Làm Ruộng, Sờ Mèo Và Chăm Con - Phương Nho - Chương 13
Bé Mập không biết đếm, cho nên thường nhầm lẫn mấy đứa nhỏ với nhau. Mấy bé ốc sên non đứa nào cũng giống nhau, thân màu trắng, có hoa văn sấm sét ở trên vỏ ốc, kích thước cũng không khác nhau là bao, lúc bình thường rất khó phân biệt mấy đứa nhóc này, cho nên Bé Mập thường xuyên cho chúng ăn quá nhiều hoặc quá ít.
Mấy đứa nhóc con cứ bò xung quanh Bé Mập, cậu ấy thường cho bé này ăn rồi lại quay sang cho nhóc ấy ăn thêm lần nữa.
Bé Mập mặc dù rất bận nhưng vẫn vui vẻ nói: “Anh đã hiểu sao em lại thích cho đám nhóc này ăn như vậy rồi, công việc này thật sự rất vui.” Khi vừa mới chào đời, cậu ấy chính là vị vua nhỏ trong tộc, ngoại trừ ăn rồi ngủ hoàn toàn không làm thêm bất cứ việc gì.
Phương Nho cảm thấy Bé Mập thật sự rất giống một đứa con nít đang học đòi làm người lớn. Còn cậu, vốn dĩ linh hồn là người lớn nên không bao giờ chấp nhận việc bản thân mình bây giờ là con nít.
Chiều dài của mấy đứa nhóc trong nhà khoảng bảy tám xen-ti-mét, giờ đây chúng cũng có thể bảo vệ bản thân mình khỏi sự tấn công của con chim đen rồi.
Có điều cậu thấy hơi lạ, đám nhóc này mặc dù ăn uống rất đầy đủ nhưng cơ thể của chúng vẫn không phát triển nhanh bằng Phương Nho và Bé Mập.
Mà thật ra thì Chim Sẻ cũng là con duy nhất trong đàn có thể phân hóa, vậy nên trong đàn của Phương Nho chỉ có hai con ốc sên phân hóa cũng không phải là chuyện là gì quá tệ.
Bé Mập nghiêng đầu, cậu ấy không hiểu được rốt cuộc trong đầu Phương Nho đang nghĩ gì.
Phương Nho tủi thân nói: “Anh không thấy hôm nay em có gì đó khác khác sao?” Cậu giống như thiếu nữ e thẹn, vội vàng muốn đối phương phát hiện điều mới mẻ trên người mình.
Bé Mập vẫn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Phương Nho, ốc sên béo thấy hình như nhóc em của mình đói bụng rồi, Bé Mập qua loa nói: “Ừ ừ, anh biết rồi.”
Phương Nho cậu đây mà lại bị một đám nhóc ốc sên chiếm hết hào quang! Cái gì vậy trời!!
Bé Mập vẫn chăm chú cho đám nhóc ăn, Phương Nho bực bội bò về phía trước.
“Vỏ ốc của em lớn hơn anh nhiều, không gian bên trong còn rộng hơn nữa.” Phương Nho xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ nhất định hôm nay cậu phải làm cho Bé Mập hiểu hết ý của cậu, phải biến cậu ấy thành người duy nhất có thể hiểu ý của Phương Nho. Nhưng kết quả, Bé Mập vẫn không hiểu.
Bé Mập lập tức bác bỏ lời nói của cậu: “Không thể nào, không gian trong vỏ ốc của em xuất hiện muộn hơn cả anh. Mấy ngày nay không gian của anh lớn hơn trước rất nhiều, của anh lớn hơn.”
“Của em lớn hơn. Bây giờ em có thể bỏ hẳn 30 quả bí ngô vào trong không gian, của anh chắc chắn không thể nhét vừa 20 quả đâu.” Phương Nho cố gắng chứng minh cho Bé Mập thấy.
“Anh có thể bỏ 30 quả vào không gian.” Bé Mập cãi lại cậu, mặc dù cậu ấy không hiểu cái khái niệm 30 quả bí ngô của cậu là sao, trong mắt Bé Mập, một hay hai, hay là ba thì cũng không khác nhau là mấy, giống như bầy ốc sên đều là một nhóm anh em mà thôi, đàn chim sẻ cũng vậy dù ít hay nhiều cũng là một gia đình giống như họ.
Phương Nho tranh cãi với Bé Mập mấy câu, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, giống như bị tẩy não. Cậu cảm thấy việc bản thân mình thảo luận nghiêm túc với một con ốc sên béo là điều khiến chỉ số IQ của cậu xuống dốc không phanh.
Nói tóm lại, sau này lúc tìm kiếm thức ăn sẽ dễ dàng hơn trước rất nhiều. Mỗi lần vận chuyển thức ăn về cũng tiết kiệm thời gian hơn, nhưng mà không phải thức ăn nào cũng có thể bảo quản lâu được, số lượng thức ăn đem về cũng không thể quá nhiều được.
Cậu không chỉ nhắm vào mỗi món bí ngô, thời gian bảo quản của bí ngô cũng có hạn, tuy nhiên cậu không thể nhịn được cảm giác thèm ăn khi nhìn thấy chúng. Nếu như chỉ nhìn chằm chằm mãi mấy cây bí ngô đó mà không đem về ăn, sớm muộn gì cũng bị mấy loài khác ăn hết.
