Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL) - Chương 192: Trong đầu
- Home
- Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL)
- Chương 192: Trong đầu
Chu Tiểu Nhược vốn là người có tính tình tinh quái vô tư, hơn nữa tối nay còn uống say, sự rụt rè khi ở trước mặt người xa lạ không còn sót lại chút gì, ánh mắt nhìn về phía lão Tứ giống như đang phát sáng, vừa chỉnh lại vẻ ngoài vừa kiềm chế sự hưng phấn trong lòng: “Ôi, anh…. làm tôi giật mình!”
Lão Tứ thật sự không hiểu tại sao cô gái này cứ liên tục văn vẹo, rồi còn liên tục hất tóc? Có bệnh thần kinh gì sao?
Trong đầu Chu Tiểu Nhược lúc này đang cấp tốc hoạt động, thầm nghĩ phải tận dụng cơ hội trời ban này, lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên gặp được người khiến cô ấy vừa nhìn một cái đã rung động, dù thế nào cũng phải thêm wechat phải không? Nhưng điện thoại của cô ấy vẫn còn đang ở trong xe Triệu Nhã Nam… phải làm sao đây?!
Đôi nhiên, hai mắt cô ấy sáng lên, trong đầu lập tức xuất hiện một kế hoạch thông minh – đầu tiên phải rời khỏi thang máy trước, sau đó không để anh ta đi lên, câu giờ để bản thân lấy được điện thoại, sau đó cùng anh ta đi thang máy lên lầu rồi tìm một cái cớ xin wechat của anh ta! Đúng, chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, vị bác sĩ tâm lý đã say rượu hoàn toàn không kiềm chế được. não yêu đương của mình, vô cùng bình tĩnh nhấn nút tầng trên cùng, sau đó lảo đảo rời khỏi thang máy, lúc lão Tứ chuẩn bị đi vào thang máy, cô ấy liền cố ý trẹo chân, nhất thời loạng choạng ngã về phía Lão Tứ.
Nhưng mà cỗ máy giết người kia lại phản ứng rất nhanh, né sang một bên theo bản năng, Chu Tiểu Nhược không ngờ sẽ có một người đàn ông nhìn thấy mỹ nữ ngã về phía mình, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là đỡ lấy mà lại là né tránh như vậy, cô ấy trực tiếp ngã xuống mặt đất cứng ngắt…
Lão Tứ bình tĩnh cúi đầu nhìn lướt qua, thầm nghĩ đại ca cũng không bảo tôi phải bảo vệ cô, sau đó trực tiếp nhấc chân bước qua người cô ấy… đúng vậy,
bước qua…
Nhưng lúc vừa chuẩn bị bước vào thang máy, anh ta đột nhiên cảm thấy chân sau của mình bị hai bàn tay giữ chặt: “Này, tại sao anh không đỡ tôi! Anh có phải đàn ông không vậy?”
Chu Tiểu Nhược oán trách một câu, sau đó dường như muốn dùng chân của anh ta làm điểm tựa để đứng lên, tay nằm chặt ống quần của anh ta, kéo thật mạnh…
Chiếc quần lão Tứ đang mặc vốn đã rộng thùng thình, lại bị kéo mạnh như vậy, quần lập tức bị kéo xuống… lầu nhìn một cái
Thời gian giống như bị đông cứng lại, hai người cúi ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau, không ai nói nên lời.
Tay Chu Tiểu Nhược cứng ngắc, cũng không biết trong đầu lại nảy ra suy nghĩ sai lầm gì, liền kéo quần lên trên…
Lão Tứ hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai kéo quần lên, nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Nhược một lúc, mới rũ lòng từ bi không quan tâm tới nữa, nhưng vừa ngước mắt lên liên phát hiện thang máy đã đi lên trên, mà một cái thang máy khác thì vẫn đang ở tầng hai mươi tám, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhấn nút thang máy, im lặng chờ đợi.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi…” Thậm chí Chu Tiểu Nhược cũng không dám nhìn mặt lão Tứ nói xin lỗi, chật vật đứng dậy, sau đó loạng choạng chạy về phía xe của Triệu Nhã Nam, vừa chạy vừa gào thét trong lòng: “Chu Tiểu Nhược, duyên phận ông trời mang đến đã dâng đến tận miệng này rồi, mày còn dùng sức nhổ ra! Đúng là nghiệp chướng!”
Nếu là bình thường, chuyện này nhất định sẽ bị từ bỏ.
Nhưng dưới ảnh hưởng của cồn, Chu Tiểu Nhược cảm thấy lỡ như ông trời cố ý sắp đặt để cô ấy kéo quần của anh đẹp trai thì sao? Đây là duyên phận trời cho! Hơn nữa, cho dù không phải duyên phận thì cô ấy vẫn nên xin lỗi người ta, bằng không người ta sẽ cảm thấy cô ấy là một nữ lưu manh.
Nghĩ như vậy, Chu Tiểu Nhược vội vàng cầm điện thoại di động rồi nhanh chóng quay trở lại, gấp gấp gáp gáp, cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, anh đẹp trai kia vừa mới vào thang máy.
“Thật xin lỗi…” Chu Tiểu Nhược đứng ngay ngắn bên ngoài cửa thang máy, cúi đầu một góc chín mươi độ, rất chân thành thừa nhận lỗi lâm của mình, lớn tiếng nói: “Vừa rồi tôi không cố ý kéo quần của anh!”