “Anh hứa, anh sẽ mãi mãi ở bên em và không rời xa nửa bước.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Anh là Shin, là thần đèn kia mà, anh phải giữ lời hứa của mình chứ. Anh không thể thất tín và bỏ cô bơ vơ ở thế giới này một mình được. Rốt cuộc sau bao nhiêu năm đau khổ, cô và anh mới được ở bên nhau. Anh không thể cứ thế mà ra đi được. Anh còn phải cùng cô du ngoạn thế giới nữa chứ.
Cô khóc nấc lên rồi ngất đi sau đó.
Nhiều năm sau…
“Em đợi lâu chưa?” Vừa ngồi xuống, Yến Nhi liền hỏi.
Mỹ Hạnh lúc này đang ngồi đợi chị mình ở quán cà phê. “Em cũng vừa tới chị ạ.” Chị Nhi vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, vẫn vui, nhưng sâu trong ánh mắt ấy vẫn chất chứa đầy nỗi buồn.
“Nghe bảo em vừa mới lấy bằng tiến sĩ.” Yến Nhi cũng mừng thay.
Mỹ Hạnh gật đầu. “Dạ.” Cô nhìn mái tóc của chị. “Nay chị để tóc dài hả?”
Yến Nhi ừm một tiếng. “Chị định để tóc dài luôn.” Không phải vì tóc ngắn không hợp, mà vì anh thích mái tóc dài của cô.
Mỹ Hạnh bỗng chột dạ. “Chị Nhi.” Cô nghĩ mình nên nói. “Chị biết là mọi người ủng hộ chị bước tiếp mà.” Cứ đau thương như vậy, cô bỗng thấy xót thay.
Yến Nhi khẽ cười. “Chị biết chứ.” Cô giơ tay lên để khoe chiếc nhẫn năm xưa anh tặng. “Nhưng chị có chồng rồi.” Với cô, anh sẽ mãi mãi là người chồng yêu dấu, và cô không cần ai nữa.
Mỹ Hạnh cầm ống hút vọc ly cà phê đá. “Anh ấy cũng không muốn chị bơ vơ như vậy. Em nghĩ anh ấy sẽ vui…”
Yến Nhi liền ngắt lời. “Chị vẫn vui mà.” Cô lái sang chuyện khác. “Nay em và mọi người thế nào?”
Mỹ Hạnh tự hiểu rằng chị Nhi không muốn nhắc đến chủ đề đó. “Vẫn ổn chị ạ.” Cô cũng không muốn làm mất không khí buổi hẹn. “Chị có định mở tiệm trà thứ hai không?” Tiệm trà đầu tiên của chị kinh doanh rất phát đạt.
Yến Nhi lắc đầu. “Chắc không em ạ. Chị sợ không có thời gian.” Là tiệm trà của anh và cô cùng lên kế hoạch với nhau.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, trước khi ra về, Mỹ Hạnh liền nói. “Khi nào có thời gian, chị đến thăm mẹ em được không? Bà nhớ hai người lắm.” Ngoài giỗ kỵ của anh, chị Nhi thường không tới thăm nhà.
Yến Nhi nghĩ ngợi vài giây. “Thế để cuối tuần chị tới thăm mẹ.”
Mỹ Hạnh mừng rỡ. “Vậy để em nhắn lại mẹ.”
Yến Nhi sau khi rời quán cà phê, cô liền đánh xe tới trường mầm non Hoa Mai. Cuối cùng sau vài phút chờ đợi, tình yêu của cô cũng xuất hiện.
Cô mỉm cười gọi tên. “Nhật Yến.” Cô ghép chữ lót của mình và anh, Lê Nhật Yến, tên con gái của hai người.
“Mẹ.” Một cô nhóc lật đật chạy tới.
Cô ôm con gái vào lòng. “Ôi, con gái cưng của mẹ. Nay con gái ngoan không?”
Nhật Yến đáp. “Dạ, ngoan.”
“Nay con gái mẹ muốn ăn gì?” Cô hỏi.
“Dạ, ăn cơm.” Nhật Yến muốn ăn cơm.
Đúng như lời hẹn, cuối tuần đó, cô dẫn con gái mình tới nhà mẹ Trinh. “Chào bà đi con.”
Nhật Yến lễ phép vòng tay lại. “Con chào bà.”
Bà Trinh liền ôm cháu nội vào lòng. “Ôi, cháu bà ngoan quá..”
Mỹ Hạnh đứng nhìn cũng vui thay. Khi chị Nhi mang thai, mẹ cô tin chắc rằng đó là máu mủ của anh Minh, nhưng cô thì không. Khi Nhật Yến xinh ra, cô đã lén mẹ và mọi người đi xét nghiệm “ADN”. Đến khi kết quả cho thấy mọi người cùng huyết thống thì cô mới tin là sự thật. Cô cần sự chắc chắn, bởi vậy cô biết nếu mọi người biết việc này, họ sẽ trách cô. Do vậy bí mật này, cô sẽ không bao giờ tiết lộ, ngay cả với chồng cô là anh Quốc Phong.
Sau khi dùng cơm xong, lúc tiễn mọi người ra về, bà Trinh ầm ờ rồi nói. “Nếu được, lần sau con với bé Yến lại đến được không?” Bà như năn nỉ, vì trước đó bà muốn đón hai mẹ con về chung sống một nhà, nhưng hai mẹ con đã từ chối.
Yến Nhi nhìn xuống con gái mình, rồi nhìn lên mẹ Trinh. “Vậy mỗi cuối tuần, con dẫn bé Yến tới nhà chơi được không mẹ?” Khi xưa vừa nhớ anh, vừa đau xót nên cô không muốn tới. Sợ kí ức hiện về, sợ nhìn đâu cũng thấy anh. Giờ cũng vậy, nhưng cô sợ mình sẽ ích kỷ với con. Cô đành chịu đựng để mọi người được vui, nhất là mẹ anh, trong bà như mất hẳn sức sống. Người tiều tụy đi rất nhiều so với trước kia.
Bà mừng rỡ. “Được, được chứ.”
“Chào bà về đi con.” Yến Nhi khẽ cười. “Tuần sau mình lại đến.”
Nhật Yến lễ phép nói. “Dạ, thưa bà con về.”
Với cô, được nhìn thiên thần bé nhỏ này mỉm cười, như vậy là hạnh phúc rồi. Anh cũng vậy phải không. Ở nơi xa ấy, anh cũng hạnh phúc khi thấy mẹ con em mỉm cười đúng không. Chờ em nhé, đợi em, em sẽ đến ngay với anh thôi. Tình yêu của em.