Phương Nho cũng đã nghĩ đến việc trồng bí ngô xung quanh nơi ở của mình, nhưng rõ ràng bây giờ vẫn chưa phải là mùa bí ngô, nếu bây giờ gieo hạt xuống chẳng khác nào lãng phí đồ tốt cả. Nên cậu quyết định tìm một tảng đá ở gần đó phơi khô những hạt giống này.
Ngoài bí ngô ra, cậu còn cố gắng tìm kiếm thêm mấy loại thực phẩm nữa, trái cây, hay rau dại cậu đều xem qua.
Phương Nho cũng thấy có mấy cây nấm, nhưng lại không dám hái, cậu không biết thức ăn ở nơi này có độc hay không.
Hôm trước cậu còn tìm thấy được trên một cây nấm mọc ra mấy trái ớt.
Lúc nhìn thấy mấy trái ớt đó, đột nhiên Phương Nho nhớ tới món lẩu cay, nghĩ thôi cũng đã thèm chảy nước miếng rồi, chỉ đáng tiếc bây giờ cậu chỉ là một con ốc sên không hơn không kém, không thể ăn cay được. Cũng chỉ đành tưởng tượng để thỏa mãn cơn thèm ăn của bản thân mà thôi.
Bé Mập thấy cậu nhìn chằm chằm vào mấy quả ớt chảy nước miếng, bò đến bên cạnh cậu nói: “Cái này ăn được à?”
“Không ăn được, có độc.” Phương Nho thực sự sợ bộ dạng chảy nước miếng của mình sẽ khiến Bé Mập muốn ăn ớt, nên chỉ có thể giả vờ nói quả này có độc không thể ăn.
Phương Nho nhìn lên trời thấy thời tiết hôm nay nắng rất đẹp, mặt đất trải đầy lá khô. Từ khi xuyên qua đến nay, cậu chưa từng thấy nơi này đổ mưa, nhưng mà nhìn vị trí của nơi này, nếu như trời mưa to khả năng ngập rất lớn, đối với bọn họ rất nguy hiểm, có lẽ cậu nên tìm chỗ trú mưa sớm mới được. Kích thước của ốc sên quá to không thể cùng nhau trú trong một hốc cây được.
Còn nếu cứ đi lang thang trong trời mưa thì cũng không phải là ý kiến hay, bởi vì lúc trời đang mưa là thời điểm thích hợp nhất để đi bắt ốc.
Phương Nho có không gian trong vỏ ốc của mình nên nếu trời có mưa đi chăng nữa thì nó cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, bên ngoài chỉ đơn giản là một cái vỏ ốc, khi vỏ ốc bị nhấn chìm thì nước cũng không thể tràn vào trong không gian được.
Phương Nho nhìn bầu trời trong xanh trước mắt mình rồi suy nghĩ điều gì đó, lúc này trên trời có rất nhiều quả bóng hình cầu đang bay trong không trung, cứ càng ngày càng gần, ánh mặt trời chiếu qua những quả bong bóng đó, tạo nên một dải cầu vồng màu sắc đẹp mắt, chúng cứ bay xuống không khác gì mưa sao băng.
Bé Mập cũng nhìn thấy mấy quả bong bóng bay đó, tò mò hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Phương Nho ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt mình, ngoài những quả bong bóng còn có một số cái có hình dạng giống như viên đạn, chúng đang bay nhanh về nơi chúng ở.
Nhìn thì giống như mấy quả bóng bay đang bay trên trời, Phương Nho không biết, chỉ biết rằng chúng rất đẹp, cậu muốn đến gần hơn để nhìn cho kỹ.
Hình như giống hoa bồ công anh thì phải, Phương Nho cảm thấy mấy bông bồ công anh này không hề nhỏ, thậm chí chúng còn lớn hơn cậu.
Cậu nhìn kĩ mấy bông hoa bồ công anh kia, nhìn chúng như những chiếc ô đáng bay lượn, còn hoa bồ công anh ở Trái Đất phải cần có người thổi chúng thì cánh hoa mới bay đi được.
Ở dưới mấy bông bồ công anh đó còn dính với quả bong bóng hình cầu ban nãy mà cậu nhìn thấy, ánh nắng chiếu qua chúng tạo thành những ánh cầu vồng tuyệt đẹp, có một cái bay gần đến chỗ của Phương Nho, còn những cái khác thì bay khá xa cậu, tập trung lại giống như một đội quân.
Cánh hoa bồ công anh rơi xuống mặt đất, lúc này cậu mới thực sự hoảng sợ với kích thước của nó, trời ơi nó to như cái khinh khí cầu mà cậu từng thấy vậy.
Phương Nho cũng khá tò mò, tại sao một cánh bồ công anh to như thế lại có thể nhẹ nhàng bay trên trời vậy? Nói một cách có logic thì cánh hoa to chắc chắn phải rất nặng.
Phương Nho tiến lại gần hơn để xem, cậu cảm nhận được gió thổi qua mấy khe hở trên quả bóng, hay nói đúng hơn là..không khí thoát ra từ đó.
Bé Mập tiến lại gần, vô cùng thích quả bong bóng bồ công anh, hai sợi râu khẽ ngoe nguẩy: “Thoải mái quá.”
Phương Nho: “….” Cậu ấy thật sự coi cái này thành quạt rồi.
Phương Nho bò tới gần hơn, thật sự rất mát, đặc biệt là trong thời tiết nóng bức như thế này.
Nếu như mắt cậu có thể chớp được, thì chắc bây giờ Phương Nho đang nheo mắt vì thích thú rồi.