Lão Đại Hắc Bang Điên Cuồng Truy Thê - Xích Lan - Chương 11: Đặc biệt sắp xếp
Chỉ là người phụ nữ này nhất thời có có thực lực, có cả chút thú vị.
Không lấy về tay thì khá là đáng tiếc.
“A Bân, phía bên lão già kia thế nào rồi?”
A Bân nghe từ “lão già” phát ra, trong chốc lát lạnh cả người.
Người ngoài không biết còn nghĩ Lãnh tổng đang nhắc tới kẻ nào đó, nhưng thật ra “lão già” từ miệng Lãnh Quân Thần chính người cha của anh.
“Lão gia… dạo này không có động tĩnh gì.”
A Bân cẩn thận trả lời.
Lãnh gia là thế hệ tài phiệt trắng ăn trắng, đen ăn đen.
Lãnh tổng cũng chưa từng một ngày được người gọi là cha mẹ yêu thương, những gì anh có bây giờ cũng là từng bước đạp lên máu thịt mà giành được.
Chưa kể Lãnh gia tuy bề ngoài uy phong nhưng bên trong cũng chỉ có Lãnh tổng chống đỡ.
Chỉ là không hiểu sao Lãnh lão gia luôn bài xích Lãnh Quân Thần, yêu thương đứa con thứ Lãnh Phong Uy kia.
Bọn họ luôn làm ra chuyện bất lợi với Lãnh Quân Thần, cũng không thể trách tại sao anh lại lạnh nhạt khi nhắc tới như vậy.
Cũng vì thế nên đối với tình hình gia đình của Khương Như Vân làm cho anh có chút thấy đồng cảm.
Nhưng nhiều nhất là muốn tận dụng năng lực của cô.
“Bên phía Khương Như Vân, làm mọi cách để cô ta làm việc cho tôi.”
Nói xong Lãnh Quân Thần đứng lên rời đi.
A Bân chỉ có thể ngậm ngùi cúi đầu.
Rất nhanh, sáng hôm sau cả nhà Khương Như Vân đã lên thành phố, đây là muốn ép Khương Như Vân trả tiền.
Việc vay nợ cũng chỉ là tạo áp lực cho Khương Như Vân, nếu như cô không trả thật thì nguy to.
Suy cho cùng Khương Lâm cũng có chút lo, nên muốn tự thân lên tìm cô.
“Ông xem, địa chỉ còn không biết, đi đâu chứ?”
Lạm Hạ vừa xuống xe, nhìn ngó xung quanh toàn là người, cảm giác hơi lo sợ.
Mà Khương Lâm gọi cho con gái út Khương Mộc Miên thì lại bị tìm cớ từ chối khéo.
Ông quả thực không biết làm sao?
Chỉ nhận được địa chỉ làm việc của con gái, ngoài ra cái gì cũng không có.
Đành đánh liều, tiền xe cộ đi lại đã tốn bao nhiêu rồi.
“Đi, đi thôi. Dù sao phải tới gặp con gái quý hóa của chúng ta, nếu không thì làm sao mà có tiền chứ?”
“Vậy ông hùng hổ mượn tiền làm gì chứ? Lên đây làm gì chứ? Ông có biết ở đây tốn kém sao không hả?”
Lam Hạ có chút bất lực, nhìn xung quanh quá đông đúc, cảm giác có chút bực.
“Đúng là đồ không biết gì. Chỉ biết rúc xó bếp nó thế đấy.”
Khương Lâm nói xong thì liếc xéo Lam Hạ, bà cũng không thể nói gì.
Một thanh niên vui vẻ nhanh nhảu chạy tới chỗ hai người.
“Cả hai cần đi xe đúng không, lên xe con chở tận nơi, phí rất thấp.”
Nhìn chàng trai trước mặt cười nói vui vẻ, ông bà Khương có chút thả lỏng, ông bà cảm thấy người này không xấu.
Anh ta là một tài xế ở bến xe thôi, cười nói cũng chỉ là trách nhiệm đón khách.
Mà ông bà Khương làm gì đã có kinh nghiệm.
“Anh xem địa chỉ này đi thế nào? Giá ra sao?”
Người tài xế nhìn ra địa chỉ là chính là cao ốc lớn nằm ở trung tâm thành phố, các văn phòng công ty ở đây đều là những công ty hàng đầu.
Xem ra đây là người có người thân thích hay có người quen ở đây rồi.
Cảm thấy khách hàng này có tiềm năng.
“Đây là khu cao cấp nhất thanh phố. Cô chú lên xe con chở đến, chi phí đều rất rẻ.”
Tài xế nói xong lại cười một nụ cười lấy lòng, tay thì muốn giúp đỡ xách đồ giúp.
“Được, vậy đi thôi.”
Khương Lâm cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm trả chút tiền xe.
Chẳng phải ông còn đứa con gái làm ra tiền sao? Tiền còn đề người ngoài được sao?
Hai người cứ thế ung dung ngồi trên xe chỉ chờ tới nơi gặp con gái.
Mà Khương Như Vân đang ở nhà, cũng không nghĩ rất nhanh rắc rối sẽ tìm đến cô.
Dù sao thì ở văn phòng cũng không có việc, vậy cứ nhất quyết ở nhà đi, cô cũng muốn thử vận may xem sao.
Cô còn chưa tìm được gì thì điện thoại rung lên.
“Này, cô đến văn phòng mà giải quyết, người nhà cô tìm tới đây làm loạn lên kìa.”
Giọng chua lè của Kiều My vang lên khiến tai của Khương Như Vân hơi nhức nhói.
“Cô nói từ từ, cô hét như thế tôi không hiểu gì cả.”
“Người nhà cô một đám kéo tới một hai là đòi gặp cô, chúng tôi nói cô không có ở đây thì họ ăn vạ làm loạn.”
“Này Như Vân, tôi cũng nên nói cô, làm cũng có chút tiền, lại để hai người già đi ăn vạ, cũng đủ biết cô là kẻ như thế nào. Cô nhanh lên mà giải quyết, không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Kiểu My có dịp cũng không ngại mỉa mai Khương Như Vân một phen.
“Được rồi, tôi tới ngay.”
Khương Như Vân giờ còn hơi sức nào mà quan tâm đến những lời kia chứ, cô không ngờ cha mẹ cô lại dám lên tới đây.
Trên đường tới văn phòng, trong đầu cô xoay chuyển, làm sao đây?
Chắc chắn họ lên để ép cô bán nhà đưa năm trăm triệu kia, cô đang không biết phải làm sao.
Rất nhanh, trước cửa tòa nhà đã thấy một đám đông xúm lại, vô cùng náo nhiệt.